Chương 1: Khởi Đầu

Ngày ấy sấm chớp rầm trời, bão bùng mây đen cuốn ngang dọc, ngày ấy trên không vang lên tiếng gầm giận giữ, ngày ấy, một trong ba đỉnh của thế giới sụp đổ, thượng tộc bị người tiêu diệt, máu chảy thành sông nhuộm đỏ cả vùng trời, thời kì hỗn loạn của thế giới bắt đầu, kỉ đệ nhị bước vào giai đoạn cuối…

Dưới một khe vực sâu, chẳng biết lúc này là lúc nào, nhìn khắp nơi chỉ thấy một màn đêm đen kịt. Lý Thù khẽ mở mắt, hắn thấy ấm ấm bên má, một con vật nhỏ đang cẩn thận liếm những vết máu trên mặt hắn. Máu chảy rất nhiều, còn chưa khô hẳn. Phía dưới, bộ giáp của Lý Thù nứt thành nhiều đường, máu tuôn ra từ kẽ nứt, nhuộm đỏ mặt giáp. Còn chút tỉnh táo Lý Thù cố ngồi dậy nhưng hắn không nhấc nổi dù chỉ một ngón tay, đành nằm im để cho con thú nhỏ chăm sóc. Không thể làm gì, Lý Thù nhìn vào sâu trong màn tối sâu hoắm, chẳng thấy gì ngoài bóng đêm thăm thẳm. Đôi mắt Lý Thù thất thần, dưới mí mắt còn đọng lại một đường máu. Hắn đã khóc, khóc đến huyết lệ cũng đổ. Hắn lại dần chìm vào hôn mê.

“Như Nhi” Lý Thù thì thầm trong đầu. Chỉ thấy nàng đang mỉm cười với hắn, ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng. Rồi có tiếng bước chân rón rét trong đêm, là lần nàng lén mang cho hắn bộ áo khoác tự tay may mà không muốn hắn biết.

Bỗng, hắn nghe tiếng nàng khóc.

“Như Nhi…” Người con gái mạnh mẽ ấy lại rơi lệ, là nàng khóc vì hắn, nàng trốn sau cánh cửa nhỏ, nấc lên từng hồi…

“Tên ngốc, em yêu anh!!!” Tiếng nàng hét to trong cơn mưa, quay đầu sang nhìn hắn chờ đợi.

Kí ức chạy ngang dọc trong đầu Lý Thù.

“Như Nhi!” Nàng ngã xuống, đỡ cho hắn một mũi tên chí mạng. Làn da trắng tuyết giờ tái nhợt, mắt mở to, đôi môi nhợt nhạt mở ra, chưa kịp thốt lên một tiếng.

“Aaaaaaaaaaaaaa” Lý Thù muốn hét lên thật to trong cơn mê nhưng thậm chí hắn còn không thể ú ớ nổi. Tình trạng hắn lúc này cũng như màn đêm kia, còn chưa biết liệu có qua nổi hay không.

Đã ba năm kể từ khi Thượng Tộc bị xóa sổ. Hai đỉnh còn lại trên thế giới bắt đầu rục rịch, hiềm nghi lẫn nhau, khắp nơi dấy lên chinh chiến. Dưới một vực sâu, Lý Thù đã bắt đầu có thể đi lại. Suốt trong ba năm, hắn được con thú nhỏ chăm sóc cho đến lúc bình phục.

Nơi Lý thù rơi xuống giờ mọc lên một lùm cỏ, từ lúc hắn trọng thương rơi xuống vực con thú ở lại luôn trong lùm cỏ với hắn, thỉnh thoảng nó lại ra ngoài kiếm thức ăn, mỗi lần về đều mang theo thịt thú tươi sống.

Có tiếng loạt xoạt, Lý Thù nghe tiếng con thú thả thức ăn xuống, nó liếm nhẹ vào tay hắn.

“Cảm ơn ngươi, Tiêu Tiêu.” Hắn cười, giọng khàn khàn, con thú nhỏ chẳng bao giờ phát ra một tiếng, nhưng làm bạn với con thú đã lâu hắn cũng tự mình đặt một cái tên cho nó.

