Hàn Hướng Nhu vừa mới rảo bước tiến vào cổng nhà xưởng thì mấy thi thể đang du đãng ở sân nghe được âm thanh bèn lập tức nhào tới, Hàn Hướng Nhu vung tay lên, một lá bùa bay ra ngoài, một quả cầu sét nổ tung khiến bảy tám thây ma bị bổ thành thây đen chỉ trong nháy mắt. Vài phụ huynh nhìn xuyên thấu qua cổng lớn đang nửa mở thấy cảnh tượng như vậy còn khiếp sợ hơn so với lúc nhìn thấy xác thối, thậm chí cha của Ngải Thi Thi còn ngẩng đầu nhìn bầu trời theo bản năng với bộ dáng hốt hoảng.
Hàn Hướng Nhu xoay tay lại đóng kín công lớn nhà xưởng, vừa mới đi tiếp được vài bước thì lại chạm mặt với năm sáu bộ xác thối. Hàn Hướng Nhu phiền chán nhíu mày, từ khi học đạo thuật cho tới nay, cô thấy phiền nhất chính là thứ đồ chơi máu me ghê tởm như này, sau khi chết mang đi chôn hay hỏa táng không được sao? Sao cứ phải nhảy nhót khắp nơi khiến người khác tởm lợm.
Sau khi quăng một lá bùa Sí Hỏa đốt mấy xác thối này thành tro, Hàn Hướng Nhu quan sát quy mô của nhà máy này rồi trong lòng bắt đầu tính toán. Có vẻ như năm đó nhà máy này đã xảy ra chuyện gì mới khiến mọi người chết ở bên trong. Nhà máy lớn như vậy ít nhất cũng có hơn một ngàn công nhân, nếu tất cả đều thành xác thối thì lá bùa cô mang đến không đủ dùng, đến lúc đó còn phải lãng phí sức mạnh sấm sét trong chiếc vòng tay của cô. Nếu như vậy không bằng trước hết dẫn bọn chúng ra đánh một trận, vừa đỡ tốn bùa lại đỡ tốn linh khí.
Hàn Hướng Nhu bấm quyết niệm Niệp Thổ Thành Khâu, một gò đất bằng phẳng dâng lên nâng cô cao lên đến ba mét. Hàn Hướng Nhu ngồi khoanh chân ở trên đó thả ra ánh sáng công đức đang áp chế âm khí, từng đám xác thối giống như ngửi thấy được đồ ăn thơm ngon, bọn chúng theo bản năng chen lấn tới.
Đồng thời, Hàn Hướng Nhu ném ra mấy lá bùa Lôi Kích và bùa Sí Hỏa, sấm sét cùng tia lửa quấn vào nhau, ở phía dưới nhanh chóng bay lên mùi hôi sau khi thi thể bị đốt cháy. Hàn Hướng Nhu dán một lá bùa lên mình, một cái lồng linh khí trong suốt bao bọc lấy cô, hoàn hảo ngăn cách tất cả mùi hôi và khói bụi.
Cứ ném bùa bốn năm lần như thế, độ cao tro bụi của thây đen chồng chất trên mặt đất ước khoảng gần nửa thước, Hàn Hướng Nhu thấy không có xác thối khác tới, lúc này mới ấn giấu âm khí trên người rồi ném một lá bùa Thanh Phong ra để xua tan mùi hôi thối đang quanh quẩn trong khu xưởng đi. Hàn Hướng Nhu nhìn quanh gò đất thấy tình trạng không thể dẫm chân xuống thì lại dán bùa Khinh Thân lên người, sau khi lơ lửng trên không bước đi vài chục bước mới rơi xuống mặt đất.
Kết giới lớn bé trong nhà máy bỏ hoang này không biết có bao nhiêu, sau khi hạc giấy mang theo máu đến nơi đây đã hoàn toàn bị lạc phương hướng, đợi đến khi chúng nó nóng nảy xoay hai vòng thì lại trở thành hạc giấy ngoan ngoãn đậu ở trong lòng bàn tay Hàn Hướng Nhu. Dường như Hàn Hướng Nhu đoán trước được sẽ có chuyện như vậy nên biểu cảm cũng không tỏ ra bất ngờ. Cô cất hạc giấy đi, đánh giá bố cục của nhà máy rồi bay thẳng đến phân xưởng.
