Chương 120: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Lúc Hàn Hướng Nhu lái xe về đến nhà thì đã hơn 8 giờ, Lưu Thục Cầm nhìn Hàn Hướng Nhu còn mặc quần áo tối hôm qua ra cửa vừa đau lòng lại bất đắc dĩ: “Rốt cuộc tối hôm qua hai anh em các con đi làm cái gì? Anh con thì nhìn như ăn mày, suýt chút nữa bị bảo vệ đuổi ra ngoài, suýt chút nữa là bị ăn dùi cui điện; còn con một cô gái trẻ tuổi mà hai ngày còn chưa đổi được bộ quần áo, con nhìn xem vết bẩn trên người con đi, cả ngày mặt xám mày tro thì tìm bạn trai kiểu gì được?”

Hàn Hướng Nhu bị những lời chất vấn bất thình lình làm ngây người, cô thay dép lê rồi thừa dịp Lưu Thục Cầm đi vào phòng bếp rửa trái cây bèn nhỏ giọng hỏi Hàn Bình An: “Cha, mẹ con bị chịu kích thích gì thế?”

Hàn Bình An lấy tờ báo che miệng nhỏ giọng đáp: “Giữa trưa mẹ con đi tham gia hôn lễ con trai của bạn mẹ con.”

Hàn Hướng Nhu chợt hiểu ra bèn gật gù, chờ Lưu Thục Cầm bê trái cây đã bổ từ phòng bếp ra thì Hàn Hướng Nhu quay ra cười hì hì: “Mẹ, giờ này con mới bao lớn, không sốt sắng tìm bạn trai đâu. Mẹ vẫn nên đặt tinh lực lên người anh trai con đi, anh sắp ba mươi đến nơi rồi, muốn tìm cũng là anh tìm trước.”

Lưu Thục Cầm vừa nghe những lời này thì tức sôi máu: “Mấy ngày hôm trước, con gái dì Trương ở biệt thự số 23 của con mới từ nước ngoài trở về, mặt mũi cũng rất xinh đẹp. Ngày hôm qua mẹ còn cùng mẹ con bé nói đưa con bé qua nhà chơi để con bé gặp mặt anh trai con. Kết quả hôm nay anh trai con lôi thôi lếch thếch trở về khiến dì Trương của con choáng váng. Buổi chiều dì Trương có gửi WeChat cho mẹ nói con gái dì ấy có người yêu rồi đùn đẩy ngày gặp mặt, con nói xem chuyện này gọi là gì đây.”

Hàn Hướng Nhu hồi tưởng lại dáng vẻ của Hàn Thịnh Vĩ từ thôn Sơn Linh đi ra thì không nhịn được cười nghiêng cười ngả, Lưu Thục Cầm nhìn thấy bộ dáng của Hàn Hướng Nhu thì không nhịn được cười mắng một câu: “Rốt cuộc tối hôm qua hai anh em con đi làm gì? Nếu không phải nó gọi mẹ một tiếng mẹ thì mẹ cũng không dám nhận nó.”

Hàn Hướng Nhu dựa lên vai Hàn Bình An lau khô nước mắt mới chảy rồi buồn cười đáp: “Việc này không thể trách anh con được, hôm qua đi hóa vàng mã cho Tổ sư gia, Tổ sư gia thấy anh con rất tôn sư trọng đạo cho nên kiểm tra anh ấy.” Cô quay đầu lại nhìn xung quanh thì không thấy bóng dáng Hàn Thịnh Vĩ thì kỳ quái hỏi: “Anh con đâu ạ?”

Lưu Thục cầm đặt đĩa trái cây tới trước mặt Hàn Hướng Nhu rồi lấy một miếng dưa lưới đưa cho cô: “Anh con ngủ cả một ngày rồi, ăn cơm xong lại trở về nghỉ ngơi. Mẹ thấy trên người nó có vài vết thương còn bảo nó đi bệnh viện xử lý mà nó cũng không đi.”

Hàn Hướng Nhu ăn hai miếng dưa, cô buông dĩa rồi đứng lên: “Để con đi xem anh con.”

Hàn Hướng Nhu lên tầng ba gõ cửa phòng của Hàn Thịnh Vĩ, một lát sau Hàn Thịnh Vĩ mở cửa phòng, đến khi nhìn thấy Hàn Hướng Nhu thì anh dùng vẻ mặt buồn bực tố khổ: “Anh phiên dịch đoạn đầu mất đúng một giờ, đọc một lúc lâu cũng chỉ nhớ kỹ được hai câu, anh cảm thấy đời này anh phải dừng lại ở công pháp căn bản không có cách nào tốt nghiệp mất thôi.”

