Thấy sắc mặt âm trầm của Lý Trường Sinh và Thủy Nhược Tâm đã đứng tới trận doanh của Lý gia, Trần Lập Quốc cũng không dám làm căng, cất tiếng: “Hừ, bọn ta đến đây đâu phải địa phận Lý gia, lão bất tử gắt gỏng cái gì hả? Bọn ta đến xem dị tượng không được sao?”
“Dù sao dị tượng của tuyệt thế tư chất cũng đã rất lâu không có xuất hiện ra nha, chúng ta đến xem hài tử như thế nào thôi, đừng có mang bộ mặt đáng ghét đó ra dọa chúng ta”. Hỏa Hồng Y chen lên tiếng nói, giọng điệu không quá hữu hảo.
“Đến xem thì cứ việc đến xem, mang theo nhiều người đến như vậy làm gì? Người ta không biết còn tưởng hai nhà các người cướp nữ nhân của gia tộc nào đó rồi chạy trối chết đấy”. Lý Trường Sinh đáp trả thập phần kiên quyết.
Hai lão tổ Trần Lý mặt đen lại, lộ rõ vẻ tức giận nhưng cũng không dám thực sự ra tay. Từ uy áp tỏa ra từ người Lý lão bọn họ biết lão sắp đi tới một bước cuối rồi. Cũng không quá chắc chắn hai người liên hợp có thể làm khó hắn. Chưa kể Thủy Nhược Tâm chiến lực cũng không hề dưới bọn họ.
Suy nghĩ một lúc, Trần lão tổ kéo Hỏa lão tổ quay về. Phải có kế hoạch đối phó, không thể để Lý gia vượt mặt được. Hai lão tổ nhìn nhau cũng thấy được vẻ tâm thần bất định trong mắt đối phương.
“Các người đứng đây canh gác cho ta, để ta xuống xem hài tử kia. Thủy muội đi cùng với ta chứ”. Sau khi Lý Trường Sinh phân phó nhân thủ sau quay sang cười ha ha nhìn Thủy Nhược Tâm nói.
“Cung kính không bằng tuân mệnh. Không biết chừng Thủy gia ta cũng có một hiền tế kỳ tài đấy”. Đánh mắt cho nhân mã của mình ra hiệu ở lại trên bầu trời, sau đó cùng Lý Trường Sinh mặt mũi rạng rỡ bay xuống dưới
Những hài tử ở dưới sắc mặt xám ngoét sợ hãi. Một tia rất nhỏ áp lực cũng khiến chúng cảm thấy cường đại. Thấy lão tổ nhà mình đại phát thần uy khiến Trần Hỏa nhị vị lão tổ không dám làm căng. Ai cũng nắm chặt nắm đấm, nội tâm kích động tưởng tượng tu vi của mình lên cao cũng có thể như lão quát tháo tứ phương khiến mọi người khiếp sợ.
Chỉ có riêng Lý Thiên Lôi không thấy sao cả. Trên người minh còn có một thú sủng tu vi Tiên Vương nha, uy áp cỡ đó không thấm vào đâu cả. Nhìn lên trời thấy hai người đi xuống, mặt mũi gia gia tràn đầy tươi vui và kích động.
“Hảo hài tử không khiến gia gia thất vọng nha, siêu tuyệt tư chất thật khiến gia gia rạng rỡ”. Lý Trường Sinh ôm hài tử vào trong lòng cười to, cọ cọ bộ râu rậm vào khuôn mặt trắng nõn của Lý Thiên Lôi khiến hắn thập phần khó chịu.
“Đau đó gia gia, người lui ra tí đi”. Đẩy đẩy khuôn mặt của gia gia không cho nó tiếp xúc với người mình rồi tụt người đứng xuống đất, quay sang nữ nhân đi cùng gia gia mình. Dáng người lung linh nha, khuôn mặt được tính là xinh đẹp, cũng được coi là mỹ nữ nha. Lý Thiên Lôi nhìn Thủy Nhược Tâm đánh giá nàng mà quên mất tu vi của nàng nha, một cường giả tu vi Độ kiếp đó nha.
Thủy Nhược Tâm cũng đánh giá hài tử đang nhìn mình, ánh mắt hiện lên sự vui vẻ là nhiệt tình: “Hài tử này hẳn là đứa trẻ hôm đó sinh ra có dị tượng phải không Lý huynh? Thật là đáng yêu nha”.
Lý lão lại bế Lý Thiên Lôi lên đi đại điện: “Thủy muội có lòng đến đại điện Lý gia uống chén trà nhạt chứ?”
“Rất vui lòng nha Lý huynh, cũng lâu lắm rồi không được uống Thái Nguyên linh trà của Lý gia rồi, nay tiểu muội lại có lộc hưởng rồi”.
