Sau khi yên vị, không thấy Diệp nhi dám ngồi mà lại đứng sau lưng mình, Lý Thiên Lôi không khỏi cười nhẹ nhàng, vỗ vỗ vị trí bên phải mình ra hiệu nàng ngồi xuống.
Diệp nhi nhu thuận ngồi xuống, nép sát vào người Lý Thiên Lôi, trên mặt chưa tán đi nét đỏ.
“Lý công tử hôm nay lại ăn món gì ah? Tiểu nhân sẽ bảo nhà bếp làm thật nhanh ạ”. Một tiểu nhị bộ dáng hèn mọn lấn tới, niềm nở hỏi rõ Lý Thiên Lôi.
“Trứng cá tinh hải, râu rồng xào, mê giác lộc nướng nguyên con, canh hàu tinh hải, còn chuẩn bị thêm một ít thức ăn nữa cho tu vi Nguyên anh, có bao nhiêu mang hết lên, mấy món Hương nhi nhà ta thích nữa, cũng mang lên hết đi”.
Sau khi gọi mấy món lạ lạ lên, Lý Thiên Lôi lại chọn mấy món quen thuộc. Không cách nào a, những thứ khác hắn ăn không quen đấy, thấy ngon mà vị chẳng ra gì.
“Dạ vâng, tiểu nhân đi làm ngay”. Nói xong chậm rãi lui xuống tránh làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Lý Thiên Lôi.
“Ai nha, ta tự chọn món, quên mất không hỏi tiểu mỹ nhân nhà ta thích ăn món gì nhỉ?” Như kiểu bây giờ mới nhớ ra trong lòng mình có người, Lý Thiên Lôi nhéo nhẹ vào cái mũi nàng ôn hòa nói.
“Miễn là chủ nhân chọn, cái gì nô cũng ăn được ạ. Trước kia nô chỉ được ăn cơm bẩn, rau dại với nước suối thôi, làm gì được như bây giờ khi ở cạnh chủ nhân, nô hạnh phúc lắm”. Diệp nhi vừa nói, giọng vừa run run chỉ chực khóc, ngồi sát vào người Lý Thiên Lôi, hai mắt long lanh ngập nước khiến người không khỏi lộ vẻ thương tiếc.
“Ngoan nào, không được nhớ đến những ngày tháng đó nữa, ở bên ta là nàng phải vui vẻ lên mới được. Cứ buồn rầu làm mặt xấu là không được ở cạnh ta nữa đâu”.
“Dạ chủ tử, nô nhớ rồi, nô cảm tạ chủ vạn lần. Sau này có bản nô đi chết nói cũng vì chủ tử mà chết tựu không hai lời”. Trong lời nói, ánh mắt của tiểu nữ hài lộ rõ quyết tâm kiên định.
Lý Thiên Lôi cũng k có ăn cản, phải cho nàng cái mục đích sống nàng với vui vẻ lên được.
Bỗng nhiên có một âm thanh thập phần quen thuộc vang lên khiến Lý Thiên Lôi không khỏi cười dài.
“Phôi đản ca ca, xú ca ca, rõ ràng là đi ra ngoài chơi lại không có gọi muội, ca ca xấu lắm”. Đi đến lầu năm là Đinh Thiên Hương đấy, người bé nhỏ, chưa đi đến mà giọng đã đến rồi.
Vừa lên đến nơi đã thấy một tiểu nữ hài tử xinh đẹp động lòng đang nằm trong ngực Lý Thiên Lôi, mặt Hương nhi lập tức tái đi, giọng nói run rẩy, hai mắt chào ra thanh lệ: “Hu hu, hóa ra ca ca đi cùng với nữ hài xinh đẹp khác rồi, không để ý đến muội nữa rồi”.
Chưa nói xong đã hướng bên dưới chạy đi khiến Lý Thiên Lôi kêu khổ a. Tiểu ni từ này chưa gì đã ghen rồi, lại còn khóc nữa chứ.
