Người dẫn đội lần này của Thanh Vân Quan là đại sư huynh Bạch Thuật của Tần Mặc, độ tuổi của Bạch Thuật khoảng trên dưới ba mươi, thoạt nhìn rất chững chạc đáng tin cậy, là đại đồ đệ của đạo trưởng Minh Dương. Tần Mặc và ba tiểu đạo sĩ khác thì trẻ tuổi hơn, nhìn người nhỏ nhất cũng khoảng trên dưới hai mươi tuổi mà thôi, nhìn rất non nớt. Năm người mặc trang phục đạo sĩ, từ khi vào sân bay đã bị không ít những ánh mắt tò mò của nhiều hành đánh giá, có điều hình như mấy người họ đã quen với những cái nhìn chăm chú đó nên sắc mặt vẫn bình tĩnh và tìm một hàng ghế ngồi ở gần cửa đăng ký rồi ngồi xuống.
Một mình Hàn Hướng Nhuđại diện cho một môn phái, cô ngồi đối diện với nhóm đạo sĩ nhìn trông có vẻ hơi đơn độc, chỉ là mấy năm nay cô đã quen đi lại một mình, sau khi cảm thán vụ xuất sư bất lợi, cô cũng bình thường trở lại đi tới cửa hàng cạnh cửa đăng ký mua một hộp cổ vịt rồi vui vẻ gặm.
Tần Mặc nhìn balo của Hàn Thịnh Vĩ để ở bên cạnh cô thì hưng phấn hỏi: “ Đạo hữu Hàn, vừa rồi cô nói bán lá bùa trong balo này là thật sao? Là những loại bùa bào? Giá cả khoảng bao nhiêu?”
Lập tức Hàn Hướng Nhu tỉnh táo hẳn, cô tháo găng tay dùng một lần rồi mở balo ra lấy một lá bùa: “Bùa tôi vẽ đều là cực phẩm, đảm bảo có hiệu quả, không hiệu quả không lấy tiền!” Hàn Hướng Nhu vừa định đưa lá bùa ra thì nhìn thấy biểu cảm của người chung quanh nhìn mình rất khác thường, nhất thời cô hơi chần chờ, chẳng lẽ trong sân bay không cho bán đồ vật?
Năm đạo sĩ ở phía đối diện nhìn lá bùa trong tay Hàn Hướng Nhu thì đôi mắt phát sáng, dưới ánh mắt hiếp bức của đại sư huynh, Tần Mặc ngoan ngoãn đi tới hỏi: “Có thể cho tôi xem được không?”
Hàn Hướng Nhu đưa bùa Lôi Kích cho Tần Mặc, lập tức cả nhóm tiểu đạo sĩ chụm đầu lại và dùng vẻ mặt đầy sắc thái hưng phấn cùng nhau lẩm bẩm. Hàn Hướng Nhu nhìn ánh mắt người bên cạnh lần lượt đánh giá mình thì hơi khó hiểu hỏi: “Các vị cũng muốn mua sao? Có muốn bùa Hộ Thân hay không? 100 nghìn một lá đảm bảo bình an.”
“Hóa ra là đồ lừa đảo!”
“Còn tỏ ra là đạo sĩ cơ đấy, nói như thật vậy.”
“Nói không chừng những đạo sĩ kia cũng là giả, 100 nghìn chia cho sáu người cũng kiếm nhiều tiền mà!”
“.…..”
Hàn Hướng Nhu vừa lắc đầu vừa cười khẽ một tiếng, cô đeo găng tay tiếp tục gặm cổ vịt. Vừa mới tiêu diệt được nửa hộp thì thấy Hàn Thịnh Vĩ thở hổn hển chạy vào. Anh ngồi xuống bên cạnh Hàn Hướng Nhu rồi lau mồ hôi trên trán và nói với vẻ thả lỏng: “Cuối cùng không đến muộn, anh còn tưởng thật sự không được phải về nhà lái xe việt dã đi đấy.” Hàn Hướng Nhu thấy hai tay trống trơn của anh thì lập tức giơ ngón tay cái với anh tỏ vẻ kính nể: “Không ngờ anh ném pháp khí của anh đi, thật sự đúng là đàn ông! Anh yên tâm, chờ Tổ sư gia đánh chết anh xong em sẽ tự mình mở quỷ môn thay anh rồi tiễn anh một đoạn đường.”
