Q2 Chương 6.
Trà gian rộng rãi, 11 người ngồi quanh 3 bàn trà, chiếu ngọc mát mẻ dễ chịu, không có vẻ gì là chật chội.
Mỗi trà gian đều có 2 khung cửa sổ, có thể tùy ý mở ra hóng gió, hoặc đóng lại đón ánh sáng qua lớp giấy mỏng.
Khung cảnh thanh nhã, làm người ta không tự chủ được bình tâm.
11 người đều là thiếu niên, lớn nhất vẫn chưa quá 22, vì vậy có nhiều chủ đề chung, bầu không khí rất hòa hợp.
Từ Hiểu Liên và Viên Phúc Hải không khác gì hai cái loa bát quái, đủ thứ chuyện kỳ kỳ quái quái bị hai tên này lôi ra.
Viên Phúc Hải quan tâm nhất chính là mỹ nữ ở đâu đẹp nhất? Giang Nam nhu tình hay Bắc Địa anh khí?
Nghe mấy người trang luận qua lại, trong đầu Lâm Thanh bất giác lóe lên thân ảnh Lý Uyển Tâm.
Nàng một người một kiếm chặn đứng một đám người Câu Hồn Tông, cả ngày anh khí bừng bừng, hành động dứt khoát không kém gì nam tử… nhu tình ở đâu…?
Ngô Tịnh và Yến Nhu thỉnh thoảng mới góp lời, hai người này… từ đầu đến giờ cứ dính vào nhau như cục nam châm, xung quanh giống như tỏa ra màu hồng… lóe mù mắt cẩu độc thân Viên Phúc Hải!
Tỉ tỉ Lục Thiếu Thanh, cũng chính là tẩu tử tiện nghi của Lâm Thanh yên lặng ngồi một bên, thỉnh thoáng liếc mắt nhìn hắn, một bộ muốn nói lại thôi.
Lâm Thanh chỉ có thể làm bộ không biết, Lâm Tính ăn người ta xong chạy mất, thân làm đệ đệ hắn đành chịu.
Bảo Lâm Thanh hắn tự vạch trần Lâm Tính là việc không có chút gánh nặng gì cả, loại đức tính của tên này… đủ rác.
Nhưng Lục Như Ý nhìn qua vô cùng tin tưởng Lâm Tính, có thể nói đưa hết tâm can cho y, Lâm Thanh sợ rằng cho dù Lâm Tính đứng trước mặt nàng thừa nhận, nàng chưa chắc đã tin.
Lâm Thanh quyết định lần sau viết thư cho Lâm Chí Cao cần đặc biệt nhắc đến chuyện này.
Huynh đệ Lục Thiếu Thanh là bằng hữu của hắn, về tình về lý đều không thể xem như không thấy, nếu giúp được tự nhiên phải giúp đỡ, không giải quyết được liền ném cho huynh trưởng.
Theo Lâm Thanh, Lâm Chí Cao là đại ca, bối phận lớn nhất, sau này cũng chính là người thừa kế chức vị chưởng môn Bạch Lâm kiếm phái.
Chuyện của tam ca Lâm Tính do đại ca sử lý là rất hợp tình hợp lý rồi! Hoàn toàn không phải do hắn ngại phiền phức… đúng, chính là như thế!
Quyết định được chủ ý, Lâm Thanh không xoắn xuýt đề tài này nữa.
Hắn chuyển sang hỏi đáp những gì không hiểu, bổ sung thêm kiến thức.
Nhưng nếu nói về kinh nghiệm giang hồ, đám người ở đây đều là thái kê, thế là mỗi kẻ một ý, tràng diện náo nhiệt lên.
Dương Ngọc Chi an vị bên cạnh Lâm Thanh, chớp cặp mắt to tròn, một bộ sùng bái nhìn hắn.
Ngón tay tinh tế thon gọn của nàng pha một ly trà, đưa đến trong tay y.
"Thanh ca, chàng mau uống đi." Nét mặt nàng ôn nhu, thân thể hơi dựa sát vào Lâm Thanh, thanh âm như chuông gió.
Lâm Thanh vốn định từ chối, nhưng hương trà bay vào mũi, khiến hắn theo bản năng nhìn nhiều mấy lần.
Tách trà không lớn không nhỏ, nước trà bên trong màu sắc vừa đến, mang theo chút xanh nhạt, bên trên có chút gợn sóng nhè nhẹ, nhiệt độ không nóng không nguội.
