Khương Manh Manh tức giận nói: “Đương nhiên là tôi tin tưởng nhưng tôi càng muốn nhìn thấy dáng vẻ tức muốn hộc máu khi kết quả gã ta tính kế thời gian dài như vậy lại thành giỏ tre múc nước công dã tràng, bằng không không xóa đi được sự giận dữ trong lòng tôi.”
Cố Bách Nhiên ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi sẽ bảo bộ phận kinh doanh làm một bản hồ sơ dự thầu giả cho cô, cô tìm cơ hội để anh ta nhìn thấy. Còn những chuyện khác giao cho công ty tới làm, tôi sẽ không để anh ta chó cùng rứt giậu gây tổn thương đến cô.”
Hàn Hướng Nhu lập tức nói: “Chuyện kế tiếp giao cho tôi đi, tôi đã nghĩ tới một kế khiến gã ta không dám xuất hiện trước mặt Manh Manh lần nữa đâu.”
Nhìn thấy cấp trên và bạn bè đều quan tâm mình, Khương Manh Manh cảm động muốn khóc. Cố Bách Nhiên thấy cảm xúc của Khương Manh Manh lộ ra ngoài thì trấn an vài câu rồi bảo cô đi ra ngoài, chờ Khương Manh Manh đóng cửa văn phòng, gương mặt Cố Bách Nhiên nhìn Hàn Hướng Nhu nhiều thêm chút ý cười: “Thư ký Hàn, tôi phát hiện mỗi ngày cô rất bận rộn. Ban ngày đi làm tối đến bắt quỷ, cuối tuần còn kiêm thêm chức bắt gian, có phải cô quá nhiều tinh lực hay không?”
Hàn Hướng Nhu vươn tay ra túm lấy hai người giấy đang ôm nhau thắm thiết khó tách rời rồi cười xấu hổ: “Chủ yếu là tôi quá toàn năng cho nên việc tương đối nhiều.”
Cố Bách Nhiên bị chọc cười trước da mặt dày của Hàn Hướng Nhu, tầm mắt dừng trên ngón tay đang cầm người giấy của cô, trong ánh mắt mang theo cả sự quan tâm: “Tôi nghe nói trước và sau Nguyên Đán cô muốn đổi thành nghỉ một tuần, là có việc đặc thù nào muốn làm sao?”
Nhắc tới chuyện này, lập tức Hàn Hướng Nhu tỉnh táo hẳn: “Năm nay Long Hổ Sơn tổ chức đại hội luận võ trong Huyền môn, phần thưởng dành cho người đứng đầu là pháp khí.”
Trong đôi mắt sáng lấp lánh của Hàn Hướng Nhu thể hiện vẻ chí tại tất đắc, ánh mắt của Cố Bách Nhiên không chịu khống chế đảo quanh khuôn mặt của Hàn Hướng Nhu, trong giọng nói xen lẫn ý cười: “Tôi nhớ rõ cô có không ít bảo bối, đễn nỗi chỉ vì một món pháp khí mà phải đi tham gia cuộc đấu sao? Tiền thưởng chuyên cần của công ty cũng từ bỏ?”
*Chí tại tất đắc: Có chí thì nên. Khát vọng nhất định phải làm được việc mình muốn làm, ám chỉ một người nào đó đã nắm chắc chiến thắng trong tay.
Vừa nghe thấy tiền thưởng chuyên cần, lập tức Hàn Hướng Nhu ủ rũ giống như một quả bóng hơi bị chọc thủng vậy: “Đương nhiên muốn tiền thưởng chuyên cần rồi, nhưng pháp khí quan trọng hơn, pháp khí thượng phẩm thật sự có bỏ bao nhiêu tiền cũng không mua được, chuyện tốt không cần bỏ tiền là có thể lấy được pháp khí như vậy thì đương nhiên là tôi không thể bỏ lỡ.” Cô liếc mắt nhìn Cố Bách Nhiên một cái rồi tủi thân nói: “Hơn nữa tôi xem xét đến việc nếu anh vào Thiên Nhất Phái chúng tôi, tôi là chưởng môn tương lai kiêm nhiệm sư tỷ của anh thì dẫu sao cũng phải lấy ra được lễ gặp mặt chứ, dù thế nào thì một món pháp khí thượng phẩm cũng xứng với anh mà.”
