Chương 121: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Hàn Thịnh Vĩ vừa dứt lời thì Hàn Hướng Nhu nhìn thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ dần đen kịt, một tia sét lấp loáng đột ngột xuất hiện tạo ra tia lửa điện. Hàn Hướng Nhu nhanh chóng bật dậy ấn đầu Hàn Thịnh Vĩ xuống rồi đứt ruột đứng gan hô: “Tổ sư gia, ngài bình tĩnh đã, bổ nát biệt thự sẽ bị mưa dột mất!”

Từ đường mới sửa chưa được mấy tháng, Tổ sư gia vừa mới trải qua cuộc sống tốt đẹp mỗi khi đến ngày mưa không cần che ô nên sau khi do dự mới không tình nguyện làm đám mây chứa sét cách xa một ít nhưng nhìn kỹ dường như còn giấu ở đăng sau đám mây khác chứ không tan đi. Hàn Thịnh Vĩ thấy thế thì sợ tới mức toát mồ hôi, anh nơm nớp lo sợ hỏi: “Con cũng không cố tình sửa thành que cời lửa mà, Sao Tổ sư gia lại không vượt qua được chuyện này đâu?”

“Tổ sư gia là người chú ý đến sự hoàn hảo nhất, ví dụ như lúc ngài xây dựng môn phái toàn sử dụng các nguyên vật liệu có chất lượng tốt nhất không thể có tỳ vết; trang phục phải cao quý thoát tục lại không thể đi theo khuôn sáo cũ; đệ tử nhập môn cần có thiên phú tốt nhất diện mạo còn phải xinh đẹp……” Nói đến đây, Hàn Hướng Nhu liếc nhìn Hàn Thịnh Vĩ một cái rồi bổ sung: “ Đương nhiên anh là ngoại lệ, Tổ sư gia thuần túy là xem anh làm việc nghiêm túc cộng thêm hiện tại môn phái chúng ta không có ai nên mới phá lệ để anh nhập môn.”

Hàn Thịnh Vĩ ôm ngực, con dao này cắm rất chuẩn nha.

Hàn Hướng Nhu không hề phát hiện Hàn Thịnh Vĩ bị mình đả kích, cô tiếp tục nói: “Cả đời Tổ sư gia dù có làm chuyện gì đều yêu cầu sự hoàn hảo, không đạt được là ngài sẽ tức giận.” Hàn Hướng Nhu nhớ tới bộ dạng que cời lửa của Hàn Thịnh Vĩ thì nhìn anh đầy thông cảm: “Pháp khí của anh thật sự không phù hợp với thẩm mỹ của Tổ sư gia, mấu chốt là thứ đó lại rèn ra dưới sự trợ giúp của Tổ sư gia, quả thực có thể coi là vết nhơ trong cuộc đời của Tổ sư gia đấy.”

Hàn Thịnh Vĩ ủ rũ về phòng lấy que cời lửa ra: “Anh hiểu rồi, vừa rồi Tổ sư gia thật sự muốn bổ anh một trận. Anh thân là đệ tử nội môn không thể để làm Tổ sư gia tức giận vì anh được……” Hàn Thịnh Vĩ đứng ở cửa gần cầu thang nịnh nọt vái ba vái hướng trên tầng: “Tổ sư gia, đêm qua ngọc thạch làm pho tượng cho ngài đã chuyển đến. Hôm nay con đưa ngài đi xem, nếu Tổ sư gia không có ý kiến thì ngày mai là có thể hẹn được thợ đến điêu khắc, rất nhanh thế nhân có thể được ngắm nhìn tư thế oai hùng của ngài rồi.” Vừa dứt lời, đám mây sét bên ngoài lập tức tan biến theo gió bay.

Hàn Hướng Nhu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, thiên phú của Hàn Thịnh Vĩ không ra đâu với đâu nhưng tài năng nịnh hót lại bậc nhất, nếu vào thời phong kiến tuyệt đối có thể làm tổng quản đại thái giám.

Dỗ dành Tổ sư gia xong, Hàn Thịnh Vĩ cầm cây gậy đi theo ông lão Hàn đến bên hồ. Lúc này đã có không ít người tới đây rèn luyện, vừa thấy ông lão Hàn thì đều cùng chào hỏi với ông. Ba ông cháu chia ra tự chọn cho mình một vị trí vừa ý, kiếm pháp của ông lão Hàn sắc bén; kiếm pháp của Hàn Hướng Nhu thì dứ khoát lưu loát, vô cùng nhanh; còn Hàn Thịnh Vĩ thì đứng ở đằng sau khoa tay múa chân theo chiêu thức cơ bản, bởi vì không quá thuần thục nên cây gậy thường xuyên rơi trên mặt đất. Ông lão Hàn nhìn thấy cũng không nói lời nào, năm đó ông học là kiếm pháp nên không hề dùng đến gậy. Còn côn pháp thì vẫn để Hàn Thịnh Vĩ tự mình tìm tòi đi, thật sự không được thì xem Tây Du Ký cũng có thể học được hai chiêu.

