Chương 97: Ngươi có từng nghe qua cái tên này chưa???

Tuy nói sau khi giúp Ôn Liễu Niên thẩm xong cái chuyện gọi là 'Vụ án', Thi Phùng liền bị phái trở về huyện nha, nhưng vẫn còn chú ý đến động tĩnh bên này, thậm chí còn phái một đội nha dịch đến giúp đỡ để tượng trưng -- Chung quy một cái trấn nhỏ nháo quỷ đã hơn một năm, quan phủ lại chậm chạp không làm, bản thân ít nhiều gì cũng phải gánh tội thất trách, vẫn là phải tận lực vớt vát lại một chút hảo cảm thì tốt hơn.

Ôn Liễu Niên thấy người đến cũng không cự tuyệt, lập tức phái nha dịch vào y quán bên trong trấn, cung kính mời lão đại phu râu bạc đến khách điếm.

Sau khi dân chúng nghe được tin tức lập tức thân thiết, hỏi chẳng lẽ là đại nhân sinh bệnh?

"Không phải đại nhân, là đứa bé nhặt được." Ám vệ ôm kiếm tựa vào cửa khách điếm, để cho ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp người, hắc y tóc đen, vẻ mặt lãnh khốc, trước sau như một thập phần anh tuấn.

Dân chúng chỉ cho là mọi người nhặt được đứa trẻ bị vứt bỏ ở trên đường, cho nên cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, lại hỏi vài câu liền tự mình tán đi. Thôn trấn rất nhỏ, đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu cũng không nhiều, đây tất nhiên cũng có thể tính là một chuyện, rất nhanh liền truyền khắp đầu đường cuối hẻm.

Lão đại phu ở khách điếm suốt một ngày một đêm, chẳng những không trị khỏi cho đứa bé, ngược lại tựa hồ còn nghiêm trọng hơn một chút, bởi vì vào ngày hôm sau, hai đại phu có danh tiếng còn lại trong thôn trấn cũng bị nha dịch mời đi, thậm chí ngay tên sai vặt hái thảo dược cũng một đường theo qua, đều nói đứa bé hình như là mắc bệnh gì nặng lắm, tiếng khóc giống như tiếng mèo kêu gào, ước chừng sắp nhịn không nổi.

Tuy nói chỉ là nhặt được đứa bé bị vứt bỏ, nhưng cũng là một mạng người, khi dân chúng nhắc đến cũng khó tránh khỏi thổn thức, đều đang thầm oán cha mẹ chỉ biết sinh mà không biết dưỡng, nếu không bị vứt bỏ, nói không chừng cũng sẽ không chết non sớm như vậy.

Vào ngày thứ ba, vài đại phu đều tự mình trở về y quán, khi có người hỏi đến, đều nói đứa bé kia sợ là gắng gượng không quá hai ngày, chỉ mong kiếp sau có thể đầu thai tốt.

Lại qua một ngày, vào lúc trời sẫm tối, Ôn Liễu Niên đang ở phòng ngủ đọc sách, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một trận tiếng đánh nhau, một bóng trắng bị ám vệ liên thủ bức đến góc tường, không quá vài chiêu liền rơi xuống hạ phong, sau khi tháo khăn che mặt xuống, chỉ thấy là một nữ tử ước chừng hai mươi mấy tuổi, ngũ quan rất đoan chính.

"Là hài tử của ngươi sao?" Ôn Liễu Niên ôm đứa bé trong lòng, từ trên thang lầu bước xuống dưới.

Nữ tử cũng không biết là lấy được khí lực ở đâu, đẩy ám vệ ra liền vọt qua, ôm đứa bé vào trong lòng mình, vội vàng kéo chăn ra.

"Nó không sao." Ôn Liễu Niên nói, "Ngươi có thể yên tâm."

Hai tay đứa bé nắm cùng một chỗ, cười ha hả nhìn nàng, hai má phấn nộn, ở đâu mà có nửa phần bộ dáng sinh bệnh.

