Trong thành nháo quỷ đã hơn một năm, dân chúng tuy nói là kinh hoảng, nhưng ít nhiều gì cũng đã quen rồi, lại thêm Quỷ Ảnh chưa bao giờ đả thương người, cho nên ngoại trừ buổi tối tận lực ít ra ngoài, thì sống qua ngày cũng là không có quá nhiều ảnh hưởng, cũng không trông cậy vào Huyện lão gia còn có thể nhớ rõ chuyện này. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy bảng cáo thị quan phủ dán, trong lòng khó tránh khỏi hiếu kỳ, thế là ngay cả cơm cũng không ăn, lập tức chạy tới công đường được dựng tạm trước khách điếm xem náo nhiệt.
Tri huyện bắt quỷ, tất nhiên sẽ không giống vu bà thầy cúng cắm lông gà lẩm bẩm, dân chúng chụm đầu ghé tai thì thầm bàn tán, đều đang suy đoán quan lão gia làm pháp như thế nào. Thi Phùng ngồi ở ghế chính giữa, sau lưng đều bị mồ hôi thấm ướt -- Ngày thường đã quen sống an nhàn sung sướng, đừng nói là bắt quỷ, cho dù là bắt trộm, chỉ sợ cũng có tâm vô lực, nhưng cố tình vị Ôn đại nhân này lại không chịu nói rõ rốt cuộc là phải làm cái gì, trong lòng cũng chỉ có thể tiếp tục thấp thỏm.
"Thi đại nhân." Mộc Thanh Sơn ngồi ở một bên, làm sư gia, "Nên thăng đường rồi."
Thăng đường? Thi Phùng nghe vậy không kịp phản ứng, phạm nhân cũng không có, chẳng lẽ thật sự là muốn thẩm quỷ sao?
Thấy hắn nửa ngày không nói chuyện, Mộc Thanh Sơn đành phải nhìn dân chúng nói: "Từ sau khi Quỷ Ảnh xuất hiện, bên trong thành có tình trạng quái dị gì không? Cho dù là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, chỉ cần mọi người cảm thấy buồn bực, cũng có thể nói ra."
"Đúng đúng đúng, không cần toàn diện, nói cho bản quan nghe một chút." Thi Phùng cuối cùng lấy lại tinh thần.
Ôn Liễu Niên ngồi ở bên kia, bưng chén chậm rãi uống nước ô mai.
Dân chúng hai mặt nhìn nhau, cũng không biết phải nói cái gì, chuyện lông gà vỏ tỏi... Ngay cả chuyện trong nhà vứt mấy cây hành tây cũng phải nói luôn sao? Có thể bị xem thành cố ý quấy rối rồi đánh bằng roi hay không a.
Hiện trường một mảnh an tĩnh, đúng lúc gà nướng bên cạnh vừa chín tới, một mùi hương thơm nức mũi nghênh diện thổi tới, Ôn Liễu Niên cùng dân chúng xung quanh đồng thời yên lặng nuốt nước miếng, rất muốn ăn.
Triệu Việt xoay người vào quán ăn, mua gà nướng.
Ôn Liễu Niên ngẩn ngơ: "Cho ta một cái chân gà là được." Tuy rằng có thể ăn, nhưng cũng không thể ăn đến mức như thế a.
Triệu Việt để cho lão bản chặt gà nướng thành từng miếng gói lại, đặt toàn bộ ở trên bàn, nhìn dân chúng nói: "Nói một chuyện thì có thể lấy một miếng gà nướng, nói chuyện không có tác dụng cũng không sao, bất quá nếu ai nói không có căn cứ, coi chừng nửa đêm Quỷ Ảnh tìm tới cửa."
