Chương 2: Sơ Đẳng Học Viện

Lý Thù men theo con sông lên thượng nguồn. Dọc đường đi, hắn tranh thủ săn lũ thú để hồi phục pháp lực.

Một bầy thủy thú đang nhởn nhơ bên bờ sông, chúng thong thả nằm dài, dán mình vào lớp đá nhẵn nhụi. Lý Thù khó khăn giải thích cho Tiêu Tiêu thu nhỏ cơ thể lại,mon men theo sau hắn. Khi cả hai đến gần bầy thủy thủ, hắn bất ngờ lộn đến thật nhanh, hai tay đưa lên vuông góc, cùng lúc khớp vai, khuỷu tay giữ thẳng, cổ tay lắc nhẹ đưa ngón tay vẽ thành từng nét. Rồi hai tay đưa ra giữa, tay phải chồng lên tên trái, hướng ra trước. Từ bàn tay hắn một những tia sáng lóe lên, bắn thẳng vào bầy thủy thú. Lũ quái vừa đứng lên đã nghiêng ngả, chúng bị tê liệt không thể di chuyển. Lý Thù lúc này mới chậm rãi bước đến trước bầy thú, hắn hạ thân thể xuống, trong lúc hạ xuống tay phải bắt lên bắp tay trái lúc này đang để thẳng vuông góc với mặt đất, ngón trỏ cùng ngón giữa duỗi thẳng, đưa theo cổ tay vẽ thành hình tam giác rồi nhanh chóng thu lại, khép bàn tay đẩy thẳng xuống mặt đất. Ngay lập tức, từ phía dưới lớp đá mọc lên những cột năng lượng, xuyên qua bầy quái, chúng gục xuống, từ trong cơ thể bay ra từng tia pháp lực dung nhập vào Lý Thù.

Hắn vừa thi triển những kĩ năng cơ bản của pháp tu sơ đẳng cổ đại. Nói là cổ đại vì phương pháp mà hắn sử dụng được lưu truyền từ kỉ đệ nhất, trực tiếp điều khiển pháp lực qua các dòng kinh mạch trên cánh tay thông qua huyệt đạo ở khớp vai, khuỷu tay, cổ tay và các khớp ngón tay. Đến kỉ đệ nhị, pháp tu bỏ đi phương pháp cũ, bọn họ nhiên cứu và dùng chú ngữ cùng vũ khí thay cho cách điều khiển trực tiếp đầy rủi ro.

“Được rồi, đi tiếp thôi.” Lý Thù quay lại, nhưng Tiêu Tiêu đã biến mất. Chỉ thấy trên vai hắn một con rồng nhỏ đang cuộn tròn nằm ngủ, nó vừa biến nhỏ lại.

Khi thấy được vách đá nối liền với trần hang, Lý Thù đã khôi phục được pháp lực đến sơ đẳng thập nhị trung kì, cũng coi như bắt đầu nhập môn vào con đường pháp tu.

Dòng sông chảy vào từ một cửa hang lớn, Lý Thù cởi lớp da thú đang mặc trên người, khéo léo cột lại thành bọc hành lý, cất tinh thể thạch anh vào trong rồi nhảy xuống dòng nước. Hắn phải lội ngược dòng để tìm ra thượng nguồn.

Nước sông lạnh ngắt, vừa may hắn đã khôi phục được một phần pháp lực và khởi động lại cơ thể đôi chút khi săn lũ thú, nếu cố gắng cũng có thể duy trì được mấy canh giờ, khi mệt mỏi vẫn còn Tiêu Tiêu, nó vừa nhảy lên đỉnh đầu hắn tránh nước và ngủ say trên đấy.

