Chương 7: Trúng Độc

" Định mệnh!"

Tiểu Bạch giải thích : " Chủ nhân chớ buồn, Đại Lực Kim Cang Chảo là bảo vật đa dụng vừa có thể làm vũ khí vừa có thể thành dụng cụ nhà bếp, hai trong một."

" Ặc!"

" Ngoài ra nó còn có khả năng tích trữ linh lực nữa. Lượng linh lực này nếu đem tấn công bất kì tu sĩ nào từ Ngưng Mạch Ngũ Đoạn trở xuống đều dễ dàng phá nát phòng thủ của bọn chúng. "

" Lợi hại như vậy sao?" Vũ Long kinh nghi.

Tiểu Bạch đáp : " Phận làm tôi tớ không dám nói bừa! Chủ nhân không tin hãy tìm một đối tượng để thử."

Vũ Long xoa cằm, sau đó nghĩ ra điều gì bèn nói : " Cho ta bản đồ của vùng này."

" Vâng!" Tiểu Bạch đáp.

Ngay lập tức một hệ thống bản đồ chi tiết được xuất hiện trong đầu Vũ Long. Điều này khiến hắn vui sướng rồi gương mặt có chút gian tà : " Ha ha! Hệ thống trong tay, con đường phía trước chắc chắn thuận lợi."

Trong bản đồ có đầy đủ chi tiết, những chỗ có thú dữ, ngay cả hang đá nơi Thu Thủy cùng hổ mẹ cũng có trong này.

Dựa theo bản đồ thì Vũ Long đang ở rất gần bìa rừng, phía bên kia là một con sông, bên kia bờ sông thấp thoáng bóng một ngôi làng nhỏ. Vị trí hắn đứng và Bạch Gia cách xa chỉ mấy chục dặm tuy nhiên do có cánh rừng rậm này nên việc phát hiện ra hắn là vô cùng khó.

Trở thành tội đồ của Bạch Gia, trở thành kẻ bị truy nã hàng đầu bởi Vũ Gia, những ngày tháng tiếp theo của Vũ Long chắc chắn sẽ có nhiều nguy hiểm.

Vừa suy nghĩ về nhiều thứ, Vũ Long vừa trở về hang động. Hắn không quên săn vài con thỏ đem về làm bữa tối.

Tối hôm đó trong hang, hổ mẹ bắt đầu chuyển dạ và sinh ra được 7 chú hổ con đáng yêu.

Vũ Long làm thịt mấy con thỏ rồi đem Đại Lực Kim Cang Chảo ra bỏ thịt thỏ vào ninh nhừ với một vài loại nấm hắn tìm được thành món súp thỏ thơm ngon.

Trong khi hổ mẹ đang cho hổ con bú thì Vũ Long và Thu Thủy tranh thủ dùng bữa tối.

" Thơm quá!" Thu Thủy nhìn chảo súp thỏ ngon lành bốc khói nghi ngút nói.

Vũ Long vừa đẽo hai cái thìa từ cành cây nhỏ xong đưa cho Thu Thủy một cái nói : " Không có bát, ăn chung nhé."

Thu Thủy không thấy có gì bất ổn, với tình cảnh thiếu thốn nàng không đòi hỏi khẽ gật đầu : " Cũng được!"

Cảnh tượng Vũ Long trong cơn mất kiểm sát ra tay giết chết Vũ Văn Nguyệt để cứu nàng vẫn như chỉ mới xảy ra trong tâm trí Thu Thủy. Kể từ giây phút đó, nàng đối với Vũ Long bằng một thứ tình cảm khó hiểu.

Vũ Long cũng như vậy, hình ảnh cô gái nhỏ nhắn mệt lả ngủ thiếp đi vì cõng hắn chạy suốt mấy ngày đêm cũng in sâu vào lòng hắn, chính hắn cũng giành cho nàng một thứ tình cảm khó hiểu.

" Chủ nhân! Đó gọi là tình yêu." Tiểu Bạch chợt lên tiếng.

" Tình yêu sao?"

" Phải! Bỗng dưng luôn nghĩ về một người nào đó mà trước đó mình không mấy để ý, một là kẻ thù hai là có tình cảm. Mối quan hệ của hai người tuyệt đối không phải kẻ thù vậy thì chỉ là tình yêu."

" Ờm...thế từ lúc có ngươi và hệ thống ta luôn nghĩ về ngươi thì...!" Vũ Long mặt biểu lộ thái độ bất cần nói.

