Chương 13: Phong ba đấu giá hội (1)

Trong hai ngày còn lại, Lý Thiên Lôi suốt ngày ăn rồi lại ngủ, hết việc lại chạy loạn theo gã hỏa kế kia đi lung tung trong Tân Cương thành.

Đến ngày thứ ba, lượng người trong Tân Cương thành tăng nhanh đột biến, đều hướng về Vạn Bảo các đi tới.

Lúc Lý Thiên Lôi đi tới đã thấy hai gã cường giả Thiên hợp cảnh đứng chặn hai bên cửa áp trận cho người soát vé. Cũng không quá hoành tráng, chỉ là đấu giá hội hàng tháng mà thôi.

“Tiểu hài tử, đây không phải chỗ ngươi nên đến, tới từ đâu nên về nơi đó thôi”.

Một gã soát vé nhìn thấy Lý Thiên Lôi cau mày lại nói trước. Giọng điệu không khách khí cũng không quá coi thường.

Lý Thiên Lôi nhăn mặt không nói gì, đưa ra lệnh bài màu vàng mà tên hỏa kế kia cho mình, đợi chờ sự phản hồi.

Tên kia nhận lấy lệnh bài sắc mặt thay đổi nhanh chóng cúi đầu cung kính: “Xin lỗi thiếu gia, là ta có mắt như mù, ngài đợi tiểu nhân phân phó người tới dẫn ngài tới sương phòng đặc biệt bên trong”.

Lý Thiên Lôi gật nhẹ đầu không nói thêm lời nào, quay lại vẫn vẫy hỏa kế kia tới, đưa cho hắn một tờ linh phiếu giọng thập phần hài lòng.

“Cái này là thưởng cho sự vất vả của ngươi mấy ngày qua. Vé sương phòng kia chắc cũng tốn không ít tiền, sau khi ta vào ngươi đi đi, xong việc ta cũng sẽ rời khỏi đây”.

“Không tốn không tốn, được làm việc cho thiếu gia là vinh hạnh của tiểu nhân”.

Hỏa kế kia giọng điệu cung kính, vẻ mặt tươi cười nhận lấy linh phiếu. Khi nhìn thấy con số suýt chút nữa vỡ tim mà chết. Con mẹ nó, một trăm vạn cực phẩm linh thạch, đây thực con mẹ nó là đại tài chủ rồi chứ gì nữa. Gương mặt càng tươi cười hơn nhưng lại có thêm một nét lo lắng.

Thấy vẻ mặt của hỏa kế, Lý Thiên Lôi cũng biết hắn nghĩ gì: “Yên tâm cầm đi. Người trong nhà ta sẽ không vì một điểm nhỏ tiền đó mà tới tìm người đâu. Còn về phần người khác thì phải xem ngươi rồi”. Nói xong phất tay đi vào trong trong Vạn Bảo các.

Hỏa kế kia cũng biết ý, cúi người xuống thật thấp rồi từ từ lẩn vào trong đám người đi mất bóng.

Vào cửa đã có hai thiếu nữ mặc áo vàng dễ thương, bộ dáng tầm mười hai, mười ba tuổi, cung kính cúi chào Lý Thiên Lôi ra hiệu dẫn đường.

“Vạn Bảo các này cũng thật biết ý, tiểu tử như ta đến nơi này vẫn có tiểu nữ đến tiếp, thật là khiến người ta chờ mong”.

Lý Thiên Lôi đi theo hai nàng đến mười lăm gian sương phòng cao nhất trong đấu giá trường. Sương phòng này thập phần xa hoa, linh quả mỹ tửu đã có đầy bàn, sẵn sàng tiếp khách bất cứ lúc nào. Phía trước là một tấm kính lớn có thể nhìn rõ được vật đấu giá.

Ngồi đến nơi, Lý Thiên Lôi gật đầu hài lòng phất tay ra hiệu cho hai nàng lui ra. Hai nàng biết ý cúi người lui ra ngoài đóng cửa lại.

Nhắm mắt nhập thần được hai khắc, đấu giá hội đã bắt đầu ồn ào.

Mở mắt ra nhìn xuống dưới đã chật kín người, đa số là tán tu. Sương phòng xung quanh mình cũng có ba ô có người. Sương phòng bên dưới cũng có hai mươi mấy ô có người.

Lúc này một nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp bộ dáng tầm mười tám, đôi mươi tuổi, xa y mỏng tang lộ ra dáng người lồi lõm thập phần dụ hoặc mê tình. Những sắc lang phía dưới có người chu lên, có người há miệng nước miếng chảy dài.

Nữ nhân kia thấy vậy cất tiếng cười mê hoặc, giọng nói quyến rũ: “Tiểu nữ Tô Mị kính chào tất cả các vị khách quan đã đến Vạn Bảo các tham gia đấu giá hội lần này. Đây là lần đầu tiên tiểu nữ lên đài, rất mong các vị đại nhân chiếu cố cho tiểu nữ nhiều hơn”.

