Gió lay nhẹ cánh liễu, hơi lạnh thổi lên từ con sông, xa xa nắng lấp lánh trên những tảng băng nằm ngổn ngang bên bờ.
Như Ánh đưa tay rẽ nhẹ cành liễu, vén một lối vào căn trại nhỏ.
Trong trại lò sửa đang reo tí tách, trái với phía ngoài bé nhỏ, không gian bên trong đã được phù phép thành một căn phòng lớn được trang hoàng đẹp đẽ. Bọn họ giũ áo khoác, treo chúng vào một ngăn tủ ẩn trong vách tường.
Phía trong tủ đã treo sẵn vài bộ đồ khác nhau được may cầu vai, chúng đung đưa lười biếng khi cửa tủ mở ra.
Ngồi vào chiếc tràng kỷ, Lý Thù đưa mắt nhìn lên trên, trần nhà trong suốt, nhìn thấy cả những đám mây trắng lơ lững trên thiên không.
Trên chiếc bàn đặt cạnh tràng kỷ, những dụng cụ ma pháp tinh xảo rung lên, hoặc nhảy nhót khi có người chạm vào chúng, va vào những huy hiệu bên cạnh.
'Auch!' Tên kiếm sĩ kêu lên 'Nhân Hồ, Lũ nhóc quấy quá.' y nói, hất một món đồ đang cố leo lên người, đưa tay sắp xếp lại từng chiếc huy hiệu.
Mỗi một chiếc đều có một kí hiệu riêng, có ảnh kiếm đứng vững giữa không gian trong khi cây cối khắc chìm chung quanh đang cuộn mình trong gió, có ảnh là một găng tay, từ đó tóe ra từng tia chớp, băng, lửa,... các loại ma thuật... Và một huy hiệu, chỉ có vầng trăng cong, đỏ như máu, đứng lặng trên nền đen.
Nhân Hồ ngại ngùng cười, y là pháp sư của đội, người sở hữu huy hiệu ảnh găng tay cũng là người đem theo những dụng ma pháp. Ngoài theo đuổi làm pháp sư, y còn đam mê chế tác.
Cả tổ đội gồm có sáu người, tuy nhiên lão sư đã đi thương thảo cùng phó viện trưởng, Lý Thù đến vừa vặn đủ số lương thực trong ngày.
Bữa ăn được đem đến không lâu sau bởi Thanh Lam và Độc Lãnh. Họ không phải nấu nướng mà trở về từ các bếp ăn với thức ăn được nấu sẵn. Khẩu phần ăn được đảm bảo từ phía học viện, thức ăn giữ được lâu, cung cấp đủ lượng năng lượng cho học viên. Ngoài thức ăn còn có những túi bột nhỏ dùng tạo thành nước uống.
'Quê nhóc ở đâu vậy?' Lê Hoàng quay sang hỏi Lý Thù.
'Ta ở thừa tuyên Thanh Bang, phủ Thanh Sơn.' Lý Thù trả lời, lòng lại nhủ thầm. 'Ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều đấy.' Nhìn hắn phía ngoài chỉ mới 13, 14 tuổi, thế nhưng tuổi thực của hắn lớn hơn nhiều. Tuổi thọ của Thượng Tộc rất lớn, khó mà dựa theo những chỉ tiêu thông thường để đánh giá số tuổi của họ.
Bọn hắn vừa ăn tối vừa nói chuyện về học viện, về những học viên khác, việc làm sau tốt nghiệp... Lý Thù dần trở nên quen thuộc lại với thế giới cũ. Thế nhưng trước kia hắn tuy giữ vị trí quan trọng trong tộc nhưng lại ít tiếp xúc, sống chung với những đứa nhóc nhỏ hơn mình nhiều tuổi vẫn có phần gượng gạo.
Trong lúc họ trò chuyện, giải trí bằng vài trò chơi chẳng mấy chốc trần nhà đã chuyển sang màu tối, những ngọn nến được thả bay lơ lửng trong phòng. Khi bầu trời hiện lên những dãy ngân hà lấp lánh, nến chỉ cháy mờ mờ tỏa ánh sáng dịu nhẹ, bọn họ ngủ sớm theo lịch, ngày mai sáu người còn phải đi một chặng đường dài.
Nửa đêm, Lý Thù nhỏm dậy, người xung quanh đều ngủ ngon dưới trời sao, hắn vén cửa cẩn thận bước ra ngoài. Khác hẳn với không gian ấm áp bên trong, phía ngoài trời lạnh rét, Lý Thù chỉ khoác chiếc áo mỏng, cẩn thận đi trong đêm tối. Tuy đang trong giờ giới nghiêm nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng rời khỏi khu trại bước đến ven cánh rừng.