Nữ tử nước mắt tràn mi tuôn rơi, ôm chặt tiểu hài tử, môi hơi run rẩy, nửa khắc cũng không muốn buông ra.

"Đêm dài lộ trọng, cô nương vào phòng ngồi đi." Ôn Liễu Niên hơi nghiêng người, tránh ra nhường cho nàng một con đường.

Đứa bé lười biếng ngáp một cái, nhắm mắt lại ngủ gật.

Sau khi vào phòng, Mộc Thanh Sơn tiếp nhận đứa bé từ trong lòng nữ tử, đặt vào trong nôi.

"Cô nương với đứa nhỏ này là quan hệ như thế nào?" Ôn Liễu Niên rót ly trà nóng đưa qua.

Nữ tử do dự một chút, vẫn là không nói chuyện.

"Chịu đưa hài tử đến đây, nói rõ trong đầu cô nương vẫn là tin tưởng ta." Ôn Liễu Niên nói, "Một khi đã như vậy, vì sao không thẳng thắn đem sự tình nói rõ ràng? Ví như là thật sự có ẩn tình, cô nương lại có chỗ khó, ta tất nhiên sẽ thu dưỡng đứa bé này, để cho nó áo cơm không lo mà lớn lên."

Điều kiện này có lực cám dỗ không tính nhỏ, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say trong nôi, lại cân nhắc đến những ngày dãi gió dầm sương sống ở trong núi, nữ tử cuối cùng vẫn là mở miệng: "Đây là con ta."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ôn Liễu Niên thanh âm rất nhẹ.

"Tên của ta là Lan Tuyết, lúc trước cùng dì một đường, ở tại thành Vân Hoa Giang Nam." Nữ tử nói, "Hai năm trước trong nhà đột nhiên tai họa ập đến, có một nhóm ác đồ đến đây, nửa đêm không khỏi phân trần vào cửa liền chém giết, cả nhà dì cùng trượng phu ta toàn bộ chết thảm dưới đao, chỉ có mình ta giả chết trốn thoát."

Lại là một cọc thảm án diệt môn, trong phòng một mảnh im lặng, Ôn Liễu Niên ở trong lòng thở dài: "Cô nương có biết đối phương là ai không?"

"Sau khi đám ác đồ đó rời đi, dì ta còn dư một hơi thở cuối cùng, cường chống kêu ta đến Mạc Tây Thất Tuyệt Quốc, nói mẫu thân ta có lẽ ở nơi đó." Lan Tuyết nói, "Còn nói nếu là nhìn thấy mẫu thân, thì phải nói cho nàng biết cẩn thận Thanh Cầu."

"Ai?!" Ôn Liễu Niên đột nhiên đứng lên.

Người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đây là...

Lan Tuyết bị hoảng sợ, một lúc lâu sau mới nói: "Thanh Cầu."

"Là Thanh Cầu ở Đông Hải à?" Ôn Liễu Niên lại truy vấn.

"Ta cũng không biết." Lan Tuyết nói, "Sau khi dì nói xong, liền trút xuống một hơi thở cuối cùng. Nhiều năm như vậy ta với mẫu thân còn chưa gặp mặt bao giờ, chỉ biết là nàng sống bên ngoài, lại không biết thì ra là Thất Tuyệt Quốc."

"Xin hỏi có thể nói tính danh lệnh đường không?" Ôn Liễu Niên nói.

"Thư Thải Huyên." Lan Tuyết nói.

Ôn Liễu Niên đáy mắt phát sáng, Thải Huyên?

"Từ nhỏ ta được dì nuôi lớn, chuyện về mẫu thân biết được rất ít, chỉ biết là võ công của nàng rất tốt, cho nên ta cũng liền học chút công phu." Lan Tuyết vẻ mặt ảm đạm, "Chỉ là vẫn không có biện pháp bảo hộ người nhà."

"Cho nên cô nương liền tính đến Thất Tuyệt Quốc?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Lan Tuyết gật đầu: "Quan phủ không quản được chuyện trong chốn giang hồ, lúc ấy trong bụng ta lại có thai một tháng, vì có thể giữ huyết mạch cho tướng công, liền tính toán tới Thất Tuyệt Quốc tìm mẫu thân, sau khi sinh xong đứa bé lại nói tới chuyện báo thù. Chỉ là lúc đến Dao Gia trấn, lại phát hiện có người đang theo dõi ta."