“Anh thật muốn ném nhưng anh không có gan như vậy.” Hàn Thịnh Vĩ uể oải giải thích: “May mắn là sân bay này có bưu cục chuyển phát nhanh nên anh gửi đi rồi, sáng mai là có thể đưa đến khách sạn.” Vươn tay ra cầm ba lô của mình về, Hàn Thịnh Vĩ không cam lòng hỏi: “Nhu Nhu, em nói xem cây gậy kia của anh có thể cải tạo phóng to thu nhỏ giống như Kim Cô Bổng không? Hoặc cải trang thành kiếm gỗ đào gì cũng được.”
Hàn Hướng Nhu trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Đương nhiên là có thể.” Không chờ Hàn Thịnh Vĩ cười, Hàn Hướng Nhu liền hắt một chậu nước lạnh xuống: “Chờ khi nào tu vi của anh có thể rèn được pháp khí thì anh có thể sửa lại, đến lúc đó đừng nói Kim Cô Bổng, dù là đinh ba chín răng cũng không vấn đề gì! Chỉ cần anh dám nghĩ là cái gì cũng làm được! Em rất coi trọng anh nha, anh cố gắng nỗ lực vào!”
Hàn Thịnh Vĩ nghe thấy thế thì tái mặt lại, hiện tại mặc dù là Hàn Hướng Nhu cũng không có biện pháp rèn pháp khí, ngay cả ông lão Hàn cũng không có bản lĩnh đó, Hàn Thịnh Vĩ cảm thấy chắc có lẽ với tư chất của mình dùng cả đời này cũng không trông chờ được.
Tần Mặc nhìn Hàn Thịnh Vĩ nhìn lên không trung với vẻ mặt không còn luyến tiếc cuộc sống thì lập tức cảm thấy lá bùa trong tay mình hơi nóng lên. Anh hạ thấp giọng gọi: “Đạo hữu Hàn.” Lúc Hàn Hướng Nhu nhìn sang anh nhanh chóng quơ quơ lá bùa trong tay: “Cái này còn bán hay không?”
Hàn Hướng nhu dùng khóe mắt liếc nhìn Hàn Thịnh Vĩ, thấy anh thất thần không nghe được đối thoại của hai người bèn vội vàng lấy di động ra gửi một hàng chữ cho Tần Mặc: “Chỉ bán một lá này, không bán cái khác nữa, ấn theo giá thị trường gửi cho tôi.” Có vẻ Tần Mặc không có nhiều tiền như vậy, anh thì thầm vài câu với Bạch Thuật, Bạch Thuật cầm di động lại gần hỏi mã QR của Hàn Hướng Nhu rồi chuyển khoản.
Lần mở đại hội luận võ Huyền môn này tuy do Long Hổ Sơn tổ chức nhưng không biết vì sao bọn họ lại chọn địa điểm tổ chức đại hội ở thành phố Tây Thành, phong cảnh thành phố Tây Thành khá đặc biệt, vừa có sự phồn hoa của thành phố lớn lại mang trong mình sự thanh nhã của một thành phố du lịch, Hàn Hướng Nhu vừa xuống máy bay đã thích nơi này.
Nơi Long Hổ Sơn sắp xếp là một khách sạn quốc tế năm sao, chi phí ăn uống ngủ nghỉ đều là trọn gói, cực kỳ hào phóng. Hàn Hướng Nhu thưởng thức đại sảnh tráng lệ huy hoàng của khách sạn, cô hơi tò mò bèn hỏi Tần Mặc: “Mỗi lần Huyền môn tổ chức hội nghị đều có đãi ngộ như này sao?” Tần Mặc cười lắc đầu: “Thực ra trước đây Huyền môn cũng chưa từng công khai như thế này, dù có cũng chỉ ở quy mô nhỏ, hoạt động lớn giống vậy thì vẫn là lần đầu tiên.”
