Chương 98: Mới tới Vương Thành!!!

Một lúc lâu sau, một mình Triệu Việt đi xuống lầu, tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn hắn.

"Khụ." Chu Đỉnh Thiên hỏi, "Tiểu Liễu tử đâu?"

Triệu Việt đáp: "Đang tức giận."

...

Chu Tiền bối đành phải lên lầu, lúc này cuối cùng nhớ ra phải gõ cửa trước.

Ôn Liễu Niên bọc chăn, khoanh chân ngồi trên giường đối mặt tường, thật sự giống như là lão tăng nhập định.

"Sao lại không xuống dưới ăn cơm." Chu Đỉnh Thiên ngồi ở bên giường.

Ôn Liễu Niên kéo chăn cuộn tròn lại, liền nhích vào tường, không nói chuyện !

"Được được được, lúc nãy là nghĩa phụ không đúng." Chu Đỉnh Thiên nhấc tay đầu hàng, "Ta nhận sai."

"Đây cũng không phải là lần đầu tiên !" Ôn Liễu Niên thở phì phì xoay người nhìn hắn, "Con cũng đã trưởng thành rồi." Sao có thể nói xông vào là xông vào, dọa có vấn đề thì phải làm sao bây giờ.

"Đúng vậy, đã trưởng thành rồi." Chu Đỉnh Thiên nhìn hắn thở dài.

Ôn Liễu Niên sửng sốt một chút, lớn lên bộ không tốt sao?

"Mới trước đây đều rất ngoan, trắng trắng mềm mềm, mỗi ngày ngồi ở trên cổ ta đi dạo khắp chợ, mua một cây kẹo hồ lô cũng có thể cao hứng hết nửa ngày." Chu Đỉnh Thiên giúp hắn chỉnh lại y phục, ngữ điệu càng phát ra buồn khổ, "Nháy mắt đã trưởng thành, lớn lên thì thôi đi, còn chạy theo người khác." Đổi thành cha mẹ nhà ai mà có thể chịu nổi.

Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi: "Nghĩa phụ."

"Nghĩa phụ cũng già rồi." Chu Đỉnh Thiên trong lòng ngũ vị tạp trần.

"Ai nói, người mới không có già." Ôn Liễu Niên vươn hai tay ra, "Vẫn còn có thể một đánh mười !" Quả thực khí phách.

Chu Đỉnh Thiên cười lắc đầu: "Lại giúp con đánh thêm vài năm nữa, tương lai thì giao cho tiểu tử họ Triệu kia."

"Nghĩa phụ." Ôn Liễu Niên mũi chua xót ôm hắn, "Về sau con không tức giận với người nữa."

"Nếu so với Mộ Bạch, chút tính tình ấy của con sao có thể làm ta tức giận." Chu Đỉnh Thiên buồn cười vỗ vỗ hắn, "Vẫn là thằng nhóc con chưa lớn."

"Về sau nếu Mộ Bạch tiếp tục chọc người tức giận, vậy con sẽ đi đánh hắn một trận." Ôn Liễu Niên rất là nghiêm túc.

Chu Mộ Bạch ở cửa dừng một chút: "Có liên quan gì đến ta đâu?" Vì sao vừa tới thì nghe được một câu này.

Thật sự là... rất vô tội.

Sau khi mọi người nếm qua điểm tâm, Lan Tuyết cũng ôm đứa bé ra phòng ngủ, ám vệ hoan hoan hỉ hỉ ba chân bốn cẳng tiếp nhận, nhăn mặt chọc nó cười.

"Về sau cô nương có tính toán gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Lan Tuyết lắc đầu, nàng thật sự không biết tương lai phải đi đến nơi nào.

Lúc trước muốn đến đại mạc Thất Tuyệt quốc tìm mẫu thân, lại bị cừu gia một đường theo dõi, bất đắc dĩ đành phải trốn ở trong núi cả ngày hoảng sợ; sau này nghe nói Ôn Liễu Niên đến đây, cũng chỉ là muốn mạo hiểm đưa hài tử lại đây, để nó có thể được người ta nhận nuôi, nhưng cũng không nghĩ tới đợi sau khi hài tử được nhận nuôi, chính mình phải như thế nào.

