Chương 7: Cướp Cạn

Chương 7 Cướp Cạn

Sáng sớm mới tỉnh dậy, Lâm Tu nhẹ nhàng rửa mặt không nhanh không chậm theo hương Nam mà đại hán cung cấp thông tin mục tiêu Thiên Hỏa Tông.

Nguyên Cơ mặt bộ bạch y trắng cũng theo sau hầu Lâm Tu, có thể nói nàng hiện tại là Thị Nữ bên cạnh Lâm Tu.

Đường đi khỏi thành tương đối thuận lợi, hai người dừng chân ở một con sông, Lâm Tu ý định ăn một bữa cơm quanh hồ.

Từ trong Thông Thiên Tháp ném ra một con Bạch Thổ nhất giai, bắt trong Dạ Yêu Sâm Lâm, hắn không có bán hết yêu thú mình thu thập được, chỉ có yêu thú Bạch Thố loại thỏ còn lưu lại, bởi vì thịt nó ăn rất ngon.

"Nàng biết nấu ăn chứ?"

Lâm Tu quay sang nhìn Nguyên Cơ đang múc nước dưới hồ, nhìn sang hỏi.

"Không biết!"

Dường như Lâm Tu thấy Nguyên Cơ rất là kiệm lời, hầu như hắn hỏi thì nàng trở lời, cũng không nói thêm gì khác.

Lâm Tu cũng muốn gần gũi với nàng một chút nhưng hầu như nàng ta còn e ngại chuyện gì đó, không muốn quá thân với bản thân.

"Nàng có thể kiếm ít cũi về đây chứ"

Nguyên Cơ gật đầu sau đó đi vào rừng, Lâm Tu để phòng bất trắc, dẫn Thông Thiên Tháp theo sau, hắn không sợ nàng trốn, dù sao nếu như muốn Lâm Tu cũng không ngăn cản.

"Giờ thì sử lý thôi"

Lâm Tu đi đến gần Bạch Thổ, cầm nhẹ con giao rạch vài đường sau đó lấy cây dài thọc qua người nó, để lên giá đở ý đinh quay thịt.

Làm xong công tác chuẩn bị thì Nguyên Cơ đem về mớ cây khô, rất nhanh hương vị thịt nướng chao đảo khắm khu rừng, mùi thơm có thể nói là tuyệt.

Rạch...

Lâm Tu rạch ra một đường trên thân Bạch Thố, thịt đã chín lấy ra để trước mặt Nguyên Cơ.

"Cho Nàng"

"Cảm ơn!"

Nhận lấy thịt, nàng cắn một miếng có chút động dung, trong quá khứ nàng chưa bao giờ ăn món ngon như vậy, nàng nhìn Lâm Tu thật lâu.

"Chuyện Gì?"

Thấy Nguyên Cơ cứ nhìn mình nên Lâm Tu tỏa ra nguy hoặc, mà nàng ta cũng không trả lời tiếp tục ăn thịt.

Đúng lúc Lâm Tu đang ăn xong chủng bị dọn dẹp cùng với Nguyên Cơ lên đường thì bất chợt từ khu rừng lao ra năm bóng người, tu vi dao động từ Kim Đan trung kì đến Kim Đan Viễn Mãn.

"2 trung kì, 2 hậu kì, 1 viên mãn à"

Lâm Tu nhất thanh nhị sở, không quá sợ hắn có thể đối chiến trừ khi gặp Chân Nguyên cảnh bằng không dưới Chân Nguyên không biết mèo nào cắn mèo nào đâu.

"Các ngươi muốn gì?"

Lâm Tu không mặn không nhạt nói, hắn đề phòng, Hồn Lực với Thể Tu ẩn ẩn muốn bạo phát, chờ đối thủ hành động.

"Đưa nhẫn trữ vật của ngươi ra"

"Ta sẽ tha cho người một con đường sống"

Cầm đầu một nam tử trung niên khoản 45 tuổi, mặt một bổ hắc y màu lam trên áo có thuê một bông hoa màu tím.

