Chương 15: Tiến vào Thái Nguyên sơn mạch

Lão giả Đặng gia đầu bốc khói, lao nhanh lên hướng đài đấu giá, ba lão giả của Vạn Bảo các kia cũng không ngăn lại, ý tứ thập phần rõ ràng.

Lý Thiên Lôi cũng không ngu mà đứng im chịu đòn. Lập tức gọi ra Lôi Long chuẩn bị tẩu thoát.

Lôi Long vừa ra khiến toàn trường giật mình, ngẩn ngơ vì sự uy vũ của nó, Đặng lão kia cũng ngẩn người mất một giây vì giật mình.

Với Lý Thiên Lôi, một giây này đã đủ rồi. Lôi Long cuốn theo Lý Thiên Lôi phá nóc Vạn Bảo các mà đi, cấm chế ở đây chỉ như tờ giấy mỏng đối với nó vậy.

Đặng lão tỉnh người bay lên theo, nhưng lúc lên trên bầu trời chỉ thấy một cái bóng nhỏ. Tốc độ này khiến mấy lão giả kia giật mình liếc mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt tất cả đều là kinh ngạc và sợ hãi.

Một thiên kiêu năm tuổi chịu một kích của Độ kiếp cảnh nhị chuyển cường giả mà không chết, một con rồng tu vi không biết nhưng uy áp lúc nó xuất hiện thập phần hung mãnh bá đạo. Không phải đỉnh cấp thế lực sẽ không có nội tình dầy đặc như vậy.

Lúc này vị Hình chấp sự kia cũng bay đến cạnh Tô Mị, cầm lấy lệnh bài trên đôi tay đang run rẩy của nàng xem xét kỹ.

Hình chấp sự lạnh run cả người làm rơi lệnh bài xuống đất, mất lão giả kia đưa mắt ra xem cũng đứng tim.

Trên lệnh bài màu đỏ chỉ thấy ghi một chữ “Lý” thập phần oai vệ. Nhìn cũng đủ biết đây là lệnh bài tượng trưng thân phận của con cháu Lý gia, một trong thập đại đỉnh cấp thế lực trên đại lục rồi.

Lần này chọc phải thiết bản rồi, hai lão giả Hứa gia và Phương gia và Dương Khải thành chủ kia toát mồ hôi lạnh. May mà lúc nãy chưa kịp động thủ không thì lần này chết là chắc.

Đặng lão giả thấy vậy cũng không dám nhiều lời, bay nhanh về phía gia tộc, huy động toàn gia sơ tán. Ánh mắt không giấu được sự sợ hãi và lo lắng.

Hứa chấp sự kia cũng như người mất hồn, chỉ có Tô Mị dần lấy lại bình tĩnh, nhặt lệnh bài lên nói: “Hình thúc đừng quá lo lắng, nếu vị tiểu công tử kia để lại lệnh bài này chứng tỏ chúng ta vẫn còn đường sống. Bây giờ nên nghĩ cách nào để chuyển lửa giận sang tất cả cho Đặng gia một mình gánh chịu đi”.

Hình chấp sự nghe Tô Mị nói mới dần hoàn hồn lại thở dài: “Chỉ mong là như vậy thôi. Nếu Vạn Bảo các không muốn bị huyết tẩy chỉ có thể dựa vào cháu đấy Tô Mị. Cầu mong lệnh bài này có ý nghĩa để có thể bảo toàn được mệnh của chúng ta”.

Tô Mị cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi lặng im.

Lúc này toàn Tân Cương thành cũng đã hơi loạn. Thấy một bóng dáng dài cả trăm trượng phá không từ trên nóc Vạn Bảo các mà đi khiến mọi người khiếp sợ. Ngay sau đó thấy một loạt lão tổ Độ kiếp cảnh tụ tập một chỗ lại càng sợ hãi.

Người thông minh đoán chắc sắp có sóng gió nổi lên đã nhanh chân chạy ra khỏi thành đi nơi khác. Còn mấy kẻ không sợ thì ở lại xem kịch vui.

Gần một canh giờ sau, Đặng gia đã dọn dẹp xong, chuẩn bị tiến vào Thái Nguyên sơn mạch ẩn náu một thời gian rồi chuyển đi nơi khác.