Đứa bé được ám vệ nâng cao cao, ngậm ngón tay cười khanh khách.

"Nói vậy cô nương cũng không nỡ tách ra với nhi tử." Ôn Liễu Niên nói.

Lan Tuyết hốc mắt lập tức đỏ một vòng, nếu không phải thật sự không còn cách nào nào khác, ai mà nỡ đem cốt nhục của mình tặng cho người khác?

"Cũng đã hai năm rồi, người của Thanh Cầu có khả năng còn ở bên trong thành không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Theo lý mà nói sẽ không." Chu Mộ Bạch nói, "Một nữ tử trốn ở trong thâm sơn hai năm, lại có thai, đổi lại là người khác, đại khái cũng sẽ cảm thấy là không thể sống sót, không cần thiết phải chờ."

"Ta cũng từng nghĩ tới chuyện này, lại như trước không dám rời núi." Lan Tuyết nói, "Ta không biết hắn rốt cuộc có thù hận gì với mẫu thân, nhưng qua mười mấy năm vẫn là bị tìm tới cửa, lại một đường theo dõi ta, cũng không giống bộ dáng sẽ dễ dàng thu tay."

"Đó là lúc trước, bây giờ có chúng ta ở đây, tất nhiên sẽ không để cho cô nương gặp nguy hiểm." Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, "Mạc tây Thất Tuyệt quốc, cũng là không tính lớn, muốn tìm một nữ tử Sở quốc lưu lạc qua đó cũng không khó."

"Ta đi." Chu Đỉnh Thiên đột nhiên nói.

"Nghĩa phụ?" Ôn Liễu Niên có chút kinh ngạc.

"Hiện tại sự tình còn chưa làm rõ, kinh động càng ít người càng tốt." Chu Đỉnh Thiên nói, "Ta với Mộ Bạch một đường, đưa vị cô nương này đến Thất Tuyệt quốc tìm người."

Lan Tuyết đối với chuyện này tất nhiên vô cùng cảm kích, Chu Mộ Bạch cũng không có ý kiến gì. Bình tĩnh mà xem xét chuyện này thật sự là ổn thỏa vẹn đường, vừa có thể tìm được Thư Thải Huyên hỏi rõ chân tướng lúc trước, cũng có thể bảo đảm an toàn cho mẫu tử Lan Tuyết, càng có thể tránh cho càng nhiều người biết chuyện này -- Chung quy sự tình liên quan đến một cọc án năm đó chưa giải quyết, tất nhiên là càng bí mật càng tốt.

Đã quyết định chủ ý, vậy cũng không cần thiết phải kéo dài, mọi người lại thương nghị một phen, quyết định hai ngày sau liền tự mình nhích người, Chu Đỉnh Thiên cùng Chu Mộ Bạch hộ tống mẫu tử Lan Tuyết âm thầm đến Thất Tuyệt quốc, người còn lại vẫn như trước đến Vương Thành.

Một đêm trước khi chia tay, Ôn Liễu Niên ôm gối đầu, một đường chạy tới phòng Chu Đỉnh Thiên.

"Còn biết đến đây bồi nghĩa phụ nói chuyện à?" Chu Đỉnh Thiên gõ đầu hắn.

Ôn Liễu Niên nằm trong chăn nhu mũi, luyến tiếc.

"Ngủ đi, đã khuya rồi." Chu Đỉnh Thiên giúp hắn dịch lại góc chăn, lại dặn dò, "Để tiểu tử họ Triệu kia hảo hảo luyện công phu, ví như lần tới gặp lại còn giống như bây giờ, đừng nói là phụ thân con, cho dù là ta cũng sẽ không đáp ứng thả con đi."

"Vâng." Ôn Liễu Niên ôm cánh tay hắn, phát ra giọng mũi dày đặc.