Hắn lội ngược dòng sông, đôi lúc nhánh hang chia ra hoặc uốn cong khúc khuỷu. Những lúc ấy hắn đánh thức Tiêu Tiêu dậy nhưng nó chỉ hóa to đến mức đụng vào trần hang, lúc lắc khó chịu rồi thu nhỏ lại bay lên đầu hắn tiếp tục ngủ. Lý Thù đành chọn đại một lối rồi tiếp tục đi, cố ghi nhớ nhánh hang đi qua. Rốt cuộc, sau nhiều tiếng đồng hồ, hắn thấy được le lói sau một khúc quanh ánh lên tia sáng. Lý Thù đã mỏi nhừ, hắn vượt qua vài khúc quanh thì đến nơi. Đấy là một động băng khổng lồ, hắn phải vận chút pháp lực còn sót lại để bảo vệ cho hai mắt đã quen với bóng tối. Tiêu Tiêu cũng tỉnh dậy, nó ngơ ngác nhìn những lớp băng xanh xung quanh, cất đôi cánh nhỏ bay lại hướng cửa hang, chần chừ một lát, nhìn cánh cửa dẫn đến vực sâu hun hút lần cuối rồi gầm lên một tiếng dài trầm thấp buồn bã. Xong nó quay lại, trong chốc lát Lý Thù thấy ánh mắt nó dường như khác hẳn, có nét buồn sâu thẳm hiện lên một thoáng rồi biến mất.

Lý Thù cũng bước đến nhìn lại con đường vào vực. Nơi đây là nơi hắn tái sinh, sống lại từ trong cõi chết nhờ gặp được Tiêu Tiêu, được nó chăm sóc trong màn đêm đen kịt suốt ba năm. Hắn sống trong bóng tối, quen với những cơn ác mộng cùng từng tiếng thì thầm, nơi đây tôi luyện và chứng kiến hắn dần thay đổi. Nơi này cũng là nơi hắn chôn giấu bộ giáp cũ, bộ giáp cao quý từng tượng trưng cho thân phận giờ rạn nứt và vô dụng, mang theo lời thề phải trả được mối nợ máu của tộc nhân, của những người thân thiết của hắn.

Hắn hít một hơi sâu rồi quyết tâm quay đi, tìm tòi lối ra trong động băng. Chỉ chốc lát, hắn đã tìm được lối ra, động băng ẩn trong một sườn núi, nối liền với một con sông lớn, khuất sau thân cây già cỗi. Thân cây che đi phần lớn cửa hang, chỉ chừa ra một kẽ hở rất nhỏ bị rễ và cành lá nó thòng xuống lấp đi. Lý Thù đành dừng lại, hắn không muốn cửa hang bị bại lộ nên không thể phá vỡ để bước ra ngoài. Hắn chậm rãi khôi phục pháp lực, khi pháp lực đạt đến trình độ sơ đẳng thập nhị trung kì, chỉ cần tiếp tục sinh ra chúng lại bị tán loạn thì Lý Thù bước đến sát kẽ hở nhỏ. Hắn tập trung, đặt tay trái lên kẽ hở.

“Chuyện phía sau phải nhờ ngươi đấy, Tiêu Tiêu.” Hắn nói, rồi bịch một tiếng, Tiêu Tiêu đang nằm bỗng rớt thẳng xuống đất. Nó ngạc nhiên nhìn ra ngoài khe hở, vội biến nhỏ lại lao ra ngoài.

Lý Thù khẽ mở mắt. Hắn vừa dùng kĩ năng của pháp tu trung đẳng trong khi nguồn pháp lực chỉ vừa đạt đến thập nhị trung kì. May mà hắn dùng phương pháp cổ đại có thể dễ dàng khống chế lượng pháp lực vừa đủ chỉ để dịch chuyển ra ngoài cửa động. Thế nhưng việc ấy vẫn quá sức với hắn hiện tại, lượng pháp lực hắn không đủ và chưa thể chuyển hóa năng lượng thành các các dạng khác. Như khi săn bầy thủy quái, kể cả lúc làm chúng bị tê liệt Lý Thù vẫn chỉ sử dụng năng lượng đơn thuần, chưa thể chuyển hóa chúng. Kĩ năng trung đẳng vừa yêu cầu lượng pháp lực cao vừa yêu cầu chuyển hóa năng lượng làm rút cạn pháp lực và năng lượng tinh thần của hắn khiến Lý Thù ngất đi rơi vào dòng nước, phải trông cậy Tiêu Tiêu giúp đỡ.

