“Đại lại trùng ca ca, mau dậy nhanh lên đến giờ rồi nha”. Một thanh âm bé gái non nớt nghe thật êm tai vang lên trong phòng của Lý Thiên Lôi . Đây là biểu muội của hắn Đinh Thiên Hương, cũng là năm tuổi, một nữ hài có đôi mắt to xanh biếc, mái tóc vàng, làn da trắng như trứng gà bóc kèm theo hai phá phúng phính thủy nộn, tạo cho người khác cảm giác thập phần đáng yêu. Hôm nay đến đây để cùng kiểm tra tư chất trong nội tộc.
*Đại lại trùng nghĩa là con sâu lười. Mình nhớ là đọc ở đâu thấy có giải thích như vậy, giờ nhớ nên dùng luôn. Nếu có sai sót mong góp ý từ đọc giả.
“Để cho ca ngủ thêm đi Hương nhi ak, đến muộn một lúc cũng có sao đâu. Bây giờ đến nơi cũng có được kiểm tra luôn đâu, lại phải nghe một bài của đại bá hoặc cha ta nữa, đau đầu lắm”. Thanh âm lười biếng của Thiên Lôi đáp trả cho lời phàn nàn của Hương nhi. Quen nhau từ lúc ba tuổi, kể từ đó hai người luôn quấn quýt chơi với nhau. Lý Thiên Lôi thập phần thích cô bé ngoan ngoãn, lung linh thập phần đáng yêu này.
“Không được nha, dậy ngay đi, bá mẫu bảo ta gọi ca ca dậy ăn sáng nếu không sẽ đánh mông ca ca đấy”.
lý thiên thôi lười biếng bật dậy khỏi giường, cầm lần bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hương nhi tiến đến phòng ăn. Vừa vào đến cửa đã thấy cha, mẹ hắn đã ngồi ở bàn ăn đợi hài tử rồi.
“Tiểu tử thôi này, hôm nào cũng phải để Hương nhi gọi mới dậy được, nương gọi thì người không nghe. Có phải muốn theo tiểu tức phụ Hương nhi này luôn rồi không?” Mẹ hắn cười mắng nhìn hai hài tử, ánh mắt tràn đầy thương yêu, trìu mến. Hương nhi hiểu được tiếng bá mẫu nói hai má đỏ bừng, gục đầu xuống nép sát vào người Lý Thiên Lôi .
Lý Thiên Lôi không nhìn được, hôn nhẹ vào cái má thủy nộn của Hương nhi, càng khiến Hương nhi xấu hổ hơn, cười to nói: “Nha nương nha, đây là con dâu nương chọn cho con đó. Có trách thì trách nương chọn khéo quá thôi. Còn cha nha, sao hôm nay lại rảnh ăn cơm sáng với con vậy? Con tưởng cha phải đi tổ chức buổi kiểm tra cho gia tộc mà?”
“Người ta nói nữ sinh hướng ngoại, với gia ta lại thành nam sinh hướng ngoại rồi. Đại bá con đi trước rồi, hôm nay công việc của đại bá con là chính, ta chỉ là phụ thôi. Mau vào bàn ăn đi rồi hai đứa theo ta đến luyện võ trường kiểm tra”.
Sau bữa ăn sáng, hai hài tử đi theo Lý Tề Minh đi đến luyện võ trường để tiến hành kiểm tra tư chất, thiên phú. Khi đến nơi đã thấy lóc nhóc một đàn tiểu hài tử ở luyện võ trường. Cứ tưởng khi mình đến nơi chưa chắc đã có ai mà không ngờ lại đông đến thế. Như thế này có khác mấy so với đại điển thành niên đâu chứ. Bỏ hai hài tử lẫn vào đám đông, Tề Minh đi lên khu vực chủ trì cùng đại huynh của mình.
Đợi lâu đến nỗi khiến Lý Thiên Long suýt nữa thì không kiên nhẫn kéo tay Hương nhi ra khỏi đám đông này, chen chen cái gì, lên trước ngươi cũng có được kiểm tra trước đâu.
Nội tâm bực dọc nhưng cũng không dám làm gì quá trái với quy định nha. Mình đường đường là tiểu thiếu gia của Lý gia, nhi tử của gia chủ đương thời, không thể làm quá để xấu mặt phụ thân mình được.