Lý Thù đưa tay cầm lấy miếng thịt con thú đưa hắn, tay hắn đã có thể vận động nhẹ nhưng chưa đủ để tự sức xé thịt. Vẫn là hương vị thịt sống hắn đã quen thuộc, đã không còn ghê tởm như những lần đầu hắn nếm thử mùi vị của máu tươi.

Ăn xong, Lý Thù ngồi im, hắn đã bắt đầu bình phục, thử tập trung pháp lực lại để dồn vào mắt, kích hoạt thiên phú của tộc hắn. Thế nhưng hắn chỉ tốn công vô ích, sau lần trọng thương ba năm trước, pháp lực trong cơ thể hắn đã toán loạn để đổi lấy cái mạng nhỏ. Nhưng khi kiểm tra kinh mạch, hắn lại ngạc nhiên thấy chúng không bị đứt gãy.

“Có lẽ là nhờ thịt thú do Tiêu Tiêu đem về.” Hắn nhủ thầm, lại thử cảm nhận hệ thống kinh mạch vững chắc hơn lúc trước của mình. Đáng tiếc dù có căn cơ vững chắc cơ thể hắn vẫn không thể sản sinh ra pháp lực, nói đúng hơn là không thể tồn tại pháp lực. Mỗi lần pháp lực được sinh ra, chúng lại không đi theo kinh mạch mà tự động tán loạn chạy ra ngoài cơ thể.

Lý Thù trầm ngâm, nếu không thể tu luyện pháp lực, làm sao để hắn có thể báo thù, trả được nợ máu của hàng vạn tộc nhân đây?

Hắn khập khiễng vạch lùm cỏ, lê bước ra ngoài, tuy phải nằm trong bóng tối ba năm nhưng cơ thể hắn vẫn rắn chắc nhờ được Tiêu Tiêu chăm sóc, trên người hắn quấn tạm một tấm da thú, bộ giáp đẫm máu đã được hắn tháo ra cất đi. Hắn đưa tay chạm những vết thương chằng chịt trên cơ thể. Một trận chiến ấy, bao nhiêu máu đã đổ xuống, bao nhiêu công sức trong phút chốc tan thành mây khói, bao nhiêu trẻ em, phụ nữ Thượng Tộc bị tàn sát, thây chất thành đống, rơi lả tả xuống từ trên đỉnh núi, người Thượng Tộc hoàn toàn bị tiêu diệt, có lẽ tộc nhân Thương Tộc chỉ còn sót lại duy nhất một mình hắn trên thế gian. Hắn nắm chặt tay, nhìn vào màn đen sâu thẳm mà hắn không thấu. “Ta phải đi đây, Tiêu Tiêu.” Hắn quay đầu lại nói rồi tiếp tục bước tiếp từng bước.

Tiêu Tiêu nhìn hắn chập chững bước vào trong màn đêm, nó ngửa mặt lên trời dường như đang gầm lên rồi chạy đi nhưng tiếng nói của nó lại không đến được với Lý Thù. Hắn chỉ thấy mình bị phủ trong màn đêm đen kịt quen thuộc, khác là hắn đang di chuyển, đất đá dưới chân lạnh lẽo nhưng bóng đêm vẫn y nguyên, không gian vẫn tĩnh lặng như đã chết. Hắn cứ đi, không hề gặp sinh vật nào, cũng không hề có những giọng nói vang lên trong đầu, tâm tình của hắn sớm đã chết lặng, sống trong bóng đêm ba năm hắn cũng đã sớm hòa vào với nó. Nhưng lúc hắn mệt mỏi Tiêu Tiêu lại xuất hiện, nó đem thịt đến cho hắn.

“Tiêu Tiêu, ngươi cứ mặt xác ta đi, ta chẳng thể dựa vào ngươi mãi được, ta phải đi, phải sinh tồn nếu không ta sợ mình sẽ chỉ chết dần chết mòn trong bóng đêm, trở thành một bộ xương già cỗi chỉ ăn bám vào ngươi.” Hắn nhìn xuống, nghiêm túc nói.