Gà nướng nóng hôi hổi đối với dân chúng chưa ăn cơm mà nói, vẫn là rất có lực hấp dẫn, huống hồ thái độ tri huyện đại nhân nhìn qua tựa hồ còn rất tốt, thế là một lát sau, cuối cùng có người trẻ tuổi dè dặt nói: "Năm ngoái, tức phụ nhà ta giặt xiêm y phơi ở trong sân, kết quả sau một đêm thì bị mất hết, có vài cái áo choàng phía trên rách không ít chỗ, dự tính tên trộm kia nhìn cũng chướng mắt, cho nên không có lấy, chuyện này có tính không?"
"Tất nhiên là tính." Triệu Việt gật đầu, để lão bản đưa cho hắn một miếng gà nướng.
Người trẻ tuổi hoan hoan hỉ hỉ, không nghĩ tới chuyện này cũng được !
Một người vừa mở miệng, dân chúng xung quanh cũng lập tức sinh động lên, nói chuyện bị mất xiêm y cũng có thể lĩnh gà nướng, vậy nhà ta mất ba bốn xâu thịt khô, vậy thì càng phải nói !
"Mọi người từ từ đã." Dân chúng mồm năm miệng mười, Mộc Thanh Sơn có chút theo không kịp.
Ôn Liễu Niên buông chân gà chà xát tay, đến ngồi ở một bên hỗ trợ.
Có thể khiến Ôn đại nhân tự mình làm sư gia, Thi Phùng cũng không dám qua loa, hỏi được một đám dân chúng, quả thực thu hoạch rất nhiều chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi -- Thật sự là rất nhỏ a ! Nhà này mất nửa lu gạo, nhà kia mất một cái giường chăn bông, thêm vào cùng một chỗ cũng không có giá trị bao nhiêu tiền.
Lão bản nướng gà không kịp, đành phải nói mọi người cho thiếu, ngày mai lại đến lấy.
"Không tồi." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Mọi người vất vả rồi."
Dân chúng lập tức kịch liệt xua tay, tỏ vẻ không vất vả, gà nướng quán này ăn rất ngon !
Thi Phùng dè dặt hỏi Ôn Liễu Niên: "Đại nhân còn chuyện gì khác không?"
"Thời gian cũng không sớm, tạm thời cứ như vậy đi." Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, trong đầu đại khái đã có manh mối.
Dân chúng vô cùng cao hứng mang theo gà nướng về nhà, trong phòng ngủ khách điếm, Mộc Thanh Sơn đem khẩu cung dân chúng chỉnh lý lại: "Đại nhân có muốn xem lại một lần không?"
"Không cần." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Ta đều có thể nhớ hết."
Tất cả mọi người tại hiện trường trầm mặc một chút, bình thường đọc sách trí nhớ tốt thì cũng thôi đi, chuyện lông gà vỏ tỏi này cũng có thể nghe qua là không quên được, đầu rốt cuộc là lớn lên thế nào a...
"Ngươi thấy thế nào?" Ôn Liễu Niên hỏi Triệu Việt.
"Những đồ vật bị mất đều là thức ăn, đồ dùng để sinh hoạt, bột gạo dầu y phục đệm chăn, quỷ nào sẽ trộm thứ này." Triệu Việt nói, "Tám phần là người lưu lạc bên ngoài."
"Phụ cận này có tòa núi hoang, nói không chừng tên trộm kia là ngụ ở chỗ đó." Ôn Liễu Niên nói, "Ít nhiều gì hẳn là cũng có chút công phu, võ nghệ cao cường cho nên mới bị dân chúng xem thành Quỷ Ảnh."
"Núi hoang... Ý ngươi là nói núi Đại Hắc?" Chu Mộ Bạch hỏi.
"Ừ." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Đi tìm thử xem, nói không chừng sẽ có manh mối."
"Chuyện đơn giản như vậy, cư nhiên cũng có thể bị quan phủ địa phương kéo lâu như thế." Thượng Vân Trạch lắc đầu.
"Không phải vị quan nào cũng thông minh giống đại nhân." Mộc Thanh Sơn rất nghiêm túc.