Một khoảng thời gian sau, đại bá Lý Tề Minh đứng lên trên đài cao, thanh âm quán theo linh lực vang vọng khắp toàn diễn võ trường, đi thẳng vào trong tai của từng hài tử:
“Ngày hôm nay các con tập trung ở đây để kiểm tra tư chất và thiên phú của chính mình. Con đường tu luyện sau này của các con chắc chắn sẽ dựa theo đó mà phát triển, tiến xa hơn. Hôm nay những hài tử dưới không thể kiểm tra ra được tư chất và thiên phú thì cũng đừng buồn, vẫn còn có 3 năm thời gian để tiếp tục thức tỉnh linh giác của mình. Còn những hài tử tám tuổi mà kiểm tra vẫn không được thì đành phải xin lỗi rồi, bốn năm tiếp theo sẽ không còn được kiểm tra nữa mà phải đến năm mười hai tuổi kiểm tra tư chất trưởng thành đến khi mười sáu tuổi. Nếu lúc đó vẫn không thể thức tỉnh linh giác vậy thì chỉ có thể sống ở ngoại tộc làm quản sự hoặc kinh doanh rồi. Do đó các con phải cố gắng lên nếu không muốn làm kẻ dưới người khác”.
Lời nói khiến những hài tử ở dưới có kích động, cũng có lo lắng. Chỉ sợ mình không kích hoạt được linh giác khiến người ta coi thường. Ở một đại tộc như Lý gia mà không thể tu luyện thì cả đời chỉ có kiếp hạ nhân, phải chịu đủ tủi nhục.
Lý Tề Minh liếc mắt xuống những hài tử bên dưới một vòng, sẵng giọng nói tiếp: “Sau đây ta sẽ đọc tên, đến tên ai lên đài kiểm tra”.
Một trưởng lão khác đi lên đài bắt đầu đọc tên. Có ba viên linh giác thạch đánh giá lần lượt là thiên phú, căn cốt, ngộ tính. Theo đánh giá từ bình thường, hạ cấp, trung cấp, cao cấp, hoàn mỹ có màu từ xám, lục, lam, tím, cam. Còn một màu đỏ thể hiện siêu hoàn mỹ nhưng đã cách mấy vạn năm không còn thấy xuất hiện trên đại lục nữa”.
“Lý Hoắc, Lý Hú, Lý Cơ Long lên đài”.
Những người đầu tiên lên đài có kích động, có sợ hãi lo lắng cho sự thể hiện của mình.
“Lý Hoắc, thiên phú trung cấp, căn cốt cao cấp, ngộ tính trung cấp, đánh giá tư chất trung cấp”.
“Lý Hú, thiên phú bình thường, căn cốt sơ cấp, ngộ tính hoàn mỹ, đánh giá tư chất trung cấp. ngộ tính cao chỉ đáng tiếc thiên phú cùng tư chất quá nát, hài tử cố gắng lên nhà, trời không tuyệt đường người đâu”.
“Lý Cơ Long, thiên phú cao cấp, căn cốt cao cấp, ngộ tính hoàn mỹ, đánh giá tư chất cao cấp. Nha hài tử này thật khá, phải cố gắng tận dụng tư chất tốt của mình làm dạng danh Lý gia đấy”.
Tiếp đó lần lượt, lần lượt từng người đi lên. Tâm trạng có vui vì tư chất tốt của mình sẽ được mọi người chú ý, có người buồn vì thiên phú không được tốt, còn có tuyệt vọng vì tư chất của mình chẳng khác gì người thường, sau khi đi xuống đài như người mất hồn.
“Lý Thiên Lôi , Đinh Thiên Hương, Lý Họa Hồn lên đài”
“Cuối cùng cũng đã đến lượt ta thể hiện nha, đợt đến nỗi sắp già đi mấy tuổi rồi”. Lý Thiên Lôi mặt mày hớn hở kéo Hương nhi đỏ bừng cả mặt đi lên đài cao.
“Lý Họa Hồn, thiên phú hoàn mỹ, căn cốt cao cấp, ngộ tính hoàn mỹ, đánh giá tư chất hoàn mỹ. Cuối cùng cũng có một hài tử tư chất hoàn mỹ, tương lai lại sẽ là trụ cột to lớn của Lý gia. Hài tử nha, đứng lên bên kia đi, lúc nữa sẽ có trưởng lão đến tiếp người đi nội viện”.