"Là đám hung đồ đêm đó?" Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.

"Ừ." Lan Tuyết gật đầu, "Có lẽ đêm đó là bọn họ cố ý tha cho ta, do đó một đường vẫn luôn đi theo, để tìm tung tích mẫu thân."

Đứa bé oa oa khóc lên, Lan Tuyết còn chưa kịp ôm lấy nó, thì ám vệ đã bưng một chén cháo tới, giao cho Mộc Thanh Sơn đút nó ăn.

"Đa tạ tiên sinh." Lan Tuyết cảm kích.

"Cô nương khách khí." Mộc Thanh Sơn cười cười, "Đứa bé này rất ngoan, mọi người đều rất thích nó."

"Đúng vậy đúng vậy." Ám vệ lập tức gật đầu, bị tè đầy cả người nhưng vẫn là rất thích !

"Cho nên cô nương liền không tiếp tục đến Thất Tuyệt Quốc nữa?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Nếu cứ gấp rút lên đường, thì khó tránh khỏi sẽ bại lộ tung tích." Lan Tuyết nói, "Cho nên ta liền nghĩ biện pháp trốn trong núi, ở đó sinh đứa bé này ra."

"Cô nương chịu khổ rồi." Ôn Liễu Niên nói, "Nhưng còn biết chuyện gì khác nữa không? Tốt nhất là nói ra hết, chúng ta mới có thể giúp cô nương đòi lại công đạo."

"Đại nhân biết Thanh Cầu là ai không?" Lan Tuyết hỏi.

Ôn Liễu Niên gật đầu: "Lúc trước nghe qua một vài tin tức, nghe nói là giáo chủ tà giáo ở Đông Hải."

"Ta lại không biết." Lan Tuyết nói, "Dì cơ hồ chưa bao giờ nhắc tới mẫu thân, nàng xem ta giống con ruột của mình, người một nhà sinh hoạt bình phàm an ổn, vào một đêm trước kia, ta vẫn luôn không biết thì ra còn có oán diệt môn như vậy. Lúc ấy lời dì còn chưa dứt thì đã buông tay mà đi, ta muốn đến Thất Tuyệt Quốc tìm mẫu thân, cũng là muốn hỏi rõ ràng, sau lưng rốt cuộc là có huyết hải thâm cừu gì."

"Vậy lúc trước cô nương hẳn là cũng không biết ta." Ôn Liễu Niên nói, "Vì sao lại có thể đưa hài tử cho ta?"

Lan Tuyết hốc mắt đỏ hồng: "Vào tháng trước, nó sinh bệnh, ta chỉ có thể mạo hiểm rời núi, giả vờ là người từ nơi khác đến y quán cầu người xem bệnh, mới xem như gắng gượng qua được." Chỉ là một lần hai lần thì cũng thôi đi, điều kiện trong núi gian khổ như vậy, đứa bé nhỏ như vậy thì có thể kiên trì được bao lâu?

"Lúc ở y quán, ta nghe được mọi người đều nói qua vài ngày nữa đại nhân sẽ đến Dao Gia trấn, còn nói có võ lâm cao thủ một đường đi theo." Lan Tuyết nói, "Lúc trước ta cũng muốn đem hài tử đưa cho hộ gia đình trên trấn, nhưng lại sợ đưa tặc nhân tới, ngược lại hại nhà người ta, cho nên..."

Ôn Liễu Niên nói: "Cho nên liền mạo hiểm tặng cho ta?"

"Đại nhân thứ tội." Lan Tuyết lập tức quỳ gối xuống đất.

"Cô nương làm gì vậy." Ôn Liễu Niên vội vàng đỡ nàng dậy.

