Chương 11: Giao dịch với thương nhân chợ đen (3)

Theo bắt đầu giải thích về ‘thỏa thuận' mà cậu đã hình dung.

Ngay bây giờ, cậu đang đề nghị với thương nhân về cơ hội biến các sản phẩm vô dụng trở nên có giá trị. Đổi lại, cậu ta sẽ lấy một số lượng đồ cổ vật và hàng hóa cấp thấp nhất định. Nói cách khác, nó có nghĩa là trả tiền để thẩm định các sản phẩm hoặc chính hãng hoặc bị lỗi.

Người thương nhân chợ đen nghĩ ngợi một chút trước và nhìn Theo một cách thận trọng. Hắn không hiểu. Không, không hẵn là hắn không hiểu.

"Vậy cậu sẽ thẩm định hàng hóa trong cửa hàng của tôi, những cổ vật bị lỗi hoặc cấp thấp sẽ là tiền phí cho việc đó?"

Đối với các thương nhân chợ đen, đây là một đề xuất rất khả nghi.

Chi phí thuê thẩm định viên rất tốn kém. Giá thẩm định một sản phẩm chính hãng là khoảng 3 đến 5 vàng và lợi nhuận thu được từ việc bán nó chỉ khoảng một vàng. Nhân tiện, phí cho một món đồ không chính hãng là 50 bạc. Nếu hắn gọi người thẩm định và xác nhận vật đó là vô ích, 50 bạc sẽ bay lên trời.

Tất nhiên, câu chuyện đã khác nếu nó là hàng thật, nhưng có khả năng một món hàng chính hãng tại một nhà giao dịch chợ đen có đáng để trả giá không? Nếu có 10 sản phẩm được thẩm định, liệu có sản phẩm nào đáng giá trong đó không?

Cứ cho rằng 8 trong số các sản phẩm là rác rưởi. Hao phí do 8 sản phẩm bị lỗi sẽ lớn hơn lợi nhuận từ hai sản phẩm chính hãng. Do đó, hắn đã bán hết các sản phẩm 'chính hãng' như vé số giá rẻ. Tuy nhiên, hắn ta có thể giảm rất nhiều chi phí với đề xuất của Theo.

"Đúng thế, tôi sẽ lấy một ít từ chúng."

Khuôn mặt bình tĩnh của thương nhân chợ đen cuối cùng cũng biến mất khi hắn mỉm cười với Theo. Theo cũng nhận thức được các thẩm định viên đắt giá như thế nào. Cậu đoán rằng thương nhân chợ đen này sẽ không thể bù đắp chi phí giám định.

'Đây là một đề nghị mà một nhà thương nhân chợ đen hoàn toàn không thể từ chối. Ta chính là người duy nhất trên thế giới này có thể cung cấp một thỏa thuận rẻ bèo như vậy.'

Hiện tại thực sự là trường hợp đó.

Trong đầu người thương nhân chợ đen, một bàn tính đang điên cuồng tính toán về việc này như đã trúng giải độc đắc. Dường như một ngày nhàm chán đã biến thành một sự thay đổi mạnh mẽ của cửa hàng. Bất cứ ai cũng sẽ bối rối. Chẳng bao lâu, bàn tính trong đầu thương nhân đã cho một kết quả.

'Bất kể ta nhìn vào điều này như thế nào, đây thực sự là một khoản lợi nhuận khổng lồ!'

Ngay cả khi 9 trong số 10 mặt hàng bị lỗi, chúng vẫn đủ để trả chi phí cho việc thẩm định. Thiệt hại lớn nhất sẽ là 50 bạc, trong khi lợi nhuận lại gấp nhiều lần. Bên cạnh đó, nếu hắn ta không chỉ có một mà là hai sản phẩm chính hãng thì sao? Hay ba? Số tiền mà thương nhân chợ đen có thể kiếm được thật sự rất có tiềm năng.

thương nhân chợ đen muốn đồng ý lời đề nghị ngay lập tức. Tuy nhiên, hắn vẫn giả vờ thở dài và lắc đầu.

"Ài, tôi sẽ lỗ mất. Việc này thật sự tôi không thể."

Theo nhíu mày trước lời nói của hắn.

"Làm thế nào mà? Đây đã là những điều kiện rất đặc biệt rồi."

