Khương Manh Manh vừa nghe được câu này thì lập tức kích động hỏi: “Thằng oắt đó ở đâu để chị đi qua luôn.” Hàn Hướng Nhu nói vị trí hiện tại của mình cho Khương Manh Manh. Vừa ngắt máy xong, Hàn Hướng Nhu liền nhìn thấy người phụ nữ kia đã kéo cánh tay Vu Kiệt đi vào một quán cà phê.
Hàn Hướng Nhu và Vu Kiệt đã gặp mặt nhau nên không tiện trực tiếp đi lại gần hóng chuyện, cô lấy một lá bùa xé làm hai phần rồi gấp thành hai người giấy bé tí hin. Hàn Hứớng Nhu đưa một cái cho Vương Uy và dặn dò: “Đi tìm đôi nam nữ vừa mới vào kia, tôi muốn nghe xem bọn họ đang nói cái gì.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Vương Uy nhận được nhiệm vụ, tuy không có khó khăn gì nhưng vẫn khiến cậu ta cực kỳ kích động. Vương Uy nhận lấy người giấy rồi hóa thành một làn sương đen chui ra từ cửa sổ xe, khoảng nửa phút sau, người giấy để lại trong xe bỗng nhiên đứng lên, giọng nói trở nên the thé: “Vu Kiệt, đã nửa tháng rồi mà sao vẫn chưa lấy được bất kỳ thứ gì vậy, anh không thật sự từ diễn thành thật thích cái con bé kia đấy chứ?”
Hàn Hướng Nhu mở ra giao diện ghi âm của di động và kịp thời ấn nút ghi âm, rất nhanh từ trong miệng người giấy đã truyền đến giọng nói của Vu Kiệt, khác với giọng nói dịu dàng cố tình thể hiện ra ngoài vào lần trước, giọng nói hiện giờ của Vu Kiệt pha thêm chút nịnh nọt và yêu chiều: “Nghiên Nghiên, em tin anh đi, ngoại trừ em ra anh không yêu ai đâu. Em kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày nữa, đến khi anh nắm được giá quy định đấu thầu của tập đoàn Thần Huy là lập tức chia tay với cô ta mà.”
Giọng nói của Nghiên Nghiên chuyển từ tức giận thành vui vẻ, trong hờn dỗi lại xen lẫn nỗi ưu thương: “A Kiệt, thực ra em cũng không muốn anh làm chuyện như vậy, chỉ là anh biết em không phải con ruột của bác gái, vỗn dĩ trong nhà đã không được thương yêu bằng các anh chị rồi. Nếu chúng ta lại không làm nên thành tích gì thì tài sản sau này sẽ không chia cho chúng ta đâu.”
Trong giọng nói của Vu Kiệt tràn đầy sự đau lòng: “Thực ra anh không quan tâm tới tài sản, anh chỉ uất ức thay em mà thôi. Đều là con của tổng giám đốc Vương mà những người khác đều có chức vị quan trọng trong công ty, chỉ có em không được coi trọng, là anh thật sự bất bình và khó chịu thay cho em.”
Nghiên Nghiên khẽ thở dài: “Cũng may em còn có anh bên người, bằng không em thật sự không biết nên làm cái gì mới tốt. Lần này em dựa theo phương pháp của anh thuyết phục cha em giao hạng mục này cho em, nếu chúng ta đánh bại tập đoàn Thần Huy lấy đươc phần hợp đồng này thì về sau em cũng có một vị trí nhỏ trong công ty rồi, về sau lúc cha chia tài sản cũng có thể cho em nhiều thêm một ít. Vu Kiệt, chúng ta thật sự không thể thất bại.”
“Anh biết.” Vu Kiệt trấn an: “Anh đã tìm hiểu kỹ trước rồi, Khương Manh Manh là một trong số những thư ký của Cố Bách Nhiên, chắc chắn có cơ hội tiếp xúc đến hồ sơ dự thầu. Em yên tâm, hiện tại anh đã dỗ dành cô ta khá ổn, chỉ cần chờ thêm một hai ngày anh đảm bảo sẽ lấy được hồ sơ dự thầu của bọn họ.”
