Chương 8 Du Đoàn
Lúc này gì còn hai tên đại hán Kim Đan viên mãn với Kim Đan hậu kì, bọn họ nhìn không thấy sơ hở nào của Lâm Tu nên cũng không muốn mù quán mà lao lên.
"Không lên thì ta lên, Thối Linh Quyền"
Lâm Tu cước bộ thần tốc nhẹ nhành lao lên, tay trong đấm liên tục đàn áp về phía trước, hắn muốn có người luyện thể cầu còn không được.
Cả hai người đềm là linh tu cũng có linh căn nhưng lại không có vũ kĩ để đáp ứng linh căn nên giờ thật vô dụng, chỉ dùng thể chất kim đan và tu vi đè ép Lâm Tu, nhưng thấy rõ nó thật vô dụng.
"Ta không tin người học được vũ kì này"
Nói rồi tên Kim Đan hậu kì từ nhẫn trử vật lấy ra một thanh đao dài 2 thước, cầm chặc trong tay chém mạnh về phía Lâm Tu.
"Hoàng cấp vũ kĩ trung phẩm Tạc Thiên"
Cái gì vũ kĩ không có thuộc tính mà đánh trước mặt Lâm Tu thì có thể xem là thật sự ngu xuất, nhưng vũ kĩ nào không vược quá sức chịu đựng của Lâm Tu hầu như đề sao chép được.
"Đã nói rồi ta học được hết, Tạc Thiên"
Nghe câu nói của Lâm Tu cả hai người bọn họ như gặp thần chết cái quỷ gì vậy, vược cấp khiêu chiến cùng với sự lĩnh ngộ sau khi nhìn thấy Vũ Kĩ thiên tài rõ ràng là thiên tài.
"Đại ca cứu ta"
Sắp thấy đao với đao đang tiếp cận bùng nổ sức mạnh, nam tử kim đan hậu kì sắp chịu không được nên lên tiếng nhờ sự giúp đỡ.
"Đáng ghét thả ra"
Nam trung niên không chậm chạp mà lao đến, nhưng mà hắn lại thấy Lam Tu đang cười, thật hắn đang cười với ánh mắt đầy tiếu dung
Cái quỷ gì?
"Hồn lực đi"
Lâm Tu vận chuyển hồn lực tuy chưa có vũ kì dạng linh hồn nhưng sử dụng Hồn lực quấy nhiễu đối phương rất thích hợp.
Cả hai người đột nhiên khựng lại, không hiểu cái gì, chỉ có Trung Niên kiến thức cạn nên biết rõ đó chính là Hồn Lực.
"Thối Linh Quyền!, Tạc Thiên"
Lâm Tu nhẹ nhành đấm mạnh vào bụng của Trung niên Kim Đan hậu kì sau đó dồn lực vào thanh đao bạo tạc vũ kì, chém xuống lực đạo bùng phát.
Keng, ầm
Âm thanh thâm thúy vang lên chỉ thấy Trung niên bay ra trăm mét ôm ngực thở hỗn hển, ánh mắt khó tin nhìn về phía Lâm Tu thốt lên hai từ.
"Hồn Tu"
Mà nhìn lại người thanh niên thì ăn ngay tạc thiên vào đầu, máu chảy ở đỉnh đầu vang lên, đôi mắt lờ đểnh, chính thức chết đi.
Lâm Tu hắn bước đến người trung niên, không nói nhiều lời đặt tay lên đầu của đối phương sau đó một âm thanh vang lên từ phía nam tử, hắn đau đớn muốn chết đi vậy.
"Sưu Hồn"
Lâm Tu muốn coi thử mục đích của đám người này là gì, theo sau đó một loạt kí ức của Trung niên bị Lâm Tu coi đến tường tận, Sưu Hồn một khi sảy ra cưỡng ép xem có thể dẫn đến bạo tạc linh hồn mà chết đi.