Lâm Thanh có 3 thứ khó cưỡng lại nhất: 1 là mỹ nhân xinh đẹp, hai là thư tự, 3 chính là trà ngon cùng mỹ thực.
Hắn do dự một chút, sau đó lại cảm thấy chỉ là một tách trà thôi mà, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy!? Dương Ngọc Chi đâu phải mãnh thú hồng hoang gì? Từ khí tức xem ra, nàng còn chưa bước vào Thông Huyệt Cảnh, vẫn nằm trong phạm vi có thể ứng đối.
Vậy thì ta do dự gì chứ?
Lâm Thanh biểu cảm hùng hổ tiếp lấy tách trà, một hơi uống cạn sạch!
Nhưng uống xong mới chợt cảm thấy, vị trà cò chưa nhấm nháp được chút nào đã nuốt xuống hết mất rồi…
Dương Ngọc Chi như đã có đoán trước, đưa đến một tách trà khác, hương vị cùng nhiệt độ hoàn toàn đồng nhất với tách trà Lâm Thanh vừa uống cạn.
Y nhìn chén trà trống trơn trong tay, lại nhìn sang tách trà được 5 ngón tay như ngọc đưa đến, nhất thời có chút mờ mịt.
Cảm giác mình giống như đứa bé, được Dương Ngọc Chi chăm sóc từng chút một…
"Thanh ca, còn không uống, sẽ nguội đấy." Dương Ngọc Chi dùng thanh âm ôn nhu tận xương tủy nói khẽ, nàng tự tay lấy tách trà trong tay Lâm Thanh ra, sau đó đặt tách trà mới vào.
"A… đa tạ." Lâm Thanh còn có thể làm gì hơn, chỉ có thể nói như vậy.
Nhưng Dương Ngọc Chi vẫn nhìn chằm chằm Lâm Thanh, nhìn đến hắn có chút không tự nhiên, nhìn đến mức hắn uống xong trà lúc nào cũng không biết.
Dương Ngọc Chi lại đưa sang một tách trà khác, hai tay chống cằm nhìn Lâm Thanh, cặp mắt long lanh nhìn hắn chăm chú, giống như muốn nói: uống nhanh đi, uống nhanh đi, ta còn rất nhiều trà!
Lâm Thanh cuối cùng cũng không biết trà mình uống có vị gì…
Từ Hiểu Liên hứng thú nhìn hai người, Lâm Thanh khi ở chung với bọn họ luôn nắm giữ thế chủ động, nhưng trước mặt Dương Ngọc Chi hoàn toàn không có sức phản kháng.
Tâm bát quái của nàng lại ngứa ngáy, trong lòng giống như bị mèo cào loạn.
Rốt cuộc, Từ Hiểu Liên không nhịn được hỏi:
"Dương cô nương và Chu công tử là quan hệ gì vậy?"
Lời thốt ra, nàng mới cảm thấy không ổn, vội che miệng lại.
Đây là việc cá nhân của người khác, lại còn là trước mặt nhiều người như vậy, hiển nhiên không nên hỏi.
Nhưng Từ Hiểu Liên cũng điểm ra nghi hoặc của đám người ở đây.
Lâm Thanh cùng nàng nhìn qua vừa giống một đôi, nhưng lại không giống, để bọn họ cực kỳ tò mò…
Lâm Thanh đang định lên tiếng thanh minh, nhưng chợt nghĩ đến, hắn giống như không biết phải nói gì.
Nếu nói đây là lần thứ 2 hai người gặp nhau, vậy tại sao hắn lại để nàng theo cùng mà không phản đối? Hai người nói qua nói lại, thật giống như người quen lâu năm.
Trong lòng Lâm Thanh đột nhiên đánh thót một cái, bất tri bất giác, hắn đã bị Dương Ngọc Chi dắt mũi từ lúc nào không biết…
Dương Ngọc Chi thì chỉ cười nhẹ, nàng lấy từ trong ngực ra một mặt dây chuyền bằng đá.
"Chính là Thanh ca chủ động cầu hôn ta…" Dương Ngọc Chi một tay áp trên gò mà hơi hồng lên, thanh âm mang thóc chút ngại ngùng.
Mặt dây chuyền làm bằng Trú Ảnh Thạch màu trắng, mặt trên bóng loáng như gương.
