Bận rộn đến 11 giờ 45 phút, Khương Manh Manh đi toilet trang điểm thêm rồi gửi tin qua WeChat cho Hàn Hướng Nhu và Vương Nhạc Nhạc, ba người lục tục đứng dậy đi đến thang máy. Vuốt vuốt lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh của Khương Manh Manh, cả người cô đều toát mồ hôi lạnh, Hàn Hướng Nhu tò mò hỏi: “Manh Manh, vì sao chị lại khẩn trương như vậy? Có phải chị rất thích anh ta hay không?”
Khương Manh Manh cân nhắc tâm trạng của mình một chút để hình dung về cảm giác này: “Có thể là bởi vì chị chưa từng nghĩ đến chị sẽ có liên quan tới anh ấy. Trước kia lúc còn học trong trường, anh ấy có vẻ ngoài đẹp trai, học cũng giỏi lại còn là chủ tịch hội sinh viên nữa, chị vẫn luôn đặt anh ấy ở vị trí thần tượng, trước nay không nghĩ tới có một ngày thần tượng lại đi xuống thần đàn thổ lộ với chị, cảm giác này rất không chân thực.”
Vương Nhạc Nhạc vươn tay ra chọc chọc vào trán của Khương Manh Manh rồi lo lắng nhìn cô: “Sao chị cứ cảm thấy tâm lý của em giống như đang theo đuổi thần tượng vậy, em xác định thật sự thích cậu ta sao?”
Khương Manh Manh cười hì hì hai tiếng: “Dù sao lúc anh ấy thổ lộ với em qua WeChat em rất kích động, những thứ khác lại không nghiêm túc nghĩ đến. Giống như Nhu Nhu nói đó thôi, trước cứ làm quen đã, không cho mình tiếc nuối là quan trọng nhất.”
Khương Manh Manh chọn tiệm cơm cà phê phong cách Hong Kong cách tòa nhà tập đoàn Thần Huy không xa, vì tránh chạm vặt với đồng nghiệp, Khương Manh Manh đặt một phòng nhỏ. Chờ đến khi các cô đi vào thì phát hiện bạn trai của Khương Manh Manh đã tới.
Khương Manh Manh nhìn thấy người đàn ông ở bên trong thì đỏ mặt, có hơi ngượng ngùng kéo tay Hàn Hướng Nhu, giọng điệu dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước vậy: “Anh ấy là bạn trai của chị tên là Vu Kiệt. Vu Kiệt, đây là bạn tốt của em, tên là Hàn Hướng Nhu và Vương Nhạc Nhạc.
Sau khi Vu Kiệt cười sang sảng bắt tay với Hàn Hướng Nhu và Vương Nhạc Nhạc, lại phong độ kéo ghế dựa ra mời: “Mời ba vị tiểu thư xinh đẹp ngồi xuống, rất vinh hạnh có thể cùng nhau ăn cơm với các cô.”
Vương Nhạc Nhạc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Khương Manh Manh thì bĩu môi cười với cô, đôi mắt của Khương Manh Manh sáng lấp lánh liếc nhìn Vu Kiệt, lại nhanh chóng dời sang lưu ý sắc mặt của Hàn Hướng Nhu. Hàn Hướng Nhu cẩn thận đánh giá Vu Kiệt, không thể không nói Khương Manh Manh coi anh ta là thần tượng cũng có nguyên nhân. Khuôn mặt của Vu Kiệt rất đẹp trai, là loại hình khiến cho rất nhiều cô gái thích, chỉ là cái người tên Vu Kiệt này dáng vẻ nhìn như đoan chính nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện có rất nhiều chỗ không ổn.