Luyện kiếm pháp mất hai tiếng đồng hồ, Hàn Hướng Nhu về nhà tắm một cái rồi ăn sáng và đi làm. Bởi vì hôm nay cô dậy sớm nên lúc Hàn Hướng Nhu đến thì phòng thư ký còn chưa có người. Cô treo túi xách và áo khoác lên tủ quần áo riêng của mình rồi tiện tay mở máy tính ra, sau đó cầm cốc đi lấy nước sôi pha trà.

Đặt cốc trà hoa lên trên đĩa tách, cô đang chuẩn bị rót thêm nước ấm thì Cố Bách Nhiên đi vào, Hàn Hướng Nhu nhìn sắc mặt của anh thì tỏ ra vui sướng khi người gặp họa, cô cười hỏi han: “Sếp Cố, thấy sắc mặt của anh thế này là do cả đêm không ngủ sao? Sao anh lại khiến mình tiều tụy như thế? Cứ tiếp tục như vậy không cẩn thận không tìm được vợ đâu.”

Cố Bách Nhiên mở máy pha cà phê và cho hạt cà phê vào xay nhuyễn rồi quay đầu lại vẫy tay với Hàn Hướng Nhu gọi cô tới trước mặt hỏi: “Có phương pháp nào để người tỉnh táo hơn không?”

Hàn Hướng Nhu do dự mãi đành trung thực trả lời: “Thật ra là có nhưng thứ này chỉ làm cho anh cảm thấy tỉnh táo hơn chứ thực ra thân thể mệt nhọc không được cải thiện, hơn nữa sau khi dùng cơ thể còn bị mỏi mệt gấp bội. Nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng thì tôi không kiến nghị anh dùng pháp chú này.”

Cố Bách Nhiên cười khổ nói: “Nhìn tỉnh táo là được, sáng nay có buổi đàm phán quan trọng, chờ xong chuyện này tôi sẽ trở về ngủ bù.”

Hàn Hướng Nhu nghe được nguyên nhân liền gật đầu: “Nếu anh nhất quyết phải dùng thì một lúc nữa tôi đến văn phòng của anh dạy cho anh.”

Ánh mắt Cố Bách Nhiên nhìn Hàn Hướng Nhu trở nên ấm áp hơn: “Thiếu cô một món nợ, lần sau nếu cô cần gì thì tôi sẽ đi làm cu li cho cô.”

Hàn Hướng Nhu vừa nghe hứa hẹn như vậy phảng phất như thấy được rất nhiều tiền bay đến với mình, lập tức đôi mắt sáng lên: “Nói chuyện phải giữ lời, lát nữa tôi ghi sổ, anh không được quỵt nợ đâu đấy.”

Cố Bách Nhiên muốn học loại pháp chú này cũng không khó, chỉ cần kích phát một chút dương khí trên người anh là đủ rồi. Cố Bách Nhiên học được một giờ, khó khăn lắm mới bấm quyết học xong, anh tự làm pháp chú xong lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, đầu óc thanh tỉnh, ngay cả quầng thâm mắt do tối hôm qua thức đêm cũng biến mất không thấy.

Cố Bách Nhiên lấy gương cầm tay soi lên mặt mình, trên mặt lộ ra vẻ vừa lòng: “Pháp thuật đạo gia quả nhiên là thần kỳ.”

Hàn Hướng Nhu cười nhạo một tiếng: “Lúc này mới chút ít mà anh đã cảm thấy thần kỳ như vậy, đó là bởi vì anh còn chưa từng gặp người có đạp pháp cao thâm thực sự đấy thôi. Chờ đến khi anh nghĩ thông suốt đồng ý chính thức gia nhập Thiên Nhất Phái chúng tôi là anh có thể kiến thức đến.”

Cố Bách Nhiên nhìn Hàn Hướng Nhu thử hỏi: “Muốn gia nhập Thiên Nhất Phái có phải ngoại trừ hai phương án lựa chọn làm đồ đệ của cô hoặc làm sư đệ của cô ra là không có lựa chọn nào khác sao?”

Hàn Hướng Nhu cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì? Tôi nói với anh rồi nếu muốn làm sư huynh của tôi là không có cửa đâu! Nhập môn cần dựa vào thứ tự trước sau, quy củ không thể loạn!”

Cố Bách Nhiên cười khẽ một tiếng rồi liếc nhìn Hàn Hướng Nhu: “Được rồi, tôi sẽ suy xét lại. Có điều cô hãy yên tâm, nếu tôi muốn gia nhập môn phái mà nói thì ngoại trừ Thiên Nhất Phái ra sẽ không có lựa chọn khác.”

Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu đầy kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên, Thiên Nhất Phái chúng tôi là môn phái có hàng ngàn năm lịch sử, tôi lại còn là cô giáo vỡ lòng của anh nữa.”

Cố Bách Nhiên nhìn bóng dáng của Hàn Hướng Nhu, trong mắt nhiều thêm ý cười, có vẻ như sự thông minh hăng hái của cô thư ký nhỏ đều nằm trong việc bắt quỷ, những chỗ khác không thông suốt là mấy.