Lúc này tên đi theo nam tử trung niên đồng dạng với hắc y bên cạnh nhìn qua Nguyên Cơ theo đó ánh mắt sáng rực chỉ nàng ta ánh mắt dâm đãng.

"Thể tử của ngươi cũng dân ra"

Cũng khó trách bọn sơn tặc cướp cạn, dù sao Lâm Tu ẩn dấu quá sau, không một chút linh lực ba động, nên nhận định hắn là phàm nhân nên ra tay cướp cạn.

"Này này, các ngươi có biết cướp của thì được nếu cướp vợ thì không đội trời chung không"

Lâm Tu kéo Nguyên Cơ đến bên cạnh, đưa tay ngoáy lỗ tai, điệu bộ khinh bỉ đối với năm người.

"Nhiều lời, một phàm nhân mà giám có điệu bố đó"

Người thanh niên khác trong năm người tu vi Kim Đan sơ kì như lấy lồng người trung niên lao lên, đưa bàn tay hướng về phía cổ Lâm Tu muốn bóp chắc.

"Bọn mày chưa gì muốn đánh nhau rồi sao?"

Trước ánh mắt như chắc định phần thắng của năm người thì, ngay khoản khắc bàn tay như ưng trảo tiếp đến gần cổ Lâm Tu thì nhanh hơn một bật, Lâm Tu lại bóp lại cổ của tên thanh niên.

"Ẹc, Ngươi thả ta ra!"

Hắn không hiểu chỉ là một phàm nhân lại có thể né đòn ngược lại còn phản sát mình, tên thiếu niên này quá nguy hiểm.

"Tên này là Thể Tu, hơn nữa là Nhị Chuyển Hậu Kì?"

Tên trung niên có ánh mắt quan sát sắc bén nhận thấy Tu Vi thể tu của đối thủ, dù sao Thể Tu có thể vượt cấp khiêu chiến với linh tu nếu không có con bài nào chưa lật, hơn hết sức chống chịu của họ rất cao.

"Tha mạng, làm ơn tha mạng!"

Người thanh niên liên tục dãy giụa, như bị cắt tiết, con người mà ai lại không sợ chết, huống chi người còn trẻ.

"Này này, đâu được muốn giết người thì phải giác ngộ bị giết!"

Câu nói này là sau một tháng đút kết được ở Dạ Yêu Sâm Lâm, ngươi không chết thì ta chết vậy thôi.

"Tha Mạng.."

Chưa nói dức câu Lâm Tu ánh mắt giương lên bẻ cổ đối thủ, bản thân hắn đây là lần đầu giết người nhưng cũng không quá khó chịu, tu chân giới người sống ta chết.

"Đáng chết, nhanh bao vây hắn báo thù cho A Ngủ"

Dường như 4 tên còn lại chưa cảm giác được tử thân sắp đến mời gọi bọn hắn, năm người thành công bao vây Lâm Tu và Nguyên Cơ.

"Có Cất ta"

Nguyên Cơ nàng nói có cần bản thân nàng tự giao nộp không, dù sao cũng chỉ là một nô lệ, nàng không muốn vướng bận Lâm Tu, dù sao số phận của nàng chỉ bị người truy cầu.

Nàng cảm thấy trong mấy ngày qua Lâm Tu đối sử nàng rất tốt nên không muốn là gánh nặng cho hắn, hơn nữa đối thủ là 4 tên Kim Đan.

"Nói nhiều làm gì, thu"

Lâm Tu đưa tay Thông Thiên Tháp nhỏ như hạc các nhẹ nhàng thu lấy Nguyên Cơ vào trong không gian pháp bảo, đảo mắt tập trung vào 4 người.

"Tên này có không gian pháp bảo"

"Lần này phát tài, chắc công tử sẽ thưởng lới"

Hai tên đi theo trung niên lên tiếng đầy phấn khích khi thấy hành động của Lâm Tu, ánh mắt đổ lên đầy vẽ tham lam.