Tiêu Tiêu vẫn không nói gì, thấy hắn không nhận, nó thả miếng thịt xuống trước mặt hắn rồi chạy đi. Lý Thù tránh qua miếng thịt, mùi thịt tươi bốc lên nhưng hắn vẫn bước đi. Hắn lại đi khá lâu, Tiêu Tiêu không đến nữa nhưng lại có một con thú bước đến, máu chảy đầm đìa, nó sợ hãi nhìn Lý Thù. Hắn ngửi thấy mùi máu, ngạc nhiên nhìn về hướng con thú rồi cười khổ, hắn biết con thú do Tiêu Tiêu đem đến. Con thú kêu lên một tiếng rồi gục xuống trước mặt Lý Thù.

“Tiêu Tiêu a…” Hắn thầm than, rốt cuộc nó hiểu được hắn nói, hay nghĩ gì khác đây…

Nhưng đúng lúc ấy, một luồng pháp lực nho nhỏ chui lên từ con thú và luồn vào cơ thể hắn. Lý Thù sững người lại ngạc nhiên, hắn cũng cảm nhận được luồng pháp lực đang rót vào kinh mạch. Nó tự vận chuyển theo hệ thống kinh mạch rồi trở về vùng tâm pháp lực nằm yên trong đấy. Rốt cuộc sau ba năm hắn lần đầu có lại pháp lực, dù chỉ là một tia nhỏ cũng là một tia sáng thiết yếu trong đêm đen. Lý Thù vẫn bình tĩnh, hắn bước đến xác con thú muốn phẫu thuật để kiểm tra. Dường như Tiêu Tiêu cũng lo lắng trước vấn đề này, thịt con thú rất mềm, hắn có thể dùng tay cùng một chút pháp lực để ước lượng cắt những đường chuẩn xác. Ngồi lại kiểm tra rất kĩ nhưng hắn vẫn không thu hoạch được gì đành bước tiếp. Xa xa, Tiêu Tiêu nhìn hắn hành hạ xác con thú, ánh mắt lóe lên như có điều suy ngẫm.

Một lúc sau lại thêm một con thú bị đưa đến cho Lý Thù, hắn ngửi thấy mùi máu tươi đặc trưng rồi con thú tiếp tục gục xuống, một luồng pháp lực, lần này lớn hơn lúc trước lại rót vào kinh mạch hắn. Hắn lại tiếp tục giải phẫu con thú, muốn tìm được lí do pháp lực truyền vào cơ thể. Con thú lần này thịt đã chắc hơn lúc trước, may mà Lý Thù vừa nhận thêm được pháp lực.

“Không đúng.” Lý Thù kinh ngạc. Tia pháp lực lúc trước nhập vào cơ thể hắn đã biến mất. Thay vào đó, pháp lực trong cơ thể bắt đầu có thể sinh ra và lưu thông trong kinh mạch mà không bị tán loạn. Hắn nghi ngờ kiểm tra lại kinh mạch lần nữa, ngồi im chú ý đến tia pháp lực vừa dung nhập vào cơ thể. Hắn thấy tia pháp lực đang nằm yên trong vùng tâm pháp lực thì thẩm thấu vào trong mạch máu, chạy theo mạch máu vào trong tim và biến mất khỏi sự cảm ứng của hắn.

Lý Thù ngạc nhiên, tiếp tục giải phẫu xác con thú lớn để tìm ra lí do của việc pháp lực trở lại. Nhưng hắn lại phí công vô ích, xác con thú vẫn không đem lại cho hắn thông tin gì.

Lần thứ ba, rồi lần thứ tư. Lớp da con thú ngày càng dày, lượng pháp lực Lý Thù nhận được ngày càng lớn. Đến con thứ năm, da con thú đã dày lắm rồi, mùi máu lại càng đặc trưng. Bụng Lý Thù réo lên một tiếng dài, hắn đành dừng việc phẫu thuật, dùng luôn con thú làm thức ăn. Qua năm lần giải phẫu, hắn tin tưởng nguyên nhân có lẽ không đến từ lũ thú mà là do máu huyết của hắn.