“Sư phụ, hắn ta tỉnh rồi.” Trước mắt Lý Thù hiện lên vài nhân ảnh, tất cả đều mặt quần áo mùa đông, thân choàng áo lông thú, có kẻ trên lưng đeo kiếm, kẻ mang thanh dao găm dắt bên hông, có kẻ lại cầm quyền trượng trên tay chăm chú nhìn hắn.

“Người đã tỉnh rồi ư, tỉnh là tốt rồi, để ta đến xem.” Một người trung niên, tóc cột cao, bên hàm nổi lên những lớp vảy, cầu mắt hơi lồi, lông mày dài, sóng mũi cao và thẳng đến bên Lý Thù. Hắn nhìn quanh, dường như đây là tổ đội của nhiều chủng tộc khác nhau, mỗi người đều có đặc điểm khác biệt.

Lý Thù chống tay ngồi dậy, hắn đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ, chiếc thuyền lướt trên dòng nước rất nhẹ, êm như chiếc lá. Không khí rất lạnh do đây là dòng sông băng trên núi cao, nhìn lên phía trên là những ngọn núi cao vút trắng xóa, bị bao phủ bởi băng tuyết vĩnh cữu.

“Nếu mệt bằng hữu cứ nằm tĩnh dưỡng, chúng ta đến từ Sơ đẳng học viện ở gần đây.” Người trung niên nói.

Lý Thù không trả lời, hắn còn chưa quen với ánh sáng của ban ngày, chưa quen với hơi thở, mùi của những chủng tộc khác mà hắn đã quên từ lâu.

“Cảm ơn.” Hắn thì thào, giọng khàn khàn. Dưới ánh nắng, hắn nhìn xuống thân thể, chỉ thấy lộ ra ngoài tấm da thú đang quấn trên người là lớp da nhợt nhạt, trắng bệch do thiếu thốn ánh sáng, từng đường sẹo chạy ngang dọc hằn trên da thịt. Những thứ ấy làm ánh nhìn của các học viên với hắn rất khác lạ. Dù sao thế giới cũng đang trong thời kì chinh chiến loạn lạc, người như Lý Thù lai lịch lại không rõ ràng dễ làm người khác liên tưởng nhưng bản chất bọn họ đều là người tốt, mới không mặc kệ mà ra tay cứu giúp Lý Thù.

Thấy Lý Thù đã tỉnh nhưng có vẻ không muốn nói chuyện, người trên thuyền đều quay lại chỗ ngồi, bọn họ vẫn có chút không quen và đề phòng.

Con thuyền cứ xuôi dòng chảy, đi trong không khí tĩnh lẵng như vậy rất lâu thì cập bến.Trên bến đã neo đậu nhiều chiếc thuyền trông như đan bằng từng sợi liễu. Tuy vậy cũng giống như chiếc thuyền mà Lý Thù đang ngồi, chúng đều êm nhẹ, di chuyển dễ dàng trên con sông băng.

Lý Thù bước xuống, trên người đã khoác lên bộ đồng phục lông trắng ấm áp, người lão sư của học viện đưa nó cho hắn trên dòng sông. Cũng may nhờ có bộ đồng phục che đi vết sẹo mà Lý Thù bớt nổi bật trong đám đông. Hắn với tóc trắng xõa dài, da dẻ tái nhợt cùng vành tài nhọn cũng chỉ lẫn lộn trong nhiều chủng tộc của học viện.

Giữa núi rừng lạnh giá vang lên tiếng cười nói rôm rả, Lý Thù theo bước chân của lão sư học viện đến một căn lều lớn ở giữa khu trại.

“Ngươi đợi ở đây, ta phải vào thông báo với phó viện trưởng về ngươi.” Ngươi trung niên căn dặn rồi bước đi.