Đẩy ra cửa phân xưởng, bên trong là một đại sảnh tối đen. Hàn Hướng Nhu lấy ra lá bùa Minh Nguyệt, vòng trăng sáng dâng lên chiếu sáng đại sảnh đen đặc. Ngoại trừ chỗ bán vé ra thì trong đại sảnh không có nơi để ẩn náu, Hàn Hướng Nhu đi loanh quanh trong đại sảnh hai vòng thì tìm được vị trí công tắc nguồn điện ở chỗ bán vé. Mở công tắc nguồn điện xong, Hàn Hướng Nhu tìm được một bệ điều khiển ở chỗ bán vé, sau khi tùy tiện ấn mấy cái nút, một bức tường trống tách sang hai bên để lộ ra một lối nhỏ tăm tối.
Ánh trăng sáng bay trên đầu Hàn Hướng Nhu cùng đi theo cô vào lối nhỏ. Lối nhỏ rất hẹp, tường hai bên bắn đầy vết máu. Từ lối nhỏ đi ra ngoài là phân xưởng bỏ hoang, từng giàn máy cũ nát để ở bên trong. Rẽ vào lối đi ở giàn máy thứ hai, Hàn Hướng Nhu dừng bước.
Từng cánh tay đẫm máu từ bên trong vươn ra như muốn tóm lấy cái gì. Hàn Hướng Nhu ngồi xuống quan sát bên trong khe hở của giàn máy, loáng thoáng có thể nhìn thấy nhiều thi thể bị cất giấu ở bên trong. Hàn Hướng Nhu đứng đó một lúc lâu, vẫn quyết định tạm thời bỏ qua thi thể trong giàn máy, cô thật sự lười phá hủy giàn máy này, không bằng để nơi này cho Trương Chiêu Dục xử lý.
Từ chỗ giàn máy đi vòng ra ngoài, Hàn Hướng Nhu nhìn thấy một bộ thi thể đang lảo đảo đi lang thang không mục đích trong phân xưởng, nó vừa đi vừa rớt khối thịt từ trên người xuống, thảm không nỡ nhìn. Hàn Hướng Nhu thấy hồn phách của nó còn trong cơ thể liền quăng một lá bùa Dẫn Hồn dẫn hồn phách ra tới.
Hồn phách của Vương Uy mơ mơ màng màng rời khỏi cơ thể, hai mắt nhìn đăm đăm cứ thế bay về phía trước. Hàn Hướng Nhu túm chặt rồi truyền cho cậu ta một ít âm khí đến khi hai mắt cậu ta tỉnh táo trở lại mới buông tay ra: “Cậu tên là gì?”
“Tôi tên là Vương Uy.” cậu ta cúi đầu nhìn chân mình đang lơ lửng trên mặt đất thì khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hoảng: “Tôi chết rồi sao?”
Hàn Hướng Nhu nhìn cậu ta đầy thông cảm: “Hẳn là bị túm vào giàn máy rồi chết, cậu làm thế nào mà ra được khỏi giàn máy vậy?”
Vương Uy chầm chậm khôi phục ký ức, cậu ta nhớ tới những chuyện lúc còn sống và sau khi chết, hồn phách bị dọa sợ đến nỗi càng thêm trong suốt: “Thi thể trong giàn máy kéo tôi vào xong lại ngại bên trong quá chật chội bèn mở máy ném văng tôi ra.”
Hàn Hướng Nhu cười nhạo một tiếng: “Ồ, không nghĩ tới bọn chúng còn theo đuổi chất lượng nơi ở đấy.” Vương Uy im lặng một lát, cậu ta khó có thể nói hết trong một lời mà nhìn Hàn Hướng Nhu, không biết nói cái gì mới được.
Hàn Hướng Nhu thấy biểu cảm tuyệt vọng của cậu ta thì rất biết săn sóc dời đề tài: “Có mấy người cùng các cậu đi chơi nhà ma? Có nhìn thấy bốn cô gái trẻ tầm độ tuổi khoảng hai mươi không? Là sinh viên năm nhất.”
Vương Uy cẩn thận nhớ lại: “Tôi nhớ rõ các cô ấy, trong đó có một người tên là Ngải Thi Thi thì phải.”
Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Người nhà các cô ấy mời tôi tới cứu, cậu giúp tôi tìm các cô ấy nhé, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc tôi sẽ đưa cậu đi đầu thai.”
Biểm cảm của Vương Uy hơi bi thương: “Có phải tôi không thể cứu được nữa đúng không? Đời này tôi cứ kết thúc như vậy hả? Cô xem xem thật sự không thể cứu được nữa sao?”
Tầm mắt của Hàn Hướng Nhu rơi trên thi thể, bởi vì hồn phách rời đi nên thi thể đã khôi phục thành dáng vẻ sau khi chết, nhìn không khác gì một đống thịt nát. Hàn Hướng Nhu hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nhìn anh ta: “Cái này thật sự không giúp được!”
Vẻ mặt Vương Uy đầy ưu thương bay đến bên cạnh Hàn Hướng Nhu: “Tôi giúp cô tìm người, đợi đến khi tìm được bọn họ xong tôi muốn nhờ cô chuyển lời cho cha mẹ giúp tôi, có khả năng họ còn chưa biết tôi đã chết đâu.”
Hàn Hướng Nhu thấy Vương Uy đồng ý thì vội vàng vươn tay ra chấm máu trên đầu ngón tay của mình lên trán cậu: “Nếu cậu phát hiện các cô ấy thì chỉ cần gọi tôi trong ý thức là được.”
Vương Uy bay theo Hàn Hướng Nhu được mấy mét thì khiếp đảm nhìn cô: “Nếu như tôi gặp phải những thi thể biết đi đó thì làm sao bây giờ?”
Hàn Hướng Nhu nhìn anh ta không biết phải nói gì: “Anh đã chết rồi còn sợ bọn chúng?”
Vương Uy thở dài một tiếng, biểu cảm cực kỳ tang thương: “Chủ yếu là tôi chết quá thảm, bọn chúng đã tạo thành bóng ma trong lòng tôi rồi, có thành ma tôi cũng sợ bọn chúng.”
Hàn Hướng Nhu nghĩ đến cách chết của cậu thì thì rất đồng cảm với quỷ trẻ tuổi này, ngữ điệu cũng hòa hoãn hơn: “Vừa rồi ở trong nhà máy tôi đã đốt ít nhất bảy trăm bộ thi thể rồi, những bộ giỏi nhảy nhót gần như đã đốt thành tro. Nếu anh gặp phải bộ lọt lưới thì cũng không cần lo lắng, về cơ bản bọn chúng không có năng lực tư duy, hoàn toàn hành động theo bản năng, quan trọng nhất là bọn chúng không hứng thú với hồn phách. Tuy nhiên thời gian tôi đi vào lâu như vậy còn chưa nhìn thấy quỷ hồn, tôi sợ trong xưởng có giấu lệ quỷ cắn nuốt quỷ hồn. Nếu anh nhận thấy sự nguy hiểm thì nhớ rõ chạy nhanh nấp kỹ, tôi sẽ đi cứu anh. Nếu anh bị lệ quỷ cắn nuốt thì ngay cả đầu thai cũng không cần phải trông cậy vào nữa.”
Vương Uy gật đầu: “Vậy cũng được, tôi đi khắp nơi nhìn xem. Tôi mới tiến vào nhà ma đã chết rồi, còn không biết đằng sau là dạng gì đâu, cũng không biết có kích thích hay không?”
Hàn Hướng Nhu nhìn cậu ta cười ha hả: “Những gì anh trải qua tôi cảm thấy rất kích thích.”
Vương Uy xấu hổ chui ra ngoài từ cửa sổ, Hàn Hướng Nhu đẩy cửa ra đi xuyên qua hành lang dài tới sân khấu cũ nát. Trên sân khấu có vẻ như đang biểu diễn tiểu phẩm gì đó vì thấy mấy thi thể làm động tác khoa trương, chỉ là bọn chúng không phát ra âm thanh. Khán giả phía dưới thì tập trung tinh thần thưởng thức tiết mục, từng cái xem đến say sưa.
Hàn Hướng Nhu đứng ở chỗ cao nhìn bốn phía xung quanh thì nhẹ nhàng thở ra, nơi này cũng không phát hiện có thi thể nào. Hàn Hướng Nhu rời khỏi cửa nhỏ, lần này chủ yếu là cô đi tìm người, xác thối sống trong thế giới của chính mình tự tìm niềm vui không đả thương người thì để lại cho Trương Chiêu Dục tới xử lý đi. Bớt cho chính mình phải làm mọi việc còn bọn họ quá rảnh rỗi.