"Cũng không phải là Thi Phùng không suy nghĩ được, chỉ là không muốn phiền toái mà thôi." Ôn Liễu Niên rót nước, "Bên trong quan trường, loại người sử dụng mánh lới này không phải là ít."
"Lại nói tiếp, chúng ta cũng nhớ tới một chuyện hơi kì lạ." Ám vệ đột nhiên nghĩ đến, "Tối qua chúng ta đi dạo trên đường, nghe được một đôi phu thê đang cãi nhau, tựa hồ là trong nhà mất lão hổ bằng bông của tiểu oa nhi."
"Lão hổ bằng bông?" Ôn Liễu Niên nghi hoặc.
"Đúng vậy." Ám vệ gật đầu, "Chúng ta còn tận tình khuyên bảo một phen." Cuối cùng ngay cả ly trà cũng không uống được, quả thực không xong.
Người còn lại: ...
Chuyện này cũng muốn quản?
"Trộm bột gạo dầu thì cũng thôi đi, trộm lão hổ bằng bông làm gì?" Chu Đỉnh Thiên nhíu mày.
Ám vệ nói: "Chơi."
Chu Đỉnh Thiên tùy tay cốc đầu hắn.
Ám vệ hai mắt đẫm lệ, cư nhiên bạo lực y chang cung chủ !
"Ăn cơm trước đi." Thượng Vân Trạch nói, "Trời cũng tối rồi, đợi lát nữa tửu lâu cũng sắp đóng cửa."
"Cũng được, ăn cơm trước." Ôn Liễu Niên lúc trước cũng chưa ăn xong gà nướng, không nói còn không cảm thấy, vừa nói bụng lập tức liền bắt đầu kêu ọt ọt.
Triệu Việt nói: "Bên trong thành cũng không có tửu lâu tốt, ngay góc có quán mì, chỉ có thể ăn lót bụng mà thôi."
"Không sao." Ôn Liễu Niên nói, "Có thể ăn no là được."
Ám vệ ở phía sau cảm khái, đại nhân thật sự là phi thường dễ nuôi, đại đương gia quả thực có phúc khí.
Thành Tứ Phương thừa thãi lúa gạo, cho nên mì phở cũng làm rất ngon, tuy nói độ tinh xảo nếu so sánh thì kém Giang Nam một chút, nhưng cũng có vài phần tư vị đậm đà, ớt cay đỏ au rắc dầu mè vào bát, cả phòng đều tràn ngập hương thơm.
Ôn Liễu Niên cúi đầu há miệng ăn, hiển nhiên đói bụng rất lâu.
Thượng Vân Trạch trong lòng có chút cảm khái, vì sao nhà người khác dễ nuôi như thế?
Mộc Thanh Sơn tiếp tục nghiêm túc lựa đồ ra bên ngoài, không ăn củ cải, không ăn lá tỏi, không ăn thức ăn, mì cũng phải chia ra một nửa, toàn bộ đều bỏ vào trong bát Thượng bảo chủ.
Thượng Vân Trạch đành phải thở dài, lại gọi cho hắn thêm một dĩa bánh gạo nếp đậu đỏ.
Nhìn thấy hình như là ăn rất ngon... Ôn Liễu Niên yên lặng duỗi đũa, gắp một cái.
Thế là Thượng Vân Trạch liền tỏ ra hâm mộ Triệu Việt.
Ánh nến trong quán mì mờ nhạt mà ấm áp, ám vệ nói nói cười cười, thoạt nhìn rất là náo nhiệt.
Cách đó tại ngã rẽ không xa, một thân ảnh màu trắng bỗng nhiên biến mất, nửa phần tung tích cũng không lưu lại.
Sau khi ăn xong mì, mọi người cảm thấy mỹ mãn trở về khách điếm, tính toán tiếp tục thương nghị đến núi Đại Hắc tìm kiếm. Ôn Liễu Niên đẩy cửa phòng ngủ ra, kết quả liền nghe được một tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Mộc Thanh Sơn bị dọa đến run rẩy, theo bản năng nắm lấy tay Thượng Vân Trạch.