Giọng nói này mang theo mị công mê hoặc khiến không ít nam nhân định lực kém lộ ra trướng bồng dưới quần, mặt đỏ rực cúi người che đậy lại.

“Chà chà, quả là một yêu tinh mê người. Kiếp trước ta bị một nữ nhân như vậy quyến rũ không biết có chịu được hay không nữa”.

Lý Thiên Lôi âm thầm tán thưởng thủ đoạn của Vạn Bảo các. Chỉ là mấy lời nói kèm theo ít mị công của một nữ nhân đã khiến cho chín phần người ở đây kích động. Nếu mình lớn hơn vài tuổi chưa chắc đã kháng cự được.

Thấy bầu không khí đã nóng lên, Tô Mị trên đài cao gật đầu ra hiệu cho thị nữ bưng ra món đồ đầu tiên.

Món đồ đầu tiên là một bộ y phục cho nữ nhân, màu vàng nhìn thập phần trang nhã, có vẻ mềm mại đẹp đẽ.

“Đây là lục phẩm Linh khí trung cấp do kim tằm ti lấy từ ấu thú Kim Tằm đến từ phía nam lột xác để lại, nó có thể phòng ngự tất cả các đòn tấn công từ Phân thần cảnh trở xuống, còn đối với đòn tấn công từ Phân thần cảnh cũng cản được phần nào. Tên gọi của nó là Kim Tiên Thiên Y, giá khởi điểm là một vạn cực phẩm linh thạch, mời các vị ra giá”.

Tô mị vừa dứt lời bên dưới lại một mảnh im lặng. Cái giá này đối với lục phẩm linh khí cũng không cao, nhưng ở đây đa phần toàn là nam nhân, ai dư tiền lại mua quần áo nữ nhân làm gì cơ chứ. Còn với nữ nhân đang trong đấu giá trường cũng không mấy hứng thú.

Những nữ nhân tu vi cao thì trướng mắt, nữ nhân tu vi thấp thì với không tới. Các tiểu thư đại tộc có địa vị cũng không cần, không địa vị thì lại không tiền.

Lý Thiên Lôi cũng hơi có chút kinh ngạc, mới món đồ đầu tiên cũng coi như là quý. Nhưng đối với hắn mà nói là thứ không đáng tiền. Đồ này tuy đẹp và lộng lẫy nhưng cho hạ nhân trong nhà mặc hẳn là không sai đấy. Nếu mà tăng thêm vài phẩm nữa chắc hắn sẽ mua cho nữ nhân tương lai của mình. Quần áo Lý Thiên Lôi đang mặc cũng đỡ được phần lớn đòn tấn công của Độ kiếp cảnh nhất chuyển cường giả trở xuống rồi.

Tô Mị thấy đấu giá trường trầm mặc cũng thập phần lo lắng. Nàng chạy từ gia tộc để trốn hôn sự. Nếu là không thể hiện được bản lãnh của mình chắc chắn sẽ bị bắt về đấy.

“Mọi người nên biết nha, đây là một kiện linh khí có thể tăng cấp. Mọi người nên biết Kim Tằm phát triển bất khả hạn lượng. Bộ y phục này cũng vậy, chỉ cần luyện hóa tài liệu phù hợp có thể tăng cấp nha, nếu luyện hóa được kén của Kim Tằm cấp cao cũng có thể đột phá đến thập phẩm linh khí nha. Tuy khó tìm nhưng nó sẽ là một món đồ hi hữu”.

Ồ đồ này tốt nha. Lục phẩm linh khí không quý nhưng có thể tăng phẩm trên đại lục cũng được coi là hiếm thấy. Những nữ nhân trong đấu giá trường bắt đầu tăng giá.

“Hai vạn”

“Năm vạn”

“Bẩy vạn”

“Hừ, Phương gia ta trả mười hai vạn. Mòn mọi người cho Phương gia ta mặt mũi”.

Một giọng nữ nhân có phần chua ngoa vang lên khiến trong đấu giá trường im lặng một chút.

“Hứa gia ta lại sợ ngươi sao, mười lăm vạn”.

Lại một giọng nữ nhân chua cũng không kém vang lên.

“Hứa Phi ngươi cũng dám tranh với ta sao, ngươi mà cũng có tiền à? Ta ra giá mười tám vạn”.

“Phương Hiên ngươi có tiền, tại sao ta không có. Ta ra hai mươi vạn. Ít tiền đừng đứng ra làm mất mặt”.

Hay nha, hai phòng trong số ba phòng ở lầu đặc biệt này tham gia đấu giá rồi. Lý Thiên Lôi vẻ mặt tươi cười xem kịch vui.

Tô Mị ở dưới đài cùn tươi cười. Nàng cần nhất là những người như thế này nha.

Khi giá cả lên đến bốn mươi vạn cực phẩm linh thạch hai nàng cũng đã chậm lại. Giờ mà bỏ đấu giá thì mất mặt, mà đấu giá tiếp lại hơi thiếu tiền.

