Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi Lý Thiên Lôi mới thức dậy. Trong lòng thấy hơi lạ, tiểu nha đầu Hương nhi nay không gọi mình dậy nha, chắc là đi chọn tâm pháp quên mình rồi.
Định bật người dậy nhưng trong ngực lại thấy bị đè nặng. Cúi đầu xuống thấy một tiểu mỹ nhân đang gục đầu lên ngực mình, đôi mắt run run chứng tỏ nàng đã thức.
Này mới nhớ là tiểu mỹ nhân hôm qua mình chọn được nha, thật thoải mái. Vỗ vỗ má nàng ra hiệu cho nàng tỉnh dậy, sau đó mới ngồi dậy vươn vai.
“Xin lỗi chủ nhân, nô tỳ không chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhân, mong chủ nhân trách phạt”.
Lý Thiên Lôi vừa vươn vai dậy đã thấy Lý Diệp quỳ xuống đất không khỏi bàng hoàng tiến tới nâng nàng đứng dậy. Nhìn mặt nàng sợ hãi tái mét trong đầu thầm hô hỏng bét. Nô lệ thế này quá nô tính rồi, hệ thống làm hơi quá thì phải.
“Không phải tại Diệp nhi nha, ta ôm nàng chặt như vậy nàng đi thế nào được. Yên tâm đi, sau ta bảo gì nàng làm đó là được, những công việc nặng nhọc khác sẽ có hạ nhân đi làm. Nàng là người của ta, chỉ cần ở bên cạnh ta tu luyện làn được”. Lý Thiên Lôi lại ôm nàng vào lòng, thanh âm nhu hòa vỗ về an ủi nàng.
Tuy là nô lệ của mình những vẫn là một người sống bằng xương bằng thịt nha, không phải máy móc như thế chứ.
“Hệ thống, có cách nào để nàng chỉ giống như nha hoàn bình thường không quá có nô tính được không? Thế này ta hơi không quen”.
“Huyết tộc tuy có thiên phú bất tử nhưng bị Thiên Cẩu tộc khống chế, huấn luyện huyết tộc làm nô lệ đời đời. Nô tính ăn sâu vào huyết mạch, thay đổi được hay không thì ký chủ phải tự làm”.
Trong khi Lý Thiên Lôi đang nói chuyện với hệ thống thì Lý Diệp nước mắt đã lăn dài, rơi xuống lã chã.
Thấy có nước làm ướt tay mình, Lý Thiên Lôi không khỏi bừng tỉnh, nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng khóc thút thít nhảy dựng lên sợ hãi.
“Ai nha Diệp nhi nha sao lại khóc rồi? Ta làm đau nàng ở đâu sao? Đừng khóc nữa, khóc là xấu lắm đó nha”. Lời nói vừa dứt Lý Diệp ngừng khóc ngay nhưng vẫn còn phát ra tiếng nấc. Lý Thiên Lôi vỗ về an ủi nàng khiến nàng thập phần cảm động.
Lau đi những giọt nước mắt đang còn lăn trên khuôn mặt nõn nà của nàng, Lý Thiên Lôi ôn tồn nói: “Sao đang yên đang lành lại khóc rồi, ta làm điều gì có lỗi với nàng sao?”
Lý Diệp lắc đầu, giọng điệu nỉ non hồi đáp: “Không phải tại chủ nhân đâu, chủ nhân tốt quá làm nô tỳ cảm động thôi. Trước kia nô tỳ ở trong nhà chủ nhân cũ, làm sai điều gì đều bị đánh, bị mắng không cho ăn cơm. Thúc thúc, bá bá của nô tỳ làm hỏng việc có khi còn bị giết nữa, nô tỳ sợ bị đánh lắm nấc đừng đánh nô nhé nấc nô sẽ thật ngoan nghe lời chủ nhân”.
Trời ơi, hóa ra là như vậy bảo sao nàng lại có nô tính mạnh thế, thuần hóa để nàng như bình thường thật khó nha.
“Diệp nhi yên tâm, ta sẽ không bao giờ đánh nàng đâu, ta thương yêu nàng còn không kịp nữa là. Từ giờ trở đi ta lệnh cho nàng không được phép quỳ trước bất kỳ ai nữa, khi chào thì cúi đầu là được. Nghe rõ chưa?”
“Dạ, nô biết rõ thưa chủ nhân”.
Trong thâm tâm Lý Diệp thập phần hạnh phúc khi được chủ nhân cưng chiều như vậy. Không biết nhờ chủ nhân có thể cứu được thân nhân gia đinh của mình hay không để cho họ cũng có cuộc sống hạnh phúc như mình. Biết thế nhưng lại không dám mở lời, chỉ sợ chủ nhân nghĩ mình nhiều chuyện, không thích mình lại vứt bỏ mình đi.