"Tất nhiên. Đó là bởi vì tôi nhận thức rõ về điều đó. Đây là một đề nghị rất khó có thể từ chối, vậy nên tôi mới lo lắng."

Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt tên thương nhân chợ đen.

"Thật lạ lùng dù tôi có nghĩ thế nào về điều kiện đó. Thiếu chủ sẽ nhận được những lợi ích gì từ những điều kiện này?"

"Anh không cần biết điều đó."

"Tôi đã hiểu."

Người thương nhân chợ đen nhìn chằm chằm vào Theo với đôi mắt như rắn. Giống như đôi mắt đó có thể nhìn vào ý nghĩ của cậu. Khá nhiều người sẽ nhảy dựng khi nhìn vào đôi mắt đó, nhưng Theo vẫn điềm tĩnh nhìn hắn. Người thương nhân chợ đen mỉm cười trong lúc đánh giá cậu.

"Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã học được cách không chấp nhận các giao dịch có lợi nhuận một chiều. Tôi không bao giờ biết những gì mình sẽ phải trả sau đó. Thực ra, người dạy tôi những thứ trên đã bị giết vì hắn đã không giữ lời hứa."

Sẽ rất nguy hiểm nếu thương nhân chợ đen không biết đối phương đang có ý định gì với bản thân hắn. Trong thế giới của con người, hắn ta không thể tin vào bất cứ ai ngoài chính mình. Đó là lý do tại sao người thương nhân chợ đen do dự. Hắn không thể đoán được lý do tại sao thẩm định viên lại đưa ra đề xuất này.

'Thật quá lãng phí nếu từ chối nhưng cũng quá tốt để chấp nhận.'

Liệu hắn ta nên từ bỏ một thỏa thuận tốt chỉ vì vài nghi ngờ hay ưu tiên kiếm lợi nhuận?

Người thương nhân chợ đen này đã quen với một cuộc sống khó khăn, nên hắn suy nghĩ một cách bình tĩnh.

"Tôi rất tiếc, nhưng nếu cậu không thể trả lời, giao dịch sẽ kết thúc tại đây."

Theodore sững sờ cùng với cảm xúc không thể tưởng tượng được.

'Không, hắn ta từ chối vì nó quá có lợi? Đây có phải là thế giới của những thương nhân ở chợ đen không thế?'

Cậu có nên đi tìm những người thương nhân chợ đen khác không?

Theo do dự một lúc trước khi thầm lắc đầu. Cậu sẽ thậm chí không biết đến nơi này nếu cậu không đến thăm nó cách đây ba năm trước. Theo không có thông tin thích hợp để tìm kiếm thương nhân chợ đen khác, và khả năng kế hoạch giao dịch cùng chợ đen sẽ kết thúc ngay lúc này.

Bằng mọi giá, cậu cần phải chốt thoả thuận với người thương nhân chợ đen hiện tại.

'Nhưng mình không thể tiết lộ sự tồn tại của Gluttony... Làm thế nào để huyết phục tên này đây? Một lời nói dối vụng về chắc chắn không đủ sức thuyết phục đối với hắn.'

Nói một cách đơn giản, thật khó để đặt niềm tin vào người khác, đặc biệt khi cậu có một thứ cần phải che giấu đi. Sẽ thật tuyệt nếu có một công chứng viên ở đây, nhưng một cửa hàng chợ đen không phải là một nơi có thể thuê công chứng viên. Và việc che giấu danh tính bản thân của cậu càng khiến mọi việc trở nên phức tạp.

Ngay lúc đó, một ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu cậu.

'...Khoan, chờ một chút.'

Khuôn mặt Theo sáng bừng lên cứ như cậu đã nhớ ra điều gì đó. Cậu nhìn người thương nhân chợ đen và nói một cách không do dự :

"Tôi xin lỗi, tôi không thể giải thích tại sao. Tôi chỉ có thể nói với anh rằng xin hãy tin tôi."

"Là vậy sao? Vậy thì cuộc trò chuyện này..."

"Thôi nào, đừng gấp gáp như thế."

Âm thanh của người thương nhân bị cắt đứt.

Khi hắn nhìn Theo một cách khó hiểu, thì khái niệm về công chứng viên cũng đã được nêu ra.

"Nếu anh là một thương nhân ở chợ đen, các giao dịch bất hợp pháp sẽ không phổ biến. Anh cũng sẽ thường xuyên bắt gặp những người không đáng tin cậy."