Lý Thiên Lôi nổi hứng chơi đùa, giữa lúc hai nữ đang tăng giá hô lớn.

“Ta trả tám mươi vạn cực phẩm linh thạch”.

m thanh non nớt của hắn vang lên khiến tất cả mọi người ngước nhìn lạ lẫm. Quái lạ, tiểu hài tử nhà nào đến đây nghịch ngợm, không biết rằng thét giá mà không trả được sẽ bị phạt sao? Nhưng thấy hắn kẻ sương phòng đặc biệt mọi người cũng không dám nghị luận nhiều.

Phương Hiên buột miệng hô giá theo: “Ta trả tám mươi mốt vạn”.

Sau khi hô mới giật mình toát mồ hôi lạnh. Bị hố rồi, từng đó tiền ta trả không nổi đâu.

Hứa Phi cười lớn châm biếm: “Ai nha, đúng là đại tài chủ Phương gia nha, ta là nghèo khó không theo ngươi hô giá được rồi, đành phải nhường ngươi cùng vị tiểu đệ đệ này tranh phong rồi”.

Nói xong quay mặt tỏa thần thức vào sương phòng của Lý Thiên Lôi thăm dò hắn.

Phương Hiên mặt đen xì, quay đầu quát lớn: “Tiểu nhãi con ở đâu đến dám lừa Phương Hiên ta, thật không biết chữ “chết” viết như thế nào rồi”.

Lý Thiên Lôi không nói gì, hô lớn một lần nữa: “Một trăm vạn cực phẩm linh thạch”.

Câu này để tất cả mọi người đều triệt để ngây ra. Thật là có tiền nha, lục phẩm linh khí cũng có thể trả giá như vậy.

Tô Mị mặt tươi cười như hoa nhưng không tránh khỏi có chút lo lắng, lớn giọng hô: “Vị công tử sương phòng số năm ra giá một trăm vạn thượng phẩm linh thạch, còn có vị đại nhân nào ra giá cao hơn không ạ”.

Mọi người ngao ngán lắc đầu. Có tiền cũng không mua giá cao như vậy nha, thật là phá gia chi tử mà.

“Vậy thì Kim Tiên Thiên Y này đã thuộc về vị công tử ở sương phòng đặc biệt số năm rồi, chúc mừng ngài”.

“Hừ, để ta xem tiểu nhãi con như ngươi làm sao trả được tiền”

Phương Hiên nghiến răng giọng điệu giận giữ.

Khi thị nữ bưng cái khay chứa đồ đến sương phòng của Lý Thiên Lôi, hắn tiện tay ném một viên Kim Tinh thạch ra chưng cho tất cả mọi người thấy.

“Ít tiền thì ngồi im xem người khác mua đồ đi, mở miệng ra đã đầy mùi thối, không biết sáng nay ngươi có ăn nhầm món gì không dành cho người hay không nữa”.

Lý Thiên Lôi trào phúng Phương Hiên khiến nàng mặt lúc đen lúc trắng, quát to: “Nhãi con dám đắc tội Phương gia chúng ta, ngươi chuẩn bị đón nhận sự tức giận của Phương gia đi”.

“Tiền ít không gọi gia tộc ngươi trả hộ, đến bây giờ dọa người lại lôi gia tộc ra, không biết lại tưởng người Phương gia các ngươi ai ai cũng không có giáo dưỡng như vậy”. Lý Thiên Lôi cũng không kém lời, đáp trả lại.

“Ngươi….”

Phương Hiên đang định nói tiếp thì lại bị người khác giơ tay ngăn cản, im miệng lại.

Lý Thiên Lôi thấy vậy cũng không kích bác tiếp nữa.

Tô Mị thấy không khí đã im lặng dần, tiếp tục chuẩn bị đấu giá món đồ tiếp theo.

Lý Thiên Lôi không để ý đến giá tiền và món đồ nào cả, chỉ cần thuận mắt đều trả giá một Kim Tinh thạch khiến một số người vừa thèm muốn số tài phú đó, lại vừa kinh sợ. Không biết thế lực nào lại để một tiểu hài tử như thế này cầm số tài phú lớn như vậy chứ.

Một số người đã bắt đầu không để ý đến đấu giá hội, đi ra ngoài bàn kế sách.

Hứa, Phương hai gia cùn ngây người về số tài phú mà tiểu tử này có. Cũng bắt đầu liên hệ người trong gia tộc.

Lý Thiên Lôi hừ lạnh trong lòng: “Không có bốn, năm lão tổ Độ kiếp cảnh đến muốn vây bắt ta, không khỏi nằm mơ nói mộng đi. Lôi Long của ta tuy không đánh lại nhưng chạy đi là thừa sức đấy”.

Lý Thiên Lôi chẳng để ý nữa, tiếp tục chăm chú vào đấu giá hội sắp đến hồi kết.