Q2 Chương 5. Anh Hùng Lâu.
"Anh Hùng Lâu, còn được nhân sĩ giang hồ gọi là Võ Gian Lầu.
Anh Hùng Lâu không chỉ là tửu lâu bình thường.
Lâu này chia làm 7 tầng, chỉ luận lĩnh ngộ võ đạo, không nhìn cảnh giới.
Mỗi một tầng đại biểu cho một cấp độ lĩnh ngộ võ đạo, phân làm Sơ Nhập, Thành Lưu, Ngộ Ý, Phá Quân, Vô Chiêu, Đăng Phong, Nhập Hóa.
Võ giả ngoài cảnh giới ra, quan trọng nhất chính là lĩnh ngộ với võ đạo.
Bất kể quyền, trảo, kiếm, kích,... Đều không thoát khỏi phạm trù này.
Mà Lâu Chủ Anh Hùng Lâu thiên tư ngút trời, là kỳ tài vạn năm khó gặp.
Vị tiền bối này tự mình tìm tòi, phân chia cấp độ lĩnh ngộ võ đạo thành 7 cảnh giới, được cả giang hồ công nhận, mỗi cấp độ tương đương với mỗi tầng của Anh Hùng Lâu.
Có thể bước lên Anh Hùng Lâu, không chỉ đại biểu cho thực lực, ngộ tính, mà còn là tiềm lực mạnh yếu!
Người có cảnh giới càng thấp, nếu bước lên được càng cao, cũng có nghĩa cho không gian phát triển càng rộng lớn hơn.
Tầng 1 đến tầng 3 chỉ tiếp võ giả dưới 30 tuổi, tầng 4 đến tầng 7 mới mở ra với tất cả mọi người."
Viên Phúc Hải ở một bên thao thao bất tuyệt, miệng sắp phun cả lưỡi ra, nhưng nói đến sảng khoái.
Lâm Thanh lần đầu xuống núi, nào biết còn có những chuyện này? vì vậy nghe được say xưa ngon lành.
Nhưng hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ đến, nhìn từ bên ngoài, nếu tính cả đại sảnh bọn họ đang đứng, Anh Hùng Lâu chỉ có 7 tầng mà thôi.
Thế nên liền kỳ quái hỏi:
"Viên huynh, ta nhìn từ bên ngoài, thấy Anh Hùng Lâu chỉ có 7 tầng, mà chúng ta đang đứng tại tầng 1, vì sao không có người khảo nghiệm?"
Từ Hiểu Liên nhanh miệng giải thích:
"Anh Hùng Lâu đúng là có 7 tầng, nhưng trừ Chủ Lâu tại Thiên Đô và Phân Lâu tại Thiên Phần Thành ra, những nơi khác chỉ có khảo nghiệm cấp Đăng Phong mà thôi.
Vì thế tầng 1 không có khảo nghiệm, bắt đầu từ tầng 2 mới cần xông quan."
Không đợi Lâm Thanh hỏi tại sao, Dương Ngọc Chi vẫn ở bên cạnh hắn đã nhẹ nhàng lên tiếng giải đáp.
"Theo lý mà nói, lĩnh ngộ võ đạo đạt đến cấp Nhập Hóa chỉ có cường giả Liên Đài Cảnh mới có thể chạm đến da lông, nhưng Phân Lâu Chủ Anh Hùng Lâu tại Thiên Phần Thành thiên tư siêu tuyệt, chỉ lấy cảnh giới Linh Đài đỉnh phong đã đạt đến." Thanh âm của nàng nhỏ nhẹ dễ nghe, giống như tiếng chuông gió linh đang, làm lòng người thoải mái.
"Đúng vây, Phân Lâu Chủ Anh Hùng Lâu tại Thiên Phần Thành chính là thân đệ của Đổng Lâu Chủ, Đổng Thành Phi." Lục Thiếu Thanh lung lay quạt xếp tiếp lời.
Hôm nay bên cạnh y ngoài đệ đệ Lục Đình Vũ ra, còn có một nữ tử.