“Là thiên phú của Thượng Tộc ta sao?” Hắn lẩm bẩm.

Lý Thù tiếp tục đi, trên đường đi pháp lực vẫn đang sinh sôi và tích trữ trong cơ thể hắn.

“Chưa đủ để dùng thiên phú nhưng có lẽ đủ để nhìn trong bóng đêm.” Hắn nghĩ, tập trung pháp lực cho đôi mắt, cảnh vật vẫn tối đen.

“Thêm”

“Lại thêm!”

Khi mắt hắn nhìn thấy lờ mờ cảnh vật, lượng pháp lực hắn tiêu hao đã khá lớn, pháp lực tích trữ chưa được bao nhiêu đã bị hắn dùng gần hết.

Đúng lúc ấy, hắn thấy một con thú to khổng lồ, cao tầm ba bộ đang ngậm một con thú nhỏ sắp chết đến đặt trên mặt đất. Rồi nó thu nhỏ cơ thể lại trở thành một con rồng xám nhỏ.

“Tiêu Tiêu đây ư?” Lý Thù ngạc nhiên nhìn con rồng đang nhẹ nhàng nhảy đi, nấp vào một góc đá trông như con mèo nhỏ.

“Tiêu Tiêu là rồng ư, trùng hợp thật…” Hắn nghĩ đến điều gì, tay lại miết lên những vết thương trên cơ thể.

“Nếu vậy có lẽ nên dùng chút lửa, đã lâu lắm ta chưa dùng thịt chín.” Lý Thù vận pháp lực, một ngọn lửa bốc lên lơ lửng trên tay hắn. Hắn định làm một món thịt thú thì Tiêu Tiêu lao ra nhìn hắn gầm gừ rồi kéo con thú lại một góc xé thịt ra như thể hắn đang phá hỏng đi một bữa ăn ngon lành.

“Được thôi, nếu ngươi không thích thì chúng ta ăn sống vậy.” Lý Thù cười khổ, bước đến chỗ Tiêu Tiêu. Nó ngước mặt lên nhìn hắn, ánh mắt lóe lên ngạc nhiên rồi mặt kệ, tiếp tục xử lí thức ăn. Thế nhưng vừa nuốt một miếng nó đã phun ra, mới lúc trước nó còn coi đây là bữa ăn ngon, đến khi thử lại mới nhớ chỉ là hàng thứ phẩm dành riêng cho Lý Thù hành hạ xác lũ thú. Lý Thù trừng mắt nhìn nó rồi ngồi vào, mặt kệ Tiêu Tiêu đang ngồi nhìn mà xử lí nốt đống thịt còn lại.

“Tiêu Tiêu, chúng ta có cùng cảnh ngộ nhỉ?” Ăn xong, Lý Thù nói.

Tiêu Tiêu nhìn hắn, ve vẩy đuôi, rồi chạy đi. Nó quay lại nhìn hắn lần nữa.

“Đi theo ngươi sao. Được!”

Lý Thù chạy theo nó, băng qua những mỏm đá nhọn, leo lên phía trên. Khi Lý Thù leo đến một tảng đá lớn, Tiêu Tiêu đã chờ sẵn, nó trở lại dạng cao ba bộ. Chưa kịp phản ứng, Lý Thù đã bị nó lao đến gắp giữa hai chân bay thẳng lên trên vách đá dựng đứng. Tiêu Tiêu bay dọc vách đá, Lý Thù thấy mình bị ép sát những mũi đá lởm chởm nhô ra, nhưng không được bao lâu thế giới lại trở nên đen kịt, pháp lực của hắn đã dùng hết. Lý Thù vẫn nghe tiếng gió lùa bên tai, được một lúc hắn thấy Tiêu Tiêu tông thẳng vào trong vách đá. Nhưng không có một cuộc va chạm, hắn được thả xuống lớp đá nhẵn nhụi.

“Đây là hang của ngươi ư, Tiêu Tiêu?” Lý Thù hỏi.