Hàn Hướng Nhu cười hít mắt, cô giải thích ý nghĩa đoạn đầu cho anh nghe một lần, lại an ủi anh vài câu: “Anh đừng thấy thứ này vừa tối nghĩa lại khó hiểu, nhưng nó giống như cái móng của tòa nhà cao tầng vậy, nếu cái này không học chắc được thì khẳng định những thứ khác cũng không học chắc. Thực ra anh vừa mới nhập môn cho nên cảm thấy hơi khó khăn, chờ giải thích dược ý nghĩa bên trong thì sẽ học dễ dàng thôi.” Cô nhìn dáng vẻ thất bại của Hàn Thịnh Vĩ thì thở dài: “Anh cứ trưng vẻ mặt này ra thì có lẽ Tổ sư gia sẽ hối hận để anh tiến nội môn mất.”

Lập tức Hàn Thịnh xốc lên tinh thần, giả vờ giả vịt cầm sách bắt đầu lật: “Thực ra anh cảm thấy cũng không có gì khó, anh tuyệt đối sẽ không làm Tổ sư gia thất vọng đâu.”

Hàn Hướng Nhu che miệng cười vui vẻ thì bỗng nghe được tiếng trò chuyện ồn ào dưới tầng. Năm giác quan của Hàn Hướng Nhu mẫn cảm hơn người bình thường một ít, cô dựng tai lên nghe được một lúc thì hơi chần chờ nhìn Hàn Thịnh Vĩ: “Sao em lại nghe được giọng nói giống như của ông nội nhỉ?”

Hai anh em nhìn nhau rồi nhảy khỏi ghế chạy ra ngoài cửa. Từ cầu thang đi xuống, Hàn Hướng Nhu nhìn ông lão đen gầy đang ngồi trên sô pha thì kích động nhảy tới rồi vươn tay ra muốn ôm ông lão Hàn: “Ông nội, sao ông lại tới đây? Cháu nhớ ông chết đi được!”

Nhìn thấy cháu gái ngoan mà mình nuôi lớn, ông lão Hàn vui tươi hớn hở vươn tay ra chặn lại cô: “Đứng sang một bên đi, không thấy ông đang ôm linh bài của Tổ sư gia sao, cẩn thận cháu lại đè lên Tổ sư gia bây giờ.”

Hàn Hướng Nhu nhìn linh bài quen thuộc, nháy mắt mồ hôi túa ra: “Sao ông cũng mang theo Tổ sư gia đến vậy ạ?”

Ông lão Hàn hung tợn trừng mắt với cô: “Nói thế không phải vô nghĩa sao, các cháu đều không ở nhà, một mình ông cũng không vui vẻ, cho nên ông tính ở lại đây đến đầu xuân. Thời gian dài như vậy không đem theo linh bài của Tổ sư gia thì sao thắp hương cúng lễ được? Nhu Nhu, cháu nhanh chóng chuẩn bị một phòng cho Tổ sư gia của cháu trước đã.”

Hàn Hướng Nhu suy nghĩ một chút rồi uyển chuyển hỏi: “Vậy trên đường đi ông để Tổ sư gia ở đâu thế?”

Ông lão Hàn lại trừng mắt với cô: “Đương nhiên là để ở trước ngực rồi!” Hàn Hướng Nhu tưởng tượng tới hình ảnh kia thì không nhịn được ôm lấy mặt, với phong cách quái dị này cũng không biết có khiến cho hành khách sợ hãi hay không.

Nhưng trước linh bài của Tổ sư gia, Hàn Hướng Nhu không dám nhiều lời. Cô cung kính nhận lấy bài vị của Tổ sư gia rồi gọi Hàn Thịnh Vĩ cùng lên tầng. Tầng 3 tầng 4 đều có phòng trống, chỉ dọn dẹp qua là có thể dùng.

Hàn Thịnh Vĩ nhìn thấy bài vị của Tổ sư gia ở nơi mà mình có thể với tới thì kích động không biết phải làm sao: “Tổ sư gia, cạnh phòng ngủ của con vừa mới dọn dẹp một phòng nghỉ, để linh bài của ngài ở đó được không ạ? Sáng tối mỗi ngày con đều sẽ dâng hương cho ngài.”

Hàn Thịnh Vĩ nói xong thì tung ta tung tăng đi đẩy phòng bên cạnh phòng mình ra, nhưng vặn thế nào đẩy thế nào cửa vẫn bất động. Hàn Thịnh Vĩ ngơ ngác cầm lấy then cửa rồi dùng vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Cánh cửa này anh không khóa mà, sao lại không mở ra được nhỉ?”