“Nào, bây giờ chúng ta đi ăn cơm nhé, chiều nay đi dạo phố với ta, ta mua quần áo đẹp, trang sức cho nàng khiến nàng trở nên càng xinh đẹp”.
“Nô tỳ đa tạ đại ân của chủ nhân”.
Đang định quỳ xuống tiếp Lý Thiên Lôi cau mày đưa tay giữ nàng lại. Lý Diệp chợt nhớ chủ nhân không cho mình quỳ, lại còn giữ mình đứng lên, nước mắt lại trực chào ra.
“Nào nào nhớ lời ta nói là được. Tí nữa gặp mẹ ta thì chào phu nhân, ba ta thì chào lão gia là được. Còn về sau ta gặp ai chào như thế nào cứ chào theo ta là được. Nhớ nhé, còn bây giờ đi theo ta”. Thanh âm của Lý Thiên Lôi càng thêm nhu hòa kèm theo một tia thương tiếc.
“Dạ, nô tỳ nhớ rõ”. Lý Diệp ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng bẽn lẽn đi đằng sau Lý Thiên Lôi, đầu cúi thấp, da dáng người hầu.
Đi đến phòng ăn chẳng thấy mẫu thân đâu cả thấy quái quái. Chẳng nhẽ mọi người ăn xong cả rồi sao?
Mặc kệ họ, không ăn ở nhà thì ra ngoài đổi gió vậy. Kéo bàn tay Diệp nhi chạy phăng phăng ra cửa lớn mà quên mất Diệp nhi có tu vi Nguyên anh cảnh nha, bế chủ nhân như Lý Thiên Lôi chạy đảm bảo nhanh hơn vạn lần.
Chạy ra ngoại viện, ai gặp Lý Thiên Lôi đều cúi đầu chào một tiếng đại thiếu gia nhưng trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Tiểu Hương nhi đi đâu rồi mà hôm nay thiếu gia lại đi cùng nữ hài nào khác thế nhỉ? Mọi hôm hai người này như hình với bóng dính với nhau từ sáng cho tới tận chiều muộn cơ mà nhỉ.
Mang theo nghi hoặc nhưng cũng không ai dám ngăn hắn lại để hỏi, mặc kệ hai tiểu hài tử kéo nhau ra khỏi cửa lớn chạy về hướng khu phố nhộn nhịp.
Chạy được một lúc Lý Thiên Lôi mới nhớ, Đại Kinh thành to như vậy, đi bộ bao giờ mới tới trung tâm. Lại lon ton kéo tay Diệp nhi chạy ngược lại. Đến cửa lớn bảo hộ vệ chuẩn bị xe cho mình đi chơi.
Xe của Lý Thiên Lôi thật hoành tráng, thân xe được làm từ Hư Vô mộc, vừa nhẹ vừa bên. Hai con độc giác thú tu vi Hợp thể kéo xe, trên nóc xe cắm một chữ Lý màu đỏ nhìn thập phần ngưu bức.
Chữ Lý màu đỏ này mới được làm ngày hôm qua do chính Lý Trường Sinh phân phó để thể hiện được địa vị của Lý Thiên Lôi.
Bình thường người trong tộc có tu vi chẳng ai đi xe ngựa làm gì cả, mà không có tu vi thì rất ít khi đi ra ngoài. Mà có đi cũng không được cắm cờ Lý gia ở trên xe được. Chỉ có Lý Thiên Lôi hay dạo chơi mới được đặc cách cắm cờ và chế tạo xa giá hoành tráng.
Đi trên đường lớn ai ai cũng liếc mắt nhìn xa giá có chữ Lý đỏ chót, được hai đầu độc giác tu vi vi hợp thể kéo, xa phu lại có tu vi Địa nguyên cảnh khiến người người thầm tự hỏi, không biết đại nhân Lý gia nào lại có hứng ngồi xe đi chơi phố.
Lý Diệp ngồi trong xe hết nhìn đông lại ngó tây, bộ dáng kích động đến đỏ bừng mặt, nhìn thập phần đáng yêu. Lý Thiên Lôi cười ha hả kéo nàng lại gần mình hỏi: “Thế nào Diệp nhi, muốn mua cái gì cứ nói cho ta, chủ nhân như ta chiều lòng nàng, cái gì cũng mua hết”.
“Cảm tạ chủ nhân nhưng mà nô không biết mua cái gì hết. Nô chưa được đi ra phố chơi cũng chẳng được mua cho gì hết. Với lại bây giờ nô có chủ nhân tốt với nô như thế này là đã mãn nguyện lắm rồi, không cần chủ nhân phải tốn kém cho nô đâu ạ”.
