Chương 115: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Nhìn thấy biểu cảm một lời khó nói hết của Vương Uy, Hàn Hướng Nhu thấy khó hiểu bèn đi tới, cô vừa định đẩy cửa phòng thì nghe thấy tiếng ‘rầm’ vang lên từ trong phòng, một lát sau lại xuất hiện tiếng rầm rầm. Biểu cảm của Hàn Hướng Nhu cứng lại, cô yên lặng liếc nhìn Vương Uy rồi vươn tay ra đẩy cửa.

Giữa giường để hai cái bàn, bên trong có ba người và ba bộ thi thể đang chơi bài Poker, bàn bên ngoài có một người với ba bộ thi thể đang tráo mạt chược. Cũng không biết sáu bộ thi thể này làm cách nào bảo quản được, thi thể các cô gái không bị hư thối, vẫn có thể nhìn ra được bộ dáng lúc còn sống.

Ngải Thi Thi run rẩy chơi mạt chược, sau khi nhìn thấy Hàn Hướng Nhu đẩy ra cửa phòng thì ngẩn cả người, dường như sợ hãi những thi thể xung quanh nên Ngải Thi Thi không dám mở miệng, chỉ dám đưa mắt ra hiệu cho cô đi mau. Nhìn thấy có người tiến vào, những thi thể đang đánh bài tráo mạt chược đều dừng động tác, động tác nhất trí quay đầu nhìn về hướng cửa. Vương Uy đang ở cửa ngó đầu vào xem cuộc vui bỗng thấy một loạt khuôn mặt trắng xanh đang nhìn mình thì hoảng sợ nhảy lên trần nhà không dám đi xuống.

Hàn Hướng Nhu đi đến rồi lấy ra bốn con hạc giấy thổi một hơi lên chúng nó, đám hạc giấy vẫy cánh cùng chia nhau bay lên đậu trên đầu từng cô gái khác nhau và phát ra ánh sáng đỏ lập lòe. Hàn Hướng Nhu nhẹ nhàng thở ra: “Vạn Hiểu Vũ, Ngải Thi Thi, Trương San San, Mễ Tiểu Xảo, bốn người các cô đừng chơi nữa nhanh chóng về nhà với tôi, cha các cô đang ở ngoài nhà máy chờ các cô đấy.”

Vừa nói xong, Ngải Thi Thi đang chơi mạt chược rơi nước mắt, biểu cảm trên gương mặt ngập đầy hối hận. Cô nhìn cánh cửa gần trong gang tấc muốn đứng dậy vài lần nhưng vừa thấy mình cần đi qua thi thể bên cạnh mới có thể ra ngoài thì lập tức chùn bước, cô thật sự không dám cử động. Ba thi thể nữ quay đầu nhìn Hàn Hướng Nhu một lúc, thấy không thú vị bèn quay đầu lại, trong đó có một thi thể nữ cầm xúc xắc thả trước mặt Ngải Thi Thi, tuy không nói gì nhưng động tác đó biểu đạt rất rõ nhanh chóng đánh tiếp.

Hàn Hướng Nhu đau đầu gãi trán, sao phong cách lại kém hơn nhiều so với hồn ma nhà máy này thế? Xác thối nhà máy nhìn thấy người thì túm vào trong máy; một đống thi thể ở sân khấu cố chấp xem kịch; đến ký túc xá thì phong cách càng kỳ quái, có ngủ, có treo người lên khung cửa chơi đánh đu, có tráo mạt chược đánh bài. Chẳng lẽ nhưng xác thối bạo ngược đều bị mình thiêu hết, còn thừa lại đều thuộc trường phái Phật hệ?

*Phật hệ: Mượn hình ảnh của Đức Phập để làm biểu tượng cho cuộc sống không có dục vọng. Thế nào cũng được thế kia cũng xong, không cầu mong không tranh cướp, xem nhẹ hết thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.

Vòng qua bàn mạt chược, Hàn Hướng Nhu túm lấy một thi thể đang đánh bài Poker rồi vươn tay ra đè lên đỉnh đầu của nó. Một lát sau, cô thấy ngoài ý muốn thả lỏng tay ra: “Hồn phách vẫn còn trong cơ thể sao?” Tuy yếu ớt đến nỗi nếu không cố tình xem sẽ không phát hiện ra nhưng đúng là giấu ở trong cơ thể. Từ khi Hàn Hướng Nhu tiến vào, những xác thối cô thấy đều không có hồn phách, hoạt động hoàn toàn dựa vào bản năng. Co còn tưởng rằng thi thể nơi này đều như thế, không nghĩ tới còn có mấy cái đặc thù.

Hàn Hướng Nhu đốt bùa Dẫn Hồn lôi hồn phách của mấy người đó ra khỏi thi thể, thi thể không có hồn phách tuy còn ngồi tại chỗ nhưng đã mất đi năng lực tư duy, đờ đẫn ngồi ở trước bàn không có bất kỳ cử động gì. Hàn Hướng Nhu thu hồn phách vào lá bùa rồi đẩy thi thể đang chặn đường ra, sau đó cười tủm tỉm vẫy tay với mấy cô gái bên trong: “Các cô nhanh chạy ra đi.”

Mấy cô gái lảo đảo đứng lên, run run rẩy rẩy lướt qua thi thể chạy ra ngoài. Đúng lúc này, đột nhiên thi thể bắt đầu hư thối bốc mùi hôi hám, ngắn ngủi vài giây sau, mấy thi thể đứng lên khỏi chỗ ngồi, ngửi được mùi cơ thể người bèn nhào tới các cô gái, lập tức tiếng thét chói tai vang lên. Hàn Hướng Nhu vươn người tới chắn trước mặt bốn cô gái rồi ném một lá bùa Lôi Kích ra, chớp mắt một quả cầu sét to lớn nổ tung, toàn bộ ký túc xá bị nổ thành một cái động lớn.