" Á...chủ nhân xấu xa!" Tiểu Bạch bỗng thốt lên : " Chủ nhân là người, ta chỉ là hiện thân của hệ thống chúng ta không được phát sinh tình cảm."

" Ồ! Chán nhỉ." Vũ Long nhún vai.

Tiểu Bạch ấp úng nói : " Chủ nhân tuyệt đối không được có tình cảm với ta đâu đấy, mặc dù ta rất đáng yêu, thông minh, sắc sảo, ta biết chủ nhân sẽ bị ta thu hút mà....!"

Vũ Long vừa nghe vừa biểu cảm khó tả, hắn thầm nghĩ : " Tém tém lại đi má!"

Tiểu Bạch bẻ lái sang chuyện khác để đỡ xấu hổ : " E hèm! Thịt thỏ nấu bởi Đại Lực Kim Cang Chảo không những ngon mà còn rất tốt. Lượng linh lực tích tụ trong Đại Lực Kim Cang Chảo nếu không được sử dụng để đánh nhau thì sẽ giữ nguyên, khi dùng để nấu ăn thì lượng linh lực này sẽ xâm nhập vào thức ăn, khiến thức ăn trở nên cực kì bổ dưỡng."

" Thần kì vậy sao? Thế thì ta phải tận dụng." Vũ Long ngạc nhiên rồi đưa múc một thìa súp lên thổi chi bớt nóng rồi từ từ húp.

Thu Thủy cũng đang ăn, mỗi thìa súp vào miệng nàng không chỉ cảm nhận được vị ngon mà còn thấy cơ thể như được nạp một lượng linh lực dù rất nhỏ.

" Ngươi nấu ăn ngon quá!" Thu Thủy đỏ hai má vì súp nóng, nhìn Vũ Long nói.

Vũ Long cười : " Ngon thì ăn nhiều vào!"

" Ừ! Ngươi cũng ăn đi."

Sau khi ăn xong, Vũ Long ngồi canh đống lửa. Thu Thủy ngồi ngắm nhìn bầy hổ con đang bú mẹ.

Vũ Long chốc chốc lại đưa mắt nhìn trộm Thu Thủy, hắn tự hỏi dưới lớp mặt nạ kia là dung nhan khuynh quốc khuynh thành cỡ nào.

Nhưng rồi hắn nghĩ về việc nàng giúp hắn chạy trốn, giúp một kẻ tội đồ thì chắc chắn không thể nào an ổn với Vũ Gia và Bạch Gia lúc này được. Nàng cũng trở thành kẻ tội đồ bất đắc dĩ, Vũ Long nghĩ mà cảm thấy bản thân có lỗi, vì hắn mà nàng đã đánh mất cuộc sống bình an ở Bạch Gia.

" Sao hôm ấy ngươi lại giúp ta chạy trốn?" Vũ Long suy nghĩ không biết có nên hỏi thẳng không, nhưng cuối cùng hắn cũng hỏi.

Nghe câu hỏi của Vũ Long, Thu Thủy quay sang với ánh mắt đượm cảm xúc : " Vì ngươi đã cứu ta!"

Vũ Long lắc đầu : " Hôm đó thực sự ta không nhớ gì, lúc đó ta đã mất kiểm soát."

Thu Thủy nói : " Chúng ta coi như không ai nợ ai, nếu ngươi muốn có thể không cần đi cùng ta nữa."

" Tại sao?" Vũ Long khó hiểu.

Tiểu Bạch vội lên tiếng : " Chủ nhân ngốc, ngài đã cứu cô ấy trong lúc nguy hiểm, đối với nữ nhân mà nói thì khó mà quên được. Cô ấy đang muốn xác định xem người đối với cô ấy có bao nhiêu tình cảm. Chủ nhân hãy chớp lấy cơ hội, nữ nhân bên cạnh ta lúc ta không có gì mới là nữ nhân đáng trân trọng."

" Ta hiểu rồi!" Vũ Long gật đầu.

Sau đó hắn trả lời Thu Thủy : " Ta muốn chúng ta cùng đồng hành!"

Thu Thủy im lặng không nói gì, Vũ Long ngồi lại gần nàng hơn một chút rồi thổ lộ : " Ta cứu ngươi ngươi cũng cứu ta, trên lý thuyết chúng ta không còn nợ gì nhau nhưng....!" Vừa nói Vũ Long vừa đưa tay nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Thu Thủy khiến nàng ngỡ ngàng, hắn nói tiếp : " Nhưng ta cũng hiểu ra một điều, giữa thế gian thực lực vi tôn, chiêu trò lừa lọc nhau này thì tìm được một người tốt thực sự khó."