Nàng búi tóc kiểu phụ nhân, trên mặt dùng sa mỏng che lại, chỉ lộ ra một phần dung mạo xinh đẹp động lòng người.
Toàn thân nàng mặc một bộ váy kín đáo, nhìn qua không cổ hủ cũng không lộ liễu. Là điển hình kiểu nữ nhân có chồng vùng Bắc Địa.
Chỉ là mỹ nhân này cặp mắt hơi thâm, thêm vào không cố ý che lấp, vì vậy chỉ cần thoáng nhìn là rõ ràng.
Nàng chính là thân tỷ của huynh đệ Lục Thiếu Thanh, Lục Như Ý.
Lâm Thanh liếc mắt nhìn nàng một cái, giống như chỉ tùy tiện quét qua, sau đó chuyển đến trên người Dương Ngọc Chi, thanh âm nhẹ nhàng nói:
"Dương cô nương kiến thức hơn người, tại hạ tự thẹn không bằng, có lẽ chỉ có trang hảo hán kinh tài tuyệt thế như huynh đệ Đổng Lâu Chủ mới xứng đứng chung."
Dương Ngọc Chi nghe vậy, chỉ khẽ đưa tay che miệng, ánh mắt nhu hòa, cười khẽ đáp:
"Thanh ca tự hạ thấp rồi, trong mắt Ngọc Nhi, chàng chính là người kinh tài tuyệt thế nhất, cho dù chàng có biến thành ăn mày bẩn thỉu, Ngọc Nhi vẫn có thể nhận ra chàng."
Lâm Thanh giật giật khóe miệng, lời không phải từ miệng mình nói ra, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Nữ nhân này…
Lâm Thanh mặt không đổi sắc, quay đầu qua một bên, có chút mất tự nhiên cười nói:
"Dương cô nương nói đùa, nếu ta trở thành ăn xin, sợ rằng ngay cả phụ thân cũng nhận không ra."
"Nhưng Ngọc Nhi có thể." Dương Ngọc Chi chớp chớp cặp mặc to tròn trong trẻo, khóe miệng hơi vểnh lên, xinh đẹp động lòng người.
Kết hợp với một thân bạch y thuần khiết, cho người loại ảo giác thánh khiết không thể chạm.
Lâm Thanh suýt chút nữa biến thành trư ca, may mắn hắn không phải thái kê chưa nếm qua mùi nữ nhân, vì vậy vẫn đi thể miễn cưỡng giữ mặt không đổi sắc.
Lần này… coi như ta thua nàng…
Lâm Thanh âm thầm cho mình một cái vỗ đầu che mặt.
Đám người Từ Hiểu Liên, Nhâm Ninh, Lục gia huynh đệ ở một bên hết nhìn sang phu thê Ngô Thịnh dính vào nhau không rời, lại xem đến hai người Lâm Thanh, Dương Ngọc Chi ta một câu ngươi một câu…
Nhất thời có cảm giác toàn thân phát sáng…
"Khụ khụ, đã đến Anh Hùng Lâu, sao có thể không thử vượt tầng? Để ta trước đi!" Cuối cùng vẫn là Viên Phúc Hải mặt dày cắt ngang, hùng hổ chạy đến làm mẫu.
Mấy người Lục Thiếu Thanh, Ngô Thịnh hiển nhiên đã sớm xông quan, vì vậy một nhóm 11 người đi thẳng lên tầng 3.
Đám thiếu gia tiểu thư bọn họ đều là con cháu danh gia vọng tộc, hơn nữa 5 người trong đó chính là thiếu chủ một nhà, vì thế thực lực chắc chắn không kém đi đâu.
Mỗi tầng lại có bài trí khác nhau, nếu nói đại sảnh tầng 1 rộng lớn phóng khoáng, thì tầng hai đại khí trầm trọng, 9 chiếc bàn ngay ngắn xếp chung quanh, trên tường treo một bức Mãnh Sư Đồ.