Hai người lại lời ngon tiếng ngọt với nhau, đang lúc Hàn Hướng Nhu cảm thấy ghê tởm thì Khương Manh Manh đi đôi giày cao gót hấp tấp chạy tới. Hàn Hướng Nhu thấy cô đi thẳng tới tiệm cà phê bèn vội vàng vươn đầu ra gọi cô quay lại, Khương Manh Manh quay đầu lại thì nhìn thấy Hàn Hướng Nhu đang vẫy vẫy tay với cô, cô mở cửa xe phía ghế phụ rồi ngồi vào.
Hàn Hướng Nhu thấy chân cô đi đôi giày cao gót có gót nhọn dài thì hơi khó hiểu hỏi: “Hôm nay không phải ngày đi làm mà, chị đi giày cao như vậy làm gì? Đã thế lại còn chạy nhanh nữa, cũng không sợ mỏi chân à?”
Khương Manh Manh đắc ý cởi chiếc giày trên chân ra cho Hàn HƯớng Nhu xem gót nhọn và đinh tán đính trên giày: “Đây là chị cố tình mua đấy, vì khoảnh khắc mang tính lịch sử đánh nát cái đầu chó của gã này. Không ngờ dám tính kế chị khiến chị trở thành tiểu tam, chị thấy gã chán sống rồi.”
Hàn Hướng Nhu thấy Khương Manh Manh tức đến nỗi tóc như muốn dựng thẳng lên vậy, cô không nhịn được cong khóe miệng: “Nếu chỉ nói như vậy chẳng phải dễ dàng cho gã ta lắm sao? Không bằng chúng ta tương kế tựu kế chơi gã một lần, nói vậy hẳn sếp Cố rất vui lòng phối hợp chúng ta.”
Khương Manh Manh giật mình mở to hai mắt sùng bái nhìn Hàn Hướng Nhu: “Em thế mà cũng dám sai bảo sếp Cố, Nhu Nhu, gan chó của em biến lớn rồi đấy.”
Hàn Hướng Nhu lườm cô một cái: “Có cái gì không dám, em làm như vậy cũng là vì công ty, anh ta không phối hợp mới là đồ ngốc.” Hàn Hướng Nhu vươn tay ra chạm vào người giấy nhỏ, phần đối thoại ghê tởm lại vang lên cuồn cuộn không ngớt từ trong miệng người giấy. Khương Manh Manh nghe được giọng nói ỏn ẻn phát ngấy thì sắc mặt cực kỳ khó coi: “Chờ khi nào hiểu rõ việc này, dù thế nào chị cũng phải lấy giày cao gót đục đầu gã, bằng không chị mất công mua đôi giày này.”
Cũng may hai người bên trong cũng không thắm thiết lâu lắm, sau khi hôn chụt choẹt xong thì Vu Kiệt mang theo sự áy náy nói: “Nghiên Nghiên, giữa trưa anh hẹn Khương Manh Manh đi ăn cơm, hiện tại chỉ còn nửa tháng nữa, anh cần tấn công mạnh mới dễ dàng thuyết phục cô ta trộm hồ sơ dự thầu giúp chúng ta.”
“Em đã biết, có điều buổi tối anh đến ở với em, cha em đi công tác rồi, buổi tối em đi ở chung cư nhỏ của em.”
Sau khi Vu Kiệt vâng vâng dạ dạ trấn an bạn gái thì gọi điện cho Khương Manh Manh, Khương Manh Manh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình thì biểu lộ sự ghê tởm rồi đưa mắt ra hiệu cho Hàn Hướng Nhu.
Hàn Hướng Nhu vươn tay chạm vào người giấy, lập tức trong xe yên tĩnh. Khương Manh Manh không lộ chút cảm xúc ấn nút nhận cuộc gọi, nỗ lực làm cho giọng nói của mình rất vui sướng: “Alo, Vu Kiệt à, sao anh lại gọi điện cho em thế?”
Đầu bên kia khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên là bởi vì nhớ em rồi! Manh Manh, em đang làm gì thế? Anh phát hiện ra một nhà hàng có đồ ăn rất ngon, buổi trưa anh đưa em đi nhà hàng được không?”
