Chương 6: Vật Phẩm Đầu Tiên

" Xin chủ nhân chấp nhận ta huhu!"

Trước một cô bé đáng yêu đang sướt mướt, Vũ Long cũng không kiềm lòng được hắn gật gật đầu rồi nói : " Thôi nín đi, ta đồng ý."

Nghe vậy Bạch Băng Nhi reo lên, sau đó hơi quay lưng lạy chìa bờ vai nhỏ xíu ra hướng về Vũ Long chờ đợi.

Vũ Long hiểu ý, hắn từ từ đưa tay lên, ngón trỏ chạm nhẹ vào bờ vai nhỏ xíu trắng nõn mềm mại, cảm giác thích thú vô cùng.

"Ưm!" khoảnh khắc ngón tay Vũ Long và bờ vai của Bạch Băng Nhi tiếp xúc, một tia sáng lóe lên, một khế ước được hình thành.

Sau khi chạm một lúc, Vũ Long thấy đủ liền thu tay lại. Bạch Băng Nhi mặt mày khoan khoái kéo vai áo lên sau đó vui vẻ cúi đầu nói : " Cảm ơn chủ nhân! Bây giờ người chính thức là chủ nhân của ta, người có thể tùy ý sai khiến ta bất kì điều gì."

" Bất kì điều gì?" Vũ Long nhíu mày.

" Phải! Bất kì điều gì." Bạch Băng Nhi đáp.

Vũ Long đảo mắt, sau đó hỏi : " Kể cả việc ta bắt ngươi cởi đồ và múa khiêu gợi?"

Nghe vậy Bạch Băng Nhi mặt đỏ tía tai, xấu hổ cúi đầu ấp úng : " Dĩ...Dĩ nhiên! Nếu chủ nhân muốn."

Vũ Long khẽ cười, sau đó đưa bàn tay xoa đầu Bạch Băng Nhi ôn tồn nói : " Haha đùa thôi, ngươi nhìn ta có giống loại ấu dâm không...ta có việc muốn hỏi đây."

" Chủ nhân cứ hỏi."

" Có phải hệ thống sẽ đáp ứng toàn bộ nếu ta đủ điều kiện?"

" Vâng!"

" Vậy thì điều kiện để ta khỏi được vết sẹo này là gì? Cho ta biết!" Vũ Long lập tức hỏi, vừa chỉ tay vào nửa gương mặt đầy sẹo kinh dị của mình.

Bạch Linh Nhi nói : " Để ta kiểm tra!"

Rồi nàng khẽ phất tay, hào quang ánh sáng lan tỏa xung quanh rồi vụt tắt. Nàng đã có câu trả lời, nàng khẽ đáp : " Ta đã cho điều kiện của chủ nhân vào hệ thống, hệ thống sẽ xử lý và đưa ra điều kiện thích hợp."

Chỉ vài giây sau, Bạch Băng Nhi đã nhận được điều kiện từ hệ thống, nàng nói với Vũ Long : " Nhiệm vụ tái tạo lại gương mặt, điều kiện phải quan hệ với một nữ nhân tu vi Nguyên Anh kì."

" Ặc! Quan hệ với nữ tu Nguyên...Nguyên Anh?" Vũ Long ngạc nhiên ngỡ ngàng tới bật ngửa.

Bạch Linh Nhi thấy Vũ Long hoang mang, nàng liền giải thích về quan hệ nam nữ, về việc song tu, về những sung sướng mà việc quan hệ đem lại. Vũ Long nghe xong cũng cảm thấy chút hứng thú, dù gì hắn cũng là nam nhân lại đang trong độ tuổi phát triển, tò mò về chuyện ấy là điều hết sức hiển nhiên.

" Cái quan hệ này...nghe có vẻ ổn đó, nhưng mà đi đâu tìm nữ tu Nguyên Anh Kì bây giờ? Đời nào nữ tu mạnh từng ấy lại chịu song tu với kẻ yếu và xấu xí như ta...!" Vũ Long chán nản nói.

Bạch Băng Nhi đáp : " Chủ nhân yên tâm, đây là nhiệm vụ chính, còn nhiệm vụ phụ nữa cơ."

Nhiệm vụ phụ 1 : tìm và ăn sống hết 100 Nấm Đầu Đỏ. Khi hoàn thành nhận ngay 1 lượt quay vật phẩm ngẫu nhiên.

Vật phẩm ngẫu nhiên có thể là đan dược, vũ khí, áo giáp, và một số đồ vật hữu dụng khác.

Vũ Long gật gù : " Nhiệm vụ không quá khó, xem ra hệ thống cũng rất ưu ái ta."