Đứng dậy kéo Hương nhi lại để giải thích, Diệp nhi đứng lên cũng không dám nói gì, trong lòng lại sợ hãi. Chủ nhân thích mình nhưng nữ chủ nhân mới gặp lần đầu đã ghét mình rồi. Trước kia tận mắt nhìn thấy một a di xinh đẹp chỉ vì bị nam chủ nhân nắm tay thôi mà nữ chủ nhân đã phanh thây nàng ra rồi. Càng nghĩ càng sợ chạy nhanh về phía Hương nhi, nước mắt chào ra tựu quỳ dập đầu xuống hô: “Nữ chủ nhân tha mạng, lỗi tại nô tỳ ngồi cạnh chủ nhân, là nô tỳ sai, cầu xin chủ nhân tha mạng”.
Vừa kịp giữ lại Hương nhi đã thấy Diệp nhi quỳ đi tới, nội tâm Lý Thiên Lôi lại kêu khổ, tiểu mỹ nhân này lại bị dọa cho thành bộ dáng như vậy nhanh đưa tay nần thân thể run rẩy của nàng lên, mặt cắt không còn giọt máu, cái chán đỏ bừng sắp xuất huyết.
Hương nhi đang khóc quay đi cũng bị kinh ngạc làm ngây người quên cả rơi nước mắt. Này là làm sao a? Sao nữ nhân này lại có xưng hô kỳ lạ như vậy?
“Trời ạ, ta đã bảo nàng không được quỳ nữa cơ mà, lại thành cái dạng này, nàng muốn để ta đau lòng đến chết đây hả”. Lý Thiên Lôi cười khổ nói.
“Nô tỳ sợ bị phanh thây lắm”. Vừa nói, tay chân nàng run lẩy bẩy, hàm răng va cầm cập, nét sợ hãi trong đôi mắt thật lớn lại càng khiến Lý Thiên Lôi xót xa trong tâm.
Hương nhi cũng thấy bộ dáng của nàng thì nổi lên mối nghi hoặc nồng đậm, quên đi cơn ghen tiến lại gần xem nàng ấy tại sao lại làm vậy.
Lý Thiên Lôi thờ dài kéo cả hai nàng vào lòng đi đến bàn ăn ngồi xuống. Lý Thiên Lôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cả hai mỹ nhân. Sau đó mới từ từ kể lại cho Hương nhi nghe về cuộc sống nô lệ của Diệp nhi.
Nghe xong câu chuyện như vậy, hương nhi nổi lên sự thương tiếc với Diệp nhi, cũng quên luôn hỏi tại sao hai người lại gặp được nhau để Lý Thiên Lôi có thể cứu nàng.
Nên biết mấy năm nay Hương nhi và Lý Thiên Lôi luôn dính nhau như hình với bóng nha, có sáng nay nàng phải đi chọn tâm pháp luyện khí nên không gọi Lý Thiên Lôi dậy được mà bây giờ bên cạnh hắn lại có thêm nữ hài xinh đẹp rồi.
“Ta xin lỗi Diệp tỷ tỷ nha, ta đã làm tỷ sợ rồi”.
“Không, là nô tỳ không đúng, mong nữ chủ nhân bỏ qua cho nô tỳ ạ”. Tuy biết tiểu cô nương này là biểu muội của chủ nhân nhưng vẫn không dám qua loa.
“Tỷ tỷ đừng gọi ta là nữ chủ nhân, gọi như Lôi ca ca vẫn gọi ta là được, Hương nhi hoặc Thiên Hương đều được hết”.
Diệp nhi run rẩy không dám nói, lúc này Lý Thiên Lôi mới lên tiếng tiếp: “Ta bảo với nàng rồi mà Diệp nhi, trừ ba ba với mụ mụ ta, những người khác ta gọi sao nàng cứ gọi vậy đi. Ngoan nào phải nghe lời chủ nhân chứ”. Lý Thiên Lôi vỗ về an ủi nàng, lúc sau dần dần sự sợ hãi của nàng tán đi mới có thể bình tâm trở lại.