" Ta không biết chính xác thứ tình cảm ta dành cho ngươi có phải là tình yêu hay không, nhưng ta chỉ muốn từ giờ trở đi không muốn thấy ngươi bị thương, không muốn ngươi bị bắt nạt, không muốn thấy ngươi khổ cực...muốn nụ cười của ngươi luôn nở mãi trên môi...ta...ta!" Vũ Long thật thà nói ra những gì hắn suy nghĩ.

Những lời nói thật thà của Vũ Long ít nhiều cũng đã chạm tới trái tim của Thu Thủy. Nàng cũng có cảm giác giống như Vũ Long vậy, nàng không muốn thấy hắn khổ, không muốn thấy hắn đau, nàng muốn hắn luôn nở nụ cười.

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng nằm im không nhúc nhích, không hề có ý kháng cự cái nắm tay của Vũ Long. Nàng từ từ tháo mặt nạ xuống để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt hút hồn mọi người đối diện.

Vũ Long nhìn nàng như ngây dại, mất một lúc mới tỉnh lại được.

Thu Thủy nhẹ nhàng nói, trong thanh âm có chút ngại ngùng : " Ta! Thế nào cũng được."

" Trời ạ! Chủ nhân ngài mới 13 tuổi thôi đó, sau này không biết bao nhiêu nữ nhân bị ngài đánh cắp trái tim." Tiểu Bạch reo lên như kiểu fan cuồng thấy thần tượng có người yêu.

Vũ Long ngồi nhìn Thu Thủy không chớp mắt, hắn không ngờ nàng lại xinh như vậy.

Thu Thủy bị nhìn chằm chằm thì ngại ngùng, nàng khẽ rụt tay lại rồi nói : " Ngươi nhìn đủ chưa, đủ rồi thì chúng ta đi ngủ."

" À haha...xin lỗi." Vũ Long gãi đầu cười ngây ngô rồi đưa mắt đi chỗ khác.

Thu Thủy đi tới cạnh hổ mẹ rồi nằm xuống, Vũ Long cũng đi tới rồi nằm cách nàng một khoảng.

" Nằm xa thế đêm lạnh đó!" Thu Thủy ánh mắt nhu mì nhìn sang Vũ Long rồi nói.

" Ờ...!" Vũ Long nằm sát lại một chút, cảm giác nằm cạnh một cô gái xinh đẹp có cảm giác thật kì lạ.

Một vài tháng sau...

Khu rừng tĩnh lặng bỗng phát ra một tiếng gầm lớn của bổ, chim muông, thú vật chạy toán loạn. Một con lợn rừng to lớn đang chạy thục mạng vì sợ hãi, trên đường chạy húc đổ vô số cây lớn. Phía sau nó một con hổ to chẳng kém hung hãn dữ tợn đang đuổi theo, trên lưng hổ còn có một thiếu niên đeo mặt nạ tay lăm le cái chảo vẻ mặt vô cùng hào hứng.

" Haha...tiến lên, tiến lên cho ta!" Thiếu niên cưỡi hổ kia không ai khác ngoài Vũ Long, hắn và hổ mẹ đang đi săn để đem thức ăn về cho bầy hổ con và Thu Thủy.

Do hoảng loạn nên con lợn rừng chạy không có phương hướng, khi thì đâm vào cây lúc thì húc vào sườn núi. Nhờ đó mà hổ mẹ ngày càng rút ngắn được khoảng cách.

Hai con vật to lớn lùa nhau khắp rừng, chạy tới đâu loạn tới đó. Hổ mẹ càng lúc càng thu hẹp khoảng cách, rồi khi đủ tầm với hổ mẹ lấy đà vọt về phía trước vồ lấy con lợn rừng.

Cả hai ngã nhào lăn lộn đè nát cả chục thân cây, mà Vũ Long trước đó đã nhảy lên cao. Khi hổ mẹ và lợn rừng dừng lại thì cũng là lúc hắn từ trên cao lao xuống thẳng vào đầu lợn rừng, Đại Lực Kim Cang Chảo trong tay vung lên đập xuống một cú trời giáng.

Rầm!