Lý Trường Sinh cười ha hả tỏ vẻ đồng ý rồi sẵng giọng ra hiệu mấy trưởng lão kia tiếp tục công việc của mình. Sau đó gọi Lý Tề Minh ra hiệu đi cùng mình đến đại điện.
Tất cả cao tầng đều có sắc mặt thập phần vui vẻ, kể cả những hài tử kia, trong mắt chúng chỉ có hâm mộ và hướng tới. Khi một người ở vị trí quá cao khiến người khác không thể đạt tới thì không thể có sự đố kị được nữa.
Chỉ có duy nhất một đôi mắt của hài tử đứng trên đài thử thách mang theo sự ghen ghét, đố kị, cũng không thiếu sự ao ước.
Lý Họa Hồn nắm chặt tay, nội tâm căm tức. Vinh quang này đáng lẽ là của mình nhưng bây giờ lại bị người khác chiếm mất. Một thiên tài tư chất hoàn mỹ như hắn là điều mọi người thập phần hướng tới. Nhưng so với yêu nghiệt như Lý Thiên Lôi chẳng khác gì đom đóm so với ánh trăng cả. Lòng đố kị của tiểu hài tử nổi lên mang đến động lực cực đại cho Lý Họa Hồn.
Sau khi đến đại điện, Lý Trường Sinh sai người đi lấy Thái Nguyên linh trà ra khoản đãi Thủy Nhược Tâm. Thái Nguyên linh trà có công dụng tẩm bổ thần hồn, thanh lọc linh khí tại thân. Chưa kể đến công dụng tuyệt hảo, linh trà được hái ở Thái Nguyên sơn mạch tận cùng phía bắc, một nơi thập phần hung hiểm. Do vậy linh trà này không phải ai cũng có thể hưởng dụng.
Thủy lão tổ nhấp một ngụm trà, thanh thanh sảng sảng nói với Lý Trường Sinh: “Trà ngon nha, ở Thủy gia muội cũng có nhưng tại sao vị đạo của nó lại không được thanh thuần như thế này nhỉ? Không biết Lý huynh có bí quyết gì có thể chia sẻ với muội không?”
“Ha ha, là do hảo hài tử này của ta nghĩ ra cách chế biến và pha chế đó. Không hiểu nó ở đâu lại biết đến cách này. Nếu Thủy muội muội muốn tí nữa ta sẽ sai người đưa công thức cho muội” Lý lão tổ không khỏi khoe khoang đứa cháu thiên tài của mình, mặt vẫn không mất đi nét cười.
“Vậy thì đa ta Lý huynh rồi” tiếp đó quay sang nhìn đứa nhỏ trong lòng Lý Trường Sinh có vẻ mặt dửng dưng không khỏi nghi hoặc, đứa bé này cũng lạ quá đi.
Lý Thiên Lôi ngoài mặt không tỏ vẻ nhưng trong nội tâm thầm kiêu ngạo. Kiếp trước ta uống trà nhiều như các ngươi hít không khí nha, ta mà còn không biết chế biến ra sao nữa thì đập đầo vào gối chết đi cho song.
Sau khi nhìn Lý Thiên Lôi, Thủy Nhược Tâm lại quay qua nói với Lý Trường Sinh mà nói: “Nay ta đến đây quá vội, không có chuẩn bị gì quý giá tặng cho hài tử cả, tiện đây ta tặng chiếc lệnh bài này cho nó, nó có chứa ba lần kết giới phòng ngự do chính ta tạo ra có thể chống đỡ một kích toàn lực tu vị Độ kiếm bát chuyển trở xuống, chuẩn bị tặng cho lớp trẻ trong tộc. Hài tử nhận lấy một phần tâm ý của ta nha, khi khác đến Thủy gia ta lại cho ngươi đại lễ”.
Lý Thiên Lôi chạy tới cầm lấy lệnh bài, không biết nó được làm từ chất liệu gì, cảm thấy thập phần tươi mát. Bên trên khắc một chữ Thủy coi như là biểu tượng thân phận. Tuy không quá hài lòng với món quà này nhưng nghĩ tí nữa đem tặng Hương nhi chắc nàng thích lắm, ngoài mặt vẫn phải vui vẻ: “Cảm ơn a di tặng quà cho ta, ta lại tặng cho a di thêm phối phương pha chế của Phúc Thuận linh trà nhé, tuy nó không hiếm lạ như Thái Nguyên linh trà như đó là tâm ý của ta, mong a di nhận lấy”.
“Tiểu hỗn đản, phải gọi thái thái chứ, sao lại là a di hả”. Lý Trường Sinh to giọng nhưng không có thái độ quá gắt.
