Vu Kiệt thẹn quá hóa giận vung tay lên cho Khương Manh Manh một bạt tai: “Con khốn, quả nhiên là mày chơi tao!” Khương Manh Manh chầm chậm quay đầu lại, một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên gương mặt: “Rõ ràng là anh dám khiến tôi trở thành tiểu tam, xem tôi có gõ chết anh hay không.”
Khương Manh Manh cởi chiếc giày cao gót gắn đinh tán và ra sức gõ lên đầu Vu Kiệt, mặc dù Vu Kiệt che kín đầu những vẫn bị gót nhọn gõ trúng vài lần. Mỗi lần gõ lên đầu là bị sưng một cục to, trong lòng Vu Kiệt bắt đầu tàn nhẫn lên, gã vươn tay đẩy Khương Manh Manh ngã lảo đảo. Đang muốn tiến lên bóp chặt cổ của Khương Manh Manh thì tầm mắt của Vu Kiệt lại nhìn thấy đôi chân trần của Khương Manh nên đột nhiên cứng lại.
Đôi chân trần của Khương Manh Manh đã thay đổi hình dáng không biết từ bao giờ, ống quần trống rỗng, chân lộ ra lại thành tờ giấy màu vàng giống y như giấy hóa cho người chết. Vu Kiệt chầm chậm ngẩng đầu hoảng sợ nhìn khuôn mặt của Khương Manh Manh.
Khuôn mặt của Khương Manh Manh cứng ngắc hơn trước rất nhiều, cho dù miệng vẫn không ngừng nói chuyện nhưng mặt mày và cơ bắp trên mặt không hề động đậy, ngũ quan lại như vẽ lên vậy. Dường như phát hiện biểu cảm của Vu Kiệt có vấn đề, bỗng nhiên Khương Manh Manh ngừng mắng, ngược lại còn nghiêng đầu liếc nhìn Vu Kiệt, trên gương mặt lại nở nụ cười dị thường lần nữa: “Hình như bị anh phát hiện rồi.”
Vu Kiệt không hiểu ý của câu này nhưng trong lòng gã đã đoán được có vẻ đó không phải là lời hay ho gì. Sau sự kinh hoảng và lúng túng, gã liên tiếp lùi về sau vài bước cho đến khi sau lưng đã dán lên tường không có chỗ để lùi. Vu Kiệt trơ mắt nhìn Khương Manh Manh chậm rãi biến thành một người giấy hướng từ dưới lên trên, trên khuôn mặt của người giấy vẽ mặt mũi khá khoa trương, trong tay còn cầm chiếc giày bước từng bước đến gần gã: “Anh đã phát hiện ra bí mật của tôi rồi……”
Thấy người giấy cách mình càng ngày càng gần, Vu Kiệt hoảng sợ hét to một tiếng rồi nghiêng đầu sang một bên ngất tại chỗ.
Nhà để xe riêng dưới tầng, Hàn Hướng Nhu và Khương Manh Manh nhìn người giấy phát sóng hình ảnh trực tiếp đã không nhịn được cười ha hả, Khương Manh Manh ngồi khoanh chân trên ghế phụ với đôi chân trần vỗ đùi đen đét rất đã nghiền: “Tuy không thể tự tay đánh thằng cháu nội kia một trận nhưng đã có người giấy giúp chị hù dọa gã cũng coi như hả giận. Em nói xem lúc còn đi học dù gì gã cũng là bông hoa cao ngạo lạnh lùng, mới qua mấy năm sao lại sa đọa thành như vậy chứ?”
Hàn Hướng Nhu cười nhạo một tiếng: “Đó là bởi vì hồi các chị còn đi học không có con nhà giàu, nếu có con gái nhà giàu thì chị đã phát hiện bộ mặt thật của gã từ sớm rồi.”
Vu Kiệt bị người giấy dọa đến bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh cả người gầy xọp đi, ngay cả khuôn mặt luôn khiến gã tự hào cũng thêm nhiều nếp nhăn, nhìn như già đi vài tuổi.