Thủ vệ lầu 2 là một đại hán cường tráng, dáng người cao lớn hữu lực, người có thể ngồi trên tầng 2 đa số đã lĩnh ngộ võ đạo đến cảnh giới Sơ Nhập.
Tầng 3 càng giống như một gian thư các, hoàn cảnh chung quanh thanh nhã đầy văn khí, 4 mặt tường có 4 bức tranh chữ.
Thủ vệ lầu 3 chính là một văn sĩ trung niên, khuôn mặt có 7 phần tương tự Nhâm Ninh, không ngờ chính là phụ thân của hắn.
Văn sĩ trung niên cười một cái, ra hiệu đám người không cần chào hỏi, có thể lên tầng trên.
Nhóm người chắp tay thi lễ, sau đó cùng tiến lên tầng tiếp theo.
Lâm Thanh ngày hôm qua xuất một kiếm bức lui Phác Tiểu Ngư ngay trên Tiểu Hà, có rất nhiều người nhận biết, phần thực lực này có thể làm bảo đảm, còn Dương Ngọc Chi luôn luôn nhu thuận bên cạnh hắn, vì vậy bị hiểu nhầm là một cặp.
Nếu Lâm Thanh biết được, chắc chắn sẽ kêu to oan uổng, hắn muốn hất nàng ra còn không kịp đây! Một cặp!? Nói đùa! Nữ nhân này lai lịch không rõ, vừa gặp đã bám dính lây hắn, không có vấn đề mới là lạ.
Thế nhưng người ta luôn một mặt tươi cười nhu thuận, hơn nữa không hề làm gì bất lợi với hắn, bảo thế nào Lâm Thanh cũng không thể bỏ xuống bộ mặt với nàng.
Tầng 4 là một gian nhã các thanh tú, thủ vệ chính là một thiếu nữ.
Nàng nhìn qua chỉ mới 18 - 19 tuổi, dung mạo xinh đẹp yểu điệu, ánh mắt như thu thủy mềm mại.
Trên người thiếu nữ mặc một bộ y phục cầu kỳ, thân thể nhỏ nhắn hoàn toàn khuất sau lớp vải lụa màu xanh nhạt.
Nàng ngồi trên chiếu ngọc, trước mặt có một bàn trà gỗ, trên bàn có một bộ trà cụ tinh xảo, khói trắng lững lờ bay lên.
Dù là giữa mua hè, nhưng không hề có cảm giác nóng nực, ngược lại đem đến mát mẻ kỳ lạ.
Nhìn thấy đám người Ngô Thịnh, nàng cười khẽ nói:
"Viên công tử lại đến sao? Ta nghĩ ngươi vẫn nên ngoan ngoãn luyện thêm 10 năm nữa đi."
Nữ tử này thoạt nhìn cho người ta một loại cảm giác trang nhã yểu điệu, nhưng vừa mở miệng đã tràn đầy ý vị khiêu khích trào phúng.
Đám người Ngô Thịnh thấy vậy cũng không ngoài ý muốn, giống như thấy nhiều thành quen, đều lên tiếng chào hỏi lễ phép, nữ tử đúng lễ giáo đáp lại.
Viên Phúc Hải cười ha ha, xoa xoa nắm tay lên tiếng:
"Vũ tiểu thư hơi coi thường ta rồi! Lần này nhất định sẽ tiếp được 3 chiêu!"
Vũ Dư Nhiên ưu nhã dùng tay áo che miệng cười nhẹ, thanh âm vãn đầy ý vị trào phúng, tưởng như đối lập, lại hòa hợp kỳ lạ:
"Tiểu nữ vui lòng bồi tiếp, sẽ không để công tử bị thương."
Lâm Thanh co giật khóe miệng, nữ tử này mới gặp cho người một loại cảm giác trang nhã thanh ưu, nếu nàng ngồi yên ngậm miệng không khác gì một bức tranh xinh đẹp, thế nhưng vừa mở miệng đã phá vỡ hết ý cảnh.