Lan Tuyết nước mắt chảy dài nói: "Ta cũng là không còn cách nào nào khác, nghĩ đại nhân làm người thanh liêm ngay thẳng, lại có cao thủ bên cạnh, đối phương hẳn là không thể đả thương được mọi người, cho nên mới đem hài tử đưa lại đây."

"Đưa tới là đúng." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu không đưa đến, mới xem như có tội."

"Đám tặc kia còn ở trong thành không?" Triệu Việt hỏi.

"Không biết." Lan Tuyết lắc đầu, "Từ khi ta trốn đến trong núi, vẫn chưa từng ra ngoài, chỉ có buổi tối sẽ rời núi trộm chút lương thực, sợ quan phủ sẽ vào núi tìm kiếm, liền tìm vài tấm lụa trắng giả thần giả quỷ." Càng nói thanh âm càng thấp, chung quy chuyện ăn cắp, bất luận có lý do gì cũng không coi là đúng.

Đứa bé ăn no bụng, lại chìm vào giấc ngủ, Ôn Liễu Niên ôm nó lên đặt vào trong lòng nữ tử: "Thời gian không còn sớm, trước tiên cô nương ở đây nghỉ ngơi một đêm đi, có chuyện gì ngày mai lại nói."

Lan Tuyết gật đầu: "Đa tạ đại nhân."

Triệu Việt đem hết tất cả gian khách điếm đều bao xuống, cũng còn hai gian khách phòng trống, sau khi Lan Tuyết ôm nhi tử trở về phòng, người còn lại cũng tự mình trở về nghỉ ngơi, Triệu Việt rót ly nước ấm cho hắn: "Vừa nãy nói chuyện, hình như ngươi biết vị mẫu thân của Lan cô nương này là ai?"

"Nhìn ra được sao?" Ôn Liễu Niên nói, "Nghĩa phụ cũng không phát hiện."

"Bởi vì ta cách ngươi gần nhất." Triệu Việt quát quát mũi hắn.

Ôn Liễu Niên bĩu môi, vì sao không phải là ngươi thân cận với ta nhất.

Ngay cả tình thoại cũng không biết nói.

"Thư Thải Huyên rốt cuộc là ai?" Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng.

"Ta không biết Thư Thải Huyên là ai, nhưng biết thị nữ bên cạnh Bạch Hà năm đó, cũng tên là Thải Huyên." Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

Triệu Việt khẽ nhíu mày.

"Ta cũng là lúc trước đọc tiểu thoại bản mới biết được cái tên này." Ôn Liễu Niên nói, "Nghe nói có công phu quyền cước, lúc ở Giang Nam, từng đánh đuổi qua không ít đám người có tâm địa xấu xa, về sau khi đến Vương Thành, nghe đồn thỉnh thoảng cái tên này vẫn sẽ xuất hiện, nghe nói cùng Bạch Hà như là tỷ muội, hai người rất là thân thiết."

Triệu Việt giật mình, đột nhiên chợt lóe một tia ý niệm.

"Ví như vị mẫu thân Lan Tuyết cô nương này thật sự là Thải Huyên năm đó, nói không chừng sẽ biết rất nhiều nội tình." Ôn Liễu Niên nói suy nghĩ trong lòng hắn ra, "Về bí ẩn Đại Minh Vương, có lẽ cũng sẽ giảm bớt một tầng."

Triệu Việt gật đầu.

"Sáng mai chúng ta liền đến thương lượng với nghĩa phụ." Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, "Ngươi xem, hình như ngay cả lão thiên gia cũng giúp chúng ta."

"Xác định là chúng ta?" Triệu Việt cùng hắn trán kề trán, "Có một số việc, không biết có lẽ so với biết thì tốt hơn."

"Cho nên hết thảy tùy duyên là được, có manh mối thì tiếp tục tra, không có manh mối thì tiếp tục tiêu dao khoái hoạt." Ôn Liễu Niên nói, "Cái này gọi là thích ứng trong mọi hoàn cảnh."

Triệu Việt cười cười: "Ngụy biện."

Ôn Liễu Niên ghé vào đầu vai hắn ngáp một cái: "Có chuyện gì ngày mai lại nói, bây giờ đi ngủ."