"Cậu đang cố nói diều gì vậy?"

"... Anh có cuộn cấm chú ( Geass Scroll ) nào không?"

*không biết Geass là gì nhưng có lẽ là cấm chú, nếu sai thì mình sẽ sửa lại.

Cuộn cấm chú, nói cách khác, là một cuộn giấy dùng để ràng buộc các cấm kị. Chúng là những vật phẩm được sản xuất hàng loạt bởi Tháp ma thuật. Người thương nhân chợ đen mặt cứng đờ trước những câu hỏi của Theo.

Hắn hỏi lại cậu với giọng lo lắng:

"Thiếu chủ, cậu thực sự nghiêm túc?"

"Thực sự."

"... vậy giao dịch có lẽ sẽ tiếp tục."

Người thương nhân đứng dậy và đi về phía quầy, rút ra một hộp nhỏ từ bên dưới. Hắn mở hộp và rút ra một mảnh giấy da. Ngay cả từ khoảng cách xa, một màu đỏ cực kì bắt mắt và vòng tròn ma thuật hiện trên bề mặt đã chứng minh lai lịch của nó.

Đây là lần đầu tiên Theo nhìn thấy một cuộn cấm chú.

"Đây có đúng là nó không?"

"Đúng, cũng đã khá lâu tôi mới lại đem nó ra ngoài. Không có nhiều thứ tốt đẹp để viết lên trên này."

Tấm giấy da đỏ rực trước mặt hai người bỗng toả sáng rực rỡ. Giống như tên của nó, chức năng là ràng buộc cấm kị. Sẽ có một loại bắt buộc khiến người tham gia phải tuân thủ hợp đồng được viết trên giấy da. Nếu hợp đồng bị phá vỡ, thì họ có nguy cơ bị mất thị giác hoặc mất mạng.

Do đó, một cuộn cấm chú luôn đáng tin cậy hơn bất kỳ công chứng viên nào.

"...Bắt đầu thôi. Tên tôi là Canis. Thiếu chủ?"

"Theodore Miller."

"Cậu thực sự là một quý tộc a. Vậy tôi sẽ viết các điều khoản của hợp đồng như cậu đã mô tả trước đó. Sau khi kết thúc cậu đừng hối hận đấy."

Thương nhân chợ đen bắt đầu soạn thảo hợp đồng. Nếu thỏa thuận này thất bại, thì hắn ta sẽ phải chịu lỗ. Cuộn cấm chú có thể bài trừ mọi nghi ngờ trước kia, nhưng hắn cần phải chắc chắn. Kết quả là, phải tốn một khoảng thời gian dài để một nửa giấy da được lấp đầy bằng các điều khoản.

Theo lặng lẽ nhìn vào giấy da và điền thêm một thứ.

"Canis, tôi muốn thêm một điều khoản."

"Nó là gì?"

"Anh phải giữ bí mật về tôi và giao dịch này. Nếu anh không thể chấp nhận điều khoản này, thì thỏa thuận sẽ chấm dứt."

Trên thực tế, Theo không còn đường để lui, nhưng cậu vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh. Nó khá có tác dụng, vì vậy cậu ta có vẻ như đang có lợi thế.

Một biểu cảm kì lạ xuất hiện trên khuôn mặt Canis trước khi hắn mỉm cười. Hắn ta nghĩ đó không phải là một vấn đề to tát gì cả.

"Ồ, đây có phải dùng để trả thù cho cuộc trò chuyện trước kia? Được thôi. Đây là lý do tại sao chúng ta sử dụng Cuộn cấm chú. Tôi có thể chấp nhận điều đó."

Điều này sẽ ngăn chặn bất kỳ thông tin nào bị rò rỉ ra ngoài. Theo thở dài một cách nhẹ nhõm. Mặc dù cậu có một cái đầu tốt, mặc cả với một thương nhân chợ đen lại là một câu chuyện khác. Cậu không có khả năng giao tiếp tốt với mọi người. Cậu chỉ có thể hy vọng rằng điều này sẽ không lặp lại lần nữa.

"Này, thiếu chủ."

"... Gì vậy?"

Lần này thì Canis là người muốn nói điều gì đó. Theo liền che giấu cảm giác phiền toái ban nãy và nghe Canis trả lời.