"Thú Vị"
"Thu"
Lâm Tu mở ra Luân Hồi Nhãn thu những linh hồn của 5 tên vào trong con mắt, quá trình này hầu như không ai thấy, chỉ có mình Lâm Tu làm được, hắn muốn nâng tu vi lên Kim Đan, như vô vọng là vẫn ở Trúc Cơ viễn mãn.
"Công tử đừng buồn tích tiểu thành đại"
Tiểu Trúc trên đầu lên tiếng an ủi.
"Thôi nghe lời ngươi"
Lâm Tu thành thạo như lột xuống nhẫn trữ vật của 5 tên, hắn cũng hơi mừng vì kiếm chát được một ích linh thạch và một tấm da dê, còn lại thì chả có cái gì đáng tiền, ngay cả Thối Linh Quyền và Tạc Thiên đao pháp hắn cũng không thèm xem.
"Ra"
Lâm Tu qua tay một cái từ Thông Thiên Tháp thả ra Nguyên Cơ, vừa ra nàng nhìn Lâm Tu đầy sợ hãi, không ngờ hắn có thể giết năm tên Kim Đan trong đó còn có Viên Mãn.
Thật ra Lâm Tu còn có ác chủ bài Thông Thiên Tháp cũng chưa sử dụng đó, nhưng mà sử dụng cũng có thể gây sự chú ý, nên hắn kiệm lại, để phòng an nguy chạy trốn.
"Đi thôi, lỡ nhịp đến Thiên Hỏa Tông"
"Vâng"
Nguyên Cơ ánh mắt ngấm nghiên nhìn Lâm Tu một cái, sau đó cũng không quan tâm đi sau Lâm Tu.
Hai ngươi đi cũng không làm ai chú ý như đôi thê tử du ngoạn, Lâm Tu ngồi bên tản đá, phía sau Nguyên Cơ bóp vai cho hắn, cuộc sống thật mỹ miều.
"Bên Phải, đó"
Nguyên Cơ ra sức bóp vai cho Lâm Tu một cách nhiệt tình, cuộc chiến vừa rồi như trôi đi hết, Lâm Tu ra sức hưởng thụ.
"Sướng không công tử"
Nguyên Cơ bất chợt lên tiếng hỏi, làm cho Lâm Tu có phần vừa vui mà vừa sợ, không ngờ nàng chủ động bắt chuyện.
"Sướng?, phải kêu là thoái mái chứ?"
Lâm Tu đính chính lại câu từ của Nguyên Cơ, nghe cứ như làm chuyện đồi bài vậy.
"Tại sao không thể kêu sướng?"
Nguyên Cơ lại một lần nữa lên tiếng, Lâm Tu nhìn nàng lòng khó diễn tả, nàng đẹp, thân hình đầy đặn nhìn vào ai cũng muốn phạm tối, nhưng hắn thì không thích làm với người mà mình không yêu, đây cũng là giới hạn mỏng của hắn có thể bị đấm rách bất cứ lúc nào.
"Nói tòm lại Nàng đứng nói là"
"Ha, Ha công tử thật kì quái"
Nguyên Cơ cười duyên, nàng cũng thả lõng một ích phòng bị khi Lâm Tu thu nàng vào trong Thông Thiên Tháp bảo vệ nàng.
Mà hắn thì sao Lâm Tu bây giờ đỏ mặt, hắn thâm nhắn mẹ nó thật xinh đẹp, giả vờ quay mắt đi hướng khác.
Ầm Ầm
Bất chợt đang nghĩ ngơi thì đột nhiên một âm thanh rừng rú kêu lên, cách chỗ Lâm Tu đứng không xa.
"Đánh nhau sao"
Lâm Tu ôm Nguyên Cơ vào lòng hắn không có ý gì khác chỉ muốn đến thật nhanh xem chuyện gì, mà người ta thì không nghĩ vậy.
...