Một lúc sau Lý Thù trở lại,túi áo hơi phồng lên, hắn chui vào chăn mà không hay rằng có người vừa thấy mình rời khỏi.
Sáng sớm hôm sau, sáu người bị đánh thức bởi những tiếng kẻng từ lúc còn sớm. Họ đóng gói hành lý trong khi trời lạnh buốt, cột chúng vào lũ thú, chuẩn bị trở lại học viện.
'Lần này do tập huấn đặc biệt, nếu ngươi gặp vào những đợt khác, chúng ta không cần phải di chuyển theo đường bộ mà có thể đi bằng thuyền hoặc bạch cáo.' Lê Hoàng cột kĩ gói hàng vào lũ thú, thở ra vài luồng khí.
Trong cái ánh sáng trong trẻo của buổi sớm, đoàn chiến kỵ chậm rãi leo lên ngọn núi. Con đường uốn cong bên vách đá, thi thoảng, vài cơn gió xốc lên từ bên sườn những đám tuyết trắng xóa, thả xuống mặt hồ xanh biếc dưới chân. Nhân Hồ đong đưa trên lưng thú, ngâm khẽ.
Lưng chừng núi gió thổi một khúc
Trong hang nhỏ lúc rúc thú con
Lung lung mặt nước bồn chồn
Tuyết tan tình vỡ lệ tuôn bi sầu.
...
Họ đến nơi vừa đúng vào buổi chiều, trời lúc ấy vẫn còn sáng. Nơi họ đến là một ngôi làng kiến trúc đặc sắc với những lầu, những tháp, những tượng đá.
(Thông báo quan trọng: Viết đến đây ta nghỉ, lâu lắm mới ngồi đọc lại Tiên Hiệp, lại là C, có lẽ văn phong bị ảnh hưởng, nhưng bù lại tốc độ ra chương lại nhanh hơn, cốt truyện cũng đã hình thành rõ ràng hơn trước. Một chương bây giờ cũng chỉ còn tầm 2k chữ. Đây là một thay đổi lớn!)
Ngôi làng được bảo vệ bởi một tường đá không cao lắm bao quanh. Trên tường luôn có các học viên thay phiên nhau thường trực canh gác. Nhô lên sau bức tường từng đỉnh tháp cũ kĩ, đã được xây dựng từ lâu.
Thấy đoàn người đến, cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
'Ô, những hình vẽ này do ai vẽ vậy.' Lý Thù ngạc nhiên nhìn những hình ảnh vẽ trên tấm cửa.
'Ngạc nhiên đúng không? Tất cả đều là tác phẩm của ta đấy.' Nhân Hồ đắc ý nói, đây là lần đầu có kẻ chú ý đến những bức họa của hắn.
Ánh mắt Lý Thù lóe lên một tia kỳ dị, trong một thoáng kích hoạt lực thiên phú nhỏ, hắn nhìn thấy từ những bức ảnh toát ra luồn năng lượng kỳ lạ, tác động vào tâm thần người nhìn.
Trên một bức họa, một dị vật đang cắn nuốt pháp tu, trên một bức họa khác, từng quân đoàn pháp tu mang hồng giáp đang xung trận, đẩy lui bầy dị vật kinh người. Mỗi bức họa tuy đều đơn giản nhưng màu sắc, bố cục đều rõ ràng, không hề làm người khác bị rối khi nhìn vào, nhưng cũng không khiến người ta chú ý lắm đến nó.
'Đây là một trong những nơi ở của học viên chúng ta, trường học ở phía trên kia.' Thanh Lam đưa tay chỉ lên những ngọn núi gần đấy đang bị phủ bởi những làn sương lam huyền ảo. Lý Thù thử vận dụng Thiên phú của Thượng Tộc, dù hiện tại hắn không thể kích hoạt được nhưng chỉ lợi dụng một lực nhỏ để nhìn qua lớp sương trang hoàng phía ngoài thì vẫn đủ.
Bên trong lớp sương không hề có những dãy đình viện, lầu các như tưởng tượng của Lý Thù. Trước mắt hắn hiện ra một tòa thành đá khổng lồ, đen kịt. kéo dài khắp mấy ngọn núi,trên tường thành cờ hiệu phấp phới bay.
'Đây mà là học viện ư, xem ra muốn chiêu mộ nhân tài cũng không đơn giản, e là phải đào góc tường quân đội Đại Hồ.' Lý Thù trầm ngâm ngừng đi tia pháp lực cung cấp cho thiên phú. Việc này nghe qua thì quá khó nhưng không phải không thể!