"Cậu có thể giám định đồ vật bị nguyền rủa không? Nếu có thể, tôi muốn hỏi vấn đề đó."

"Um..."

Đồ vật bị nguyền rủa?

Đó là một câu hỏi bất ngờ. Gluttony là một ma đạo thư chuyên ăn những cuốn sách ma thuật. Cậu không thể xác minh nếu Gluttony có thể phân biệt thứ nào bị nguyền rủa trước khi ăn. Tuy nhiên, thương nhân chợ đen có nhiều thứ có thể được sử dụng để xác minh điều này.

"Tôi muốn thử nghiệm một lần."

Canis không nói gì và mang ra một món đồ. Hắn tỏ ra rất nhanh nhẹn khi bàn về lợi ích của hắn.

'Mà mình cũng không thể để nhận xét anh ta như vậy.'

Theo nắm lấy chiếc nhẫn bằng tay trái và nhắm mắt lại để tập trung.

"Thẩm định."

Cậu có thể cảm nhận được chiếc lưỡi trong lòng bàn tay. Những thông tin hữu hình lọt vào đầu cậu, xoá tan mọi lo lắng trước đó.

[+2 Ai oán của goá phụ (Phụ kiện)]

[Một chiếc nhẫn làm bằng bạc có độ tinh khiết cao. Chủ sở hữu đầu tiên của chiếc nhẫn này đã mất chồng sớm, và ngay sau đó là một căn bệnh về tim. Nỗi buồn của góa phụ vẫn ở trong vòng này và biến thành một lời nguyền mạnh mẽ. Nếu người đeo chiếc nhẫn này là phụ nữ, trạng thái ‘tuyệt vọng' sẽ được kích hoạt. Nếu người đeo chiếc nhẫn này là một người đàn ông, khả năng kích hoạt trạng thái ‘tuyệt vọng' sẽ bị giảm.

-Cấp độ của chiếc nhẫn này là ‘Bình thường'.

-Sau khi ăn, một lượng ma lực rất nhỏ sẽ được hấp thụ.

-Sau khi ăn, thời gian tiêu hóa là 8 phút và 22 giây.

-Khi đeo, Chủ nhân của Gluttony sẽ không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền.]

Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây.

Những câu tiếp theo đủ để khiến cậu bỏ qua việc tâm trí và cơ thể mệt mỏi của mình.

[Bạn đã thẩm định một đồ vật bị nguyền rủa. Lời nguyền đã mờ nhạt và thu nhỏ lại trước sự hiện diện của một kẻ săn mồi.]

[Ma pháp nguyền rủa là một hiện tượng bí ẩn. Khi bạn cho Gluttony ăn một đồ vật bị nguyền rủa, có khả năng thấp bạn có thể học được những ký ức, kinh nghiệm về kỹ năng của người để lại lời nguyền. Lời nguyền càng mạnh, xác suất càng lớn.]

[Chủ sở hữu của Gluttony không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền.]

Kết quả đạt được nhiều hơn so với cậu mong đợi. Theo chấp nhận yêu cầu mà không có bất kỳ do dự. Tất nhiên, cậu đã không quên thêm một ít tiền phí. Việc sử dụng các đồ vật bị nguyền rủa thay vì các cổ vật đã được thêm vào như một điều kiện tốt hơn.

Sau đó, quá trình diễn ra suôn sẻ.

Một âm thanh vang lên.

Khi hai người đóng dấu vân tay bằng máu của mình, giấy da đã hút máu và phát quang đỏ rực. Điều đó có nghĩa là cuộn cấm chú đã kích hoạt thành công. Canis đặt nó vào chiếc hộp ban đầu và niêm phong chặt chẽ. Vì điều khoản có điều kiện phải giữ im lặng bí mật, sự tồn tại của bản hợp đồng đã trở thành một bí mật tuyệt đối cho Canis.

"Giờ thì, thỏa thuận đã được thành lập..."

Theo từng cảm thấy có chút mệt mỏi, hiện tại liền giơ tay trái lên với vẻ mặt hoà nhã.

"Chúng ta cũng liền bắt đầu thôi."

Kể từ khoảnh khắc đó, đã đến lúc cậu bắt đầu hấp thụ đầy đủ ma lực cho bản thân mình.

.