Khương Manh Manh thở dài tiếc nuối: “Trời ạ, em cũng muốn đi ăn, chỉ là tổng giám đốc Cố chúng em bảo em hiện tại trở lại công ty cùng với người của bộ phận kinh doanh làm hồ sơ dự thầu , giữa trưa em không có cách ăn cơm với anh được.”
Nói đến hồ sơ dự thầu, dường như Vu Kiệt nỗ lực áp chế mới khiến bản thân không thể hiện sự hưng phấn một cách rõ rệt: “Ồ, hồ sơ dự thầu gì mà quan trọng như vậy? Lại cần cuối tuần tới làm tăng ca.”
Khương Manh Manh trợn mắt cười lạnh, giọng nói vẫn dịu dàng như nước: “Không nói rõ được, có điều gần đây cũng không có mấy hạng mục muốn đấu thầu, chắc là nửa tháng sau phải dùng hồ sơ đó.”
“À à, vậy em đi làm đi.” Vu Kiệt rất săn sóc nói: “Chờ đến tối tan làm anh đi đón em.”
Khương Manh Manh ngắt điện thoại không bao lâu thì Vương Uy đã bay ra, nhìn thấy ghế phụ có người liền trực tiếp bay ra ghế sau ngồi: “Bọn họ đi ra.” Hàn Hướng Nhu quành xe đi một đoạn đường, không bao lâu hai người nhìn thấy Vu Kiệt ôm một người phụ nữ đi ra. Lập tức Khương Manh Manh lấy di động ra chụp mấy tấm ảnh rồi cười lạnh: “Người phụ nữ này cũng rộng lượng thật, không nghĩ tới còn có thể nghĩ ra ý tưởng để bạn trai bán đứng nhan sắc.”
Hàn Hướng Nhu cười trào phúng: “Cá tìm cá tôm tìm tôm, rùa với rùa là người một nhà, bởi vì hai người bon họ đều là một loại người mới có thể cùng nhìn trúng nhau. Chị yên tâm đi, em sẽ không để chị mất công tức giận đâu.”
Hôm sau vừa đến công ty, Hàn Hướng Nhu cùng Khương Manh Manh đi vào văn phòng của Cố Bách Nhiên. Hàn Hướng Nhu lấy hai người giấy ra đặt lên bàn làm việc, ba người với ba biểu cảm khác nhau cùng nghe xong kế hoạch của Vu Kiệt, lại yên lặng nhìn vở kịch tình chàng ý thiếp chán ngấy. Cố Bách Nhiên nhìn cảnh một người giấy ôm hôn cuồng nhiệt với một người giấy khác thì bất đắc dĩ nhìn Hàn Hướng Nhu: “Thực ra đoạn này có thể cắt bớt không cần diễn, bảo bọn họ không cần chuyên nghiệp như thế.”
Hàn Hướng Nhu ngồi trên nghế đối diện với bàn làm việc vươn tay ra cầm người giấy lên: “Tóm lại là có chuyện như vậy.”
Cố Bách Nhiên đan hai tay vào với nhau để ở trên bàn, anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tổng giám đốc Vương của tập đoàn Cảnh Uy sao? Vào năm trước có nghe nói ông ta dẫn một cô con gái riêng từ ngoài về nhà, không thể tưởng được nhanh như vậy nhà ông ta đã ầm ĩ vì việc tranh dành tài sản.” Cố Bách Nhiên cười khẽ một tiếng rồi lắc đầu: “Nghe nói lúc tổng giám đốc Vương này còn trẻ là người rất quyết đoán, nề hà là bị ngã nhào vì phụ nữ. Hiện tại ông ta đã lớn tuổi, nếu không áp chế được con cái trong nhà thì sớm muộn gì tập đoàn Cảnh Uy cũng sẽ suy bại.” Cố Bách Nhiên hơi do dự nhìn Khương Manh Manh nói: “Thực ra cô có thể trực tiếp đoạn tuyệt liên hệ với Vu Kiệt, không cần thiết phải ấm ức bản thân như vậy, cô phải tin vào thực lực của công ty.”