Ở bất kỳ thành phố nào, vùng ngoại ô luôn vắng vẻ hơn so với vùng trung tâm, cũng ít người lai vãng hơn. Thành phố Bergen cũng vậy. Những kiến trúc cao tầng dần dần bị che khuất đi và con đường sạch sẽ bắt đầu phủ đầy bụi bẩn. Các quý tộc sẽ tự động nhíu mày ngay khi nhìn thấy điều này.
Tuy nhiên, Theo chỉ cảm thấy một nỗi nhớ lạ kỳ.
'Địa phương này vẫn như xưa không hề thay đổi chút nào.'
Nó khác với những con phố chính trong thành phố. Ở đây, hầu hết các biển báo treo rất khó có thể đọc được, chúng đều bị mòn do gió và mưa. Và cũng rất phổ biến nếu các biển báo bị thổi bay đi hoặc không hề có chữ viết nào trên đó. Nếu Theo bước vào những con hẻm tối, cậu sẽ thấy ngay những người ăn xin loay hoay hoặc nằm ngủ.
Khung cảnh vốn vẫn như cũ mặc dù khoảng cách đã được ba năm, khiến Theo nghĩ lại những ký ức trong quá khứ.
'Ba năm trước.'
Ba năm trước, cậu vừa vặn bước vào năm học thứ 2.
Theodore Miller của những ngày đó không phải là một Theo hay hoài nghi và xa cách với người khác. Trong năm đầu tiên, các bài học thiên về lý thuyết hơn là các kỹ năng thực tế, vì vậy cậu đã đạt điểm cao hơn các bạn đồng học.
Tương lai của Theo rất có triển vọng và toả sáng đủ để một vài thành viên quý tộc chú ý đến cậu. Cậu biết có một thương nhân chợ đen ở khu vực này vì cậu đã từng thăm nó với một người bạn trong quá khứ.
"Ha, bạn bè cái gì chứ?"
Theo cười lạnh lùng trong khi hồi tưởng lại ký ức xưa. Ngay khi khuyết điểm của cậu bị tiết lộ, tất cả bọn họ đều quay lưng đi. Người mà họ coi là bạn là một 'Pháp sư ưu tú', chứ không phải 'Theodore Miller'.
Theo chỉ hồi tưởng đến đây và liền kết thúc suy nghĩ, vì cậu đã đến nơi. Không hề có bất kì sai sót nào trong bộ nhớ của cậu.
"Nơi này... Đã đến giờ mở cửa chưa thế?"
Theo ngập ngừng một lúc vẫn không đẩy cửa vào. Cừa hàng này thật tồi tàn. Các cửa sổ đầy bụi bám không hề có dấu hiệu được lau chùi, và cầu thang luôn kêu lên như thể chúng sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Nếu không có biển báo ghi 'MỞ CỬA' trên cửa thì cậu đã quay đầu đi.
Cuối cùng, cậu vẫn xoay nắm cửa vào bước vào.
Krítttt.
cánh cửa 2 cánh phát ra âm thanh chói tai, và nó mở ra, nội thất bên trong liền lộ diện. Nói vắn tắt thì đây là một cửa hàng tạp hoá. Có rất nhiều thứ linh tinh chất đống, rất khó để nhận biết vật nào hữu dụng trong đó. Tuy vậy, không như các cửa tiệm khác, giá của đồ vật không được đính kèm theo.
Một trong những đặc điểm của một thương nhân chợ đen là giá sẽ dao động tuỳ theo thương lượng với chủ sở hữu.
'Vậy nên, ai mà ngây thơ hoặc ngu ngốc sẽ liền tiền mất tật mang ngay.'
Thương nhân chợ đen vẫn là thương nhân. Họ có thiên phú trong việc rút tiền từ túi của khách hàng. Trên thực tế, nguồn thu nhập chính của họ là bán những thứ rẻ tiền. Vì vậy, khi giao dịch với một thương nhân chợ đen, cần phải đi cùng với một người ý chí kiên định một chút.
Theo biết rõ sự thật này và đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ. Chính tại thời điểm này...
"Hể.. Có khách à?"
Một giọng nói tuỳ ý vang ra từ nơi nào đó trong cửa hàng. Theo quay về phía quầy tiếp tân và phát hiện một điều nữa.
'...Thương nhân chợ đen đã bị đổi người rồi.'
Trước đây, đó là một người đàn ông trung niên hói đầu dáng người cơ bắp, nhưng người chào đón cậu hiện tại là một thanh niên mảnh khảnh. Hai cánh tay lộ ra dưới tay áo được huấn luyện rõ ràng, cùng với một ánh mắt như rắn đang nhìn chằm chằm khiến anh ta có vẻ buồn ngủ.
