Chương 14: Phong ba đấu giá hội (2)

Sau một hai canh giờ, đấu giá hội cũng sắp kết thúc.

Lúc này, thanh âm nhu nhu mị mị của Tô Mị lại vang lên: “Đây là vật phẩm đấu giá cuối cùng của Vạn Bảo các chúng tôi. Một thanh kiếm không biết tên, không biết phẩm cấp. Theo như giám định sư cho biết, đây là một thanh binh khí từ thời viễn cổ có thập trọng trận pháp phong ấn. Một kích toàn lực của một Địa nguyên cảnh cao thủ cầm trong tay bát phẩm linh khí cũng không thể tổn thương đến nó. Do vậy chúng ta tự định giá thanh kiếm này ít nhất là cửu phẩm hoặc có thể là thập phẩm linh khí. Mong mọi người đừng bỏ lỡ nha”.

Chưa nói ra giá khởi điểm, gian sương phòng bên cạnh Lý Thiên Lôi im lặng từ đầu đến giờ đã lên tiếng trả giá

“Năm trăm vạn linh thạch cực phẩm”.

Giọng nói bất nam, bất nữ trong sương phòng làm người khác lạnh lẽo. Cái giá mà người trong phòng trả cũng cao đến dọa người.

“Năm trăm năm mươi vạn”

“Sáu trăm vạn”

“Bảy trăm vạn”

…...

Nhưng, cái giá đó cũng không phải điểm dừng, trong những sương phòng lầu hai trả giá cũng thập phác dọa người. Tăng lên thấp nhất cũng năm mươi vạn cực phẩm linh thạch, cao nhất cũng hơn hai trăm vạn cực phẩm linh thạch. Chẳng mấy chốc đã lên giá năm nghìn vạn cực phẩm linh thạch rồi.

Lý Thiên Lôi ngắm nhìn thanh kiếm này một lúc, gật đầu quyết tâm tranh giành. Mình đang thiếu một thanh kiếm vừa tay để tu luyện vũ kỹ Thần Lôi Cửu Kiếm, độ tu luyện vẫn là 0/9 đấy.

“Sáu mươi viên Kim Tinh thạch”.

Giọng Lý Thiên Lôi hô giá vang lên lại khiến toàn trường tĩnh lặng.

Mấy chục nghìn vạn cực phẩm linh thạch một trung đẳng thế lực vẫn có thể cầm đến, nhưng liên quan đến Kim Tinh thạch lại là một chuyện khác rồi.

Một kim tinh thạch đổi được một trăm vạn cực phẩm linh thạch đấy. Nhưng chỉ có các thế lực lớn có thể cầm tới mấy nghìn tới mấy vạn Kim Tinh thạch mà thôi.

Lúc này chỉ còn vài ba sương phòng ở lầu hai và bốn gian phòng ở lầu ba tiếp tục đấu giá. Khi giá lên đến một trăm Kim Tinh thạch, Lý Thiên Lôi không kiên nhẫn hô giá.

“Hai trăm Kim Tinh thạch. Bản công tử không thiếu nhất là tiền, các ngươi ra giá chậm quá”.

Giọng nói kiêu ngạo non nớt của Lý Thiên Lôi vang lên khiến cho những sương phòng tầng hai ngậm miệng.

Lúc sau lên đến gia năm trăm Kim Tinh thạch, Lý Thiên Lôi lại nghĩ ra trò đùa mới

“Ta không biết nên gọi các ngươi là gì, nhưng thế này nhé, xem cách các ngươi gọi giá chắc cũng không còn nhiều tiền nữa. Cho ta cái giá tối đa các ngươi có thể trả đi, đến bây giờ chẳng còn thú vị để chơi đùa nữa rồi”.

Lý Thiên Lôi không nhanh, không chậm, cũng không kiêu ngạo như lúc nãy nói với những người kia.

Người bên kia suy nghĩ trầm ngâm một chút rồi giọng nói: “Ta còn gần năm ngàn Kim Tinh thạch”. Đây là tên bất nam bất nữ kia trả giá.

“Phương gia ta trả bẩy nghìn Kim Tinh thạch”.

“Hứa gia ta trả bẩy nghìn năm trăm kim tinh thạch. Mong vị công tử kia bỏ được thứ yêu thích”.

Cái giá này đã là tối đa mà Phương gia cùng Hứa gia có thể huy động được. Nếu cố lấy thêm ra có thể thương gân động cốt rồi.

Đúng lúc Lý Thiên Lôi định chốt giá thì biến cố lại xảy ra.

