Chương 192: Lưu lại gác đêm

Phượng Cửu thậm chí còn chưa nhìn rõ bên trong rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, đã nhìn thấy một luồng kình phong đánh úp lại đây, đẩy cả người nàng ra ngoài.

Đừng nói nàng ngây ngẩn cả người, ngay cả Ảnh Nhất đang xử lý miệng vết thương giúp hắn và lão Lâm vừa mới tới cũng ngây ngẩn cả người.

"Chủ... chủ tử?"

"Để hắn đi ra ngoài!" Diêm Chủ nói với giọng vững vàng.

Ảnh Nhất thấy thế, lúc này mới vội vàng đi ra, sửng sốt nói với Phượng Cửu: "Ngươi ra ngoài trước đi."

Phượng Cửu ghé đầu thăm dò, đang muốn liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, nhìn xem tình huống gì đang xảy ra, liền nghe giọng của hắn truyền đến lần nữa.

"Ảnh Nhất, quăng hắn ra ngoài cho ta!"

Thấy vậy, Phượng Cửu lập tức lẻn ra bên ngoài, bất mãn nói thầm: "Cũng không phải ta muốn tới đây, hét cái gì mà hét? Quả thực là không thể hiểu được!"

Lão Lâm vội vàng đi vào bên trong và hỏi: "Chủ tử bị thương nơi nào?"

"Sườn đùi phía sau bị rắn độc cắn một ngụm, ta đã xử lý miệng vết thương và bức độc ra ngoài. Chủ tử cũng đã ăn vào Thanh Độc Đan, hẳn là không có gì đáng ngại nữa. Nhưng cánh tay bị đâm một đao, phỏng chừng phải mấy ngày không thể hoạt động được."

Ảnh Nhất nói, nhìn về phía Diêm Chủ, nói: "Chủ tử, miệng vết thương còn chưa bôi dược."

Nghe vậy, Diêm Chủ lúc này mới xốc chăn lên, lộ ra chỗ miệng vết thương ở trên sườn đùi phía sau gần mông.

Khi bị rắn độc cắn, Ảnh Nhất đã rạch một hình chữ thập nhỏ ở trên miệng vết thương, sau đó đã vận khí và bức độc ra, vừa rồi đang muốn thoa dược thì thấy bọn họ xông vào.

Chỉ là, đều là nam nhân, chủ tử vì sao lại đuổi Quỷ Y ra ngoài?

Trong lòng nghi hoặc, nhưng không dám hỏi, hắn thối lui qua một bên. Lão Lâm tiếp nhận, sau khi thoa dược và băng bó miệng vết thương, lúc này mới mặc quần vào cho hắn, thắt lại đai lưng, cuối cùng xử lý miệng vết thương trên chỗ cánh tay.

Ngoài viện, Phượng Cửu nhàm chán ngồi ở trong viện nhìn ngắm ngôi sao, cũng không biết Lãnh Sương hiện tại như thế nào? Không tìm thấy nàng, chỉ sợ chắc đã lo lắng gần chết, đúng không?

Nghĩ vậy, nàng cảm thấy đã đến lúc mình nên chuồn êm khỏi nơi này.

Bất quá, tới nơi này cũng đã mấy ngày, nhưng vẫn không thể minh bạch Diêm Chủ rốt cuộc là người nào?

Đêm nay hắn đến Độc Cốc Đạo trộm Thiên Tâm Diễm Liên là một trong những linh dược trân quý không thể thiếu để trị hàn độc ngàn năm. Hàn độc ngàn năm? Chủ nhân Diêm Điện? Còn có đại thúc râu kia? Ba người này, có thể có quan hệ gì hay không?

Đang chìm trong suy nghĩ, đã nghe giọng nói của lão Lâm vang lên ở bên tai.

"Quỷ Quỷ, ngươi vẫn còn ở đây? Mau về ngủ đi! Chủ tử không có việc gì." Lão nói có vẻ xin lỗi, vốn tưởng rằng thương thế rất nghiêm trọng, cho nên mới kéo hắn cùng qua, không nghĩ tới lại hắn bị chủ tử đuổi ra.

"Lão Lâm, Thiên Tâm Diễm Liên là linh dược không thể thiếu để trị hàn độc ngàn năm, Diêm Chủ phí công lớn như vậy để đến Độc Cốc Đạo, người trúng hàn độc ngàn năm, rốt cuộc là người nào của Diêm Chủ?"

"Cái này...... ha ha, sau này ngươi sẽ biết."

Lão Lâm cười ha hả, nói: "Đêm cũng đã khuya, ngươi không quay về ngủ, ta còn phải trở về ngủ tiếp, người già rồi, không thể so cùng những người trẻ tuổi các ngươi." Nói xong, vẫy vẫy tay, đi ra ngoài.

Thấy vậy, Phượng Cửu cũng đứng lên, chuẩn bị quay về trong viện đi ngủ, nào biết, phía sau đã truyền đến giọng nói của Ảnh Nhất.

"Quỷ Y, chủ tử nói ngươi lưu lại gác đêm."

Nghe những lời này, nàng kinh ngạc quay đầu lại: "Gác đêm? Dựa vào cái gì?"

Ảnh Nhất nhìn hắn một cái, nói: "Chủ tử phân phó, nào có vì cái gì nhiều như vậy? Tay và chân chủ tử đều không thuận tiện, hắn sai ngươi làm gì thì ngươi làm nấy."

Nhìn Ảnh Nhất lưu lại lời nói rồi cũng chạy lấy người, Phượng Cửu trừng mắt nhìn.