Chỉ còn mình Lý Thù, hắn dựa vào gốc cây lớn bên cạnh, ngửa đầu nhìn trên không trời xanh thẳm. Bên cạnh, cô gái lúc sáng gọi khi hắn tỉnh dậy bước đến gần, nàng ngồi trên một tảng đá, đôi chân dài khua khoắng, theo hướng Lý Thù nhìn lên trời cao.

Nàng biết Lý Thù rất đặc biệt, chỉ có nàng thấy hắn bỗng dưng xuất hiện trên dòng nước rồi ngã xuống, thân thể chằng chịt vết thương làm kích thích tâm hồn mơ mộng của thiếu nữ. Thế nhưng đi cùng nỗi tò mò là sự đau xót, nàng vội lao xuống dòng sông băng cứu hắn, thuyết phục mọi người giúp đỡ.

“Ngươi có tâm sự gì ư?” Nàng quay sang hỏi hắn.

“À, xin giới thiệu ta là Như…” Nàng ngập ngừng thấy hắn nhìn sang “Ta là.. Như Ánh.”

“Ta chỉ muốn nhìn một chút trời cao…” Hắn sững người trong một thoáng rồi trầm mặc trở lại.

Hai người chưa kịp nói thêm câu nào thì lão sư lúc trước đã đi ra, bước cùng một người trung niên khác. Người này mang đồng phục thêu huy hiệu trên cánh tay trái, quanh mặt mọc ra lớp lông trắng, đôi mắt lại trông như của tộc nhân xà tộc

“Đây là phó viện trưởng của học viện chúng ta.” Lão sư kia giới thiệu. Người được gọi là phó viện trưởng xoáy đôi xà đồng nhìn vào Lý Thù.

“Lúc này chúng ta có thể để ngươi ở lại. Người đang mang thương tích chúng ta có thể cứu giúp thế nhưng nếu muốn ở lại lâu dài thì phải trở thành người của học viện. Vừa đúng lúc học viện sắp có đợt chiêu sinh, chỉ cần ngươi có lý lịch rõ ràng, pháp lực chưa đến trung đẳng và vượt qua bài kiểm tra thì có thể nhập học.” Phó viện trưởng nói.

“Đa tạ, ta đã hiểu.” Lý Thù đáp, tuy hắn có thể tự sinh tồn cùng Tiêu Tiêu nhưng lúc này hắn lại đang thiếu thốn thông tin cùng một nơi an ổn để đặt bước chân đầu vào thế giới, tuyển chọn ra nhân tài. Sơ Đẳng Học Viện lại thỏa mãn được điều kiện của Lý Thù, hắn đang ở tại sơ đẳng thập nhị, nơi đây trên núi cao tại vùng hẻo lánh thuận tiện để âm thầm xây dựng căn cứ, học viên của học viện này đa số vẫn còn nhỏ hơn nữa tính tình không xấu, lại non nớt, có thể tin tưởng và uốn nắn đào tạo thành nhân tài.

Khi rơi xuống vực thẳm, Lý Thù đã tự tranh đấu rất về việc xây dựng cho mình một thế lực để quay lại báo thù. Hắn từng nghĩ một khi chưa đủ thực lực để bảo vệ đồng đội hắn sẽ chỉ độc lai độc vãng, không để mình phải lực bất tòng tâm nhìn huynh đệ từng người một ngã xuống. Thế nhưng rốt cuộc Lý Thù vẫn chọn gia nhập Học Viện, hắn không muốn sợ hãi kí ức, hắn muốn đương đầu với số mệnh, muốn cùng tướng sĩ một ngày trở lại, trả mối thù hằn dấu trên cơ thể xuyên thấu vào tim hắn.

“Theo ta, do ngươi được chúng ta đưa đến nên sẽ ngủ chung một căn cùng tổ đội.” Như Ánh nói, cất lên âm thanh trong trẻo và mang theo sự tươi mát dễ chịu.