Thất tình cộng thêm thất nghiệp khiến Vu Kiệt không có thời gian điều dưỡng cơ thể, bệnh mới khỏi đã chạy ra ngoài tìm công việc. Chỉ tiếc Cố Bách Nhiên không phải là kẻ thích bị thiệt thòi, sớm đã chào hỏi với mấy công ty có quy mô khá lớn trong Lâm Hải không cho Vu Kiệt có cơ hội phỏng vấn. Tổng giám đốc Vương tập đoàn Cảnh Uy khi đối mặt với Cố Bách Nhiên cũng tự biết đuối lý, vài lần bị trong tối ngoài sáng chèn ép vài lần nhưng ông ta không thể phát giận với Cố Bách Nhiên, trong lòng càng thêm tức giận Vu Kiệt không làm việc nhanh nhẹn bèn lét lút ngáng chân Vu Kiệt vài lần, Vu Kiệt chẳng những không tìm được công việc mà ngược lại còn bị lăn lộn đến không xu dính túi, cuối cùng chỉ có thể xám xịt rời đi Lâm Hải.
Xong xuôi việc về Vu Kiệt, thứ khiến Hàn Hướng Nhu để bụng là đại hội luận võ Huyền môn, đây là lần đầu tiên Thiên Nhất Phái xuất hiện trước mặt người đời sau 700 năm bị chặt đứt truyền thừa. Chẳng những Hàn Hướng Nhu coi trọng mà ngay cả Tổ sư gia đều tạm dừng chơi game ngày đêm không ngừng để vẽ mấy lá bùa tuyệt thế cho Hàn Hướng Nhu.
Tổ sư gia ngồi ngay ngắn trước bàn chơi game nghiêm trang nhìn Hàn Hướng Nhu, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc: “Lần luận võ này con cần phải toàn lực ứng phó, nhất quyết không thể làm xấu tên tuổi của môn phái chúng ta, nhất định phải khiến thanh danh Thiên Nhất Phái chúng ta lan truyền khắp bốn bể!”
Hàn Hướng Nhu từng tiếp xúc với đệ tử Huyền môn của cục điều tra vụ án linh dị và đạo nhân của Thanh Vân Quan, cô tự nhận bất luận từ phương diện nào thì bản thân đều cao hơn người khác một bậc, bởi vậy cô rất tự tin nói: “Tổ sư gia yên tâm, con nhất định sẽ khiến cho tất cả đệ tử Huyền môn đều biết Thiên Nhất Phái chúng ta.”
Tổ sư gia đưa cho Hàn Hướng Nhu lá bùa đã chuẩn bị sẵn rồi nghiêm túc dặn dò: “Những lá bùa này con đều biết dùng như thế nào nên ta sẽ không nói nhiều, chỉ có một lá bùa này con nhớ rõ cần phải cất cho kỹ, đến thời điểm thật sự không chống đỡ được thì mới dùng.”
Hàn Hướng Nhu nhận lấy rồi quan sát, sau đó hơi khó hiểu hỏi: “Bùa Thỉnh Thần? Hình như không có gì đặc biệt mà?”
“Sao lại không có gì đặc biệt?” Vẻ mặt của Tổ sư gia hiện rõ sự không vui: “Con đốt lá bùa này liền sẽ gọi ta tới thì chẳng lẽ không đủ đặc biệt sao?”
Hàn hướng Nhu toát cả mồ hôi, cô nhìn dáng vẻ đúng lý hợp tình của Tổ sư gia thì thật sự không biết nói gì mới tốt. Cảm giác như một đám bạn nhỏ ở nhà trẻ đánh nhau, bỗng nhiên một trong số đó gọi phụ huynh tới, đúng là quá ức hiếp người.
Nhìn Tổ sư gia quay đầu lại trầm mê trong chò trơi, Hàn Hướng Nhu thở một hơi dài. Trước kia Tổ sư gia ở trong linh bài cả mấy trăm năm đều không ra, hiện tại lại khen ngược, cả một tháng đều không trở về linh bài. Vì phòng ngừa Tổ sư gia không bị tan biến khi rong chơi mất vài chục năm sắp tới nên hiện tại cả nhà đều liều mạng cắm hương trong lư hương cung cấp hương khói cho ngài.