Từ cửa nhỏ đi ra là một hành lang dài, xem thiết kế thì hai bên hành lang hẳn là vườn hoa, nhưng hiện giờ đã bị cỏ dại che lấy. Hàn Hướng Nhu vừa mới đi ra chưa được vài bước thì phát hiện bên phải cỏ dại bị cái gì đè lên, cô vượt qua lan can đi tới thì quả nhiên là một bộ thi thể úp mặt lên trên cỏ. Xem quần áo và tóc tai thì hẳn là con gái.
Hàn Hướng Nhu bước đến lật người cô gái đó, dáng vẻ này của cô gái là bị bóp chết, trên cổ còn có hai dấu tay màu đen. Hồn phách của cô gái đã không còn trong cơ thể, không biết tự mình rời đi hay xảy ra ngoài ý muốn gì, Hàn Hướng Nhu lấy hạc giấy ra cảm ứng một chút, bốn con hạc giấy đều bay vòng quanh thi thể một vòng rồi đậu xuống lòng bàn tay Hàn Hướng Nhu, nhìn dáng vẻ người chết cũng không phải Vạn Hiểu Vũ và bạn cùng phòng của cô.
Hàn Hướng Nhu suy luận cô gái này sau khi đi khỏi rạp hát thì phát hiện hóa ra bản thân đã rời khỏi, trong lúc đang vui sướng lại không thấy rõ hoàn cảnh xung quanh liền hốt hoảng vượt qua hành lang nhảy vào bãi cỏ, kết quả chẳng những cô không chạy ra được mà ngược lại còn bị xác thối ở gần hành lang phát hiện. Những người còn lại có vẻ là chạy vào hành lang dài đi đến chỗ khác.
Hàn Hướng Nhu đi theo hành lang dài thì phát hiện đây là ký túc xá của công nhân, hai bền ký túc xá đều là phòng, hành lang rất tối. Hàn Hướng Nhu nhìn ra được mỗi tầng có khoảng hai mươi phòng, có phòng đang mở cửa còn có phòng thì đóng chặt. Hàn Hướng Nhu đẩy cửa phòng đầu tiên ra, bên trong là bốn cái giường tầng, trên giường sát cửa sổ có trải chăn, dường như có người nằm ngủ trên giường.
Hàn Hướng Nhu đi vào rồi vươn tay ra xốc chăn lên, lộ ra một bộ tóc lởm chởm như cỏ dại. Người trên giường tựa hồ nhận ra được phía sau có người bèn quay đầu nhếch miệng cười với Hàn Hướng Nhu. Hàn Hướng Nhu nhìn dòi bọ bò lổm ngổm trên mặt thì lặng yên lùi về sau một bước rồi vươn tay đắp lại chăn cho nó. Bấm pháp quyết, một dòng nước trong đột nhiên xuất hiện, Hàn Hướng Nhu nhanh chóng vươn tay ra rửa sạch sẽ, lúc này mới xoay người rời khỏi phòng.
Lục tục đi xem các phòng khác ở tầng một, mỗi phòng gần như đều có thi thể, các loại tình trạng thê thảm đều có nhưng không phát hiện ra tung tích của bốn người Vạn Hiểu Vũ, cũng không nhìn thấy một con quỷ hồn. Hai bên hành lang ký túc xá và ở chính giữa đều có cầu thang, Hàn Hướng Nhu đi lên tầng hai từ cầu thang cuối, cô vừa mới đẩy ra cánh cửa đầu tiên thì bỗng nhiên cảm ứng được Vương Uy đang gọi mình, có vẻ cách mình cũng không xa. Hàn Hướng Nhu vội vã chạy lên trên tầng thì nhìn thấy Vương Uy đang chờ mình ở trước cửa phòng giữa tầng ba.
“Các cô ấy ở trong phòng này.”
Hàn Hướng Nhu nhanh chân chạy tới và lo lắng hỏi: “Đều còn sống không?”
Vương Uy chậm rãi lắc đầu: “Tôi chỉ biết các cô ấy ở bên trong, còn sống hay không thì tôi cũng không biết.”