Thanh âm của nàng kỳ thật rất dễ nghe, chỉ là không biết tại sao ngữ khí luôn mang theo một chút ý khiêu khích.
Viên Phúc Hải chắp tay trước ngực, toàn thân trầm xuống, chân khí đỏ rực hỏa hồng nổi lên hai nắm tay, miệng y hét lớn vung quyền đánh tới!
"Vũ tiểu thư cẩn thận, đỡ ta một quyền!"
Quyền phong mang tỏa ra chung quan, thổi đến y phục mấy người Lâm Thanh phất phới, đám người lùi lại một khoảng.
Quyền phải Viên Phúc Hải như được một ngọn lửa bao bọc, nắm đấm cho người xem cảm giác nóng rực như nham thạch, lực lượng trầm trọng như núi, khó mà lay chuyển!
Một quyền như hỏa cầu, tốc độ không chậm tiến lên!
Thế nhưng Vũ Dư Nhiên vẫn trang nhã ngồi đó, quyền phong giống như một chút cũng không ảnh hưởng tới nàng, ngay cả một góc váy đều không lung lay.
Ngọc chỉ của nàng lần đầu tiên ra khỏi tay áo, ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc, đầu ngón trỏ đụng vào tách trà, khiến nước trà bên trong tung lên.
Hai ngón tay ngọc của nàng co lại, búng nhẹ một cái, nước trà ngay trong không khí hóa thành một tia nhỏ, mảnh như lưỡi dao sượt qua quyền đầu của Viên Phúc Hải.
Viên Phúc Hải thế tiến không đổi, nhưng vừa đến trước mặt thiếu nữ khoảng nửa mét thì dừng lại, chân khí hỏa hồng chớp mắt tắt ngóm, thần sắc đờ ra đứng đó.
Vũ Dư Nhiên phong khinh vân đạm rót một chén trà khác, thanh âm vừ dễ nghe, vừa gợi đòn vang lên:
"Tiểu nữ đã nói sẽ không làm Viên công tử bị thương, đương nhiên phải giữ lời, thiếp nghĩ, Viên công tử chỉ cần luyện thêm vài năm nữa là có thể đỡ được 1 chiêu của ta."
Viên Phúc Hải nghe vậy cũng không ủ rũ, y cười ha ha nói chí phải, mặt dày không khác gì bức tường.
Tên này hoàn toàn chỉ là mượn cớ bắt chuyện với mỹ nữ.
Giao thủ chỉ trong chớp mắt đã phán thắng bại, Viên Phúc Hải ngay cả 1 góc áo người ta cũng không đụng tới đã bại lui.
Lâm Thanh rõ ràng nhìn ra được, Vũ Dư Nhiên chỉ dung lực lượng ngang bằng với Viên Phúc Hải, nhưng lĩnh ngộ võ đạo của nàng hơn nhiều, vì vậy chỉ cần 1 chiêu đánh vào chỗ yếu, đã dễ dàng phá giải được thế công.
Hắn lại thoáng quét mắt đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nhã các này có 9 gian riêng, được bình phong năng cách, mỗi gian riêng lại có 3 bộ trà cụ, không có ghế, chỉ có chiếu ngọc.
Người tại tầng này không nhiều, chỉ có mười mấy người nhâm nhi hương trà, điều này cũng dễ hiểu.
Có tư cách ngồi lại tầng 3, đương nhiên cần lĩnh ngộ được ý.
Vì thế nhân số ít ỏi là đương nhiên, không phải ai cũng yêu nghiệt như Lâm Thanh, Lý Uyển Tâm, mới cảnh giới Dẫn Mạch đã sử xuất kiếm ý như thường.
"Mỗi thủ vệ trong Anh Hùng Lâu ít nhất cũng phải đạt đến Đạo Đài cảnh đỉnh phong, lĩnh ngộ võ đạo rất sâu, vì thế không thể lấy tầng trên tầng dưới phán định thực lực tuyệt đối của bọn họ." Dương Ngọc Chi nhìn Lâm Thanh nói, nàng phảng phất biết được trong đầu y đang nghĩ gì.