Anh ta sẽ không dễ đối phó như vẻ ngoài buồn ngủ vô hại kia.
"Xin cứ tự nhiên xem. Cửa hàng của chúng tôi không có nhã hứng giải thích tất cả mọi thứ, vậy khách nhân hãy tự mình chọn đồ cần mua."
Thật rối rắm, nhưng đây cũng là một quy tắc của thương nhân chợ đen. Họ sẽ không giải thích bất cứ điều gì về hàng hoá mà họ đang bán. Trong trường hợp đồ vật cần bán bị lỗi, họ sẽ mất mối làm ăn đó nếu họ nói ra sự thật.
Trên hết, chi phí thanh tẩy một món hàng bị nguyền rủa sẽ luôn vượt quá giá bán của nó.
Đôi khi, sẽ có người trả tiền cho việc thẩm định đồ vật, nhưng việc đó rất không phổ biến vì thương nhân chợ đen sẽ không bán được hàng. Thay vào đó, sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu đi lừa gạt một vài kẻ ngốc ảo tưởng 'ngồi mát ăn bát vàng'.
'Giờ thì, bắt đầu thôi.'
Theo đầu tiên nhìn vào các sản phẩm được trưng bày. Việc đầu tiên là kiểm tra xem ‘khả năng có thể ăn được hay không'. Cậu cẩn thận nhặt một con dao găm được trưng bày ở một góc trên kệ.
Sau đó cậu lẩm bẩm với giọng nói nhỏ
"Thẩm định."
Có tiếng sột soạt, lưỡi Gluttony liền thò ra liếm con dao găm.
[+1 Nanh Nha Nguyền Rủa ( Loại : Kiếm ) ]
[ Một con dao găm thông thường làm bằng thép. Không có phép trị liệu, chỉ có một mối hận thù sâu sắc ẩn sâu vào lưỡi kiếm. Khi bị cắt bởi con dao găm này, nạn nhân sẽ bị hiệu ứng 'Vết thương sâu'.
-Cấp độ của con dao găm này là ‘Bình thường'.
-Sau khi ăn, một lượng ma lực rất nhỏ sẽ được hấp thụ.
-Sau khi ăn, sự hiểu biết của bạn về ma pháp 'Vết thương sâu' sẽ tăng lên.
-Sau khi ăn, thời gian tiêu hóa là 5 phút và 11 giây.]
'Đúng rồi, phải vậy chứ!'
Theo nắm lấy tay phải một cách vô thức. Kết quả tốt hơn nhiều so với những gì cậu mong đợi. Nó không chỉ tiết lộ hiệu ứng ẩn trong con dao găm, mà bản thân cậu còn có thể có được đặc tính ngẫu nhiên ngoài ma lực.
Hơn nữa, ma pháp 'Vết thương sâu' sẽ không hề dễ tìm vì đây là ma pháp hại người. Thứ này rất khó có thể thấy trong thư viện Học viện, nơi mà tất cả các loại sách ma thuật đều rất rải rác.
Theo dừng lại một lúc trước khi hào hứng tìm kiếm các đồ vật khác.
'Con dao găm này có thể dùng được. Bộ giáp da này.. Ặc ặc, ma thuật để giữ nó luôn bẩn? Và kẻ ngốc nào đã đặt một câu thần chú tăng tốc lên một chiếc đồng hồ cát? Có rất nhiều vật dụng vô dụng...'
Chà, các mặt hàng này có giá trị hay không thực sự không quan trọng.
Theo nhìn chằm chằm vào các cửa sổ thông tin được bật lên và nhặt các món đồ mà không hề do dự. Cậu ta chọn bất cứ thứ gì có thể tăng ma lực cho mình sau khi Gluttony ăn chúng. Những thứ vô dụng cũng được cậu tận dụng. Cửa hàng chợ đen chứa đầy những thứ vô dụng thực sự là mỏ vàng đối với Theo.
20 phút sau, Theo đi đến quầy với một giỏ đầy vật phẩm.
"... Ồ?"
Người thương nhân chợ đen nhìn cậu với với ánh mắt thú vị.
"Khách nhân, đây là bằng doanh thu một tháng của cửa hàng chúng tôi rồi đấy. Ngay cả khi giảm giá, cũng sẽ tốn khách nhân ít nhất hai vàng."
"Thế à? Tôi không nghĩ vậy đâu."
Theo mạnh dạn từ chối lời đề nghị của thương nhân chợ đen. Hai vàng thật lố bịch. Những thứ cậu bỏ vào giỏ là những sản phẩm bị lỗi. Sẽ thật may mắn nếu chúng được bán với giá 20 bạc, và người bán vẫn sẽ có tiền lời.