Đúng lúc này, mấy chục hơi thở cường đại kèm theo uy áp khủng bố bao trùm toàn thành khiến mọi người không dám cả động mạnh. Ngay sau đó một giọng nói thập phần không kiên nhẫn vang lên.

“Ta là lão tổ Lý gia Lý Trường Sinh. Mấy tháng trước tôn nhi của ta trốn nhà đi chơi, ba hôm trước ta được thông báo là nó có đến nơi này. Ai cung cấp thông tin chính xác sẽ có trọng thưởng”.

Trong cơn sợ hãi của mọi người, Dương Khải đã bay lên đối diện với Lý Trường Sinh, cúi thấp người giọng điệu thập phần cung kính: “Vãn bối Dương Khải, thành chủ Tân Cương thành ra mắt tiền bối”.

Thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Lý Trường Sinh, Dương Khải cũng không dám dông dài, trực tiếp kể lại truyện đã xảy ra ở trong trường đấu giá. Hắn cũng khá thông minh, chánh nặng cho Vạn Bảo các, hướng toàn bộ mũi lao về phía Đặng gia đang định bỏ trốn.

Mấy lão giả Lý gia nghe thấy tôn nhi bảo bối của mình bị thương suýt mất mạng chạy vào Thái Nguyên sơn mạch, lửa giận đùng đùng, tất cả đè xuống uy áp về Đặng gia, ép toàn gia thành từng vũng máu loãng rơi trên mặt đất.

Mùi máu tươi mạnh mẽ lan ra toàn thành khiến tất cả mọi người khó chịu, nhưng lại câm như hến đến cả thở mạnh còn không dám.

Lý Trường Sinh phất tay cho người đằng sau chạy theo hướng mà Dương Khải đã chỉ, đuổi theo tôn nhi của mình. Còn lão lại hướng tới mấy người Vạn Bảo các đi đến.

Tuy Dương Khải đã chánh nặng tìm nhẹ cho Vạn Bảo các nhưng cũng không làm nguôi cơn giận trong lòng của Lý Trường Sinh.

Chỉ uy áp thôi đã khiến đám người Hình chấp sự ép sát đầu xuống đất không ngẩng đầu lên được.

Tô Mị cắn răng lấy lệnh bài mà tiểu công tử kia đưa cho mình giơ lên cao: “Tiền bối xin hãy đợi đã, đây là lệnh bài của tiểu công tử đưa tặng vãn bối và nói rằng thu vãn bối là thị nữ của công tử. Mong rằng tiền bối giơ cao đánh khẽ tha cho Vạn Bảo các chúng ta”.

Lý Trường Sinh thu lấy lệnh bài, thấy bên trên đúng là có khí tức của tôn nhi mình, cau mày nhìn lại Dương Khải. Hắn giật mình gật đầu xác định lời nói của Tô Mị là đúng.

Lý Trường Sinh nhìn Tô Mị ánh mắt hiện lên một chút tán thưởng. Tôn nhi của mình tuy còn nhỏ nhưng lựa chọn nữ nhân vẫn là không sai đấy. Đời này nhất mạch của ta trông chờ cả vào tôn nhi này khai chi tán diệp đấy.

Lý Trường Sinh điểm ra một chỉ, ba lão giả Hình chấp sự đều phun ra một ngụm máu, triệt để phế bỏ tu vi: “Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó giữ. Còn ngươi là Tô Mị đúng không, đi theo ta về Lý gia đợi tiểu tôn nhi của ta trở về đi”.

Nói xong thu hồi uy áp, bay theo hướng mà Lý Thiên Lôi đã rời đi. Trong tai vẫn nghe thấy tiếng dập đầu cảm tạ đã tha chết.

Trong đầu Lý Trường Sinh tràn đầy nghi hoặc. Tại sao Lý Thiên Lôi lại có một đầu long, tu vi ít nhất cũng là Độ kiếp cảnh, mới đi khỏi nhà có hai tháng hắn kiếm ở đâu ra chứ?

Rồi lại còn bút tài phú của quyển công pháp luyện thể Thiết Bố Sam địa giai thượng phẩm kia nữa chứ. Khi chấp sự của Kim Tiền thương hội đưa tiền đến chính hắn cũng sợ ngây người khi biết được quyển công pháp này là từ trong tay tôn nhi của mình đưa ra. Bảo sao trước khi hắn đi lại dặn dò không cần đầu giá.

