Khi Lý Thiên Lôi vừa khuất bóng, Lý Tề Minh đã đến trước mặt phụ thân mình dồn dập hỏi: “Lôi nhi sao vậy phụ thân? Tu vi là tăng lên lên thật nhanh, nhưng mặt mũi hắn lại tràn đầy buồn rầu. Còn có Diệp nhi làm sao vậy? Rõ ràng cũng đã độ kiếp thành công rồi mà?”
Câu hỏi của Lý Tề Minh đồng dạng là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Lý Trường Sinh thở dài, kể lại những gì mình biết một lượt, thời dài: “Không biết nên khuyên bảo Lôi nhi thế nào nữa. Nó còn quá nhỏ không biết có chịu qua cú sốc này được không”.
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau không dám nói gì nhiều. Chỉ thấy trong mắt đối phương có bối rối kèm theo nhiều hơn sự lo lắng.
Thủy Tinh Linh nhẹ nhàng vỗ Lý Tề Minh, đưa cho trượng phu của mình một ánh mắt an tâm, nhẹ giọng: “Để thiếp đi xem nhi tử, chàng ở lại với phụ thân đi”.
Lý Tề Minh nhẹ gật đầu, vẫn không thoát khỏi lo âu.
Lúc đến cửa phòng nhi tử mình, cảm thấy bên trong không có khí tức, giật mình đẩy cửa đi vào. Trong phòng không có ai cả, chỉ thấy một tờ giấy trên bàn, nét chữ tuy non nớt nhưng thập phần cứng cáp.
“Con xin lỗi cha mẹ. Con đưa Diệp nhi đi tìm cách cứu sống nàng. Xin cha mẹ và gia gia đừng lo lắng. Nhanh thì ba, năm năm. Chậm thì năm, bẩy năm mười năm con sẽ về lại gia tộc. Còn nữa, bảo với gia gia không nên đấu giá công pháp luyện thể của Kim Tiền đấu giá hội. Lôi nhi của mọi người”.
Đọc xong những dòng chữ này, Thủy Tinh Linh suýt chút nữa chết ngất. Vội vàng vừa đi vừa khóc mang bức thư của con trai đưa cho cao tầng trong gia tộc.
Lý Trường Sinh càng sợ hãi, vận dụng toàn bộ thế lực của gia tộc đi tìm tôn nhi của mình. Nó vừa mới độ kiếp xong, lại còn phải đem theo một tiểu nữ nhân, chắc chắn chưa đi xa được. Còn nữa, đêm qua mình mới nhận được tin trong Kim Tiền đấu giá hội có đấu giá công pháp luyện thể địa cấp thượng phẩm. Lão đang chuẩn bị vận dụng bẩy phần tài sản của gia tộc để tranh giành với các gia tộc khác. Không hiểu sao tôn nhi của mình lấy được thông tin ở đâu, lại còn khuyên mình không nên đấu giá, thật khó hiểu.
Quay lại Lý Thiên Lôi đang cưỡi trên Lôi Long bay ở trên bầu trời.
Diệp nhi đã được để vào trong không gian hệ thống để nàng không cách xa mình. Nếu vận may tăng lên có khi lại có thể cứu nàng sớm hơn.
Muốn cứu nàng sớm bắt buộc mình phải tăng nhanh tu vi lên phù hợp với yêu cầu của hệ thống.
Theo hệ thống nói, đối với lôi linh căn của mình bắt buộc phải dùng thiên tài địa bảo tinh thuần đến tu luyện.
Đan dược đối với người bình thường là vật thập toàn đại bổ nhưng đối với mình lại thành gân gà, hấp thu còn không bằng hô hấp linh khí hàng ngày.
Bay về hướng Bắc về hướng Thái Nguyên sơn mạch, có những tòa núi cao lớn có thể đẩy nhanh tốc độ hấp thu linh khí cùng dựa vào lôi điện trên bầu trời để đẩy nhanh tốc độ tu luyện của mình.
Không dám dùng truyền tốc trận vì sợ bị bắt trở về, Lôi Long ẩn đi khí tức ở trên bầu trời bay đi. Đói thì tìm một vài con thú nhỏ ở sơn mạch dưới chân lấp bụng.