Trú Ảnh Thạch vưa được kích phát, liền chiếu ra cảnh Lâm Thanh nâng cằm Dương Ngọc Chi, khuôn mặt hai người kề sát nhau, bởi vì góc quay xảo quyệt, vì vậy vừa giống như đang hôn, lại vừa giống như đang nhìn nhau.
Đám người Ngô Thịnh lập tức chuyển ánh mắt sang Lâm Thanh.
Viên Phúc Hải dùng ánh mắt thán phục nhìn hắn.
Với y mà nói, có thể làm cho một cô nương xinh đẹp động lòng người, phảng phất tiên nữ như Dương Ngọc Chi hết lòng hết dạ, Lâm Thanh thật sự là cao tay!
Từ ánh mắt mấy người khác, Lâm Thanh có thể cảm nhận được đủ loại tâm tình kỳ quái.
Hắn miễn cưỡng cười cứng nhắc, miệng há ra, nhưng không biết nên nói gì…
Trong lòng thì điên cuồng hỏi tại sao! Tại sao cô không chiếu đoạn trước!? Tại sao cô không chiếu đoạn sau!?
Dương Ngọc Chi cẩn thận thu mặt dây chuyền lại, cất kỹ trong áo, sau đó nhìn sang Lâm Thanh, ánh mắt nhu tình mật ý.
Lâm Thanh đụng mắt với nàng, trong lòng rùng mình… nữ nhân này… có độc! Không thể đụng! Đúng là người điên!
Đang lúc Lâm Thanh lúng túng không thôi, một người bước lên tức bậc thang, hấp dẫn sự chú ý của đám người.
Lâm Thanh thở ra một hơi may mắn, vô thúc dùng khóe mắt nhìn lén Dương Ngọc Chi.
Nhưng lập tức đụng phải ánh mắt như biết cười của nàng.
Hắn quyết đoán thu mắt lại, nhìn sang người vừa bước lên lầu.
Viên Phúc Hải có thể thỉnh thoảng tìm đến tầng 4 làm loạn, là vì cô cô y và Vũ Dư Nhiên quan hệ rất tốt, nên thường thường xuyên có thể gặp mặt, đã rất quen thuộc.
Nếu không sớm liềm bị đá ra ngoài rồi.
Thế nên người bình thường, một khi đã đơn độc bước lên tầng 4, hoặc là đã lĩnh ngộ ra Ý cảnh, tiến vào cảnh giới Ngộ Ý.
Hoặc là sớm đã vượt qua Ngộ Ý, tiến vào những cảnh giới cao hơn.
Mà người vừa bước lên nhìn qua chỉ khoảng 23 - 24 tuổi, là một thanh niên, từ khí tức xem tỏa ra, cảnh giới ở khoảng Dẫn Mạch Cảnh, có lẽ đã mở ra huyệt Thiên Đài.
Thanh niên này ngũ quan thường thường, nhưng ánh mắt sáng ngời hữu thần, trên thân mặc một bộ y phục hiệp khách, sau lưng cõng trường thường.
Mặc dù không cố ý thể hiện ra, nhưng vẫn cho người ta cảm nhận được một cỗ ngạo khí.
Người này gỡ trường thường xuống, hai tay chắp trước ngực coi như chào hỏi, sau đó mở miệng nói với Vũ Dư Nhiên:
"Vãn bối Chu Cơ, hy vọng có thể thỉnh giáo tiền bối."
Vũ Dư Nhiên vừa nghe hai chữ tiền bối, lập tức lông mày giật một cái, nụ cười trên khuôn mặt tinh xảo không hiểu sâu thêm vài phần.
"Chu công tử, mời." Nàng khẽ đảo qua Chu Cơ, tiếu dung như thường, nhưng khiêu khích trong ngữ điệu đã không còn.
Chu Cơ chỉ cảm thấy một trận ý lạnh xô g lên đỉnh đầu, giống như bị một đầu mãnh thú nhìn chằm chằm.
Thế như gần 20 năm luyện võ, để y có một tâm lý kiên định vô cùng, làm sao chỉ vì một cái liếc mắt mà lùi bước?
Mặc dù không biết ra sao, nhưng Chu Cơ vẫn hoành thương trước người, tư thế chờ phát động.
Trong trà gian, Viên Phúc Hải một tay che mặt, ánh mắt xuyên qua kẽ ngón tay nhìn vào Chu Cơ, trong miệng thờ dài, làm bộ ngữ khí cảm khái:
"Ài… vị huynh đệ này, đúng là chưa trải sự đời… lần này hắn thảm rồi."
...