“Nhưng con thấy a di còn trẻ lắm mà, sao lại gọi là thái thái được? A di trẻ đẹp giống như mụ mụ con vậy, sao gia gia lại bảo a di già chứ?” Lý Thiên Lôi lanh lợi đáp lại khiến mấy người đều cười vui vẻ.
“Hảo hài tử thật ngoan, lần sau có rảnh nhớ đến Thủy gia chơi với a di nhé, ở đó cũng có nhiều bạn để chơi lắm”. Thủy Nhược Tâm xoa đầu Lý Thiên Lôi, trong mắt hiện lên nét cười, hài từ này thật biết nói lời ngon ngọt khiến người ta thích thú nha.
“Xin lỗi Lý huynh, ta phải về gia tộc có việc rồi, nếu có gì cần giúp sức cứ kêu Thủy gia một tiếng, chúng ta là thông gia đấy, đừng khách sáo nhé. Còn hảo hài tử này nha, nhớ đến Thủy gia ta làm khách đấy, con còn nợ ta phương pháp chế biến linh trà đó nhé”. Thủy Nhược Tâm đứng dậy, chắp tay chào Lý Trường Sinh rồi đi ra ngoài hội họp cùng những người trong gia tộc quay về nhà.
“Tề Minh, lúc nữa hãy dẫn Thiên Lôi đi tàng kinh các lựa chọn tâm pháp nhé. Tiếc là công pháp lôi hệ quá ít, tâm pháp trấn tộc ta lại là hệ kim thập phần không hợp. Dặn dò trong gia tộc đi tìm công pháp lôi hệ về đây bất kể giai cấp. Hài tử này mới năm tuổi đã kích hoạt thuộc tính linh căn, tiếc là k có công pháp trên Trúc cơ. Trong thời gian luyện khí phải tìm bằng được tâm pháp trên Trúc cơ cho Thiên Lôi đấy”. Lý Trường Sinh dặn dò cặn kẽ con trai mình những gì cần làm và nên làm trong lúc này.
“Phụ thân yên tâm, con sẽ gắng sức mà làm. Nó là cháu người nhưng cũng là hảo nhi tử của ta đấy nhé”. Lý Tề Minh không chút bực dọc nào mà chỉ có sự vui mừng khi con trai được gia gia của mình quan tâm.
Còn với Lý Thiên Lôi lại chẳng quan tâm đến công pháp các loại cho lắm. Công pháp thiên đạo ta có nhiều lắm nha. Hệ thống! Ta đã khảo hạch xong rồi, không biết lúc nào thì nhiệm vụ mới hoàn thành để ta có thể tu hành?”
“Theo như các thế lực phân bố trên đại lục này thì khi nào thập đại thế lực biết thì coi như đã hoàn thành”. Thanh âm máy móc của hệ thống vang lên trong đầu Thiên Minh.
Đi theo phụ thân đến tàng kinh các, Lý Thiên Lôi chọn bừa một quyển tâm pháp trụ cột cho luyện khí là Dẫn Khí quyết. Tâm pháp này là cơ bản nhất không phẩm giai, dễ tu luyện nhưng tốc độ không thể nói là tốt được.
Lý Tề Minh cau mày muốn chọn cho nhi tử công pháp khác nhưng hắn thoái thác. Chọn chi cho nhiều nha, ta chỉ chọn cho có để mấy người khỏi nghi ngờ ta thôi. Trong đầu nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Con tu tâm pháp trụ cột vậy là được rồi ba ba. Đợi con lên Trúc cơ ba ba chọn cho con tâm pháp khác hệ lôi là được mà”.
“Hajz, khổ cho con ta không có tâm pháp thích hợp. Con yên tâm mấy hôm nữa có đấu giá hội thường niên của Kim Tiền thương hội đến lúc đó ta sẽ nhờ lão bản thương hội tìm xem. Đến lúc đó chắc là sẽ có đấy”. Thanh âm Lý Tề Minh mang theo chút không vui an ủi nhỉ tử mình.
“Ba ba yên tâm đi, con không có buồn đâu, giờ con mới năm tuổi, đến tám tuổi, mười hai tuổi cũng không muộn nha, thời gian còn dài mà. Ba ba mang con đến luyện võ trường đi, con muốn đi chơi cùng Hương nhi”. Lý Thiên Lôi nói lý một tý, sợ phụ thân vì mình mà lao lực thì quá không phải với mình rồi. Chuyện mình có hệ thống và công pháp cao cấp tốt nhất là nên giữ kín cho đến khi mình có thực lực.
Biết là có Lôi Long hộ thân nhưng mà mình còn nhỏ, không biết được chắc điều gì sẽ đến, cứ nên cẩn thận là tốt nhất.