Đáp lại hắn là tiếng khịt mũi và giậm chân của Tiêu Tiêu. Nó nôn nóng chạy đến nhấc hắn lên, kẹp giữa hai hàm răng.

“Ều, nước miếng...”

Tiêu Tiêu tha hắn đi trên một hành lang dài, ánh sáng dần hiện mờ mờ qua những khúc cua. Khi bọn hắn đến nơi, Lý Thù ngạc nhiên nhìn một khoảng không gian rộng lớn, nơi đây có những cây cao, có lũ thú gầm vang và tít phía trên là những mỏm thạch anh đang chỉa xuống lởm chởm, phát sáng lập lòe.

Tiêu Tiêu đặt hắn xuống rồi bước vào, lũ quái bỏ chạy tứ tán. Nó bước đến một mũi thạch anh đâm ra từ vách tường, đưa miệng lại hút một hơi dài, ánh sáng của mũi thạch anh tắt đi dần dần. Kêu lên vui vẻ, Tiêu Tiêu quay đầu lại nhìn hắn.

“Ngươi có thể hấp thu năng lượng từ thạch anh sao?” Lý Thù ngạc nhiên. Thông thường pháp lực chỉ có thể do cơ thể người sinh ra, có thể dùng vật phẩm phụ trợ để tăng khả năng sinh sản pháp lực trong thời gian ngắn. Nhưng việc hấp thụ pháp lực của vật khác chính là nghịch thiên, việc hắn có thể hấp thụ pháp lực của lũ quái đã đáng ngạc nhiên nhưng Tiêu Tiêu còn mang đến cho hắn kinh ngạc lớn hơn. Trong chiến đấu, nếu có thể bổ sung được nguồn pháp lực từ bên ngoài, vậy là đã hơn hẳn đối thủ về mặt phục hồi pháp lực, có thể đảo thua thành thắng.

“Chúng ta lại có một điểm chung nữa, liệu ta có thể hấp thu năng lượng từ trong thạch anh?” Lý Thù bước đến, đặt tay lên một tảng thạch anh lập lòe sáng, hắn tập trung, thử kêu gọi thiên phú mới của hắn nhưng không có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe Tiêu Tiêu khịt mũi thật lớn.

“Có thể tách chúng ra mang theo ít để nghiên cứu.” Lý Thù trầm ngâm. Việc trong thạch anh có năng lượng pháp lực làm hắn suy nghĩ đến rất nhiều thứ, những thứ mà trước đây hắn chỉ là một pháp tu bình thường lại không thể nghĩ đến.

Thấy hắn đưa tay muốn bẻ đi tinh thể thạch anh, con rồng đẩy hắn ra, đưa miệng cắn một phát rồi thả vào tay hắn. Lý Thù nhìn tinh thể dính dịch sền sệt trong tay rồi nhìn sang Tiêu Tiêu, nó đang nhìn hắn chờ đợi.

“Thôi được, ta sẽ lấy tinh thể này vậy.” Hắn cầm tảng thạch anh, lau lên tấm da thú trên người rồi đem soi sáng trước mặt, tinh thể lập lòe sáng như ngọn đèn nhỏ.

Lý Thù bước tiếp vào bên trong, nơi này là một vùng rộng lớn, đến mức không thấy được vách đá phía bên kia. Chỉ thấy những cành cây có hình thù kì lạ sống trong ánh sáng yếu ớt của đá thạch anh. Đi vào sâu hơn nữa hắn còn thấy một rừng cây trơ trụi, bị thời gian phủ lên và chôn vùi chúng thành một cánh rừng đá.

“Có tiếng nước, liệu ta có thể men theo nguồn nước để ra ngoài không?” Lý Thù tự hỏi.

Càng đi về phía nguồn nước cây cối càng rậm rạp, lũ thú đông đúc lại bỏ chạy tán loạn khi Tiêu Tiêu bước đến theo sau. Lý Thù nhìn dòng chảy, hắn hít một hơi sâu, bước dọc về phía thượng nguồn, cuối cùng cũng có cơ hội quay trở lại.