Chu Đỉnh Thiên vỗ vỗ phía sau lưng hắn, trong lòng vẫn như trước khó chịu, nhi tử bảo bối nhà mình trắng nõn thông minh như vậy, thật sự là tiện nghi cho cái tên tiểu tử chết tiệt kia.

Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người Ôn Liễu Niên nhích người, rời khỏi Dao Gia trấn tiếp tục đi về phía Bắc -- Đương nhiên trước khi đi không quên giả vờ mô tác bày bát quái trận, nói cho dân chúng ác quỷ đã bị giam cầm, về sau có thể an tâm sống.

Tiếng vó ngựa vang lên, Ôn Liễu Niên ghé vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài xuất thần.

"Còn đang nghĩ đến nghĩa phụ à?" Triệu Việt kéo hắn vào.

"Ừm." Ôn Liễu Niên không có tinh thần.

"Nghỉ ngơi một lúc đi." Triệu Việt cúi đầu hôn hắn.

Ôn Liễu Niên đáp một tiếng, ngoan ngoãn rúc ở trong lòng hắn, nhắm mắt lại rất nhanh liền thiếp đi.

Ngón tay Triệu Việt lướt qua ngũ quan thanh tú kia, trong lòng lại có chút nặng nề -- Nếu không phải bởi vì có liên quan đến chính mình, chỉ sợ Chu lão tiền bối cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Đừng nói đến Đại Minh vương đã mai danh ẩn tích hơn hai mươi năm, cho dù lúc trước thanh danh hiển hách, hắn cũng chỉ là người làm quan trong triều đình, cùng Khổng Tước môn thậm chí cả võ lâm Trung Nguyên cũng không có nửa phần quan hệ, hiện tại lại bị gán lên đầu hai chữ 'Phản tặc', hẳn là không có ai muốn bị kéo vào chuyện cũ năm xưa này.

Tiểu công tử phú hộ Giang Nam, vốn dĩ bản thân cả nhà trong sạch tiền đồ như cẩm, nhưng vỏn vẹn bởi vì gặp chính mình, thì gặp không ít chuyện phiền lòng, ngay cả tương lai đều bị bịt kín một tầng không xác định, nghĩ đến đây, cánh tay Triệu Việt đột nhiên căng thẳng, sợ phải rời xa người trong lòng.

"Hửm?" Ôn Liễu Niên mơ mơ màng màng than thở một câu, sau đó liền đem mặt vùi vào trong lòng hắn một lần nữa.

Còn muốn ngủ tiếp !

Triệu Việt đặt tay ở trên lưng hắn khẽ vuốt an ủi, một tay còn lại lấy nội công tâm pháp Chu Đỉnh Thiên lúc gần đi để lại, mở ra nhìn từng trang.

Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể khiến bản thân mạnh mẽ hơn, mới có thể bảo hộ hắn.

Trong xe ngựa bên kia, Thượng Vân Trạch vừa dỗ dành vừa lừa gạt, để Mộc Thanh Sơn ăn thêm hai khối điểm tâm.

"Vừa dùng cơm xong." Mộc Thanh Sơn quay đầu trốn.

"Ăn có nửa bát mì, thì tính là gì?" Thượng Vân Trạch nhíu mày, "Há miệng."

Mộc Thanh Sơn ghé vào đầu vai hắn: "No quá đi."

"Dạ dày có nhỏ bao nhiêu, ăn có chút xíu mà no." Tay Thượng Vân Trạch tham tiến vào trong vạt áo hắn, ở trên bụng sờ sờ.

"Nhột." Mộc Thanh Sơn né tránh.

Lòng bàn tay xúc cảm hoạt nộn, hơi hơi lồi ra một khối nhỏ, Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười: "Thật sự đúng là ăn quá no a."

"Ừm." Mộc Thanh Sơn phủi phủi vụn điểm tâm.

"Trách không được đều dưỡng không mập." Thượng Vân Trạch xoa bóp mũi hắn.

"Ngươi thích mập mạp sao?" Mộc Thanh Sơn nghiêm túc nhìn hắn.

