Quyển 2 Chương 7.
Tia sáng mặt trời chiếu ngang vào tầng 4 Anh Hùng Lâu, khiến cái bóng Chu Cơ đổ ngang xuống mặt sàn.
Thân hình y thẳng tắp như kẻ, vững vàng như trụ, trong tay nắm trường thương hoành ngang.
Ánh mắt tập trung vào nữ tử trước mặt.
Nàng nhàn nhã rót trà, ánh mắt không mảy may nổi lên chút gợn sóng nào.
Chu Cơ kéo thân hình ra sau, mũi thương không biết từ lúc nào đã phủ lên một tầng thương ý nhàn nhạt, không khí chung quanh quay vần vặn vẹo, giống như bị xáo trộn liên tục.
"Vù!"
Đột nhiên, thanh âm xé gió vang lên, tường thương như hồng cắt ngang, không khí bị mũi thương sắc bén cắt chém, khí cơ vặn vẹo tỏa ra chung quanh.
Người trong trà gian chỉ cảm thấy hai mắt giống như tiếp xúc với dao sắc, có một loại cảm giác bén nhọn kiên cường, ai nấy hai mắt đăm đăm, chú ý từng cử chỉ một của Chu Cơ.
Trái với những trà khách này, Vũ Dư Nhiên lại như mặt hồ yên ổn, vạn năm không gợn sóng.
Ngọc thủ miết nhẹ miệng tách trà.
Nước trà theo ngón tay tinh tế như ngọc của nàng di chuyển mà bay lên.
Vũ Dư Nhiên khẽ vung tay lên, tay áo vẽ một vòng cung trong không trung, kéo the dòng nước cắt qua không khí.
"Két…!"
Thanh âm kim loại va chạm chói tai vang lên, mũi thương mới một giây trước còn khí thế như hồng, tưởng chừng có thể cát ngang tất cả, giây sau đã bị đánh bay!
Nước trà mỏng như cánh ve cắt ngang mà ra, chém bay trường thương.
Chu Cơ còn chưa kịp nhìn rõ ràng, thân dưới đã cảm thấy lành lạnh.
Y co rúm có mặt, ánh mắt giả bộ trấn định cúi đầu nhìn xuống.
Dây quần Chu Cơ có một đường cắt ngọt chém đứt, theo đó, đương nhiên quần ngoài của hắn đã rơi xuống mặt sàn, chỉ còn quần đùi vừa đủ che đi giữa háng.
Lâm Thanh giật giật khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Vũ Dư Nhiên nghĩ mà sợ.
May mắn trước đó hắn nghe Viên Phúc Hải gọi nàng là tiểu thư, nếu không sợ là… Lâm Thanh quay sang chắp tay với Viên Phúc Hải, ánh mắt: cảm tạ huynh đệ!
Viên Phúc Hải khoát khoát tay, ý nói không có gì.
"Để Chu công tử chê cười rồi, là tiểu nữ lỡ tay, không khống chế được lực đạo, mong công tử thứ lỗi, mời." Vũ Dư Nhiên khe che miệng cười nhẹ, thanh âm dễ nghe vang lên, nhưng nghe thế nào cũng đầy mỉa mai.
Chu Cơ co rúm bộ mặt một cái, sau đó tay run run kéo quần lên, nhặt lại trường thương, lễ tiết tính chắp tay:
"Đa, đa tạ Vũ tiê - cô nương chỉ điểm, tại hạ xin cáo từ trước.."
Dứt lời, y dứt khoát xoay người, xách thương chạy mất.
Nói đùa, mặt đã mất hết, còn ngồi uống cái gì trà? Y cũng muốn mặt được không!? Lỡ tay? Không khống chế được lực đạo? Nói đùa! Một võ giả Đạo Đài có thể lỡ tay sao!?
Lúc này Chu Cơ có ngu ngốc thế nào cũng biết được tình hình ra sao.
Trong đầu y vô hình phỉ nhổ vận khí của mình, vốn muốn khiêu chiến Anh Hùng Lâu kiếm thêm chút danh tiếng, không nghĩ đến vừa lên tầng 4 liền giẫm phải… nếu giang hồ truyền ra: Nhất Kích Tiểu Thần Thương - Chu Cơ bị lột quần trong Anh Hùng Lâu… Thật sự không dám nghĩ, quá đẹp mặt!