Lợn rừng choáng váng, nơi bị chảo đánh trúng lõm lại rồi chảy máu. Hổ mẹ nhân cơ hội đó dùng chân trước đè mõm lợn rừng xuống rồi cắm phập hàm răng chắc khỏe sắc nhọn vào yết hầu kết thúc sinh mạng của con lợn rừng.

Buổi đi săn thành công mỹ mãn, cả hai đem chiến lợi phẩm về hang.

Chào đón họ khi trở về là bầy hổ con đáng yêu tròn trịa chạy từ trong hang ra, phía sau là một thiếu nữ xinh đẹp.

" Ngươi không bị thương chứ?" Thu Thủy nhìn con lợn rừng khổng lồ mà Vũ Long và hổ mẹ đem về, sau đó nhìn từ trên xuống dưới cơ thể Vũ Long một lượt rồi hỏi.

Vũ Long đáp : " Không, con lợn rừng này tuy to mà yếu. Ta còn chưa dùng tới chiêu thứ hai thì nó đã bị hổ mẹ cắn chết rồi."

Có những lúc Vũ Long đã nghĩ nếu cuộc sống cứ bình yên như thế này thật thích, hắn có thể ở lại đây cùng nàng mãi mãi.

" Chủ nhân, Thu Thủy nàng ấy bị trúng độc." Tiểu Bạch chợt lên tiếng trong đầu.

Cùng lúc đó, Thu Thủy bỗng ngả về phía Vũ Long và được hắn đỡ lấy. Hắn phát hiện trên tay nàng có vết răng.

" Là vết rắn cắn!" Vũ Long dựa vào hình dáng của vết răng mà đoán.

Hổ mẹ cùng bầy hổ con cũng cảm thấy có điều bất thường nên xúm lại xem xét.

" Ta chỉ là trong lúc đi lấy nước, sơ ý bị một con rắn nhỏ màu trắng cắn phải...ta chủ quan nghĩ nó không có độc!" Thu Thủy hơi thở yếu ớt, gương mặt tái nhợt nói.

Tiểu Bạch vội nhắc Vũ Long : " Bạch Xà, loài rắn độc nhất khu rừng này độc có thể khiến sức đề kháng của tu sĩ Ngưng Mạch Cửu Đoạn mất mạng trong vòng nửa ngày nếu không được cứu chữa thì sẽ dẫn đến tử vong."

" Chết tiệt!" Vũ Long chửi thầm, sau đó nhớ ra cách đây không xa có một ngôi làng nhỏ, làng gần rừng nhất định sẽ có thầy thuốc, hắn liền có ý đem nàng tới đó.

Không thể chậm trễ, Vũ Long cõng Thu Thủy sau đó nhảy lên lưng hổ mẹ rồi vỗ vỗ vào lưng hổ mẹ : " Mau đưa ta tới bìa rừng."

Hổ mẹ liền đẩy đàn con vào trong hang sau đó chạy như bay về phía bìa rừng, với tốc độ chạy của hổ mẹ thì chỉ một lát sau đã tới nơi.

Cưỡi hổ chạy vào làng thì chắc chắn dân làng sẽ chết khiếp, Vũ Long rời khỏi lưng hổ mẹ, cõng theo Thu Thủy đang bất tỉnh vì độc ngày càng ngấm vào máu.

" Quay về với con của ngươi đi, sau khi chữa khỏi cho nàng bọn ta sẽ quay lại tìm ngươi." Vũ Long nói lời từ biệt với hổ mẹ rồi chạy một mạch về phía ngôi làng nhỏ.

Hổ mẹ đứng đó đợi bóng hình Vũ Long nhỏ dần rồi mới quay đầu và dần biến mất sau những thân cây.

" Ngôi làng này không có gì bất thường chứ Tiểu Bạch?" Vũ Long sắp tới cổng làng, hắn hỏi cho chắc.

Tiểu Bạch đáp : " Không có gì bất thường."

" Tốt, chỉ ta tới nhà thầy thuốc giỏi nhất làng."

" Dạ! Chủ nhân đi tới cuối làng, ngôi nhà có mái màu đỏ."

" Tốt!" Vũ Long vừa chạy qua cổng làng. Lúc này trong làng người dân đang sinh hoạt bình thường bỗng bị Vũ Long làm cho chú ý bởi ngoại hình có chút kì lạ của Vũ Long.

Có người lên tiếng : " Người lạ? Sao tự dưng lại có người lạ xuất hiện?"