Thượng Vân Trạch bị hắn nghẹn một chút, một lúc lâu sau mới nói: "Ta thích mập mạp làm gì, là ngươi hiện tại rất gầy."

"Triệu đại đương gia cũng không chê đại nhân gầy." Mộc Thanh Sơn nói.

Thượng Vân Trạch giật giật khóe miệng, với cái sức ăn kia, không chê ăn nhiều đã là không tệ rồi, còn chê gầy.

"Muốn ra ngoài cưỡi ngựa không." Mộc Thanh Sơn nắm ống tay áo hắn, mắt sáng long lanh.

Thượng Vân Trạch hôn lên trán hắn, mang người ra khỏi xe ngựa.

Trước khi thành thân không biết, thẳng đến khi rời khỏi thành Thương Mang mới phát hiện, thì ra tiểu Mộc nhà mình cũng không phải chỉ thích buồn chán ngồi ở trong phòng đọc sách, mà còn thích cùng mình cưỡi ngựa, thích đến tửu lâu trà phường nghe đám khuân vác đầy tớ bên trong nói giỡn tán dóc, thích quấn mình hỏi một vài chuyện trong chốn giang hồ, buổi tối lúc nghỉ ngơi, thì sẽ lén lút nắm ngón tay mình, khuôn mặt đỏ bừng muốn làm chuyện xấu.

Mỗi buổi sáng tỉnh lại, nhìn thấy người bên cạnh ngủ, cũng càng thích nhiều hơn một phần, nhiều đến nỗi trong lòng rốt cuộc chứa không hết, chỉ hận không thể hóa toàn bộ thành ôn nhu triền miên, đem người khảm vào trong lòng mình, một đời cũng không tách ra.

Ngựa lớn màu nâu giống như tia chớp, phóng nhanh trên sơn đạo, cuồng phong ở bên tai gào thét thổi qua, là vui sướng nói không nên lời.

Mấy chục ngày tiếp theo đường xá rất là thuận lợi, lại thêm lái xe đều là lương câu, cho nên so với thời gian dự tính lúc trước của mọi người đến Vương Thành sớm hơn mười ngày. Ánh nắng xuyên thủng mây mù hé lộ ra, chiếu rọi lên cửa thành khổng lồ màu xanh, rất là nguy nga bao la hùng vĩ.

"Đây chính là Vương Thành a." Mộc Thanh Sơn nhảy xuống xe ngựa, đáy mắt có chút sợ hãi than.

"Ừm." Thượng Vân Trạch nắm tay hắn, "Tìm chỗ nghỉ tạm trước, sau đó ta sẽ mang ngươi đi dạo chung quanh."

Đằng Vân bảo ở Vương Thành có hai nơi sản nghiệp, một gian mộc tài một gian phường gấm vóc, hạ nhân đã sớm nhận được thông truyền chuẩn bị tốt chỗ ở. Sau khi ám vệ buông hành lý liền vui sướng đi ra ngoài, tính toán đi tìm hảo bằng hữu quen biết lúc trước ở Vương Thành ôn chuyện, thành khẩn hữu nghị khiến cho người ta vô cùng động dung.

Triệu Việt hỏi: "Truy Ảnh cung ở trong Vương Thành có điểm liên lạc không?"

"Tần cung chủ làm việc rất có chừng mực." Ôn Liễu Niên nói, "Năm đó trong lòng Hoàng Thượng đối với hắn tồn kiêng kị, bởi vậy thế lực Truy Ảnh cung chưa bao giờ kéo dài đến Vương Thành, sản nghiệp phần lớn ở vùng Thục Trung và Giang Nam."

"Trách không được." Triệu Việt sáng tỏ.

"Khi chúng ta đến, trên đường đã có người đang nói chuyện các quốc gia triều hạ." Ôn Liễu Niên nói, "Nghĩ đến qua một trận nữa, thì có thể gặp Tần cung chủ cùng Thẩm công tử, còn có một con Tiểu Phượng Hoàng mập mạp, rất khiến người ta yêu thích."