Bước qua những dãy lều Lý Thù thấy học viên nơi đây tầm 16-17 tuổi, tướng ứng với pháp tu Sơ đẳng đệ bát và sơ đẳng đệ thất, là những học viên lớn nhất trong học viện. Từ 12 tuổi là độ tuổi thích hợp để bắt đầu tu pháp, các thí sinh sẽ được tuyển thẳng vào một số học viện. Một số học viện khác lại yêu cầu thí sinh phải tự học từ trước, nắm được những tri thức cơ bản cùng luyện tập cơ thể. Do vậy một số trường sơ đẳng còn mở thêm lớp rèn luyện thân thể cho các học viên từ 6 tuổi, đa số là con em nhà quyền quý mới dư dả thời gian và có khả năng theo học.

“Học viện chúng ta có thuộc hệ thống quốc gia không?” Lý Thù hỏi. Tại thế giới này, ngoài những chủng tộc hùng mạnh xưng bá một vùng thì vẫn có những quốc gia được vô số chủng tộc xây dựng nên, chung sống với nhau. Những học viện thuộc hệ thống gia thường sẽ không yêu cầu học phí, tạo điều kiện cho bình dân cũng có thể tu pháp lực theo cách chính thống, không lạc lối trong tu luyện. Ngược lại những hệ thống học viện khác yêu cầu đầu vào sẽ cao hơn, chất lượng giảng dạy cũng tốt hơn đi kèm là học phí đắt đỏ.

“Không, chúng ta thuộc về quân đội.” Như Ánh trả lời.

“Nơi đây là dãy núi Lam Tích biên giới của Đại Hồ, cũng là biên giới đại lục nơi chúng ta sinh sống. Tuy vắng vẻ nhưng đây lại là một địa điểm lý tưởng để xây dựng học viện. Ngoài học ra chúng ta còn phối hợp với quân đội tuần tra trên dãy núi. Nếu ngươi có thể chứng minh thân phận thì sẽ không sao.” Nàng tiếp tục nói, dường như vô tình để lộ những tin tức mà Lý Thù đang cần. “Tất nhiên là được miễn học phí, nhưng với yêu cầu đầu vào thì đa số bình dân lại không thể theo học. Vậy nên học viên nếu không phải bị gia tộc hắt hủi thì cũng là kẻ có tính cách khác thường hoặc có lí do đặc biệt.” Nàng nói, giọng mang theo phần chua xót.

“Nếu vậy ở đây cũng có trung đẳng học viện ư?” Lý Thù hỏi.

“Trung đẳng học viện tất nhiên cũng có nhưng được xây dựng tại một địa điểm bí mật, do thuộc hệ thống quân đội, lại ở vùng biên giới nên nghe nói yêu cầu đầu vào còn khắt khe hơn rất nhiều. Cũng không hiểu nơi đây hoang vu như vậy, càng không biết phía bên kia có gì mà phía quân đội lại hành động như vậy?” Như Ánh đưa tay vén mái tóc bạch kim xõa ngang vai, để lộ một tư thái đáng yêu, đôi mắt như hồ nước thu trong vắt, mi vẽ một nét cong liễu, mềm mại mà lại có phần cứng cỏi.

“Về phần học viện tuyển sinh, sáng ngày mai chúng ta sẽ xuất phát trở lại học viện, nếu không có chuyện gì vào chiều tối sẽ đến nơi, sang ngày kia là lúc học viện bắt đầu chiêu sinh.”

“A, chúng ra ta đến nơi rồi này.” Như Ánh vui vẻ nói. Trước mặt họ là một căn lều nhỏ. Phía ngoài mọi người đang trang trí, thêm thắt như muốn biến nó thành một lều cỏ xanh biếc. Từng bụi cỏ, nhánh cây mọc lên trên căn lều từ chú ngữ của một pháp tu, chúng lại được một pháp tu tu khí khác dùng quyền trượng giúp lớn lên nhanh chóng, và mỗi khi lũ cây mọc sai lệch lại có một kiếm tu đứng đợi sẵn, dùng kiếm để tỉa thành những hình thù đẹp đẽ.