Tiếng khóc còn đang tiếp tục, rõ ràng là truyền từ trên giường đến, ám vệ bước đến xốc màn lên, chỉ thấy là một đứa bé trắng trẻo mềm mềm, nhìn qua có hơi gầy yếu, đang ngậm ngón tay lớn tiếng khóc.
"Đây là..." Mọi người hai mặt nhìn nhau, gọi lão bản khách điếm tới hỏi, đều nói cái gì cũng không biết, hoàn toàn cũng không có ai tiến vào.
"Hẳn là đi bằng cửa sổ." Ôn Liễu Niên từ trên mặt đất nhặt lên nửa thanh gỗ bị gãy.
Ám vệ kiểm tra đứa bé một lần, phát hiện trên người manh mối gì cũng không có, ngược lại là thật sự nhỏ gầy, thế là gọi tiểu nhị nấu chút cháo, đút từng muỗng cho nó ăn.
"Nhìn qua còn rất khả ái." Mộc Thanh Sơn xoa bóp tay đứa bé, "Chuyện này phải làm thế nào?"
"Hẳn là do Quỷ Ảnh đưa tới." Ôn Liễu Niên nói.
Chu Đỉnh Thiên cũng gật đầu: "Một đường hành tung cùng thân phận đều không bảo mật, đại khái là đối phương nghe được phong thanh, cho nên đưa đứa bé tới, trên người không có bất cứ dấu hiệu nào, hẳn không phải là vì giải oan hay là chuyện khác, chỉ là đơn thuần muốn cho chúng ta nhận nuôi."
"Muốn nuôi không?" Ám vệ một bên luống cuống tay chân dỗ, một bên hỏi Ôn Liễu Niên.
"Cho dù muốn nuôi, nhưng cũng không thể mơ mơ hồ hồ liền nuôi." Ôn Liễu Niên nhìn về phía Triệu Việt, "Ngày mai ngươi mang vài người đến núi Đại Hắc, xem thử có tìm được manh mối gì hay không."
Triệu Việt gật đầu: "Được."
Sau khi đứa bé ăn no, liền hô hô ngủ thiếp đi, ngược lại là rất nhu thuận.
Ám vệ dè dặt đặt nó lên trên giường, thuận tiện cảm khái so với nhi tử Tả hộ pháp dễ dỗ hơn a... Mẫu thân nhất định rất hiền lành !
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Việt liền cùng Chu Mộ Bạch, vài ám vệ vào núi, bởi vì ngày thường nơi này cũng không có ai đến, cho nên rất là hoang vu, cơ hồ ngay cả đường cũng muốn bị cỏ dại vùi lấp.
"Núi quá lớn, muốn tìm một người cũng không dễ dàng." Triệu Việt nói, "Mọi người chia nhau ra đi tìm, nếu có phát hiện gì thì dùng đạn tín hiệu để liên lạc."
Chu Mộ Bạch gật đầu, mọi người tách ra bốn phía, dưới ánh mặt trời gay gắt tiếp tục tìm kiếm ở trong núi. Triệu Việt ở Triêu Mộ nhai đã nhiều năm, tất nhiên biết dạng địa thế nào thích hợp để cư trụ, sâu bên trong hạp cốc có một dòng nước, đi dọc theo vào bên trong một lúc, chỉ thấy ven đường có vài cái cọc, nhìn qua giống như là bị người dùng đao kiếm chém đứt.
Địa thế hiểm trở, hiển nhiên không phải người đốn củi trong thôn trấn, ven đường Triệu Việt càng tỏ ra cẩn thận, cuối cùng ẩn nấp dưới một lùm cây, tìm thấy một chỗ huyệt động, bên cạnh còn có một cái hàng rào gỗ.