Triệu Việt gật đầu, trong lòng lại có chút buồn bực, bởi vì ven đường ám vệ cũng sẽ thường xuyên nhắc tới Thiếu cung chủ nhà mình, mỗi lần đều là mang theo vẻ mặt kính sợ, dùng một vài từ ngữ linh tinh 'Mục bắn phích lịch' 'Côn Bằng giương cánh', như là nhân vật cực kỳ lợi hại.

...

Mập mạp?

"Chíp !" Ngàn dặm bên ngoài sơn đạo, một con Tiểu Phượng Hoàng tròn vo vàng óng đang nằm sấp ở trong ổ nhỏ, dùng móng vuốt nhàm chán đá trân châu, bên cạnh là một công tử trẻ tuổi thanh tú xinh đẹp, cười tủm tỉm vươn ngón tay đùa giỡn với nó, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt. Ngoài xe ngựa là mấy chục hộ vệ trùng trùng điệp điệp thủ, người đi đầu giương lá cờ, phía trên là hai chữ 'Truy Ảnh' rồng bay phượng múa, rất có vài phần khí thế bàng bạc.

Phía sau là một đám hắc y ám vệ tiếc nuối thở dài, thật sự không thể đổi lá cờ khác sao, phía trên viết một cái danh hào lớn như vậy, còn có sơn tặc nào mà dám đến cướp, nếu không ai đến cướp, vậy một đường này đến Vương Thành còn có ý nghĩa gì.

Thập phần sốt ruột, nhàm chán, lại tịch mịch.

Cung chủ Truy Ảnh cung - Tần Thiếu Vũ cưỡi ngựa đi ở phía trước, lạnh lùng quét mắt lại đây.

Ám vệ gục đầu ủ rũ, thức thời cất lá cờ 'Ngân phô Tiền Phát Tài' vào trong ngực.

Đợi tương lai gặp được Ôn đại nhân, nhất định phải hỏi hắn một câu, xem thành Thương Mang còn cần đầu bếp hay là thợ rèn không -- Cung chủ của chúng ta hoàn toàn có thể đảm nhiệm, một văn tiền cũng không lấy.

Trong Vương Thành rất náo nhiệt, Thượng Vân Trạch mang theo Mộc Thanh Sơn đi bái phỏng hảo hữu, Lục Truy cũng có vài bằng hữu cũ, Ôn Liễu Niên sau khi đến quan phủ báo, liền tính toán xem phải đi đâu ăn một bữa ngon.

"Không đi gặp lão sư sao?" Triệu Việt bóp bả vai cho hắn.

"Lão sư gì?" Ôn Liễu Niên khó hiểu.

"Năm đó lúc thi đình, không có bái sư sao?" Triệu Việt hỏi.

"Không có, lúc ấy đề còn chưa làm xong, cũng không nghĩ là sẽ đậu." Ôn Liễu Niên may mắn, "May mắn không có, hình như có người kêu ta đi tìm Thừa tướng, kết quả không bao lâu hắn liền bị Hoàng Thượng chém đầu."

"Tội danh gì?" Triệu Việt thuận miệng hỏi.

Ôn Liễu Niên dừng một chút, giống với Đại Minh vương, cũng là mưu nghịch, cấu kết phản tặc Đông Bắc, bị chém đầu.

"Sao vậy?" Thấy hắn không nói chuyện, Triệu Việt hơi khom lưng, "Sao lại ngẩn người rồi?"

Ôn Liễu Niên chu miệng.

Triệu Việt xoay qua hôn một cái, vừa mềm lại vừa ngọt.

Ôn Liễu Niên cười hì hì.

"Đi thôi, đi ăn chút gì." Triệu Việt lôi kéo tay hắn, "Thừa dịp Hoàng Thượng còn chưa triệu ngươi, trước chơi vài ngày lại nói."

Ôn Liễu Niên gật đầu, cùng hắn một đường rời khỏi cửa.