Qua hai tháng thời gian mới tới được Tân Cương thành bên ngoài Thái Nguyên sơn mạch.
Qua hai tháng vừa ngắm cảnh vừa tu luyện, tu vi của Lý Thiên Lôi đã lên Nguyên anh cảnh viên mãn, đã có thể độ kiếp được rồi. Hắn quyết định vào thành nghỉ mấy ngày rồi mới tiến vào Thái Nguyên sơn mạch.
Dừng cách Tân Cương thành một dặm ẩn đi Lôi Long rồi mới từ từ hướng vào thành.
Thành vệ quân thấy Lý Thiên Lôi là một tiểu hài tử cũng lười hỏi nhiều, biếng nhác phất tay cho hắn vào thành.
Đánh giá một lượt xung quanh mình, hắn đưa ra kết luận đây cũng là một đại thành không kém Đại Kinh thành là mấy. Đi trên đường toàn võ giả không có người thường. Hai bên đường rộng bày thật nhiều quầy quán bán đủ thứ cổ quái.
Thấy một gã có bộ dáng giống như tiểu nhị có tu vi Nguyên anh cảnh sơ kỳ, Lý Thiên Lôi vẫy hắn đi về phía mình. Không đợi gã tiểu nhị kia mở lời đã ném cho hắn một viên cực phẩm linh thạch.
“Dẫn ta tới tửu lầu ngon nhất ở đây, nếu ta vừa lòng sẽ có thưởng thêm”.
Gã kia chưa kịp hiểu gì, nhận lấy linh thạch định chê ít, nhưng nghe xong câu nói của Lý Thiên Lôi đành ngậm miệng lại, trong đầu thầm nghĩ đây chắc là “nhị thế tổ” nhà nào đó chốn đến đây, trên mặt nở nụ cười hèn mọn dẫn đường.
“Tiểu thiếu gia đi theo ta, đảm bảo cho người vừa lòng”.
Duyệt Lai tửu lầu là tửu lầu to nhất trong Tân Cương thành, cảnh vật thập phần xa hoa, món ăn cũng trân quý không kém. Là một trong số ít nơi có thể tiêu phí trong thành.
“Cầm lấy. Nếu muốn có thêm thì trước lúc ta ăn xong ngươi phải có mặt ở đây chờ ta”.
Ném cho gã tiểu nhị kia tờ linh phiếu một vạn cực phẩm linh thạch của Kim Tiền Thương hội.
“Tiểu thiếu gia yên tâm, tiểu nhân sẽ đứng ở đây chờ ngài hưởng dụng bữa ăn. Chúc ngài ngon miệng”. Miệng gã cười tươi như hoa, cúi đầu cung kính. Con mẹ nó, thật là một nhị thế tổ giàu có nha, ra tay nhẹ đã là một vạn cực phẩm linh thạch. Mình làm hỏa kế bao năm nay còn chưa kiếm được nhiều như vậy nữa, đúng là con dê béo mà.
*Tác: Theo như mình nhớ hỏa kế hay hỏa kê là người hãy dẫn đường trong các thành thị thì phải. Nếu có sai sót mong mọi người chỉ bảo.
Tiểu nhị tiếp đón khách nhân ở cửa cũng thấy cảnh này, chạy ra tận nơi nịnh nọt.
“Thiếu gia đến dùng cơm chờ người trong nhà đúng không a? Không biết thiếu gia có ở lại đây không, tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị phòng cho ngài”.
“Chuẩn bị cho ta một phòng thượng hạng trong ba ngày, trên lầu có phòng riêng cũng cho ta một phòng, mang tất cả món ăn từ Nguyên anh cảnh trở xuống bay ra cho ta”.
Tiểu nhị lại càng nhiệt tình dẫn Lý Thiên Lôi lên lầu ba vào một gian phòng riêng có thể nhìn xuống dòng đường tấp nập rồi biết ý lui ra.
Chỉ một lúc sau, các món ăn đã mau chóng được bày kín cả một bàn lớn.
“Cầm lấy rồi lui đi, có gì ta sẽ phân phó sau”.
Lý Thiên Lôi đưa chi tiểu nhị tờ linh phiếu một vạn nữa rồi phất tay bảo hắn lui. Tiểu nhị cũng biết điều không nói gì, vui vẻ lui ra ngoài.