“Rầm!” Một bộ thi thể bị bắn ra từ bức tường đổ nát trong động, nó cảm nhận được sức mạnh sấm sét còn lưu lại trong phòng nên bị hoảng sợ bèn nhanh chóng đứng lên lại chui vào trong động. Trương San San khẩn trương túm lấy quần áo của Hàn Hướng Nhu rồi lắp bắp hỏi: “Thứ kia chạy ra thì phải làm sao bây giờ?”

Hàn Hướng Nhu lắc đầu: “Phòng kia không có người sống, chúng ta mặc kệ nó trước đã, tìm được những người khác rồi tính tiếp.”

Có vẻ như sức mạnh sấm sét quá bá đạo nên công nhân viên chức trong ký túc xá đều yên tĩnh, ngay cả Vương Uy đang ở trên trần nhà cũng bị sợ hãi co rúm thành một quả cầu đen, đầu chui vào bóng đèn run lên bần bật. Hàn Hướng Nhu túm lấy bốn cô gái đang bị kinh hãi đến ngây người kéo lại gần mình rồi kiểm tra từng người một: “Có bị thương chỗ nào hay không?”

Vạn Hiểu Vũ run rẩy kéo ống quần lên, có một phần da thịt chỗ cẳng chân biến thành màu đen: “Bị một thi thể tóm lấy.” Hàn Hướng Nhu nhìn luớt qua rồi thông cảm nhìn cô: “Trúng thi độc rồi.”

Lập tức Vạn Hiểu Vũ rớt nước mắt, cô thút tha thút thít hỏi: “Vậy tôi có thể bị biến biến thành thây ma hay không? Tôi không muốn trở thành như bọn chúng đâu, quá ghê tởm, chẳng thà chết quách đi cho xong còn thoải mái hơn.”

Hàn Hướng Nhu vươn tay ra đè lên phạm vi bị thi độc ăn mòn, sau khi bấm pháp quyết niệm chú cô lấy kim châm châm lên đùi Vạn Hiểu Vũ, một luồng khí đen bay ra theo lỗ kim châm tiêu tán trong không khí. Hàn Hướng Nhu rút kim châm ra rồi xem lại chỗ cô gái bị thương, thi độc chỉ lấy ra được hơn một nửa, nhìn cơ bắp trên đùi loáng thoáng còn thấy hơi ám đen, có điều tạm thời sẽ không tạo ảnh hưởng không tốt gì.

Hàn Hướng Nhu cất kim châm và lá bùa rồi hỏi: “Những người tiến vào cùng các cô còn sống bao nhiêu? Đã đi đâu?”

Vạn Hiểu Vũ lắc đầu: “Lúc chúng tôi ra khỏi rạp hát có một nam sinh nói chắc chắn ký túc xá có nhiều ma nhất, không bằng từ chỗ này chạy ra. Lúc ấy chúng tôi đều dẫm lên ghế dài muốn trèo lên, chỉ là mới chạy được một nửa thì có xác thối nghe thấy tiếng động chạy tới, chúng tôi không chạy ra ngoài nữa, trong lúc hoảng loạn đều chạy vào ký túc xá.

Trương San San lập tức bổ sung: “Lúc ấy tôi chạy cuối cùng, tôi nhớ rõ có tất cả sáu người chạy vào ký túc xá. Có điều nơi này có quá nhiều xác thối, không bao lâu chúng tôi tản ra chạy. Sau khi bốn người chúng tôi vừa chạy vừa trốn tránh đến tầng ba thì phát hiện phòng này không ai lập tức trốn vào ngăn tủ.”

Ngải Thi Thi nhớ tới chuyện ngày hôm qua thì vẻ mặt trở nên thương tâm: “Lúc vẫn là ban ngày còn coi là an toàn, ai ngờ đến buổi tối cửa bị phá hỏng, bốn chúng tôi bị người kéo ra. Lúc ấy chúng tôi còn cảm thấy mình sắp chết rồi, ai ngờ……”

“Ai ngờ thế mà bị kéo đi chơi bài Poker với quỷ.” Vạn Hiểu Vũ dùng vẻ mặt tuyệt vọng nói: “Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy bài Poker nữa.”

Hàn Hướng Nhu đồng cảm vỗ vỗ bả vai cô: “Nghĩ thoáng chút nào, cho các cô chơi cùng còn tốt hơn là giết các cô. Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta tìm hai người còn lại trước đã, sau đó cùng đưa các cô đi ra.”

Bốn người gật đầu bám sát theo sau Hàn Hướng Nhu, chỉ thiếu mỗi việc túm lấy góc áo cô. Hàn Hướng Nhu đi ra ký túc xá ngẩng đầu nhìn Vương Uy thì lập tức hết chỗ nói: “Cậu bò lên trên là muốn mình trở thành bóng đèn sao?”

Vương Uy lảo đảo bay xuống, tự ôm lấy mình với vẻ mặt khủng hoảng: “Tôi cảm thấy sét kia của cô còn sợ hơn nhà ma nhiều.”

Hàn Hướng Nhu cười khẽ rồi truyền cho cậu ta một tí âm khí: “Cậu giúp tôi đi tìm lại xem, xem hai người kia còn sống không!”