Dân chúng Vương Thành thấy được người lạ tất nhiên cũng phải nhìn nhiều hơn một chút, nhìn thấy hai đại nam nhân ban ngày ban mặt nắm tay cũng không cảm thấy có gì khác thường -- Cho dù là nhìn lâu hơn một chút, cũng là bởi vì Triệu đại đương gia xác thực có vẻ anh tuấn, Ôn Liễu Niên lại rất thanh tú nho nhã, cực kỳ đẹp mắt, cũng không có ý gì khác.

Trên đường chung quanh đều là người, Triệu Việt hỏi hắn: "Tiệm vịt nướng lúc trước ngươi ăn bị đau bụng ở đâu vậy?"

"Chi vậy, muốn đến tạp điếm sao?" Ôn Liễu Niên cười hì hì, vươn tay chỉ chỉ, "Chính là chỗ đó."

"Yêu Nguyệt lâu?" Triệu Việt hỏi, "Còn muốn ăn không?"

"Tất nhiên muốn ăn, đây là lão điếm lâu năm." Ôn Liễu Niên nói, "Lúc trước đại khái là do ta quá xui xẻo." Hoặc là bởi vì ăn quá nhiều.

"Hai vị mời bên này." Thái độ tiểu nhị rất là ân cần, nhìn thấy hai người vào cửa, vội vàng tươi cười đầy mặt tiếp đón dẫn vào, lại pha một bình trà.

"Một con vịt nướng, một phần cá nướng, một dĩa chân vịt mù tạc, một dĩa rau trộn sứa đầu, một chén đường đỏ hoa quả." Ôn Liễu Niên cầm bài đồ ăn lật qua lật lại, mở miệng gọi bảy tám món.

Tiểu nhị sửng sốt một chút: "Ngài... đi hai người thôi à?"

"Không có." Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt, "Chúng ta có bốn người."

"Trách không được, ta đã nói hai người sao có thể ăn nhiều như vậy." Tiểu nhị nhất thời thở phào, cười ha hả nói, "Chờ một chút, lập tức có ngay."

Ôn Liễu Niên vẻ mặt bình tĩnh uống trà.

Triệu Việt ngồi đối diện hắn nhịn cười.

"Cười cái gì !" Ôn Liễu Niên hất cằm, "Nuôi không nổi à?"

"Sao có thể, ăn càng nhiều ta càng thích." Triệu Việt búng búng mũi hắn, "Lại béo một chút mới tốt."

Ôn Liễu Niên lười biếng ngồi ở trên ghế, vậy thì béo thêm một chút vậy.

Đợi lát nữa phải ăn hai cái chân vịt.

Trên thang lầu truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó là một tiếng nhiệt tình tiếp đón: "Tử Sơ huynh !"

Ôn Liễu Niên vẻ mặt cứng đờ, cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ không muốn quay đầu.

Nhưng đối phương đã vô cùng nhiệt tình chạy tới, vừa gặp mặt đã nắm tay không chịu buông, cười đáp cơ hồ có thể nhìn thấy răng cấm: "Quả nhiên là ngươi a, ta còn cho là hoa mắt."

Ôn Liễu Niên đành phải ha ha cười: "Trương huynh, đã lâu không gặp, ngươi khỏe không."

Người đến là nam tử hơn hai mươi tuổi, thân hình hơi phúc hậu, cười rộ lên ngược lại là rất nhiệt tình, nhìn sao cũng là xuất thân từ gia đình phú hộ.

"Trở về khi nào thế, sao cũng không tìm ta." Nam tử đặt mông ngồi ở bên cạnh hắn, rất có vài phần tư thế thao thao bất tuyệt.

"Vừa đến không lâu." Ôn Liễu Niên phí sức một phen, mới rút tay mình về được.

Triệu Việt khẽ nhíu mày.

"Vị này là bằng hữu của ta lúc khảo khoa thi cử, tên là Trương Uẩn." Ôn Liễu Niên giới thiệu.

Triệu Việt gật đầu: "Trương công tử."

"Không biết này vị huynh đài là ai?" Trương Uẩn cười tươi như hoa hỏi.

Ôn Liễu Niên thuận miệng nói: "Nam nhân của ta."