Lâm Thanh nhìn theo bóng lưng Chu Cơ chạy xuống lầu dưới, trong lòng thầm cảm khái giang hồ nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận liền có thể mất đi thanh danh một đời trong chớp mắt.
"Thanh ca, cho dù chàng có biến thành bộ dạng nào, trong lòng Ngọc Nhi, chàng vẫn là đại anh hùng." Dương Ngọc Chi chớp chớp cặp mắt to tròn, khẽ thì thầm vào tai Lâm Thanh.
"Dương cô nương ưu ái, ta nào dám nhận…" Lâm Thanh run lên một cái, có cảm giác khắp người nổi da gà, miễn cưỡng đáp lại Dương Ngọc Chi.
"A! Ta nhớ ra, người vừa rồi… giống như là Nhất Kích Tiểu Thần Thương - Chu Cơ!" Từ Hiểu Liên đột nhiên gõ bàn nói.
"Ách, không nghĩ đến người vừa rồi là cường giả Hạ Nhân Bảng!" Viên Phúc Hải cũng một bộ chợt nhận ra cảm khái.
…
Đám người Lâm Thanh trò chuyện vui vê trong trà gian, thời gian cùng bằng hữu luôn luôn trôi nhanh, chớp mắt, cửa sổ đã ngả xuống từng tia nắng màu vàng cam.
"Mới vậy mà đã gần tối, sắp đến thời gian Hạ Đăng, ta đã thuê sẵn lâu thuyền rồi." Cúc Ninh lên tiếng đề nghị, nàng mặc một thân váy vàng, ánh mắt nhu hòa, dung mạo xinh đẹp dịu dàng.
"Ta đồng ý, Lâm và Dương cô nương mới lần đầu đến Bích Thành, nếu không thường thức Hạ Đăng một lần, là thiệt lớn!" Ngô Thịnh tán đồng.
Đám người liền kéo nhau rời khỏi Anh Hùng Lâu.
11 người lên đường tới bến tàu Cúc gia.
Trời chiều ngả sang màu cam, Bích Thành còn náo nhiệt hơn cả khi sáng.
Đèn lồng đỏ treo đầy hai bên đường phố, dọc theo con đường ra bến tàu, Lâm Thanh có thể nhìn thấy dòng người đông đúc như hải lưu chảy cuồn cuộn.
Hai hàng dương liễu giống như cũng nhiễm lên một màu đỏ ửng diễm lệ, rũ xuống mặt sông Tiểu Hà đầy lâu thuyền qua lại.
Khắp mặt hồ là một màu sáng rực rỡ, nhìn từ trên cao, giống như 4 dải lụa đỏ rực tập trung tại Bình Hồ.
Mỹ lệ đến khó tả!
…
Thiên không thoáng đãng không mây, từng cơn gió nhẹ thoang thoảng thôi qua.
Đám người Lâm Thanh rập trung trên lâu thuyền, 11 người đương nhiên không thể luôn luôn kè kè cạnh nhau.
Viên Phúc Hải cùng Từ Hiểu Liên, Cúc Ninh, Nhâm Ninh tán ngẫu đủ truyện trên trời dưới đất, nói đến hứng trí bừng bừng, Ngô Thịnh và Yến Nhu trốn ở một góc thuyền chim chuột với nhau, Trương Vũ Hoa nhìn muốn nôn, liền kéo 3 tỷ đệ Lục Thiếu Thanh ra nơi khác.
Lâm Thanh thì trốn trên nóc lâu thuyền, nhàn nhã uống trà ngắm cảnh.
Khung cảnh rực rỡ sức sống, không phải từ kỹ xảo tiên tiến làm ra, cũng không phải dùng tiền phục dựng, mà là hoàn toàn nguyên bản.
Đời trước hắn đã thấy qua rất nhiều cảnh tượng tương tự trên truyền hình, nhưng hiện tại được tận mắt chứng kiến, vẫn để Lâm Thanh không tự chủ hơi xiêu lòng.