Tùy tay châm một cây đuốc, Triệu Việt quét cành khô lá héo ra đi vào bên trong, huyệt động không tính lớn, đi sâu vào một chút đã là cuối đường. Góc tường có một cái đệm chăn rách nát, phía trên có một lớp bụi rất dày, còn có một bình gốm bị vỡ.
"Thế nào?" Sau khi nhận được đạn tín hiệu, người còn lại cũng chạy đến.
"Nơi này có hơn một người ở." Triệu Việt nói, "Bất quá dựa theo trình độ đệm chăn cũ nát, ít nhất đã hoang phế ba bốn tháng."
"Ít nhất nói rõ suy đoán lúc trước không sai, Quỷ Ảnh đích thực là có khả năng ở trong núi." Chu Mộ Bạch ngồi xổm xuống nhìn nhìn bình gốm, "Khách điếm cùng tiệm mì tối qua đều sử dụng bình đựng nước loại này, hẳn là trộm được từ trong thôn trấn, nếu thật sự không tìm thấy, cũng chỉ có thể điều binh phong tỏa núi."
Triệu Việt lắc đầu, "Tìm thêm một chút nữa xem, đối phương ngoại trừ trộm chút thức ăn y phục, cũng không làm chuyện gì ác, không xem như người đại gian đại ác, không đáng phải hao tâm tổn trí như thế."
Nói thì đơn giản, mọi người tiếp tục ở trong núi tìm hồi lâu, nhưng cũng không phát hiện manh mối còn lại, nửa đêm liền trở lại khách điếm, Ôn Liễu Niên đang ở bên cạnh bàn dỗ tiểu oa nhi, người còn lại vẫn còn chưa ngủ.
"Thế nào?" Chu Đỉnh Thiên hỏi.
Triệu Việt đem phát hiện trong núi nói một lần.
"Sơn động hoang phế, có khi nào đối phương đã đi rồi hay không?" Mộc Thanh Sơn nhíu mày.
"Cũng không nhất định." Triệu Việt nói, "Cũng có khả năng là thay đổi một nơi khác để tránh gió, cho nên đổi một chỗ huyệt động thích hợp hơn để ở."
"Thế nhưng một ngọn núi lớn như vậy, nơi thích hợp để ở thật sự là rất nhiều." Mộc Thanh Sơn nói, "Phải tìm thế nào?"
Người còn lại đều nhìn Ôn Liễu Niên.
"Rất khó tìm sao?" Ôn Liễu Niên hỏi Triệu Việt.
"Phải tốn thời gian một phen." Triệu Việt nói, "Nếu đối phương có ý định tránh né, hoặc là dứt khoát rời khỏi thành, vậy thì càng khó tìm."
"Như vậy a..." Ôn Liễu Niên như là có suy nghĩ.
Đứa bé cười khanh khách, thò tay kéo kéo tóc của hắn.
"Điều kiện trên ngọn núi này hẳn là rất gian khổ." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá đứa bé này lại được dưỡng rất tốt, tuy nói hơi nhỏ gầy, bất quá hôm nay đại phu đến xem qua, nói không mắc bệnh gì cả, xiêm y cũng là sạch sẽ."
"Cho nên thì sao?" Triệu Việt hỏi.
"Cho nên mặc kệ đối phương là người hay quỷ, hẳn là rất thích đứa bé này, muốn cho nó có một cuộc sống tốt hơn." Ôn Liễu Niên nói, "Bằng không tùy tiện đặt ở trước cửa một hộ gia đình nào đó là được, cũng sẽ không mạo hiểm đến tặng cho chúng ta."
Mộc Thanh Sơn gật đầu: "Cũng đúng."
"Cho nên ngươi muốn dùng đứa bé này dụ đối phương xuất hiện?" Triệu Việt hỏi.
"Ừm." Ôn Liễu Niên chọc chọc tiểu oa nhi, "Nghe qua cũng không giống là người xấu, nói không chừng là có ẩn tình khó nói gì đó, cần gì phải giả làm nửa người nửa quỷ lưu lạc bên ngoài."