"Khụ khụ." Trương Uẩn suýt nữa bị nước miếng của mình làm sặc, nửa ngày mới hoãn qua khí.

Ôn Liễu Niên từ trong ngực lấy ra một cái khăn mặt, vẻ mặt tràn ngập đồng tình đưa qua: "Lau đi."

"Tử Sơ huynh thật sự là... tốt !" Trương Uẩn cũng không biết phải nói cái gì, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một chữ.

Ôn Liễu Niên gật đầu: "Ta cũng biết như vậy là rất tốt."

"Đồ ăn đến đây !" Tiểu nhị bước nhanh chạy lên, đem hai món ăn nguội bày ở trên bàn trước.

"Đến đến, bữa này ta mời !" Trương Uẩn tự giác cầm đũa.

Ôn Liễu Niên ở dưới bàn đá đá Triệu Việt, ta muốn im lặng ăn vịt nướng, hoàn toàn không muốn ôn chuyện !

"Ôn đại nhân !" Phía dưới ngã tư đường đột nhiên truyền đến tiếng tiếp đón của ám vệ, đi ngang qua ngẩng đầu vừa vặn gặp được, quả thực trùng hợp !

"Đó đều là bằng hữu của ngươi?" Trương Uẩn cũng hiếu kì nhìn xuống, giọng nói rất là hâm mộ -- Từ nhỏ hắn đã bị quản rất nghiêm, phụ thân đem tất cả môn phái giang hồ đều coi là tên lừa đảo bán thuốc tăng lực đầu đường, cho nên còn chưa bao giờ gặp qua nhiều hiệp sĩ đeo bội đao như vậy, thì đừng nói chi là kết giao.

"Đúng vậy, Truy Ảnh cung ở Thục Trung, Trương huynh có từng nghe qua?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Truy Ảnh cung, là Tần cung chủ Truy Ảnh cung?" Trương Uẩn nhất thời hứng thú.

Ôn Liễu Niên gật đầu: "Trên thế gian cũng không có Truy Ảnh cung thứ hai."

"Tần cung chủ cũng ở bên trong sao?" Trương Uẩn vội vàng duỗi cổ nhìn.

"Không ở, bất quá qua trận sẽ đến." Ôn Liễu Niên hỏi, "Trương huynh tựa hồ cảm thấy hứng thú?"

"Tất nhiên tất nhiên." Trương Uẩn liều mạng gật đầu, kia nhưng là Truy Ảnh cung a, nghe đồn sống ở một nơi suốt ngày tiên khí lượn lờ, không chỉ có giang hồ bài danh đệ nhất Tần cung chủ, hoa yêu chuyển thế Thẩm công tử, còn có một con Tiểu Phượng Hoàng có thể mục bắn phích lịch, mặc kệ nghe kể bao nhiêu lần, trong lòng đều là vô cùng nóng bỏng.

"Người Thục Trung đều cực kỳ hiếu khách." Ôn Liễu Niên chậm rãi nói, "Trương huynh nếu cảm thấy hứng thú, chư vị anh hùng Truy Ảnh cung tất nhiên cũng rất nguyện ý kết giao."

"Thật sao?" Hai mắt Trương Uẩn phát sáng.

Ôn Liễu Niên gật đầu: "Nói là bằng hữu của ta là được."

Vừa dứt lời, Trương Uẩn đã giơ chân đuổi theo, chạy quả thật rất nhanh.

Ôn Liễu Niên thở phào, có thể xem như đi rồi.

"Không thích hắn?" Triệu Việt hỏi.

"Cũng không phải không thích, người không xấu." Ôn Liễu Niên nói, "Hắn là nhi tử độc nhất của Trương lão bản trong Vương Thành, học thức bình thường cũng không có tâm tư chức vị gì, hôm khoa cử thi cùng một trường với ta, sau này nghe nói đút bạc nhét vào hộ bộ, làm một quan chức nhỏ nhàn tản."

"Cũng đúng, nhìn thấy hình như là không có ý xấu." Triệu Việt nói, chỉ là hơi nhiệt tình quá thôi.