Đúng lúc này, các món ăn đã được mang lên che kín hết cái bàn ăn to lớn. Nhìn ba hài tử ngồi bên cạnh bàn thập phần nhỏ bé.
Bữa tiệc nhỏ bé bắt đầu, Lý Thiên Lôi với Hương nhi vì đói ăn như gió cuốn mây trôi, chỉ có Diệp nhi là câu nệ không dám động đũa. Hai người phải nói một lúc mới khiến Diệp nhi bắt đầu ăn.
Những món ngon cả đời chưa được hưởng thụ dần dần khiến nàng quên đi sợ hãi tăng nhanh tốc độ ăn đến khi no bụng mới dừng.
Sau khi đã no nê, ba người vuốt ve cái bụng tròn vo của mình thập phần thỏa mãn. Đứng dậy thanh toán rồi kéo cả Hương nhi đi mua sắm.
Hương nhi vui vẻ trở lại, kéo tay Diệp nhi chạy vào cửa hàng quần áo mua tới mua lui, bỏ qua luôn người ca ca như Lý Thiên Lôi. Nữ nhân ah, thời đại nào cũng vậy việc mua sắm không thể xong nhanh được. Đi loạn được hết một canh giờ, Lý Thiên Lôi không còn đủ kiên nhẫn đi cùng nữa ra hiệu cho Chung thúc đi theo bảo vệ các nàng, còn mình kiếm một chỗ ngồi xuống đợi, không có ý định đi cùng nữa.
Nữ nhân với nữ nhân không bao giờ hết chuyện để nói, nhìn thấy vẻ mặt của Diệp nhi ánh lên vẻ tươi cười, thi thoảng còn ửng hồng lên nữa, không biết Hương nhi có nói xấu về mình với Diệp Nhi không nhỉ?
Nhị nữ sau khi ra khỏi cửa hàng trang sức đã không còn thấy Lý Thiên Lôi đi theo nên quay lại tìm, thấy hắn đang ngồi ở cửa một quán nước của người dân, Hương nhi tức tốc chạy tới gắt giọng: “Lôi ca ca lại không đi với bọn muội, huynh không thích sao?”
“Ha ha, ta thích chứ. Nhưng ta đi bộ mệt rồi, các nàng phải cho ta nghỉ chứ. Chà chà, Người đẹp vì lụa nha, Diệp nhi mặc quần áo đeo trang sức thật xinh đẹp nhé, cả Hương nhi nữa, hai người đều xinh đẹp đáng yêu”.
Diệp nhi đỏ mặt, ngượng ngùng đáp: “Tất cả là do Hương nhi tiểu thư mua cho nô, nô chỉ đi theo thôi. Cảm ơn chủ nhân và Hương nhi tiểu thư”.
“Nào, cùng ta đi đến Kim Tiền đấu giá hội đi. Đến xem có gì ở đó, ta nghe cha nói ba hôm nữa có một buổi đấu giá thường niên, tiện thể gửi đấu giá mấy thứ đồ nữa”.
Mỗi tay kéo một bàn tay của tiểu mỹ nhân hướng về phía xa giá.
Tiến vào Kim Tiền đấu giá hội, tuy chỉ là những tiểu hài tử nhưng chữ Lý màu đỏ trên cái xa giá mà mấy hài tử kia vừa bước xuống không phải chuyện đùa. Chấp sự đại sảnh tên Tiền Tiên Hư, tu vi Thiên nguyên cảnh, cũng không có quá nhiều kiêu ngạo đi tới tiếp Lý Thiên Lôi và nhị nữ.
“Lôi thiếu sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây chơi thế này? Không biết Lôi Thiếu có gì cần dặn dò không, ta sẽ sai hạ nhân đi làm ngay”.
“Ồ, ta dẫn càng nàng để mở rộng tầm mắt thôi, ngươi sai người dẫn hai nàng đi thăm thú xung quanh đi, càng nàng thích cái gì cứ lấy hết, ta sẽ đưa tiền”. Lý Thiên Lôi phân phó Hư chấp sự đi làm rồi nháy mắt ra hiệu.
