Có Hàn Hướng Nhu truyền âm khí vào, Vương Uy cảm thấy sức lực trên người cậu ta nhiều hơn không ít, cơ thể nhìn cũng rõ ràng hơn nhiều. Thấy Hàn Hướng Nhu để mình tiếp tục tìm người, Vương Uy nhanh chóng tìm khu vực còn lại của tầng lầu này, sau khi không tìm được người thì trực tiếp chui qua trần nhà. Mấy cô gái thấy cảnh tượng như vậy thì suýt nữa ngất xỉu, bốn người run lẩy bẩy ôm lấy nhau. Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn dáng vẻ của các cô thì khó hiểu hỏi: “Các cô không biết cậu ta? Cậu ta đi cùng các cô, tên là Vương Uy.” Mấy cô gái sắp khóc đến nơi, đúng là quen biết mới càng khủng bố được chứ! Nhớ tới bộ dáng lúc cậu ta chết không thể sợ hãi hơn được nữa.
Năm người mắt to trừng mắt nhỏ đợi bốn năm phút, Vương Uy thò đầu từ trần nhà xuống: “Có một người đã chết, người còn lại vẫn sống, chỉ là bộ dáng không được tốt lắm, tôi thấy trên quần áo cô ta toàn là máu.”
Hàn Hướng Nhu mang theo bốn cô gái lên tầng, bốn, Hàn Hướng Nhu tìm được cô gái còn sống. Thịt trên đùi cô bị mất một miếng lộ ra một cái lỗ to be bét máu. Không thể không nói cô gái này thật sự có nghị lực, trong tình huống bị thương nghiêm trọng như vậy mà cô còn trèo lên một cái tủ trên cùng rồi gắng chống đỡ được đến hiện tại. Còn cơ thể của người đã chết kia đều bị đập vỡ vụn, phồn phách đờ đẫn hoàn toàn không hoạt bát như Vương Uy, sau khi Hàn Hướng Nhu thu cô ta vào trong lá bùa thì mang theo mấy cô gái rời khỏi ký túc xá.
Đi ra khỏi cổng kí túc xá, ở hai bên là bệnh viện và tòa nhà văn phòng, Hàn Hướng Nhu để Vương Uy đi trước xem tình hình, còn mình thì đưa người ra ngoài.
Đến khi cổng lớn nhà máy mở ra, trong nháy mắt đó mấy người đàn ông đang bứt rứt ở bên ngoài vội vàng chạy đến, từng người giữ chặt con gái trong tay quan sát một lượt, sau đó lại ôm đầu khóc rống. Hàn Hướng Nhu chờ đến khi cảm xúc của họ bình tĩnh lại thì mới nâng một cô gái khác tới: “Trong số các vị có ai giúp tôi đưa cô ấy tới bệnh viện không? Tôi còn phải đi xem có người còn sống hay không nữa.”
Cha của Vạn Hiệu Vũ vội vàng đỡ người lên trên xe mình rồi cẩn thận hỏi: “Đại sư, cảm ơn ngài đã cứu tính mạng của con gái tôi! Ngài xem chúng tôi trả tiền cho ngài bằng cách nào thì được?”
Hàn Hướng Nhu lấy từ trong túi ra bốn danh thiếp chia cho bốn người: “Trên đó có số thẻ ngân hàng và số Alipay, các vị thấy kiểu nào tiện thì trả. Mặt khác của danh thiếp có số điện thoại của tôi, có việc có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Vạn Hiểu Vũ vôi vàng hỏi: “Đại sư, thi độc trên đùi tôi phải làm sao bây giờ?”
Hàn Hướng Nhu xua tay: “Xong việc tôi sẽ liên hệ với các vị, một chốc sẽ không khếch tán, cô không cần lo lắng.”
Sau khi mấy người ríu rít nói cảm ơn bèn mau chóng đỡ con gái đang mất hồn lên xe rồi đi thẳng tới bệnh viện nội thành. Sau khi Hàn Hướng Nhu nhìn theo hai chiếc xe rời đi thì gọi điện thoại cho Trương Chiêu Dục, còn chưa mở miệng thì đã nghe Trương Chiêu Dục ở đầu bên kia nóng nảy quát ầm lên: “Sao đến bây giờ còn chưa tìm được? Lại đi tra! Đi tra tiệm bánh ngọt kia!”
Hàn Hướng Nhu ngắt cuộc gọi, nửa phút sau Trương Chiêu Dục gọi lại, trong giọng nói mang theo chút mỏi mệt: “Đạo hữu Hàn, vừa rồi thật xin lỗi, bên này chú đang tra một vụ án mất tích đến bây giờ còn chưa có manh mối, chú thật sự rất sốt ruột.”
Hàn Hướng Nhu nửa đùa nửa thật hỏi: “Mất tích gì thế? Chẳng lẽ vụ án đi nhà ma mất tích?”
Trương Chiêu Dục sửng sốt rồi ngay sau đó vội vàng hỏi: “Sao cháu biết? Từ tối hôm qua đến giờ bọn chú nhận được mười mấy cuộc gọi điện thoại báo án, tất cả những người bị mất tích đều là người trẻ tuổi mới ngoài hai mươi, điểm giống nhau duy nhất đó là bọn họ đều nhắc tới Nhà Ma Vô Danh.”
Hàn Hướng Nhu nghe thấy thế thì lập tức cười: “Trưởng phòng Trương, lúc này chú không cho cháu tiền thưởng cũng không được. Đến nhà ma tổng cộng có mười lăm người, cháu đã cứu được năm người, phát hiện ba người khác đã tử vong, còn lại bảy người thì không biết tình huống thế nào. Để cháu chia sẻ định vị qua WeChat cho chú, các chú nhanh chóng tới đây đi.”