Hàn Hướng Nhu phụng dưỡng Tổ sư gia mười mấy năm bình tĩnh xoay người tiếp tục đi lên tầng: “Tổ sư gia không muốn ở cùng với anh.” Hàn Thịnh Vĩ mắt trông mong nhìn bóng hình biến mất trên cầu thang của Hàn Hướng Nhu, then cửa trong tay ‘cộp’ một tiếng mở ra, Hàn Thịnh Vĩ bị hoảng nên hơi lảo đảo, phải dựa vào cửa phòng mới không bị ngã.

Xoa phần eo bị đau, Hàn Thịnh Vĩ thấy que cời lửa trong phòng nghỉ thì lập tức ôm lấy mặt với vẻ sống không còn gì luyến tiếc: “Tổ sư gia ngài hãy tin tưởng con, thực ra con cũng không muốn pháp khí như vậy đâu!”

Hàn Hướng Nhu vừa mới bê linh bài của Tổ sư gia lên tầng bốn, phòng này ngày thường cô dùng để ngồi luyện công mở ra. Hàn Hướng Nhu mang linh bài của Tổ sư gia vào, mang theo cả lư hương và đồ cúng, lại thắp cho Tổ sư gia ba nén hương. Hàn Thịnh Vĩ đứng ở cửa thật cẩn thận ló đầu vào nơm nớp lo sợ hỏi: “Anh có thể dâng hương cho Tổ sư gia không?”

Vừa dứt lời, hai anh em liền thấy khói hương tán ở không trung xuất hiện một chữ to: “Đi!” Hàn Thịnh Vĩ vừa mới học công pháp căn bản nên không biết chữ kia bèn nhìn Hàn Hướng Nhu xin giúp đỡ: “Nhu Nhu, Tổ sư gia có ý gì thế?’

Hàn Hướng Nhu thông cảm nhìn anh rồi uyển chuyển nói: “Tổ sư gia muốn bình tĩnh, nếu không hôm nào anh lại tới dâng hương đi.”

Chữ to đã tan đi, khói hương lập tức khôi phục thành đường thẳng bay lên trên. Hàn Thịnh Vĩ thở dài, anh nhìn linh bài với vẻ rối rắm: “Vậy sáng mai……”

Lập tức khói hương lại rối loạn, Hàn Hướng Nhu thấy thế thì nhanh chóng đẩy Hàn Thịnh Vĩ ra ngoài rồi thấp giọng dặn dò: “Anh giúp ông sắp phòng trước đã, đợi em khuyên nhủ Tổ sư gia cho.”

Hàn Thịnh Vĩ thở dài nhớ tới cảnh ngộ của mình thì vừa nóng vội vừa chua xót, thật vất vả mới trở thành đệ tử nội môn, kết quả lại đắc tội với Tổ sư gia. Trước kia ở xa còn không thấy quan trọng, hiện tại ở chung một nhà, Hàn Thịnh Vĩ thật sự sợ ngày nào đó vừa mở mắt tỉnh lại phát hiện mình bị ném vào nhà ma lần nữa thì khổ.

Sau khi Hàn Hướng Nhu vái Tổ sư gia xong thì về phòng khách rồi ngồi bên cạnh ông lão Hàn: “Ông ơi, ông lớn tuổi rồi đi một mình nguy hiểm lắm. Lần sau nếu đến ông nói trước một tiếng để anh con tới đón ông.”

Ông lão Hàn cười ha hả: “Con trai nhà ông Chu hay chơi cờ với ông ở thôn chúng ta trở về đón hai vợ chồng già đi thủ đô dưỡng lão rồi. Ông lại nghĩ hiện tại ở trong thôn cũng không có việc gì, chờ thêm nữa thì trời càng lạnh hơn, đến lúc đó ngay cả quỷ cũng không đi ra, ông ở nhà thật sự không có việc gì làm, còn không bằng ở đây với các cháu. Ông bảo con của ông Chu mua vé máy bay giúp ông, chúng ta cùng đi sân bay.”

Hàn Bình An bất đắc dĩ nhìn ông lão: “Dù gì thì cha cũng nói một tiếng với chúng con để con còn ra sân bay đón cha, nhỡ đâu chúng con không ở nhà thì chẳng phải cha đứng ở cửa sao?”

Ông lão Hàn liếc nhìn con trai: “Nói nhiều, lúc cha xuống máy bay có bấm ngón tay tính được trong nhà có người rồi.”