"Haha…" Lâm Thanh cười hai tiếng, hắn biết nói gì đây? Công phu miệng lưỡi tự coi là không tệ của hắn khi gặp phải nữ tử này luôn bị ép một đầu, trên mặt nàng lúc nào cũng tươi cười nhu thuận, làm người ta không thể nào đoán được tâm tình nàng ra sao.
Hiện tại còn lòi thêm ra trò đoán suy nghĩ người khác…
"Dương cô nương, cô có Tha Tâm Thông sao?" Lâm Thanh đột nhiên kỳ quái hỏi.
Dương Ngọc Chi luôn luôn đi trước hắn một bước, nếu nàng nói biết Tha Tâm Thông, hắn cũng sẽ tin là thật.
Thiếu nữ nghe vậy, nhưng chỉ che miệng cười khẽ không đáp.
Lâm Thanh giật giật miệng, quyết định không thèm đối đáp với nàng nữa!
Ánh mắt hắn chuyển sang Vũ Dư Nhiên.
Nữ tử này nhìn qua bề ngoài có lẽ mới đôi mươi, nhưng tuổi thực phỏng chừng cũng đến 4 - 50 rồi, bởi vì cảnh giới của nàng thâm sâu khó lường, để hắn nóng lòng muốn thử.
Lâm Thanh bước ra trước, khóe miệng nhếch lên nói:
"Vũ tiểu thư không biết có thể tiếp nhận khiêu chiến của tại hạ không?"
Vũ Dư Nhiên dùng khóe mắt không chút dấu hiệu quét qua Dương Ngọc Chi sau lưng Lâm Thanh, hai mắt tập trung trên người hắn, miệng hé ra đáp:
"Lâm công tử đương nhiên có tư cách khiêu chiến tiểu nữ, mời xuất chiêu trước.
Chằng qua nếu không cẩn thận làm người bị thương, tiểu nữ không chịu nổi trách nhiệm đâu…
Nếu công tử không quan tâm, vậy thì mời."
Thanh âm rõ ràng là mang ý nhắc nhở, nhưng không hiểu sao cho Lâm Thanh một loại cảm giác khiêu khích trắng trợn.
Lâm Thanh vẫn giữ nụ cười nhẹ, hai ngón tay trái khép lại thành kiếm chỉ, một kiếm đâm ra.
Kiếm khí tuôn ra hình thành lưỡi kiếm nửa trong suốt, kiến ý sắc bén ẩn giấu dưới lưỡi kiếm mảnh mai.
Một chiêu này hoàn toàn do kiếm khí cùng kiếm ý xuất ra, không mang một chút chân khí nào cả.
Khí thế không bằng Hỏa Quyền của Viên Phúc Hải, tinh tế và tốc độ không bằng Thủy Châm của Vũ Dư Nhiên, mang đến là một loại sắc bén ẩn hàm, phong mang bất lộ!
Góc độ xuất kiếm này cực kỳ tinh chuẩn, bao hàm nhiều loại biến hóa, có thể thu kiếm, cũng có thể biến chiêu bất cứ lúc nào, cực kỳ khó giải.
Hai mắt Vũ Dư Nhiên bình tĩnh đánh giá kiếm chỉ của Lâm Thanh, tay trái nàng nâng tách trà lên, nghiêng nghiêng đổ ra không khí.
Nước trà không rơi xuống mặt bàn, mà lơ lửng giữa không trung.
Ngọc thủ bên phải của nàng tinh tế vuốt một cái, dòng nước chớp mắt đã định hình thành một chuôi thủy kiếm.
Thủy kiếm dài 3 xích, rộng 3 tấc, tương tự với hư kiếm do kiếm khí và kiếm ý của Lâm Thanh hình thành.