Tuy nhiên, thương nhân chợ đen này đã không biết rằng Theo cũng có tất cả thông tin trên. Không có gì đáng ngạc nhiên, thương nhân chợ đen cười nhẹ.
"Này, Thiếu chủ. Cậu có biết rằng sẽ là một món hời nếu trong đám đồ của cậu có một món thật sự giá trị? Chẳng ai đoán được chuyện gì sẽ phát sinh cả."
"Cũng đúng, thông thường cũng có trường hợp thế."
Biểu lộ của người thương nhân chợ đen thay đổi khi thấy thái độ nhàm chán của Theo.
"Thông thường? Thiếu chủ đây là có ý gì?"
Thay vì trả lời, Theo nhấc ngón tay trỏ lên. Rồi cậu chỉ vào một vật trên quầy. Đó là một sợi dây chuyền bị đứt ở góc cuối. Đó là một chiếc vòng cổ nhưng không thể sử dụng được nữa rồi.
Tiếp đó, theo phân tích của Gluttony -"chiếc vòng cổ đó, nó sẽ thắt chặt quanh cổ người đeo. Vật liệu quá rẻ tiền, vì vậy nó sẽ lại bị hỏng. Tại sao tôi phải trả nhiều tiền cho một sản phẩm bị lỗi như vậy?"
"...Gì chứ?"
"Đôi găng tay này thậm chí còn rác rưởi hơn. Rất khó để lấy bất cứ thứ gì vì ở các ngón tay có ma thuật ‘Trơn trượt' trên đó. Và còn cái này nữa…"
Đôi mắt của người thương nhân trở nên trống rỗng khi Theo tiếp tục mô tả các mặt hàng. Tuy nhiên, sau một lúc, người thương nhân ở chợ đen nhanh chóng nhận ra ý nghĩa của những mô tả. Chỉ có một khả năng khi một người có thể nói thông tin chân thực như vậy.
Tất nhiên, Theo có thể đang nói dối. nhưng có một cách khác để kiểm tra điều đó.
"Thiếu chủ, cậu có phải là người thẩm định không?"
Thẩm định viên...
Đó là từ đùng để ám chỉ những người sử dụng ma pháp ‘thẩm định', đó là một loại ma pháp chỉ có thể học được bởi các pháp sư có phẩm chất đặc biệt. Họ được chào đón ở nhiều nơi vì rất ít người có được 'thẩm định' và tính hữu dụng của ma pháp đó. Ngay cả nhà vua, hoàng tộc và quý tộc cũng sẽ không ngần ngại trả giá cao cho một thẩm định viên.
"Ừ thì, cho là vậy đi." Theo mặt dày nói ra.
Nhờ Gluttony, Theo có thể giả vờ là một thẩm định viên. Đó là kết quả của 'Thẩm định', nhưng thực ra cậu không phải là người thẩm định. Tuy nhiên, cậu cần phải che giấu sự tồn tại của nó khỏi Tháp ma thuật. Nếu họ nhận ra sự hiện diện của Gluttony, họ sẽ tìm cách cắt cổ tay Theodore ngay.
"... Thật sự rất thú vị. Cũng đã rất lâu mình mới cảm thấy thú vị như thế này."
Người thương nhân chợ đen đứng dậy và đổi bảng hiệu trên cửa thành ‘ĐÃ ĐÓNG CỬA. Anh xác định rằng sẽ có ích hơn khi nói chuyện với Theo. Sau khi anh đóng cửa và che cửa sổ bằng rèm cửa, giờ anh đã sẵn sàng nói chuyện.
"Tôi xin lỗi vì những lời bất kính lúc trước. Tôi không bao giờ nghĩ rằng một thẩm định viên sẽ đến khu chợ đen để mua sắm."
"Tôi cũng nghĩ như anh vậy."
Theo không phản bác lời của người thương nhân này. Ngay bây giờ, Theodore là một ‘thẩm định viên'. Cậu sợ sẽ lộ ra khuyết điểm và vai diễn này sẽ biến thành trò hề mất. Do đó, cậu chờ đợi những lời nói của đối thủ thay vì đưa ra yêu cầu. Chừng nào vị trí của cậu vẫn ở trên cao, người khác sẽ trở nên nóng vội thay cậu.
Chẳng mấy chốc, người thương nhân chợ đen tò mò đã cắn câu.
"Vâng, thưa ngài thẩm định viên. Tại sao ngài lại đến một nơi khiêm tốn này vậy?"
Cuộc thương lượng bây giờ mới bắt đầu. Phần đầu tiên trong kế hoạch tăng ma lực của cậu thông qua người giao dịch ở chợ đen chính thức bắt đầu.