Cố Bách Nhiên nghe được Hàn Hướng Nhu vì mình mới đi dành pháp khí, khóe miệng không nhịn được nhẹ nhàng cong lên, trong lòng cũng thấy ấm áp: “Nếu tôi vẫn không gia nhập vào môn phái các cô thì chẳng phải khiến cô mất công sao?”
“Sao lại thế được?” Hàn Hướng Nhu phẩy phẩy tay chẳng hề để ý: “Cho dù anh không gia nhập môn phái chúng tôi thì tôi sẽ còn có đồ đệ hoặc sư đệ khác, trước sau gì cũng mang đi tặng được.”
Nụ cười tươi rói của Cố Bách Nhiên khựng lại, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tóm lại là cô còn có phương án thứ hai?”
“Chắc chắn rồi.” Hàn Hướng Nhu thoáng nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên trở nên sa sầm của Cố Bách Nhiên thì thấy hơi khó hiểu bèn hỏi: “Anh sẽ không cho rằng dù anh không gia nhập môn phái chúng tôi thì tôi vẫn tặng pháp khí cho anh chứ? Ha ha ha, sao thế được? Anh nghĩ nhiều rồi!”
Cố Bách Nhiên quay mặt sang một bên, ngay cả nhìn cũng không muốn liếc nhìn Hàn Hướng Nhu lấy một lần: “……”
Tôi cầu xin cô mau im miệng đi! Có gì buồn cười! Cô không cần phải làm tôi tức chết đâu!
Gần đây nhân viên tập đoàn Thần Huy phát hiện tính tình của tổng giám đốc Cố cực kỳ tệ, động một tí là phát nổ như thùng TNT vậy. Dưới cơn giận của tổng giám đốc Cố, hiệu suất công việc của các bộ phận đạt mức cao nhất từ trước đến nay, đến hôm thứ ba Khương Manh Manh đã lấy được một bộ hồ sơ dự thầu nhìn không ra thật giả.
Đêm đó Khương Manh Manh hẹn hò với Vu Kiệt vã có để hồ sơ dự thầu vào trong túi xách của mình. Tới chưa được vài phút thì Hàn Hướng Nhu gọi điện thoại dò hỏi tiến độ của hồ sơ dự thầu, Khương Manh Manh tiện tay cầm hồ sơ dự thầu trong túi xách ra vừa lật xem vừa nói: “Đều làm xong rồi, chị lại kiểm tra tài liệu và nội dung một lần lần nữa thì chắc là ngày mai có thể đi in được rồi.” Buông điện thoại xuống, Khương Manh Manh để hồ sơ dự thầu vào trong túi rồi cười xin lỗi Vu Kiệt: “Xin lỗi, ăn cơm cùng anh lại còn để công việc quấy rầy.”
“Không sao, công việc khá quan trọng mà.” Vu Kiệt uống một ngụm cà phê rồi như vô tình hỏi: “Hạng mục hồ sơ dự thầu quan trọng như vậy mà công ty các em lại cho phép em tùy ý mang ra ngoài sao?”
Khương Manh Manh dùng vẻ mặt đau khổ giải thích: “Theo lý thuyết thì không cho phép nhưng ngày mai cần phải mang đi in rồi, thật sự là hôm nay em không muốn qua đêm ở trong công ty, dù sao hồ sơ dự thầu để trong túi em, một lúc nữa ăn xong em về nhà luôn nên sẽ không có việc gì đâu.”
Vu Kiệt cười cười dời đi đề tài, vừa hàn huyên vừa rót cốc nước trái cây cho Khương Manh Manh, có vẻ như Khương Manh Manh rất khát nên đã uống cả ba cốc nước trái cây, chờ sau khi uống xong mà bò bít tết vẫn chưa được mang lên, sắc mặt Khương Manh Manh đở bừng, cô đứng lên nói: “Em đi toilet đã.”
Vu Kiệt khéo hiểu lòng người cười lên: “Không sao mà, mau đi đi.” Nhìn theo bóng Khương Manh Manh ra khỏi phòng nhỏ, Vu Kiệt nhanh chóng đứng lên khóa cửa phòng lại.