5 ngón tú thon dài trơn mịn bắt lấy chuôi kiếm, thủy kiếm tinh tế như thật, vung ngang chặn đứng hư kiếm của Lâm Thanh.
Phù phù…
Tiếng gió thổi qua, Lâm Thanh như đã đoán trước, hư kiếm đổi hướng, kiếm chiêu biến đổi, vừa vặn tránh thoát thủy kiếm ngăn chặn.
Mũi kiếm cong cong chếch sang, muốn điểm lên cổ Vũ Dư Nhiên.
Nữ tử xinh đẹp này vẫn không hề rời khỏi chiếu ngọc, thủy kiếm trong tay nàng tưởng như chém hụt, lại dùng một góc độ xảo quyệt vẽ ra một đạo vòng cung, thân kiếm đúng lúc cản lại mũi kiếm hư kiếm của Lâm Thanh.
U…. U…. U…. Thanh âm rung động vang lên trong không khí, một luồng khí lãng hình vòng cung tỏa ra không gian chung quanh.
Thủy kiếm từ nước trà tạo thành của Vũ Dư Nhiên tan vỡ thành vô số giọt nước tán loạn, nàng khẽ liếc mắt một cái, vô số giọt nước "phù" một tiếng hóa thành hơi nước tán đi.
Để trong lòng Lâm Thanh tấm tắc không thôi.
Hai người ăn ý ngừng lại.
Lâm Thanh chắp tay, giọng nói kính phục:
"Vũ tiểu thư kiếm đạo không cạn."
"Lâm công tử khiêm tốn, mời." Vũ Dư Nhiên từ tốn rót một tách trà đáp.
Ngọc thủ của nàng chỉ vào một gian trà thất, hiển nhiên hắn đã thông qua khảo nghiệm.
Vừa rồi chỉ giao thủ không tới hai hơi thở, thậm chí đa số người còn không thấy rõ ràng đường kiếm ra sao, nhưng chỉ từ dư âm lưu lại, trình độ kiếm đạo của Lâm Thanh đã thể hiện rõ ràng, nếu cuối cùng không phải Vũ Dư Nhiên kịp thời biến chiêu, có lẽ không thể đón được 1 kiếm này.
Đây là bởi vì cảnh giới của nàng hơn Lâm Thanh quá nhiều, sức quan sát cực mạnh, mới kịp thời ứng đối.
Đây không đại biểu lĩnh ngộ võ đạo của nàng kém hơn hắn, chỉ là biểu lộ ra kiếm đạo của Lâm Thanh đã rất có thành.
Kiếm đạo hoàn toàn không phải sở trường của Vũ Dư Nhiên, chẳng qua nhất sự thông, vạn sự thấu.
Lâm Thanh sở trường kiếm pháp, mà nàng không phải, lấy sở đoản ứng đối ngang nhau với sở trường của người khác, điều này mới để Lâm Thanh kính phục nàng.
Đương nhiên, nếu vận dụng Thần Vi, tốc độ thôi diễn của Lâm Thanh sẽ đạt đến cực hạn trong nháy mắt, kiếm pháp có thể tăng lên diện rộng.
Thế nhưng lại nói lần nữa, Vũ Dư Nhiên hoàn toàn không vận dụng đến sở trường của nàng!
...
Một màn giao thủ vừa rồi, người ở đây đều thấy, Lâm Thanh kiếm pháp sắc bén tinh tế, trong kiếm tàng kiếm, không thể coi thường!
Mọi người ở đây đều là thiếu niên thiếu nữ anh tài, đương nhiên có lòng cạnh tranh, vì thế nhớ kỹ người này.
Lâm Thanh qua môn, mấy người Ngô Thịnh cũng được thơm lây, 11 người ngồi quanh trà gian, thoải mái tán ngẫu.
Bình phong ngăn cách nhìn như chỉ làm bằng giấy thông thường, thế nhưng lại có công hiệu cách âm vô cùng tốt, người bên này nói, bên kia hoàn toàn không nghe thấy, rất đảm bảo sự riêng tư.
….