Ôn Liễu Niên cũng không có tâm tình nói chuyện này với hắn, gắp một cái chân vịt mù tạc, bị cay đến nước mắt chảy ròng ròng.

Triệu Việt bật cười thành tiếng, giúp hắn múc một bát đường đỏ hoa quả đưa qua.

Ăn xong một bữa cơm, bên ngoài trời đã không sai biệt lắm chuyển tối, gió lạnh phả vào mặt rất thoải mái, thế là hai người cũng không gấp gáp trở về chỗ ở nữa, nắm tay dọc theo bờ sông chậm rãi tản bộ.

Bánh thịt bò nóng hôi hổi từ chảo dầu lấy ra kẹp vào trong bánh, Ôn Liễu Niên dừng bước nuốt nước miếng.

Triệu Việt nhắc nhở: "Lúc đầu nói là đến bờ sông tiêu thực."

Ôn Liễu Niên nói: "Nga."

Triệu Việt đành phải thỏa hiệp: "Chỉ có thể ăn một cái."

Ôn Liễu Niên nhất thời cười tủm tỉm: "Được."

Bánh thịt bò xốp giòn ngon miệng cắn một ngụm, ngay cả tâm cũng là uất thiếp. Ôn Liễu Niên vô cùng thỏa mãn đi dạo chung quanh, muốn tìm thử xem có quán nước đường nào hay không, dư quang lại trong lúc vô ý quét đến một người.

Một... Người.

"Làm sao vậy?" Thấy hắn đột nhiên dừng bước, Triệu Việt có chút khó hiểu.

Ôn Liễu Niên từ trong kẽ răng ra nhả ra hai chữ: "Hoàng Thượng."

"Hả?" Triệu Việt không nghe rõ.

"Đi !" Thấy đối phương không nhìn thấy mình, Ôn Liễu Niên quyết đoán kéo Triệu Việt, xoay người đi đến hướng đông người.

"Nhìn thấy ai?" Triệu Việt vẫn là không rõ.

Ôn Liễu Niên cẩn thận đưa mắt nhìn ra phía sau, thấy không có ai đi theo, mới thở phào: "Là Hoàng Thượng."

Triệu Việt giật mình, Hoàng Thượng?

"Bất quá không quan trọng, không thấy được chúng ta." Ôn Liễu Niên đem nửa cái bánh còn lại nhét vào miệng, "Đi thôi, đổi nơi khác."

"Cho dù là Hoàng Thượng, có gì phải đáng chạy." Triệu Việt lau vụn bánh bên miệng hắn.

Ôn Liễu Niên dùng sức đem những thứ trong miệng nuốt xuống, "Nói là đến giải sầu, nếu là trận này bị kéo trở về hoàng cung, không biết lại phải nói bao lâu." Thậm chí còn rất có khả năng phải thức đêm, suy nghĩ một chút liền thấy đau đầu.

Triệu Việt gật đầu, "Vậy chúng ta đổi nơi khác."

Vương Thành chính là có điểm ưu việt ấy, địa phương đủ lớn cũng đủ phồn hoa, nếu ở chỗ này gặp được người không muốn gặp, thì còn có thể chọn đi đến nơi khác, không giống thành Thương Mang, tổng cộng chỉ có một cái chợ nhỏ, cho dù hôm trước cãi nhau tranh giành đến tái mặt, nhưng qua ngày hôm sau cũng phải tới lại chỗ đó mua thức ăn.

Hai người từ trong đám người bước ra, vừa định hỏi đường một chút tìm một chỗ thanh tịnh tranh thủ thời gian, trong chợ đêm đột nhiên lại truyền đến một tiếng kêu sợ hãi. Quay đầu nhìn lại, lúc trước chợ gọn gàng ngăn nắp đã loạn thành một đống, mười mấy người bịt mặt tay cầm đại đao, ở hai bên bờ sông đèn đuốc chiếu rọi ra ánh sáng, đang cùng người triền đấu.

Ôn Liễu Niên đầu ầm ầm vang lên một tiếng -- Có người muốn ám sát Hoàng Thượng?