Lý Họa Hồn kích động mặt mũi đỏ bừng. “Cha mẹ ah, ta cuối cùng cũng tỏa sáng, cha mẹ sẽ không phải chịu khổ ở ngoại tộc nữa rồi”. Lý Họa Hồn thân là Lý gia ngoại môn, cha mẹ may mắn được làm quản sự ở ngoại môn cửa hàng, cuộc sống cũng không thế nào mà tốt.\
Trước ánh mắt có hâm mộ, có ghen ghét của những hài tử khác, hắn ngẩng cao đầu đứng sang bên cạnh đài cao. Trong mắt hiện lên vẻ tự tin và vui sướng.
“Đinh Thiên Hương, thiên phú hoàn mỹ, căn cốt hoàn mỹ, ngộ tính cao cấp, đánh gia tư chất hoàn mỹ. Lại một thiên tài tư chất hoàn mỹ nữa, Lý gia ta có phúc nha”. Trưởng lão mặt mặt rạng rỡ tươi cười bảo Hương Nhi đứng đến khu vực của Lý Họa Hồn, trên mặt vẫn có nét ửng đỏ. Không biết là tại Lý Thiên Lôi nắm tay làm xấu hổ hay là kích động nữa.
Đến lượt ta rồi nha, đợi thật hỏng ca người, các ngươi xem ca ta thể hiện đây. Lý Thiên Lôi ngẩng mặt đi đến trước linh giác thạch từ từ đặt tay lên.
Bất chợt thiên không lại nổi lên dị tượng, lại một lần nữa thập thải hào quang xuất hiện. Từng cột sáng màu đỏ từ linh giác thạch bắn lên trời cao khiến mọi người thập phần khiếp sợ.
Trưởng lão kiểm tra tư chất thân hình run rẩy miệng lẩm bẩm: “Siêu giai tư chất, là Siêu giai tư chất, Lý gia ta đến thời gian đi lên đỉnh cấp đại lục rồi”.
Lý Tề Kiên cùng Lý Tề Minh đứng bật dậy, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi cùng kích động. Siêu hoàn mỹ đã có bao lâu không xuất hiện rồi mà hiện tại lại hiện lên trên người nhi tử mình ah, không muốn kích động cũng không được.
Lúc này bất chợt từ khu vực tu luyện nội tộc bay lên mấy chục bóng người, trong đó có cả Lý Trường Sinh, lão tô Lý gia cùng những lão tổ tu vi Độ kiếp kì khác. Mặt ai cũng kích động thân hình run rẩy.
Lúc này, gần trăm thân hình từ ba hướng khác nhau bay hướng Lý gia, ai cũng tỏa ra uy áp cường đại. Lý Trường Sinh biến sắc hô lớn: “Khởi động đại trận hộ gia, tất cả mọi người có tu vi đại thừa trở lên đi theo ta”. Ngay sau đó cùng các lão tổ khác đứng ra nghênh tiếp những vị khách không mời mà đến kia.
“Hôm nay là ngày Lý gia kiểm tra tư chất, không chào đón các vị. Nếu có việc trọng đại mà nói thì hãy hạ xuống đất đi vào từ cửa lớn. Còn nếu đến quậy phá thì hãy chuẩn bị đi”. Lời nói của Lý Trường Sinh kèm theo uy áp khủng bố vang vọng cả Đại Kinh thành. Chỉ là dư uy đã khiến cả đại thành dung chuyển, không kể tới những thân ảnh đang bay tới bị tập trung uy áp kia, có nhiều thân hình lảo đảo suýt nữa bị rơi xuống đất khiến ai cũng biến sắc.
Ba đoàn người này lần lượt là ba đại tộc trong Đại Kinh thành. Thấy lại có dị tượng kèm những cột sáng màu đỏ xuất thế, biết có chuyện chẳng lành đồng loạt gọi nhân mã trong gia tộc tiến đến.
Trần Lập Quốc cùng Hỏa Hồng Y biến sắc, tâm thần bất định. Thật không ngờ Lý Trường Sinh lại cường đại đến như vậy. Còn về phần Thủy gia lão tổ Thủy Nhược Tâm cũng không thấy có làm sao. Đương nhiên trong lòng có suy nghĩ nhưng cũng không quá lo lắng. Thủy - Lý hai nhà liên hợp, cùng tiến cùng lùi mấy vạn năm rồi cũng không có quá nhiều kinh ngạc.