Sau khi Hàn Hướng Nhu trở lại văn phòng, người của phòng thư ký đã tục tục đến. Khương Manh Manh để vỏ sò nướng mình làm lên trên bàn của Hàn Hướng Nhu rồi thầm thì với cô: “Chị đang yêu đương.”

Hàn Hướng Nhu nhìn mặt cô rồi kinh ngạc hỏi: “Chuyện khi nào thế?’

“Tối hôm qua mới thổ lộ.” Khương Manh Manh hơi ngượng ngùng kể: “Là nam thần lúc chị học đại học, sau khi tốt nghiệp vẫn chưa từng liên lạc. Tháng trước mấy bạn học ở Lâm Hải bọn chị cùng gặp gỡ một lần, anh ấy cũng tới.”

Hàn Hướng Nhu ngẫm nghĩ rồi nói: “Thích thì cứ yêu đi, đỡ về sau thấy tiếc nuối.”

Khương Manh Manh hiểu được ý trong lời nói của Hàn Hướng Nhu nên sắc mặt tái nhợt đi: “Ý của em là tình yêu của chị và anh ấy không có kết quả sao?”

Hàn Hướng Nhu chần chờ một lát đành uyển chuyển nói: “Mọi việc đều không tuyệt đối được, có điều trước mắt cứ xem đã, duyên phận còn thiếu một chút.”

Nháy mắt Khương Manh Manh liền héo, Hàn Hướng Nhu xấu hổ gãi gãi mũi, cô cảm thấy bản thân đã phá hủy tâm tình yêu đương của Khương Manh Manh thì hơi ngại ngùng vỗ tay Khương Manh Manh: “Thực ra cũng không quy định yêu là phải kết hôn, chị hưởng thụ quá trình yêu đương không phải được rồi.”

Khương Manh Manh nghe vậy bèn nở nụ cười: “Nhu Nhu nói đúng. Đúng rồi, giữa trưa hôm nay anh ấy đến gần đây làm việc, em và Nhạc Nhạc đi cùng chị ăn cơm, anh ấy nói muốn làm quen bạn bè của chị đấy.”

“Em mới không đi làm bóng đèn đâu, lại nói các chị vừa mới yêu đương đã mời bạn bè đi ăn có phải hơi sớm hay không?” Hàn Hướng Nhu gạt cánh tay Khương Manh Manh đang ôm tay mình xuống: “Có sức lực đó em đi ngủ trưa còn tốt hơn.”

“Ở tiệm cơm cà phê phong cách Hong Kong dưới tầng mà, không khiến em ngủ muộn đâu.” Khương Manh Manh mềm giọng cầu xin: “Đi thôi đi thôi, chờ về sau em có bạn trai chị cũng thay em đi xem.”

Hàn Hướng Nhu bị Khương Manh Manh lúc ẩn lúc hiện sớm đã không nhịn được cười, cô ra vẻ nghiêm túc trừng mắt nhìn Khương Manh Manh: “Nhớ rõ gọi cho em món ngỗng nướng, bồ câu nướng và xá xíu.”

Khương Manh Manh lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Em yên tâm, bảo đảm để em ăn vừa lòng.”

Vừa đuổi được Khương Manh Manh đang rơi vào lưới tình, Hàn Hướng Nhu mở ra lịch công tác bắt đầu xử lý công việc. Khoảng trên dưới 10 giờ, Trương Chiêu Dục gọi điện cho Hàn Hướng Nhu: “Quỷ hồn tên Vương Uy muốn gặp cháu.”

Nhớ tới tân quỷ dám can đảm nhân cơ hội ôm mình, Hàn Hướng Nhu thấy hơi bất đắc dĩ: “Anh ta nói có chuyện gì không?”

Trương Chiêu Dục im lặng mốt lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Cậu ta nói cậu ta muốn bái cháu làm sư phụ.” Dường như sợ Hàn Hướng Nhu tức giận, ông lập tức cường điệu một câu: “Chú chỉ truyền lời thôi, nội dung không liên quan tới chú.”

Hàn Hướng Nhu nghe thấy yêu cầu này thì không nói nên lời: “Đại đệ tử khai môn của cháu sao có thể là một tên quỷ được, bảo cậu ta không được nghĩ, Tổ sư gia nhà cháu sẽ bổ cậu ta đấy.” Hàn Hướng Nhu nghĩ ngợi rồi tiếp tục nói: “Có điều lần này Vương Uy cũng giúp cháu khá nhiều, chú hỏi xem vậu ta có tâm nguyện nào khác không, nếu cháu có thể làm được thì cháu sẽ thỏa mãn cậu ấy.”

Trương Chiêu Dục che lại microphone hỏi Vương Uy hai câu rồi truyền lời tới Hàn Hướng Nhu: “Cậu ta nói cậu ta muốn gặp cha mẹ cậu ta.”

Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Chuyện này cháu có thể hỗ trợ.”