Càng nghĩ, sự nghi hoặc của Lý Trường Sinh lại càng lớn và khó giải thích. Phải tìm được tiểu tôn nhi hư hỏng này hỏi cho ra lẽ mới được.

Khi bóng dáng Lý Trường Sinh dần khuất đi, Tô Mị mới dám đứng lên, nâng mấy người Hình chấp sự dậy. Bộ dáng mấy người này càng già nua, suy yếu như kiểu sắp xuống lỗ vậy. Tô Mị đau lòng không biết nên nói gì vào thời điểm này nữa.

Dương Khải cũng bay đến bên cạnh: “May ta nhanh trí đã nói đỡ cho Vạn Bảo các mấy lời, còn không sẽ không chỉ là phế tu vi ba người nhẹ nhàng như vậy đâu”.

Hình chấp sự cũng biết lời nói này là thật. Không phải vì một tiểu nha đầu mà thiếu gia nhà người ta mới thu mà có thể tha chết cho mình và gia tộc sau lưng dễ dàng như vậy được. Hình chấp sự cố gắng đứng dậy, khom người trả lễ: “Đại ân của Dương thành chủ đối với Tô gia Vạn Bảo các chúng ta xin nhận, sau này chắc chắn sẽ trả lễ cho Dương thành chủ xứng đáng”.

Dương Khải chỉ mong câu nói này, gật đầu quay người bay đi.

Hình chấp sự thở dài quay sang nói nhỏ nhẹ với Tô Mị: “Nhất mạch Tô gia này có con là trưởng nữ, sau này sự phát triển của Tô gia chắc phải dựa vào cách mà con ôm đùi Lý gia rồi. Ta hôm nay bị phế tu vi, cũng coi như trả lại ân cho gia gia con năm xưa cứu ta”.

Tô Mị đau lòng nhẹ gật đầu, nước mắt hai hàng nhẹ rơi từng giọt. Hình chấp sự cũng không muốn nói nhiều làm Tô Mị rối lòng. Ra hiệu vào trong để mình được nghỉ ngơi, chuẩn bị quay về Tô gia hưởng nốt những ngày còn lại của cuộc sống.

Về phần Đặng gia, không ai dám tiến lại gần để mót của cải cả. Nếu chẳng may bị người Lý gia biết còn tưởng mình là đồng đảng thì đúng là chết không nhắm mắt.

Cơn phong ba này kéo dài suốt hai tháng mới bắt đầu dừng lại. Lý Trường Sinh đã huy động gần hết cường giả Độ kiếp cảnh trong gia tộc đến để tìm kiếm Lý Thiên Lôi. Còn về phần hắn buộc phải quay về tọa trấn Lý gia. Không có Lý Trường Sinh ở gia tộc, lão sợ Trần gia và Hỏa gia đánh lén. Nén lại cảm xúc muốn tìm Lý Thiên Lôi, lão dẫn Tô Mị về gia tộc trước đợi tin tức tốt của người khác.

Ấy thế mà qua hai tháng vẫn không tìm thấy tung tích của Lý Thiên Lôi. Dù đã đi đến địa bàn của mấy yêu thú lĩnh chủ ở Thái Nguyên sơn mạch rồi mà vẫn không có tin tức gì.

Muốn tìm một người bị thương cố tình ẩn giấu tu vi náu ở trong Thái Nguyên sơn mạch nói còn dễ hơn làm. Nếu không phải lệnh bài bản mệnh chứa tinh huyết của Lý Thiên Lôi còn ở trong gia tộc còn không có làm sao, Lý Trường Sinh có khi phải huy động toàn gia đi tìm hắn mất.

Vì công việc gia tộc không thể bỏ lỡ, chỉ để lại mấy trưởng lão Đại thừa cảnh thay nhau đợi ở Tân Cương thành chờ tin tức. Trong đầu Lý Trường Sinh chỉ cầu mong tôn nhi của mình bình an vô sự trở về. Tu vi tăng lên từ từ còn được chứ mạng thì chỉ có một thôi.