Ngắt điện thoại, Hàn Hướng Nhu trở lại nhà máy, vừa mới đi được một nửa thì cảm ứng được Vương Uy phát tín hiệu cầu cứu. Hàn Hướng Nhu trực tiếp dán lá bùa Súc Địa Thành Thốn lên người, mới hai ba bước đã đi đến dưới chân tòa bệnh viện dành cho công nhân viên chức. Sau khi cảm ứng được vị trí của Vương Uy, Hàn Hướng Nhu vuốt vòng tay, hạt châu Lôi Kích Mộc bay lên không trung xếp thành hình thanh kiếm gỗ rồi rơi vào tay Hàn Hướng Nhu. Hàn Hướng Nhu nhanh chóng chạy tới chỗ Vương Uy, dọc theo đường đi gặp phải xác thối chặn đường trực tiếp bổ một kiếm thành hai nửa.
Men theo cầu thang che kín vết máu dơ bẩn đi xuống tầng hầm, Hàn Hướng Nhu đẩy ra cửa sắt loang lổ rỉ sét, vừa đúng lúc chạm mặt một cô gái hơn hai mươi tuổi muốn chạy trốn ra ngoài. Nhìn thấy Hàn Hướng Nhu, gương mặt của cô gái lộ ra biểu cảm phẫn nộ cùng căm hận, cô ta nổi giận đùng đùng chỉ vào Hàn Hướng Nhu: “Chính mày làm hỏng chuyện tốt của tao?”
Hàn Hướng Nhu khinh thường nhìn ả: “Chính cô phát rồ lên tạo một cái nhà ma? Nhìn không xấu mà sao lại làm những việc không phải của con người nhỉ?”
Cô ả cười lạnh hai tiếng: “Đúng lúc tao muốn tìm mày, không nghĩ tới chính mày tự đưa tới cửa. Làm hỏng kế lớn của tao tao sẽ lấy hồn phách của mày để bù vào. Có hồn phách của người tu hành như mày đại nhân nhà tao sẽ càng vui vẻ.”
“Đại nhân?” Hàn Hướng Nhu nghe thấy thế thì lập tức nhớ tới lão già nuôi lệ quỷ: “Cô ở chỗ này nuôi lệ quỷ?”
Cô ả sửng sốt một chút, rất nhanh đã tỉnh táo lại rồi cảnh giác nhìn Hàn Hướng Nhu: “Mày biết cái gì?”
Hàn Hướng Nhu lấy Thận Châu ra rồi nhanh chóng bày kết giới xung quanh hai người, lúc đang muốn làm thêm trận pháp thì đột nhiên cô ả ngơ ngác ngã xuống. Hàn Hướng Nhu thấy thế thì vội vàng đi tới quan sát, phát hiện hồn phách của cô ả đã tan biến.
Hàn Hướng Nhu thất bại thở dài, đây là lần đầu tiên cô thất bại hai lần liên tiếp trên cùng một người sau khi rời núi. Ở trong kết giới chính mình bày ra còn có thể bóp nát hồn phách của một người mà không ai hay biết, ‘đại nhân’ này quả thực sâu không lường được. Có điều cũng may lần này Hàn Hướng Nhu bày kết giới trước nên tuy hồn phách cô ả tan biến nhưng cơ thể không bị tiêu hủy, nói không chừng còn để lại chứng cứ gì.
Hàn Hướng Nhu lật đi lật lại tìm kiếm trên người cô ả một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm ra được một cục đá màu đen giống với chỗ lão già kia, chẳng qua cục đá này lớn hơn cục đá trong tay lão già một chút, trên chóp còn có một chữ ‘Nại’ màu vàng kim. Đáng tiếc là không có mảnh vỡ nào khác, Hàn Hướng Nhu nghĩ nổ đầu cũng không đoán được là rốt cuộc mặt trên viết chữ gì.
Sau khi cất kỹ cục đá, Hàn Hướng Nhu phá kết giới rồi đẩy cửa sắt hành lang, một bóng ma ‘vèo’ tới chui vào trong lồng ngực vừa ôm Hàn Hướng Nhu vừa gạt lệ gào rú lên: “Ma! Có nhiều ma quá! Nơi này mới con mẹ nó là nhà ma thực sự! Đáng sợ quá!”
Hàn Hướng Nhu dùng vẻ mặt không chút cảm xúc túm Vương Uy kéo ra khỏi người rồi ném xuống mặt đất. Vương Uy nhìn thấy biểu cảm bất thiện của Hàn Hướng Nhu, lập tức từ tiếng gào khóc thành tiếng nức nở yếu ớt, cậu ta ấm ức mách lẻo: “Bên trong có quỷ ăn quỷ đấy, tôi sắp bị hoảng sợ đến hồn phi phách tán rồi!”
Hàn Hướng Nhu từ trên cao cúi xuống nhìn cậu ta rồi vẩy vẩy quỷ khí dính ở trước ngực mình: “Là thật sao?”
“Là thật!” Nhìn thấy sắc mặt của Hàn Hướng Nhu càng ngày càng khó coi, Vương Uy ngượng ngùng lau đi nước mắt không tồn tại: “Cái đó, chẳng phải tôi còn chưa yêu đương gì sao? Tôi chỉ muốn biết ôm cô gái sẽ có cảm giác gì thôi mà, bằng không chết không nhắm mắt đâu.”