"Lên"

Lệnh một tiếng hai nên nam tử Kim Đan Hậu Kì chạy lên đưa tay hình thành một cự trảo vồ đến người Lâm Tu.

"Hoàng Cấp trung phẩm vũ kĩ Thối Linh Quyền"

Tên nam tử Kim Đan Viên mãn lao lên bàn tay tụ lại một luồn khí lực, Hoàng cấp hạ phẩm đều là vũ kĩ không có tác động linh lực chỉ đơn thuần dùng khí lực.

Và đương nhiên cái gì không phải linh lực tác động vào thì Luân Hồi Nhãn của Lâm Tu có thể hoàn mỹ sao chép.

"Bát Quái Hồi Thiên"

Nhẹ nhàng một câu lệnh vang lên, hai cự trảo và một Thối Linh Quyền đấm đến, nhưng bọn họ cảm giác có một luồn khí lực nhẹ nhàng bao quanh Lâm Tu làm bọn hắn không tiến đến đến được mà còn bị bật lại.

"Cơ hội của ta, Thối Linh Quyền"

Nam tử Kim Đan sơ kì thấy thời cơ canh ngay lúc Hồi Thiên mất tác dụng thì lao lên, nấm đấm như bùn nổ hướng đến là bụng của Lâm Tu.

Nhưng ngay khoản khắn hắn gần chạm đến Lâm Tu hắn mĩm cười nhìn Lâm Tu chuẩn bị trúng đòn thì hắn thấy con mắt màu tím uốn lượn thật kinh dị.

"Chơ ngươi thấy thế nào là Thối Linh Quyền"

Trong ánh mắt muốn loài ra của 4 người chỉ thấy Lâm Tu đưa hai tay lên, một luồn khí lực tập trung ở hai nấm đấm, Lâm Tu đấm mạnh vào bụng của nam tử, khí thế thể tu bạo phát.

Bọn hắn khi luyện Thối Linh Quyền chi chỉ là Hoàng cấp trung phẩm khí lực không ra nhiêu, cần hơn một tháng mới thành thạo, hơn hết chỉ dùng được một bên tay thôi.

Nhưng bây giờ trong mắt hắn chỉ thấy Lâm Tu tung ra hai quyền thế võ cũng giống y hệt, nện vào bụng của nam tử lấy mắt thường có thể thấy ngay lúc va chạm, lục phủ ngủ tạn đề đảo lộn.

Nam tử hắc y bay ra xa, nằm dưới đất bất tỉnh, trên bụng còn hiện lên dấu nấm đấm, hắn chết.

"Đại ca sao tên này lại có thể sử dụng Thối Linh Quyền của chúng ta"

"Chả lẽ hắn là người của Lam"

"Im Miệng"

Như bị chạm vào vết rách của Trung Niên không nói hai lời đám mạnh vào đan liền của đối phương sau đó tên thanh niên chết đi đan liền vở nát chết chưa biết mình sao mà chết.

"Cái gì không nên nói thì đường nói"

Nam trung niên nhìn quan tên Kim Đan hậu kì còn lại, giống như là một lời cảnh cáo cho đối phương im miệng mà hành sự.

"Cẩn thận tên này sử dụng Địa Cấp Vũ Kĩ đấy"

"Cái gì?"

Nam tử trung niên tư vấn cho tên còn lại một ích kiến thức, cả hai đều rất ngạc nhiên Địa Cấp vũ kĩ ở nhà họ đều là hàng trấn phái, vậy mà tên này lấy ra được, cũng vì thế mà nét tham lam hiện rõ.

"Nói đi tại sao người lại biết Thối Linh Quyền"

Nam trung niên lên tiếng chất vẫn vũ kì này chỉ truyền cho gia tộc không truyền ra ngoài nên hắn đầy rãy sự nghi ngờ.

"Mới học xong"