Nhìn từ tướng mạo, Vu Kiệt xuất thân khá nghèo nhưng anh ta thông minh trời sinh cho nên ở việc học khá là thuận lợi. Co điều anh ta cũng không phải là người làm đến nơi đến chốn, nhìn mặt mày thể hiện sự tính kế quá nhiều, mưu mô quá sâu, vọng tưởng đi lối tắt; xương gò má quá sắc sảo và hung ác, điều này giải thích người này cực kỳ coi trọng quyền thế và chức vị; trên mặt không có thịt đại biểu người này bạc tình bạc nghĩa, vô luận thấy thế nào cũng đều không phải là kẻ nên lấy làm chồng. Để cho lòng người kinh sợ ở chỗ, xương gò mà của cái người tên Vu Kiệt này lại hếch lên trời, là thuộc về kẻ làm giàu nhờ vợ, nhưng hiển nhiên một nửa kia của anh ta không phải là Khương Manh Manh. Vậy anh ta cố tình tiếp cận Manh Manh, hơn nữa còn theo đuổi cô rốt cuộc là có mục đích gì?
Hàn Hướng Nhu cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi không biến sắc hỏi: “Anh Vu và Manh Manh chúng tôi bằng tuổi nhau sao?”
Vu Kiệt liếc nhìn Manh Manh một cái, trên mặt lộ ra nụ cười: “Anh học muộn mất một năm cho nên lớn hơn Manh Manh một tuổi.”
Hàn Hướng Nhu nửa đùa nửa thật hỏi tiếp: “Vậy có thể cho tôi xem bát tự một chút được không, để tôi tính duyên phận của hai người thế nào?”
Vương Nhạc Nhạc nhìn nụ cười khách sáo xa cách của Hàn Hướng Nhu thì lập tức phối hợp: “Nhu Nhu bọn tôi gần đây mê tín cái này, mỗi ngày cứ vào máy tinh nghiên cứu, cũng không biết học được bao nhiêu. Ôi, bạn Vu, bạn cứ nói bát tự của bạn xem Nhu Nhu có thể tính ra cho bạn được không?”
Rõ ràng Vu Kiệt muốn tạo mối quan hệ với bạn bè của Khương Manh Manh, sau khi cười vài tiếng thì phối hợp nói ra bát tự của mình. Hàn Hướng Nhu giả vờ bấm đốt ngón tay, rồi cười tiếc nuối dưới ánh mắt mong chờ của Khương Manh Manh: “Ngại quá, không hợp rồi.”
Vu Kiệt biết trong văn phòng có một số cô gái trẻ tuổi không phải tính bát tự thì lại tính chòm sao nên cũng không để tâm, vừa lúc này đồ ăn Khương Manh Manh gọi đã mang lên, Vu Kiệt vội vàng tiếp nhận đồ ăn của mọi người.
Khương Manh Manh cúi đầu ăn xá xíu nhưng trong lòng bình tĩnh hơn nhiều, cô cũng không phải cô gái không hiểu việc đời, quá trình theo đuổi của Vu Kiệt vốn quá mức qua loa, tuy cô biết rõ nhưng trong lòng cô vẫn ôm chút hi vọng, có lẽ nam thần thật sự phát hiện ra chỗ tốt của cô thì sao. Có điều nhìn thấy phản ứng của Hàn Hướng Nhu thì trong lòng Khương Manh Manh lạnh đi một nửa, thậm chí còn thấy tức giận với Vu Kiệt, nếu anh không thích tôi thì vì sao còn muốn đùa cợt tôi?
Hàn Hướng Nhu nhận thấy cảm xúc của Khương Manh Manh bên cạnh mình đang dao động bèn duỗi tay nhét một lá bùa Thanh Tâm vào trong tay cô. Lập tức cảm xúc của Khương Manh Manh ổn định lại, trên khuôn mặt lại nở một nụ cười thỏa đáng. Vương Nhạc Nhac thấy được động tác nhỏ của hai người thì đau lòng gắp cho Khương Manh Manh một miếng sủi cảo tôm rồi cười ha hả hỏi Vu Kiệt: “Bạn Vu hiện tại đang làm việc ở đâu?”
“Hai người là bạn của Manh Manh, trực tiếp gọi tôi Vu Kiệt là được, không cần khách sáo như vậy.” Trên mặt của Vu Kiệt vẫn luôn treo nụ cười lễ phép: “Hiện tại mình đang làm ở khoa học kỹ thuật Cảnh Uy.”