Thanh âm nhu mỳ nhẹ nhàng mang theo một ít yếu đuối khiến Lý Thiên Lôi đau lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Nàng cứ yên tâm, sau này ta sẽ dẫn nàng đi chơi nhiều hơn, nàng muốn gì thì lấy cái đó, bản thiếu gia ta ngoài tiền ra thì chẳng có gì cả nên nàng không phải sợ ta tốn đâu”.
“Dạ, tạ ơn chủ nhân”.
Ánh mắt Lý Diệp long lanh vui sướng, ngồi sát vào tựu lên vai Lý Thiên Lôi , trong lòng tràn ngập hạnh phúc cùng vui vẻ.
“Chung thúc, đến Hoa Mai tử lầu ăn cơm đi, sáng đến giờ ta không ăn gì đói lắm rồi”.
“Dạ thiếu gia”.
Chung thúc tên gọi là gì, chỉ biết người khác gọi thế thì Lý Thiên Lôi gọi theo, hắn cũng không quá quan tâm một hạ nhân làm gì cả, tu vi Địa nguyên cảnh cũng tạm được coi là cao trong đám hộ vệ.
Hoa Mai tửu lâu cao năm tầng, nơi này không phải ai cũng dám đến đây tiêu xài. Thức ăn ở đây toàn làm bằng thịt linh thú cao giai, linh dược đại bổ, chế biến cũng tạm coi là ổn thế nên tiêu phí cũng dọa người. Trong mắt Lý Thiên Lôi thì như thế, món ăn chỉ là tạm ổn thôi vì khẩu vị của hắn khác người mà.
Tầng một dành cho tán tu có chút tiền muốn hưởng thụ cảm giác xa hoa.
Tầng hai, ba dành cho một số tiểu, trung gia tộc có thế lực hoặc phụ thuộc vào tứ đại gia tộc.
Tầng bốn dành cho lớp thiên kiêu của tứ đại gia tộc. Bàn ghế ở đây phải liên tục thay mới vì lúc nào cũng có đánh nhau.
Tầng năm thì dành cho tầng lớp cao cấp hoặc người đặc biệt có địa vị trong gia tộc mới được hưởng đãi ngộ ở đó.
“Ai dô, Lý công tử đến rồi nha, mau vào đi ạ, tiểu nhân chuẩn bị sẵn bàn trên lầu năm rồi đấy ạ”. Lão bản tửu lầu chạy ra tận nơi đón Lý Thiên Lôi . Cũng phải thôi, tin tức về tư chất của hắn lộ ra khiến ai cũng khiếp sợ, lão bản này tuy có chỗ dựa cũng không dám đắc tội, ăn nói khép nép dẫn Lý Thiên Lôi đi lên.
Vừa đi vừa ân cần hỏi han Lý Thiên Lôi : “Hôm nay Hương nhi cô nương không đi cùng công tử sao?”
Lão bàn vừa dứt lời hắn mới sực nhớ còn tiểu mỹ nhân này nữa nha, sao tự nhiên lại quên mất chứ, thật là có mới nới cũ mà.
“Lão đi xuống bảo Chung thúc quay về đón Hương nhi cho ta, lão không nhắc thì ta đã quên rồi đấy. Thưởng cho lão này.
Lắc tay lấy ra một viên kim tinh thạch ném cho lão bản. Lão bản không nhìn kỹ đưa tay tóm, ngoài miệng cảm ơn rối rít trong lòng lại buồn rầu. Như thế nào đây? Mọi hôm Lý công tử thưởng nhiều lắm mà sao hôm nay lại đưa có một viên linh thạch thôi nhỉ.
Nhưng khi nắm vào tay mới thấy một luồng linh khí bức người tỏa ra khiến ai cũng quay lại nhìn lão. Lão bản mở tay ra thấy một viên tinh thạch vàng óng, đầu suýt nữa đập vào cầu thang, tay chân run cầm cập.
Thiên a, một viên kim tinh thạch này bằng một trăm vạn cực phẩm linh thạch đó.
Ánh mắt tất cả mọi người nóng rực nhìn viên kim tinh thạch, tất cả đều tham lam đứng lên nhưng không dám hành động lỗ mãng trong này.
Lão bản lập tức quỳ trên cầu thang sợ hãi hô: “Lý công tử mau thủ lại giúp tiểu nhân, tiểu nhân không dám nhận đâu”
Lý Thiên Lôi cau mày nhìn lại thấy hóa ra mình cầm nhầm kim tinh thạch a, này cũng không phải rồi. Đối với mình nó không đáng là bao nhưng đối với lão bản này thì lại khác.
Thu lại viên kim tinh thạch rồi nói: “Được rồi làm việc ta phân phó đi, bảo Chung thúc về nhà cầm luôn cho ta mười vạn linh thạch cực phẩm đến đây”.
Phân phó xong, Lý Thiên Lôi kéo tay diệp nhi lên thẳng lầu năm chuẩn bị ăn một bữa ngon lành.