Nhìn dòng người tới lui trên đường lớn, ăn thử vài món rồi cau mày buông đũa xuống. Lý Thiên Lôi lại nhớ tới tiểu nha đầu Hương nhi, mình đi mà không nói với nàng câu nào, không biết nàng có giận hờn buồn bực mình không nữa. Trong mắt Lý Thiên Lôi hiện lên vẻ cô đơn không đúng với một hài tử năm tuổi.
Mỗi món ăn Lý Thiên Lôi chỉ gắp một miếng rồi lại buông đũa suy nghĩ. Một canh giờ sau mới chậm rãi đi xuống lầu, thấy hỏa kế kia vẫn đứng đợi mình mới từ từ đi tới.
“Dẫn ta đi thăm thú xung quanh đây, tiện giới thiệu cho ta hoàn cảnh toàn thành này đi”.
Vừa đi vừa nghe Lý Thiên Lôi cũng biết được một số tin tức khá quan trọng.
Thứ nhất, Vạn Bảo các là thế lực không chỉ là lớn nhất ở Tân Cương thành này mà là ở mọi tờ thành gần biên giới các sơn mạch và bí cảnh. Còn Kim Tiền thương hội thì nắm giữ thế lực của các tòa thành nội cảnh. Bảo sao Kim Tiền thương hội lớn như thế nhưng lại không lọt vào được những thế lực đỉnh cao của đại lục, hóa ra là có Vạn Bảo các kìm chân.
Thứ hai là thế lực của phủ thành chủ. Nghe nói có một gã tán tu tu vi Độ kiếp cảnh tam chuyển đến đây làm thành chủ. Tuy tu vi không quá cao nhưng cách làm người hẳn là không sai nên được các thế lực khác ngầm đồng ý để hắn quản lý sự vụ của Tân Cương thành.
Thứ ba là một đạo luật bất thành văn. Người có tu vi thấp xúc phạm người có tu vi cao hơn, khi bị giết sẽ không có ai đứng ra cho người. Còn nếu ỷ tu vi cao hiếp người chắc chắn sẽ không sống được đến ngày hôm sau.
Lý Thiên Lôi cũng không phải là một người hiếu chiến không biết đạo lý, những quy định này về cơ bản chắc không bao giờ mắc phải.
Sau khi được hỏa kế kia dẫn qua một vòng đến khu chợ trung tâm của tán tu và các thế lực khác, Lý Thiên Lôi cũng chẳng thấy có gì lọt mắt đáng mua cả, cau mày lắc đầu lướt quá.
Thấy vẻ không vừa lòng hiện rõ trên mặt Lý Thiên Lôi, hỏa kế kia đến gần nói: “Ba ngày nữa Vạn Bảo các tổ chức một buổi đấu giá nhỏ hàng tháng, không biết thiếu gia có muốn tới chơi một phen không? Tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị chỗ cho ngài”.
Hỏa kế thập phần ân cần, sơn tiểu tài chủ của mình không vui, thưởng ít đi một điểm là thiệt thòi cho chính mình rồi.
Lý Thiên Lôi gật đầu đồng ý. Đấu giá hội mình chưa có cơ hội để tham gia nha, đến mở mang tầm mắt cũng được.
“Được rồi, ngươi chuẩn bị cho ta đi. Còn bây giờ đưa ta về tửu lầu đi, ta có điểm mệt rồi”.
Sau khi về tới phòng của mình, Lý Thiên Lôi chậm rãi ngồi trên giường tu luyện. Các công pháp của hắn thập phần ảo diệu, không bỏ thời gian ra nghiên cứu là khó có thể đột phá được.
Còn về phần hỏa kế kia sau khi đến Vạn Bảo các cũng cắn răng đem linh phiếu một vạn cực phẩm linh thạch kia thuê lấy một sương phòng đặc biệt trong đấu gia hội. Cầm tiền chưa ấm tay đã phải đưa ra khiến hắn thập phần đau lòng. Nhưng nghĩ đến tiểu tài chủ kia tiêu tiền rộng rãi hắn vẫn quyết định mạo hiểm đi làm.