“Khoa học kỹ thuật Cảnh Uy?” Vương Nhạc Nhạc ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Là công ty con của tập đoàn Cảnh Uy sao? Nói đến đây, tháng sau công ty chúng tôi muốn tham gia đấu thầu hạng mục với tập đoàn Cảnh Uy, lại còn là đối thủ cạnh tranh đấy!”
Sắc mặt của Vu Kiệt không thay đổi, anh ta thản nhiên nói: “Công ty phía tôi chỉ lo nghiên cứu phát minh khoa học kỹ thuật thôi, không quá hiểu biết về tổng công ty. Thêm nữa, mỗi năm tổng công ty tham dự đấu thầu hạng mục ít nhất cũng mấy trăm, nếu nói là cạnh trạnh thì chỉ sợ toàn thị, toàn tỉnh, thậm chí cả nước đều là đối thủ cạnh tranh của chúng tôi.”
Hàn Hướng Nhu cười cười dời đi đề tài, tán gẫu về vấn đề có tính an toàn tương đối cao như đồ trang điểm, phát sóng trực tiếp. Vu Kiệt cũng không xen vào, thường thường dùng đũa chung gắp đồ ăn cho Khương Manh Manh, thể hiện dáng vẻ của một người bạn trai chu đáo.
Ăn xong bữa cơm, sau khi Vu Kiệt trả tiền xong lại nhân cơ hội nắm lấy tay nhỏ của Khương Manh Manh kéo cô lại gần rồi ám muội thì thầm vào tai cô hỏi: “Buổi tối chúng ta ăn cơm riêng được không? Sau đó đưa em đi xem bộ phim em thích.”
Trong lòng Khương Manh Manh rối bời, cô hơi do dự không đồng ý ngay mà cúi thấp đầu xuống có hơi mang theo ý xin lỗi: “Không biết buổi tối có thể tăng ca hay không……”
“Vậy à…….” Vu Kiệt khéo hiểu lòng người sờ sờ tóc cô: “Không sao, lúc anh sắp tan làm sẽ gọi điện cho em, nếu thật sự tăng ca thì anh sẽ ăn cơm gần đây với em, sẽ không ảnh hưởng tới công tác của em đâu.”
Khương Manh Manh gật đầu lấy lệ rồi rút tay từ trong tay Vu Kệt ra nhỏ giọng tạm biệt rồi chạy theo hướng Hàn Hướng Nhu đi tới. Vu Kiệt nhìn bóng dáng của Khương Manh Manh thì nụ cười dần dần biến mất, trong ánh mắt mang theo sự thâm trầm.
Trở lại công ty, Khương Manh Manh kéo Hàn Hướng Nhu tới phòng nghỉ rồi thấp thỏm bất an hỏi: “Nhu Nhu, rốt cuộc sự tình như thế nào?” Hàn Hướng Nhu nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu chị có thể khống chế được tình cảm của mình, lại muốn hoàn thành giấc mộng yêu thầm của mình thì có thể yêu đương với anh ta mấy ngày trước cũng được.”
Vừa nghe được câu này, Khương Manh Manh đã rõ. Cô buồn bực vùi đầu vào đầu gối cọ qua cọ lại rồi quay đầu hỏi cô với vẻ vô cùng đáng thương: “Anh ta theo đuổi chị có phải có mục đích khác hay không?”
Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Dạng người như anh ta mưu mô thâm hiểm, hơn nữa trên người có hoa đào chính khác rồi, em đoán đúng thật là cố ý tiếp cận chị, lúc chị nói chuyện với anh ta thì nhớ lưu ý một chút, đừng bị anh ta dẫn dụ lỡ lời nói ra điều gì.”
“Có hoa đào chính khác?” Khương Manh Mnah nghe thế thì xù lông: “Khốn nạn, không ngờ chị còn bị thành tiểu tam?”
Hàn Hướng Nhu sờ sờ đầu Khương Manh Manh rồi nhìn cô đầy thương xót: “Cặn bã nam khắp nơi, lỡ gặp phải chỉ là không được may mắn mà thôi, ngủ một giấc đi, tỉnh lại nên làm gì thì làm cái đó, không đáng vì anh ta mà tức giận.”