Hàn Bình An bị lý do này làm cho đứng hình, mất một lúc mới tỉnh táo lại. Tuy biết nhà mình là một ổ thần côn nhưng nghe thấy ông già nhà mình nhẹ nhàng bâng quơ nói bấm ngón tay tính trong nhà có người thì vẫn không nhịn được toát mồ hôi, cha còn bấm ngón tay được chẳng lẽ gọi điện thoại về nhà không được sao? Đúng lúc này Lưu Thục Cầm làm xong mì thịt gà, buổi tối làm ít món kho vẫn còn nóng cũng bày cho ông lão một mâm lớn, ngoài ra còn lấy thêm ít thức ăn. Lưu Thục Cầm đi ra mời ông lão Hàn vào phòng ăn ăn cơm, Hàn Bình An nhân cơ hội nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi ông lão Hàn đến, nhà họ Hàn lập tức náo nhiệt hơn nhiều, lúc ông lão còn ở trên núi 4 5 giờ sáng đã rời giường, hiện giờ ở biệt thự cũng không ngoại lệ. 5 giờ sáng dậy trước hết lên tầng dâng hương cho Tổ sư gia, sau đó cầm theo kiếm gỗ đào của mình rèn luyện kiếm pháp ở biệt thự. Khác với kiếm pháp Thái Cực dưỡng sinh nhẹ nhàng mềm mại của những người già khác, kiếm pháp của ông lão Hàn cực kỳ sắc bén, mỗi nhát kiếm đều mang theo sát khí. Chưa được mấy ngày đã có vài người đi theo muốn học hai chiêu với ông. Ông lão hàn cũng mặc kệ bọn họ, kiếm pháp của Thiên Nhất Phái quan trọng nhất chính là tâm pháp, kiếm vũ có giống đi chăng nữa mà không có tâm pháp thì cũng uổng phí.

Ông lão Hàn tự mình luyện kiếm pháp hai ngày thì phát hiện hai người Hàn Thịnh Vĩ và Hàn Hướng Nhu trên cơ bản 8 giờ sáng mới rời giường. Ở trong mắt ông lão, thời gian làm việc và nghỉ ngơi này không vào nổi mắt, vì thế sáng sớm này thứ ba lúc ra cửa, ông lão Hàn gọi Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ dậy, thế nào cũng phải mang hai người đi ra ngoài cùng luyện kiếm.

Hàn Hướng Nhu còn dễ nói, dù sao trước khi vào đại học cô vẫn luôn trải qua cuộc sống như vậy. Nhưng khi còn học đại học, mỗi lúc nghỉ đông và nghỉ hè về quê cũng không trốn thoát được vận mệnh rời giường lúc 4 giờ sáng, hiện giờ ông lão Hàn 5 giờ mới gọi dậy coi như đã châm chước. Tương đối mà nói, Hàn Thịnh Vĩ thê thảm rồi vì từ nhỏ đến lớn anh chưa từng phải dậy sớm thế này. Có điều thân là đệ tử nội môn mới gia nhập, còn đắc tội Tổ sư gia nên Hàn Thịnh Vĩ không dám phản kháng, ngoan ngoãn nhanh chóng sửa soạn bản thân.

Vốn cho rằng dậy sớm đã rất bi kịch, nhưng làm Hàn Thịnh Vĩ không ngờ tới chính là làm người tuyệt vọng còn ở đằng sau. Ông lão Hàn cầm theo kiếm gỗ đào của mình, nhìn Hàn Thịnh Vĩ hai tay trống trơn thì trợn tròn mắt: “Sao không mang pháp khí của cháu theo? Thân là đệ tử huyền môn thì bất kỳ lúc nào cũng phải mang theo pháp khí bên mình, nuôi dưỡng càng lâu thì pháp khí càng tâm thần hợp nhất với cháu.”

Hàn Hướng Nhu nhìn bộ dạng ngơ ngác của Hàn Thịnh Vĩ thì không nhịn được mỉm cười, cô tháo vòng tay Lôi Kích Mộc xuống, vòng tay bay lên không trung hóa thành một thanh kiếm gỗ ngoan ngoãn dừng tại trong tay Hàn Hướng Nhu. Hàn Hướng Nhu nhìn sắc mặt càng ngày càng trắng của Hàn Thịnh Vĩ thì hảo tâm nhắc nhở: “Anh, anh còn không mau lấy que cời lửa của anh ra đi?”

Hàn Thịnh Vĩ tuyệt vọng ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất: “Tổ sư gia, ngài giáng một tia sét xuống đánh chết con đi thì hơn!”