Bên này một đoàn người đang bị vây lấy bởi một bọn Tật Phong Lang, yêu thú mang thuộc tính gió có tống độ cực nhanh, cầm đầu là một con Tật Phong Vương Tam Giai Viên Mãn.
Mà bên đối chiến gồm 5 người 3 trong đó ba nam tử gần tủi nhau lần lược mặt Lục Y, Lam Y, Hắc Y, và một ông già
Theo đó là một cô gái với thân hình nóng bỏng mặt áo tím trên vấy thêu rất nhiều hoa, dung nhan bị che đậy bởi một chiết khăn, mái tóc nâu đen, tuy che đậy dung nhan nhưng khí phái thanh xuân làm cho nam nhân phải động tâm.
Lâm Tu bồng Nguyên Cơ trên tay quan sát đội hình 5 người hắn chỉ tập trung vào lão già, hắn đổ mồ hồi lạnh vì hắn thấy lão già có tu vi Hóa Hư Sơ Kì.
Hắn rơi vào trâm tư, mà Nguyên Cơ thì đôi má đổ lên âm thanh yêu ớt.
"Công tử tay của người"
Lâm Tu bổng chợt xấu hổ chỉ thấy tay trái hắn đang luồn qua bóp ngực của nàng, tay còn lại thì lại đang bóp mông do kiểu bế này khó tránh khỏi bị chiếm tiện nghi.
"Xin Lỗi, không có ý"
Lâm Tu nhẹ nhành bỏ xuống Nguyên Cơ quan sát, trận chiến, hắn không ngại Hóa Hư cảnh, hắn có Tiểu Na Di phù có thể chạy thoát dễ dàng, hắn hứng coi trận chiến, dường như tên lão già kia không có hứng thú quan chiến,
"Một con Viên Mãn, 3 con Hậu Kỳ, và 8 con Sơ Kì"
Tên Nam tử Bạch Y lên tiếng đánh giá chiến lực tổng thể của Bầy Sói, bên 5 người thì chỉ có 3 tên là Hậu Kỳ nữ tử thì Kim Đan Viễn Mãn, con lão già thì sâu không lường trước được.
"Một người đối phá với 8 con Sơ kì, hai người còn lại đánh với 3 con Hậu kì, ta đối phó với thủ lĩnh"
"Được"
Nữ tử che mặt bên trong khăn nhếch miệng nói âm thanh ôn nhu phân phó, đám người cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó mỗi người đều đều lao lên phần mình mình đánh, cuộc chiến diễn ra hết sức quyết liệt.
Mà ông lão thì chỉ đứng bên quan chiến nhìn về phía Lâm Tu khi xác hắn không gây hại thì tiếp tục quan sát trận chiến với nữ tử.
"Không ngờ nàng ta thuộc Vũ gia"
Nguyên Cơ bất chợt lên tiếng, nhìn nhận nữ tử.
"Nàng biết nàng ta?"
Lâm Tu ánh mắt Chớp Chớp hỏi.
"Nhìn ra vũ kĩ của nàng Băng Miên Chưởng và Băng Lai Quyền"
Lâm Tu không hỏi thêm, nhiêu đây thông tin là đủ nhiều, Lâm Tu muốn hỏi làm sao biết mấy cái này thì hắn nuốt lại không nói, ai cũng có bí mật.
Ngay Lúc nữ tử Vũ Gia đang đánh với Tật Phong Lang viên mãn thì bất chợt có một con Tật Phong Lang hậu kì đang giao chiến với Bạch Y nam tử thì uyển chuyển chảy qua sau lưng đánh lén.
"Không ổn, ra tay thôi"
Lâm Tu biết lão già đó sẽ không ngồi yên nhưng hắn cũng không muốn nữ tử bị thương, nên muốn nếm thử tư vị anh hùng cứu mỹ nhân xem sao, đưa thông thiên tháp ra bảo vệ Nguyên Cơ hắn lao vào khổ chiến.