Hư chấp sự cũng biết ý, phân phó hai tiểu nha hoàn xinh xắn đưa hai nàng đi. Hương nhi cũng là hài đồng biết điều, thấy Lôi ca ca có việc mà không thể đưa mình theo cùng cũng không quá vòi vĩnh đi theo. Còn Diệp nhi thì đương nhiên, việc của chủ nhận không phải một nô tỳ như mình chen vào.
Sau khi thấy các nàng đi khuất mới kéo áo Hư chấp sự xuống nói nhỏ vào tai một câu. Mặt lão khẽ nhíu lại, sau đó phân phó hạ nhân, dẫn Lý Thiên Lôi lên phòng ở lầu hai.
“Không biết Lôi thiếu định đấu giá món gì mà phải thần bí thế?” Hư chấp sự rào trước đón sau. Không cách nào nha, mình cũng không đắc tội người ta được, mà đồ đấu giá mà kém cũng không thể ném mặt mũi của hài tử này đi được. Hắn thì không sao những lão tổ của hắn có sao đấy.
Việc Lý Thiên Lôi lộ ra thiên phú và hơn trăm cường giả Độ kiếp cảnh tí nữa thì đánh nhau trên bầu trời Đại Kinh thành ai mà không biết chứ. Chẳng may đắc tội tiểu đại gia này thì thế lực của mình cũng phải ném xác mình đi để làm nguôi cơn giận của người ta.
Nhìn mặt Hư chấp sự như mướp đắng, Lý Thiên Lôi không khỏi cười dài, lấy một cuốn công pháp từ trong hệ thống ra, để lên bàn. Đây là Thiết Bố Sam công pháp luyện thể địa giai thượng phẩm. Kể cả trong các đại tộc cũng chưa chắc đã có công pháp luyện thể bậc cao như thế này đâu.
“Đây, ta chỉ có cái này có thể đấu giá thôi, không biết quyển công pháp này có thể lọt vào mắt Hư chấp sự được không?”. Lý Thiên Lôi cười mị mị nhìn Hư chấp sự đang ngây người.
“Được chứ Lôi thiếu, ngay hôm nay ta sẽ truyền tin đi khắp phương thế lực vì có sự xuất hiện của thứ này. Ta hỏi một câu không phải, tại sao Lý thiếu không tặng cho gia tộc, hoặc giả là bản công pháp này là từ trong gia tộc lấy ra bán đây. Theo ta nghĩ nếu Lý gia có công pháp thế này cũng không thể dễ dàng mang ra ngoài bán được, Lý gia cũng không thiếu tiền nha”. Hư chấp sự vẻ mặt hiện lên một chút sợ hãi cùng nghi hoặc hỏi Lý Thiên Lôi.
Phải hỏi nha. Đến lúc đó mà là đồ Lý gia hài tử này ăn trộm mang đến đấu giá thì mình có mười cái mạng cũng không đủ để giết đâu.
“Ngươi yên tâm, công pháp này không phải của Lý gia và cũng không có liên quan gì đến các thế lực khác, chỉ cần biết nó của riêng ta là được. Còn về phần tại sao không mang cho gia tộc thì đó là việc của ta, không phải việc mà Hư chấp sự nên quan tâm nha”. Giọng điệu trẻ thơ mang theo sự uy hiếp và dọa nạt không thể mang đến cho người khác sự sợ hãi mà chỉ làm cho người ta thấy buồn cười và vui vẻ thôi nhưng gương mặt của Hư chấp sự cũng không có dám lộ ra nét cười.
Sau khi nói xong tiện tay ném ra mười viên kim tinh thạch cho Hư chấp sự, bảo hắn đổi cho mình mười tờ một trăm vạn linh thạch cực phẩm của Kim Tiền bang để dễ sử dụng. Hư chấp sự mặt cũng đờ ra một chút rồi chạy đi làm. Cả cái đồ này Lôi thiếu cũng có nha, vậy bản công pháp kia cũng có thể yên tâm rồi.