Chương 191: Ra ngoài

Nam tử cười không có ý tốt: "Đương nhiên là chấp hành mệnh lệnh chủ tử! Ngươi sẽ không cho rằng, ta thật sự có thể để ngươi vẫn luôn tránh ở trong phòng không ra?"

"Uy uy! Nhậm Tường, ngươi đừng quá đáng!"

"Ta chỉ đang chấp hành mệnh lệnh chủ tử, sẽ không quá đáng, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố ngươi một chút, sẽ không để ngươi thất thân." Hắn cười cười, phất tay ra hiệu cho vài tên tiểu thị tiến lên giúp Hôi Lang thay đổi quần áo.

"Ta tự mình đổi! Không cần bọn họ!" Hôi Lang hô to, mà khi cầm lấy bộ hồng y mỏng như cánh ve, sắc mặt lại đen giống như cái nồi đất: "Cho... cho ta mặc cái này? Đây... đây rõ ràng là trong suốt a!"

Nhậm Tường liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Ngươi cũng có thể lựa chọn trần truồng thân mình và đi ra ngoài, ta tin tưởng ngươi sẽ trở thành đầu bài, sinh ý mấy ngày nay nhất định sẽ thực sự bùng nổ."

Cứ như vậy, Hôi Lang bị bọn họ mạnh mẽ thay một thân hồng y trong suốt, còn có hóa trang, sau đó đưa lên đài......

Đối với bên kia, khi Phượng Cửu nghe nói Diêm Chủ đã đi ra cửa một đêm, lập tức trượt xuống ngọn núi phía sau, tắm rửa và ngâm mình trong suối nước nóng.

Đối với nàng mà nói, suối nước nóng sau núi còn an toàn hơn sân của nàng. Sân nơi nàng ở, những người đó muốn tiến vào cứ thế tiến vào, hơn nữa vào phòng còn không gõ cửa, khiến nàng tắm gội cũng luôn phải lo lắng đề phòng, luôn vội vàng rửa qua là được, nơi nào thoải mái tự tại giống như nơi này, lại không có ai dám xông vào?

Sau khi ngâm mình hơn nửa canh giờ (1h), nàng mặc xong quần áo rồi lấy thuốc mỡ ra từ trong không gian, lại bôi trên mặt một tầng. Lần này, trên mặt nàng bất luận là ban ngày hay là ban đêm đều được che đi bởi một tầng thuốc mỡ. Nàng đã xem qua, vết sẹo trên mặt đã phai đi không ít, phỏng chừng chỉ cần qua một thời gian nữa sẽ hoàn toàn biến mất.

Sau khi tra xong thuốc mỡ, nàng yên lặng rời khỏi ngọn núi nơi có suối nước nóng, đi về sân mình, trở lại trong phòng, khoá kỹ cửa chính và cửa sổ trong ngoài, thổi tắt đèn để lại một mảnh đen nhánh, nàng liền tiến vào trong không gian tu luyện hơi thở linh lực.

Kể từ khi đến đây, nàng cũng chưa có cơ hội nào có thể tu luyện, rốt cuộc, nếu như không cẩn thận một cái, bất cứ lúc nào đều có khả năng bị người phát hiện, trên người nàng mang theo bảo vật không gian và linh khí bản thân.

Vào không gian, nàng nhìn phượng hoả vẫn đang ngủ sâu, thấy nó vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh, liền khoanh chân xuống ngồi thiền, ngưng khí bấm quyết tu luyện......

Cho đến khi nửa đêm về sáng, động tĩnh bên ngoài khiến nàng bừng tỉnh từ trong không gian, vội vàng lắc mình ra khỏi không gian và xuất hiện trên giường, trong giây lát liền nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra.

"Quỷ Quỷ! Nhanh, nhanh lên đi theo ta!" Lão Lâm mang thần sắc nôn nóng lập tức tiến lên kéo người.

"Lão Lâm?"

Phượng Cửu kinh ngạc nhìn hắn một cái, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Hơn nửa đêm còn muốn đi đâu?"

"Diêm Chủ đi Độc Cốc Đạo (毒谷盗) để trộm Thiên Tâm Diễm Liên (天心焰莲), đã bị thương, ngươi nhanh cùng ta đi xem!" Vì biết y thuật của hắn lợi hại, cho nên khi biết được chủ tử bị thương, lão đầu tiên là chạy tới đây lôi kéo hắn cùng nhau đi qua.

Nghe vậy, sắc mặt Phượng Cửu cổ quái: "Không phải tu vi của hắn rất mạnh hay sao? Vì sao lại bị thương?" Lời tuy nói, nhưng vẫn cầm lấy áo ngoài nơi đầu giường mặc vào, đi theo lão Lâm ra ngoài. "Ngươi làm sao mà biết Độc cốc là địa phương nào? Đó chính là độc vật khắp nơi. Hơn nữa, Độc cốc chủ chính là một vị cường giả Nguyên Anh Kỳ, một cường giả tu tiên lại thêm sự tinh thông về độc vật của hắn, chủ tử cho dù lại lợi hại cũng sẽ khó tránh khỏi bị thương."

Phượng Cửu đi theo lão Lâm vội vàng đi vào chủ viện. Sân Diêm Chủ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng đến đây.

Lão Lâm mang theo Phượng Cửu bước nhanh đi vào phòng, vừa hỏi vừa lo lắng: "Ảnh Nhất? Chủ tử thế nào? Bị thương thế nào? Có nghiêm trọng không?"

Diêm Chủ đang nằm nghiêng trên giường với hai mông phơi bày để Ảnh Nhất xử lý miệng vết thương, thoáng nhìn thấy một thân ảnh đang tiến vào theo lão Lâm, lập tức kéo chăn che đi phía dưới thân, đồng thời giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo mang theo một sự xấu hổ không dễ phát hiện, buồn bực quát chói tai.

"Ra ngoài!"