Cửa phòng đấu giá lại mở ra, có mấy nhóm người bước vào. Trong đó còn một trung niên nhân tỏa ra uy áp bức nhân, tu vi ít nhất cũng là Độ kiếp cảnh. Lý Thiên Lôi đoán rằng hắn hẳn là thành chủ của Tân Cương thành.

Một lão giả theo Lý Thiên Lôi đánh giá có dáng vẻ khá là có tiên vận mở miệng ra giá trước: “Đặng gia ta ra giá chín nghìn Kim Tinh thạch. May mà hậu bối nhà ta kịp thông báo không thì đã bỏ lỡ bảo vật này rồi”.

Một lão giả khác hừ lạnh: “Đặng lão nhi ngươi mang có nhiêu đó tiền mà cũng dám tranh với ta, Hứa gia ta trả một vạn Kim Tinh thạch”.

“Phương gia ta cũng trả một vạn Kim Tinh thạch, ta còn bù thêm hai món bát phẩm và một món cửu phẩm linh khí công kích nữa”.

Ba lão già nhìn nhau, tỏa ra khí thế đều là Độ kiếp cảnh, không ai chịu thua kém ai cả.

Lúc này trung niên nhân kia mới mở miệng: “Các vị đạo hữu từ từ đã, dĩ hòa vi quý. Các vị đã có lòng ta cũng phải góp sức một ít chứ. Ta ra giá một vạn tám ngàn Kim Tinh thạch”.

Lời này vừa ra mấy lão già kia đã thu lại khí thế, nhìn thanh kiếm trên đài kia tỏ ra suy ngẫm.

Tô Mị trên đài cao đã toát mồ hôi lạnh, không dám thở ra, bộ dáng như một con thỏ nhỏ đứng trước móng vuốt diều hâu vậy.

Lý Thiên Lôi lại thập phần tò mò, không biết thanh kiếm này có bí mật gì mà các thế lực ở đây tranh giành mà tại sao Vạn Bảo các lại lấy nó ra bán. Càng tò mò, Lý Thiên Lôi càng hứng thú.

“Từ đã, các ngươi bỏ qua ta sao, ta vẫn chưa có chịu thua nha. Ta trả mười vạn Kim Tinh thạch này, không biết có ai có hứng thú đấu tiếp với ta không?”

Lý Thiên Lôi đứng ra khỏi phòng cất tiếng. Lời của Lý Thiên Lôi lại khiến cho toàn trường khiếp sợ. Thiên a, mười vạn Kim Tinh thạch không phải là một cái giá mà trung đẳng gia tộc ở những nơi như thế này có thể lấy ra. Hài tử kia thật giàu có.

Các thế lực kia ngừng ngầm so đấu, đều hướng ánh mắt quét về phía Lý Thiên Lôi. Uy áp của mấy người kia ép về phía hắn chỉ khiến quần áo bay phần phật mà hắn lại không có việc gì vẫn đứng thẳng.

Mấy lão giả và trung niên nhân kia kinh ngạc đều thu lại uy áp, Lão giả Đặng gia kia buông lời uy hiếp: “Hừ tiểu tử đừng sính miệng lưỡi. Cẩn thận đánh rơi mất lưỡi lúc nào không biết đấy”.

Hai nhà còn lại cũng đưa ánh mắt ác ý về phía Lý Thiên Lôi. Chỉ còn lại trung niên nhân kia nghiền ngẫm không tỏ ra thái độ.

Dương Khải trải qua bao nhiêu việc, từ một tán tu bò lên được vị trí thành chủ này cũng phải trải qua máu và nước mắt. Ánh mắt hắn cao hơn mấy lão già chỉ biết ở nhà tu luyện kia nhiều lắm.

Quét mắt đánh giá Lý Thiên Lôi, một thân trường bào bạch y nhìn cũng biết không phải phàm phẩm mà mấy gia tộc ở Tân Cương thành có thể sở hữu. Dáng người chỉ khoảng năm, sáu tuổi tu vi đã là Nguyên anh cảnh viễn mãn đã khá gần với Hợp thể rồi. Thế lực lớn như thế nào mới có thể đào tạo một thiên kiêu như thế chứ.

Dương Khải cẩn thận ôm tay nói với Lý Thiên Lôi: “Xin hỏi quý tính đại danh của công tử, tại hạ là Dương Khải, may mắn được mọi người tín nhiệm lên làm thành chủ Tân Cương thành. Không biết tại sao công tử lại có hứng thú với thanh kiếm kia”.

Nhìn thấy dáng dấp của Dương Khải, mấy lão già kia cũng cau mày đánh gia Lý Thiên Lôi.

Lý Thiên Lôi cũng kinh ngạc, ánh mắt tán thưởng nhìn Dương Khải. Một cường giả Độ kiếp cảnh mà lại có ý tứ như vậy, bảo sao hắn lại đứng được ở vị trí thành chủ của tòa thành này.