Triệu Việt gọi nước ấm tới, giúp hắn lau người, sau đó liền nhét vào ổ chăn: "Gầy quá."

"Thật sao?" Ôn Liễu Niên giật mình, thò tay xoa bóp bụng mình, lại nhéo nhéo mông.

"Thật." Triệu Việt nói, "Lúc trước thịt hồ hồ, gần đây thắt lưng đều gầy."

"Vậy sáng mai phải nhiều ăn một chút." Ôn Liễu Niên hạ quyết tâm.

"Không phải ăn nhiều hay ít, mà là tâm sự nhiều." Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng, "Ta không muốn để cho ngươi mệt mỏi như vậy."

Ôn Liễu Niên có lệ đáp ứng một tiếng, sau đó trong bóng đêm thầm nghĩ, sáng mai nhất định phải ăn ba phần gà nướng, còn phải ăn hai phần thịt kho.

Suốt cả một đêm đều ở trong mộng uống rượu tịch, buổi sáng ngày hôm sau thẳng đến trời sáng trưng, bên trong phòng ngủ hai người vẫn là im lặng. Chu Đỉnh Thiên thổi thổi râu mép, đứng lên liền tính toán đi gọi người, người trẻ tuổi hồ nháo cũng phải có giới hạn, cư nhiên ngay cả điểm tâm cũng không đến ăn.

"Chu Tiền bối." Lục Truy vội vàng cản người, "Không bằng ta lại gọi thêm một chén đậu hủ hoa?"

"Đi gọi hắn xuống đây." Chu Đỉnh Thiên chỉ lên trên lầu.

"Ta đi sao?" Lục Truy vẻ mặt khổ sở, vẫn là từ bỏ đi, vạn nhất nhìn thấy cái gì không nên thấy thì sao, huống hồ nói không chừng sẽ bị đại đương gia đánh.

"Ngươi không đi ta đi." Chu Đỉnh Thiên đi lên lầu.

Mộc Thanh Sơn một bên cắn bánh bao, một bên hiếu kỳ duỗi cổ nhìn.

"Muốn ăn đến trong lỗ mũi." Thượng Vân Trạch lắc đầu.

Mộc Thanh Sơn nói: "Ta cũng muốn nhìn."

Thượng Vân Trạch mặt tối sầm: "Không được phép nhìn loại sự tình này !"

Mộc Thanh Sơn rầu rĩ 'Nga' một tiếng.

Chỉ là muốn nhìn mà thôi.

Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, múc một muỗng cháo thổi nguội đút qua.

"Tiểu Liễu tử a !" Chu Đỉnh Thiên đẩy cửa phòng ra.

Ôn Liễu Niên sợ hãi kêu một tiếng, nháy mắt nhảy về trên giường.

Chu Đỉnh Thiên nhanh chóng đóng cửa lại, ám vệ tới chậm một bước cái gì cũng không thấy được, thế là thập phần khó chịu, sao tiền bối lại có thể như vậy, tự mình xem xong liền đóng cửa, chúng ta nhất định phải kháng nghị.

"Tiền bối?" Thấy sắc mặt hắn thay đổi đủ màu, Lục Truy cũng có chút buồn bực, đây là thấy cái gì, vừa nãy liếc một cái, hình như y phục đại đương gia rất chỉnh tề ngồi ở bên cạnh bàn, cũng không có LÀM nha.

Chu Đỉnh Thiên bình tĩnh xoay người xuống lầu: "Đi xuống, trở lại bàn ăn cơm."

Ôn Liễu Niên bọc chăn ngồi trên giường, vô cùng khiếp sợ nói: "Vì sao nghĩa phụ lại canh lúc ta chuẩn bị tắm rửa thì vào cửa?!"

Triệu Việt giúp hắn nhặt y phục trên đất lên, an ủi nói, "Cũng không phải chuyện lớn gì."

Thì biết là không phải chuyện lớn gì, thế nhưng rất dọa người a, còn tưởng là ai. Ôn Liễu Niên tim đập thình thịch.

Lần sau nhất định phải khóa cửa lại !