Sau khi Hàn Hướng Nhu chuẩn bị xong mọi thứ, cô có hỏi thăm quy mô của đại hội Huyền môn qua cục điều tra vụ án linh dị và Thanh Vân Quan. Mấy người trẻ tuổi của cục điều tra vụ án linh dị đã trở về môn phái của từng người, đến lúc đó đều sẽ đến tham gia. Thanh Vân Quan thì ngoại trừ Tần Mặc ra còn phái thêm bốn tiểu đạo sĩ cùng đi tham gia đại hội.
Hàn Hướng Nhu cảm thấy mình đơn thương độc mã thể hiện thế lực mỏng manh, nghĩ tới nghĩ lui vẫn dẫn Hàn Thịnh Vĩ đi cùng. Tuy bản lĩnh của Hàn Thịnh Vĩ không cao nhưng trải qua hơn một tháng khắc khổ huấn luyện gậy gộc đã chơi ra dáng ra hình, dù sao Thiên Nhất Phái nhiều lá bùa nên không sợ lãng phí, Hàn Hướng Nhu nhét đầy bùa vào ba lô của anh, tính để anh trực tiếp đập bùa tiến vào trận chung kết.
Hàn Thịnh Vĩ thỏa mãn dùng thân phập đệ tử nội môn Thiên Nhất Phái để báo danh. Chờ sau khi đi sân bay làm thủ tục ký gửi mới choáng váng, biểu cảm của nhân viên phục vụ công ty hàng không rất phức tạp khi tiếp nhận que cời lửa của Hàn Thịnh Vĩ, sau khi đo chiều dài thì rất lấy làm xin lỗi trả lại: “Thưa quý khách, thật ngại quá, cây gậy của quý khách đã vượt quá một mét nên không phù hợp với quy định của cục dân dụng hàng không, chúng tôi không có cách nào xử lý thủ tục vận chuyển lý gửi giúp quý khách ạ.”
Hàn Thịnh Vĩ ngơ ngác tiếp nhận que cời lửa rồi hoảng loạn quay đầu nhìn các đạo sĩ Thanh Vân Quan: “Vậy kiếm gỗ đào các vị mang theo có phải cũng không thể vận chuyển hay không?”
Gương mặt của Tần Mặc mang theo nụ cười mỉm cầm kiếm gỗ đào của mình để trong vali đưa cho nhân viên phục vụ: “Kiếm gỗ đào của chúng tôi không dài đến một mét, có thể để trong vali, vừa vặn có thể vận chuyển ký gửi.” Nhìn bạn đồng hành từng người làm xong thủ tục vận chuyển lý gửi, Hàn Thịnh Vĩ ngồi máy báy vô số lần lần đầu tiên ngẩn ngơ: “Vạy anh có thể mang nó lên máy bay không?”
Hàn Hướng Nhu chần chờ rồi lắc đầu: “Cây gậy của anh thuộc về đồ gây nguy hiểm thì phải? Chắc chắn không qua được kiểm tra an ninh đâu. Hay là anh trở về đi, dù sao anh có đi hay không cũng không có gì dùng. Đúng rồi, anh đưa balo đựng bùa cho em, vừa đúng lúc anh không dùng được, nói không chừng em còn có thể nhân cơ hội bán được với giá cao đâu.”
Hàn Thịnh Vĩ cực kỳ thê lương vừa nắm que cời lửa đen thui vừa cầm căn cước công dân của mình đứng ở đại sảnh sân bay, thấy Hàn Hướng Nhu và nhóm tiểu đạo sĩ Thanh Vân Quan đi đến chỗ kiểm tra an ninh, anh còn loáng thoáng nghe được có người tò mò hỏi: “Sao anh ta lại chọn một cái pháp khí như vậy nhỉ? Thật sự là không thích hợp chút nào!”
“Sở thích cá nhân thôi, có khả năng đạo hữu Hàn khá thích gậy gộc.”
“Nhưng cậy gậy đó vừa cháy vừa đen, giống như gậy nhóm lửa ý.”
“Sở thích của đạo hữu Hàn cũng thật đặc biệt……”
Hàn Thịnh Vĩ cầm cây gậy khóc không ra nước mắt, sở thích của tôi không đặc biệt một chút nào, thật đấy!