“Ta là ai không quan trọng đến việc các ngươi đấu giá nha. Còn thanh kiếm kia ta thấy lạ nên mua thôi, tiền của ta cũng nhiều lắm, tiêu mãi chẳng hết nên ta đi phá của đấy”.

Lý Thiên Lôi tươi cười đáp lại với giọng điệu trào phúng khiến tất cả mọi người mặt đều đen xì.

Lão già Đặng gia tức giận lao đến, vỗ vào ngực Lý Thiên Lôi một chưởng khiến hắn phun máu, bay thẳng về phía đài đấu gia.

“Súc sinh cũng dám ba hoa trước mặt ta, ở nhà trưởng bối không dạy ngươi chữ “chết” thì để ta dậy cho ngươi”.

Đặng lão giả định lao lên đài cướp đồ của Lý Thiên Lôi. Tiểu tử này khẳng định giàu có, hắn đánh bạo cướp được đồ nên mới dám ra tay. Quá lắm Đặng gia hắn chạy đi nơi khác xây dựng lại. Có một lão tổ Độ kiếp như hắn, Đặng gia đi đến đâu cũng có đất sống.

Đúng lúc này có ba người từ trong trướng bồng Vạn Bảo các bay tới chặn trước mặt Đặng gia.

“Đặng huynh nên biết quy củ của Vạn Bảo các chứ, huynh động thủ ở đây chẳng nhẽ không coi chúng ta ra gì hay sao?”

Một người tu vi có vẻ là cao nhất cầm đầu ba người đứng ra nói chuyện.

“Hình chấp sự quá lời, là súc sinh kia buông lời chế giễu chúng ta nên ta mới tức giận động thủ”. Đặng lão cũng không dám làm căng đành lùi về.

Ba lão giả kia cũng không thật sự động thủ chế tài Đặng gia, dù gì thì lão cũng có tu vi Độ kiếp cảnh, đánh chết một tiểu bối tu vi Nguyên anh cũng không có gì là quá đáng.

Lúc này, trên đài cao Lý Thiên Lôi ho khục khục ra từng búng máu, thở hổn hển vịn tường bên cạnh đứng dậy. May mà có bộ quần áo này cùng với Lôi Long hộ thể được gần như toàn bộ đòn tất công của Đặng lão kia nên bây giờ mới có thể toàn mạng.

Tuy vậy, một tia dư lực của Độ kiếp cảnh cũng không phải một tiểu tử Nguyên anh cảnh như Lý Thiên Lôi có thể tiếp được. Lúc này kinh mạch trong người hắn nứt toác thập phần đau đớn như lúc độ kiếp lần đầu bị thương vậy. Gân cốt trước ngực gần như đã vỡ vụn, may mắn không ảnh hưởng đến tim không thì giờ này Lý Thiên Lôi đã là cái xác không hồn, trực tiếp đi trọng sinh rồi.

Mọi người há hốc mồm như là thấy ma vậy. Thế mà một tiểu tử Nguyên anh cảnh lại có thể đỡ được một đòn của Đặng lão đã là Độ kiếp cảnh nhị chuyển.

Lý Thiên Lôi chậm rãi đi tới gần Tô Mị, cầm lấy thanh kiếm kia và để lại một chiếc nhẫn và một cái lệnh bài ở lại cho Tô Mị.

“Đây là mười vạn Kim Tinh thạch, ta mua thanh kiếm này. Còn mấy lão gia hỏa Đặng gia kia dám đánh ta, ba lão gia hỏa của Vạn Bảo các kia dám khoanh tay đứng nhìn, thù này ta sẽ nhớ kỹ”.

Rồi lại quay sang nói với Tô Mị: “Ta đánh giá nàng khá cao, nếu người trong gia tộc ta đến hãy đưa lệnh bài này cho họ, họ sẽ không làm gì nàng hết. Nếu thích hãy về gia ta làm nha đầu ấm giường cho ta nhé”.

Trong tình huống thập tử nhất sinh này mà Lý Thiên Lôi vẫn còn buông giọng cợt nhả vui đùa được. Không biết là hắn không sợ chết hay là không sợ mấy lão già kia nữa, hoặc có thể là cả hai.

Tô Mị sợ ngây người, toàn trường cũng vừa sợ vừa buồn cười, một tiểu hài tử năm tuổi nói với một đại mỹ nhân hai mươi tuổi rằng “ta coi trọng nàng”, đảm bảo ai cũng sẽ cười lớn khinh thường. Nhưng trong trường hợp này không ai dám cười cả, chỉ còn lại sự kinh ngạc và sợ hãi.