Năm phút sau, Khương Manh Manh đẩy cửa phòng ra, Vu Kiệt vẫn ngồi ở vị trí của mình, sau khi nhìn thấy người mở cửa thì quay sang cười với Khương Manh Manh: “Mau tới ăn cơm đi, bò bít tết lạnh rồi sẽ ăn không ngon.”
Ăn cơm xong, Vu Kiệt không nhắc tới việc khi nào hẹn hò tiếp mà tìm cớ tách khỏi Khương Manh Manh. Một kẻ lấy được tài liệu mình cần, một người đưa ra số liệu giả theo như ý nguyện, sau sự việc ngày hôm nay, hai người cũng lười phải ứng phó lẫn nhau nên cũng chưa gặp mặt lần nào nữa, đều lấy cớ công việc bận rộn chỉ hàn huyên câu được câu không trên WeChat.
Nửa tháng sau, hạng mục mở thầu đúng hạn. Tại hiện trường mở thầu, hai bên có tài lực hùng hậu nhất thuộc về tập đoàn Thần Huy và tập đoàn Cảnh Uy, các công ty cỡ nhỏ và vừa cũng chỉ ở đó làm nền. Thông qua xem xét khả năng tài chính, sau khi chuyện gia kết thúc việc đánh giá xong một loạt phân đoạn, tập đoàn Thần Huy với giá thấp hơn tập đoàn Cảnh Uy 10 nghìn tệ đã trúng gói thầu 1.5 tỷ.
Vu Kiệt đang ở văn phòng nằm mộng đẹp trở thành rể hiền thì bị Vương Nghiên cho một bạt tai ngẩn ngơ tại chỗ, không đợi gã hiểu rõ tình huống thì ngay sau đó lại nhận được thông báo bãi bỏ chức vụ của bộ phận nhân sự. Dựa vào việc bị mất một hạng mục lớn, Vương Nghiên bị mấy anh chị em cùng cha khác mẹ nhân cơ hội chèn ép, chưa tới mấy ngày đã bị đá ra khỏi công ty.
Vu Kiệt đang chật vật nhớ đến biểu hiện không nóng không lạnh của Khương Manh Manh đối với mình trong thời gian vừa qua thì lạnh cả người, gã biết mình thông minh quá bị thông minh hại nên bị người tính kế, chỉ sợ cái hồ sơ dự thầu kia là cái bẫy mà Khương Manh Manh đặt cho mình.
Sau khi ở trong nhà thuê hai ngày, Vu Kiệt gọi điện thoại cho Khương Manh Manh hẹn cô đến nhà mình gặp mặt. Vốn cho rằng Khương Manh Manh sẽ từ chối, không nghĩ tới đầu điện thoại bên kia lại đồng ý một cách sảng khoái đến thế. Vu Kiệt buông điện thoại xuống, trong lòng gã thắc mắc rằng chẳng lẽ mình trách oan Khương Manh Manh?
Nửa giờ sau, Khương Manh Manh gõ cửa nhà Vu Kiệt, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, trong lòng Vu Kiệt cực kỳ phức tạp. Bình tĩnh mà xem xét, Khương Manh Manh ưu tú hơn Vương Nghiên rất nhiều, người cũng xinh đẹp hơn. Nếu không phải bản thân coi trọng tài sản của nhà Vương Nghiên thì Khương Manh Manh là đối tượng rất tốt để kết hôn. Nghĩ đến Vương Nghiên đã quăng mình, Vu Kiệt hơi do dự, mình nên ngả bài cùng Khương Manh Manh hay làm bộ chưa phát sinh chuyện gì tiếp tục mối quan hệ với Khương Manh Manh?
Chỉ tiếc Khương Manh Manh không cho gã cơ hội lựa chọn con đường, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói lời chia tay. Đôi mắt đầy tơ máu của Vu Kiệt nhìn chằm chằm vào Khương Manh Manh một cách hung tợn, tựa như không tin cô sẽ nói ra lời tuyệt tình đến vậy: “Em nói cái gì?”
“Chia tay đi. Chẳng lẽ anh cho rằng tôi còn muốn yêu đương với anh?” Khương Manh Manh khinh miệt liếc nhìn Vu Kiệt: “Là ai cho anh ảo giác rằng tôi sẽ làm hiệp sĩ tiếp mâm, Nghiên Nghiên nhà anh không cần anh là anh cảm thấy tôi sẽ cần anh? Anh cũng tự tin quá rồi!”