Hắn trước kia tuy chỉ vùi đầu trong sách vở cùng chiến đấu, chỉ đơn thuần là chỉ huy mọi người mà không cần tiếp xúc, thu phục nhân tâm nhưng bất kì một kẻ lãnh đạo nào cũng từ không biết gì mà ra cả, hắn không tin mình không làm được!
'Vừa đúng lúc học viên chiêu sinh, nơi này sẽ có thêm người đến nhưng trước tiên phải đăng kí mới được ở lại, ta đi đăng kí.' Nhân Hồ cười, lôi kéo Lý Thù, nói vọng lại. 'Ta dẫn Lý đệ đi đăng kí rồi tham quan một vòng, các ngươi dọn đồ giúp ta nhé.'
'Đáng chết, tên Nhân Hồ này, mấy món đồ hắn chế ra đều kinh khủng vậy mà dám tống cho chúng ta.' Thanh Lam giậm chân nói, do nơi đây sắp tiếp một lượng lớn người nên các học viên cũng phải thu xếp lại, từ một phòng hoặc mỗi nhà một người thành một phòng một tổ đội.
'Muội cùng Độc Lãnh cùng nhà với hắn nên cố gắng nhé, bọn ta đi trước.' Nói xong, Lý Thù cùng Như Ánh đều biến mất dạng.
Nhân Hồ dẫn theo Lý Thù đi qua từng lối rẽ ngoằn ngoèo, Lý Thù cũng thay ra bộ đồng phục dày cộm đưa cho Nhân Hồ cất vào không gian trữ vật. Trong ngôi làng, có lẽ nhờ vị địa lý đặc thù mà không khí đã ấm hơn nhiều, các pháp tu đang qua lại, di chuyển đồ đạc cũng chỉ mặc trang phục bình thường. Bên cạnh bọn họ đều có những con thú giúp đỡ chuyển đồ, mỗi pháp tu hầu như đều có một con thú làm bạn, không phải theo quan hệ chủ tớ mà là ngang hàng. Một khi đã chọn ra con thú sẽ gắn bó, người pháp tu cùng đồng bạn sẽ gắn bó với nhau suốt quãng đời còn lại, chia sẻ sức mạnh với nhau. Ví như bạn đồng hành của ngươi là yêu thú có sinh mệnh lực lớn mạnh thì ngươi sẽ được tăng phúc về tuổi thọ, được nó san sẻ mà nếu bạn đồng hành của ngươi có sinh mệnh lực thấp ngươi đồng dạng phải chia sẻ sinh mệnh lực cho nó nhưng bù lại lại đồng bạn ngươi lại có những kĩ năng cần thiết khác. Đây là một mối quan hệ kỳ lạ, một bên bị đau đớn bên kia cũng sẽ cảm nhận được, mà một bên chết đi, bên kia tuy không táng mạng theo nhưng lại vô cùng đau đớn, tiếp nhận qua sự giày vò vể thể xác, linh hồn bị chết đi một lần, có thể nói đây chính là máu huyết tương liên, thậm chí quan hệ còn khăng khít hơn người trong gia đình.
'Đã đến! Làm xong có lẽ vừa đúng lúc trời tối, mọi người cũng đã dọn xong, chúng ta sẽ dạo một vòng ngôi làng trước ngày chiêu sinh.' Nhân Hồ cười vui vẻ, quay sang nói với Lý Thù.
Bọn họ cuối cùng cũng đã đến nơi, tiến đến trước một căn nhà lớn, Si Vĩ (1) cùng Vọng Thú đều không tầm thường. Trong đại sảnh hiện tại chỉ thưa thớt vài người, phần đa là nhân viên tại đây cùng những hộ vệ đang canh gác. Dường như Nhân Hồ khá quen thuộc với nơi này, hắn mặc kệ những người dưới tầng trệt mà dẫn thẳng Lý Thù lên lầu trên, các hộ vệ cũng chỉ nhìn sơ qua Lý Thù rồi thôi.
*(1) Vẫn Thú (hay còn gọi là Si Vẫn hoặc Si Vĩ), là những đầu thú to ở hai cuối chính tích, thường ngoảnh vào, trông xa như hai chiếc sừng trên mái.
*(2) Vọng thú : đầu thú to ở cuối thương tích.
*Cái thông báo ở phía trên ý ta là truyện c o n v e r t mà viết ra bị tự động đổi thành truyenyy, đành để một chữ C.