Đúng là đẹp đến não nề…
Gió đêm phất phơ lướt qua, thêm vào mùi hương thiếu nữ thanh thuần nhè nhẹ, để Lâm Thanh có một loại cảm giác nhân sinh bình thản.
Hả? Mùi hương?
Lâm Thanh đột nhiên quay sang trái.
Chẳng biết từ khi nào, một thiếu nữ mặc váy trắng, trên người tỏa ra khí tức thuần khiết, không chút tạp chất ngồi bên cạnh.
Hai chân nàng đung đưa, tay chống đỡ thân thể xinh đẹp ngửa ra sau, ánh mắt tinh ngịch nhìn Lâm Thanh.
"Dương cô nương…"
"Đừng, gọi thiếp thân là Ngọc Nhi." Dương Ngọc Chi đưa ngón tay chặn miệng Lâm Thanh nói.
Lâm Thanh giống như bị thứ gì đó cào loạn trong lòng, hắn lùi sang bên, tránh đi ngón tay tinh tế của nàng, hai mắt hơi híp lại, giống như muốn nhìn thấu nữ tử đối diện.
"Dương cô nương ba lần bảy lượt bám theo tại hạ, không biết vì sao?" Lúc này chỉ có hai người, Lâm Thanh rốt cuộc tìm một cơ hội thẳng thắn với Dương Ngọc Chi.
"Nếu nói thiếp thân vừa gặp đã yêu, chàng có tin không?" Dương Ngọc Chi nghiêng người sang, khuôn mặt xinh đẹp kề sát mặt Lâm Thanh nói, hơi thở âm ấm của nàng thoảng qua trên mặt hắn.
Lâm Thanh bất giác nuốt nước bọt một tiếng, hắn ngửa ra sau, tránh đi Dương Ngọc Chi:
"Ta chưa từng tin chuyện hoang đường như vậy. Hơn nữa ta từ nhỏ chưa từng xuống núi, chắc chắn chưa bao giờ gặp qua cô!"
Dương Ngọc Chi lại áp sát đến, Lâm Thanh tiếp tục ngửa ra sau… một luồng gió thổi qua, Lâm Thanh bị Dương Ngọc Chi đè xuống, hai tay nàng chống bên vai hắn.
Thân thể hai người sáp gần lại, váy trắng phủ lên một lớp ánh sáng hồng nhạt, gương mặt nàng kề sát lên Lâm Thanh, bờ môi nhỏ nhắn như cánh đào gần như dán vào môi hắn.
Lâm Thanh thậm chí có thể nghe được nhịp tim đều đều của nàng, lọn tóc đen óng rũ xuống, chạm vào gò má Lâm Thanh, để hắn cảm nhận được chút ngưa ngứa.
Lâm Thanh nheo mắt nhìn nàng, hai ngón tay khép lại, kiếm ý bí mật vờn quanh đầu ngón tay.
Hơi thở Dương Ngọc Chi thoáng trở nên nặng nề, khuôn mặt xinh đẹp phủ một lớp ửng hồng.
Đột nhiên, nàng quay người dậy, tách khỏi Lâm Thanh.
Gió đêm thổi qua, lay nhẹ mái tóc của nàng.
Dương Ngọc Chi thoáng nâng lọn tóc mai, ngón tay mảnh khảnh tinh tế, ánh mắt nàng rời ra, miệng khẽ hé mở:
"Là Ngọc Nhi quá cấp tốc rồi, lần này chỉ là muốn nhắc nhở chàng, đêm nay sẽ không bình yên…"
Vừa nói, Dương Ngọc Chi vừa ngồi dậy, hai tay nàng đan vào nhau, chắp sau lưng, ngón tay cào loạn.
Thanh âm vừa dứt, thân hình Dương Ngọc Chi đã giống như một cơn gió lướt đi, không thấy bóng dáng.
Lâm Thanh nằm trên nóc lâu thuyền, hai mắt nhìn theo phương hướng Dương Ngọc Chi rời đi, kiếm khí trên ngón tay hơi tản ra…
"Dương Ngọc Chi…" Hắn khẽ lẩm bẩm.
Mới gặp đã yêu? Lâm Thanh chư bao giờ tin lời này!