"Thế nhưng còn phải trở lại Vương Thành phục mệnh." Chu Mộ Bạch nhắc nhở, ở đây kéo dài, nhưng không biết phải tới khi nào mới có thể chấm dứt.
Ôn Liễu Niên hỏi: "Ta cũng không thể bệnh thêm vài ngày sao?"
Chu Mộ Bạch dừng một chút: "... Có thể."
"Vậy không có vấn đề gì nữa." Ôn Liễu Niên đưa đứa bé cho hắn, "Đêm nay ngươi trông chừng nó."
Chu Mộ Bạch thân thể cứng đờ: "Ta?" Đêm qua rõ ràng sư gia trông chừng rất tốt.
Nhưng Ôn Liễu Niên hiển nhiên không tính toán thay đổi chủ ý, liền kéo Triệu Việt trở về phòng ngủ, gọi nước ấm tới giúp hắn lau người: "Có mệt không?"
"Không mệt." Triệu Việt nắm tay hắn, thở dài nói, "Lại không giúp gì được cho ngươi rồi."
"Một ngọn núi lớn như vậy, muốn tìm một người nói dễ hơn làm." Ôn Liễu Niên giúp hắn xoa bóp bả vai, "Có thể tìm được một chỗ sơn động là rất giỏi rồi, nếu đổi lại là ta, dự tính một năm cũng không nhất định có thể tìm được."
Triệu Việt cúi đầu hôn lên tay hắn.
"Ta đi rót cho ngươi chén nước." Ôn Liễu Niên nói.
Triệu Việt gật đầu, nhìn thấy hắn đứng bên cạnh bàn, ngực lại không biết lý do vì sao lại đau.
"Ngươi làm sao vậy?" Thấy sắc mặt hắn không ổn, Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ.
"Không có gì." Triệu Việt nói, "Ta điều tức một lát là được."
Ôn Liễu Niên gật đầu, ngồi một bên trên băng ghế cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn.
Lồng ngực giống như là bị người đấm cho một quyền, đau nhức giống như cơn sóng lan tràn ra khắp thân thể, Triệu Việt ở dưới nước nắm chặt tay thành quyền, tuy nói ngâm mình ở trong nước ấm, nhưng toàn thân lại là rét lạnh thấu xương.
Thấy sắc mặt hắn càng ngày càng tệ, Ôn Liễu Niên cũng bất chấp tất cả, đứng lên muốn chạy đi tìm Chu Đỉnh Thiên, lại bị hắn giữ chặt một phen.
"Sao rồi?" Ôn Liễu Niên vội vàng ngồi xổm bên cạnh hắn.
"Không có việc gì." Triệu Việt thở ra một hơi, tựa vào bên thùng tắm nghỉ ngơi một lát.
"Sao đột nhiên lại như vậy." Ôn Liễu Niên nắm bàn tay lạnh băng của hắn, vẫn là có chút sốt ruột.
"Đại khái là luyện công quá mệt mỏi." Triệu Việt nói, "Sáng mai ta tự mình đi hỏi Chu Tiền bối, bây giờ thì không nên quấy rầy hắn nghỉ ngơi."
"Ừm." Ôn Liễu Niên gật đầu, lấy lý y qua đưa cho hắn thay, thẳng đến lên giường, tim còn đang đập thình thịch.
"Dọa ngươi rồi à?" Triệu Việt ôm hắn vào trong ngực.
"Người luyện võ đều sẽ như vậy sao?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Ngẫu nhiên sẽ." Triệu Việt vỗ vỗ lưng hắn, "Đừng sợ."
Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, có chút dọa người.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, Hồng giáp lang ghé vào bên trong hộp nhỏ, nhàm chán lắc lắc xúc tu.
Không có Cổ Vương bồi mình cùng nhau chơi...