Đại sảnh khách sạn có tình nguyện viên phụ trách hỗ trợ đăng ký, Hàn Thịnh Vĩ đưa căn cước công dân của mình và Hàn Hướng Nhu ra: “Chúng tôi là Thiên Nhất Phái, tổng cộng có hai người.” Tình nguyện viên không quen thuộc môn phái Huyền môn, hai người lật xem một lúc lâu, rốt cuộc ở tờ cuối cùng thấy được ba chữ ‘Thiên Nhất Phái’.
Tình nguyện viên đưa sổ cho Hàn Hướng Nhu, sau khi cô đăng ký xong và nghiêm túc thẩm tra đối chiếu căn cước công dân mới đưa cho cô một đống tài liệu: “Nơi này có kế hoạch chương trình đại hội và hội nghị, thời gian dùng bữa và địa điểm, mời tham gia hội nghị đúng giờ. Mặt khác quý khách có thể quét mã QR《Thông Báo》 tham gia vào nhóm WeChat, nếu hoạt động có sự thay đổi thì nhân viên sẽ thông báo cho mọi người trong nhóm ạ.” Hàn Hướng Nhu để tài liệu vào trong túi rồi cầm căn cước công dân đi xử lý phòng. Hàn Thịnh Vĩ ở phòng 1422, Hàn Hướng Nhu ở tại phòng 1588, phòng hai người được phân đều là phòng nhiều giường, có lẽ sẽ có đạo hữu cùng ở chung.
Hàn Hướng Nhu làm xong tất cả thủ tục thì cũng đã đến 12 giờ rưỡi, cô để hành lý vào trong phòng rồi đi xuống dưới tầng để đến nhà hàng ăn cơm. Bởi vì người tới tham gia đại hội có hòa thượng, cũng có đạo sĩ Toàn Chân Ngôn ăn chay nên ban tổ chức trực tiếp bao toàn bộ hai nhà hàng buffet, một nhà hàng cung cấp món ăn bình thường, một nhà khác chỉ làm đồ ăn chay. Tuy Thiên Nhất Phái tu luyện công pháp đạo gia nhưng cũng không phải đạo sĩ, có thể nói là không cần kiêng kỵ gì. Sau khi Hàn Hướng Nhu nhấm nháp một bữa ăn ngon, cô trở về phòng ngủ một giấc say sưa, đến khi tỉnh dậy thì phát hiện người ở cùng phòng với cô vẫn chưa đến.
Cô bật đèn trong phòng lên, Hàn Hướng Nhu khoanh chân ngồi trên giường nhìn tài liệu ban tổ chức phát. Dựa theo chương trình hội nghị, buổi tối hôm nay có một hội nghị nhưng vì có quá nhiều người tham gia cho nên chỉ có người đứng đầu môn phái và thế gia huyền học tham gia. Hàn Hướng Nhu nhìn mặt trên tài liệu có danh sách cần tham gia, từ đầu tới cuối cũng không thấy được tên Thiên Nhất Phái. Nếu dựa theo tính tình của Hàn Hướng Nhu thì không đi tham dự hội nghị là tốt nhất, ở trong phòng xem TV hoặc ra ngoài đi dạo hay làm gì đi chăng nữa cũng thích hơn là đi tham gia hội nghị. Có điều nhớ tới lòng tranh cường háo thắng của Tổ sư gia, Hàn Hướng Nhu bất đắc dĩ thở dài, từ trên tài liệu cô tìm được số điện thoại của nhân viên phụ trách hội nghị rồi cực lực yêu cầu cấp chỗ ngồi cho Thiên Nhất Phái.