Bạch Băng Nhi chợt nói : " Chủ nhân, bây giờ cơ thể người đã hồi phục rồi có thể tỉnh lại."

" Ừ! Vậy khi nào muốn vào đây nói chuyện với ngươi thì sao?" Vũ Long gật đầu sau đó hỏi.

" Thì chủ nhân chỉ cần ra lệnh cho ta!" Bạch Băng Nhi cúi đầu nói, sau đó phất tay một cái đem ý thức của Vũ Long trở về với cơ thể đang bất tỉnh của hắn.

Vũ Long giật mình bật dậy thấy bản thân đang nằm dưới một gốc cây cổ thụ giữa rừng rậm âm u, hắn sởn gai ốc rồi tự hỏi : " Ban nãy mình nằm mơ ư?"

" Không phải mơ đâu, Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn." Giọng nói trong trẻo của Bạch Băng Nhi vang lên trong đầu khiến Vũ Long thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì từ giờ trở đi hắn cũng có hi vọng chữa khỏi.

" Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch cho tiện nhé, bây giờ ta bắt đầu làm nhiệm vụ phụ đây." Vũ Long nói.

" Vâng, chủ nhân nếu có thắc mắc gì cứ hỏi ta."

" Ừm!"

Cuộc hội thoại diễn ra trong đầu Vũ Long nên không ai biết đến sự tồn tại của Tiểu Bạch ngoài hắn.

Vũ Long nhìn sang bên cạnh, Thu Thủy đang tựa vào thân cây ngủ, nhìn nàng có vẻ rất mệt, cơ thể đầy những vết thương nhỏ, y phục nhiều vết rách chứ tỏ nàng đã đem hắn vượt qua đoạn đường dài tới đây.

Nhìn thân thể thiếu nữ đầy thương tích như vậy, Vũ Long không khỏi xót xa. Trời sắp tối, ở dưới nền rừng không an toàn nên Vũ Long đã bế Thu Thủy lên cây.

Chắc do Thu Thủy mệt quá nên nàng ngủ rất say, dù được Vũ Long bế lên cây nhưng nàng vẫn ngủ li bì.

Vũ Long cởi áo mình ra đắp cho nàng, còn bản thân cởi trần ngồi ngắm màn đêm tĩnh lặng.

Sáng hôm sau, Thu Thủy tỉnh lại khi cơ thể đã bớt mệt mỏi. Nàng thấy mình đang nằm trên cây cùng với chiếc áo của Vũ Long đang đắp trên người, nàng chợt cảm thấy chút ấm áp. Nhưng nàng không thấy Vũ Long đâu cả.

Lúc này Vũ Long đang ngồi ở một bụi rậm, xung quanh là rất nhiều Nấm Đỏ. Hắn đang cầm hai cây Nấm lên bỏ vào miệng ăn, sau đó mặt tái đi cố nốt xuống.

" Bà mẹ nó, thứ này khó ăn vãi. Hệ thống kiểu gì mà lại đưa ra mấy cái nhiệm vụ thế này!" Vũ Long thầm mắng vừa cố nuốt đống Nấm Đỏ dở tệ kia.

Càng ăn càng muốn ói nhưng hắn cố ngăn mình không được ói bởi nếu ói ra sẽ mất hết công sứng.

" Tiểu Bạch! Thứ này khó ăn quá." Vũ Long than thở.

Tiểu Bạch đáp : " Hihi chủ nhân chịu khó chút, đây mới chỉ là nhiệm vụ phụ cơ bản thôi. Sau này còn có cả nhiệm vụ ăn cái....thôi không nói được."

" Ta sắp ói rồi!" Vũ Long trợn mắt bịt miệng cố nuốt hết chỗ Nấm Đỏ trong miệng, vừa dai vừa đắng, lại còn có mùi như tất thối để cả tuần.

" Chủ nhân cố lên, còn 98 cây nữa thôi." Tiểu Bạch kích lệ.

" 98 cái? Nãy giờ ta chưa ăn hết 2 cái sao? Chết tiệt....huệ!" Vũ Long không chịu nổi nữa nôn thốc nôn tháo ra ngoài. Cứ tưởng nhiệm vụ dễ ăn ai dè khó ăn thấy bà.

" Còn nhiệm vụ phụ nào khác không Tiểu Bạch, nhiệm vụ này ta chịu thua." Vũ Long thở hổn hển hỏi.

Tiểu Bạch đáp : " Nhiệm vụ phụ 2 : uống 10 lít nước trong vòng 1 nén hương. Phần thưởng là một lần quay vật phẩm ngẫu nhiên."

Vũ Long mặt đần ra, nhiệm vụ kiểu quần què gì vậy? hắn không biết thằng cha nào tạo ra cái hệ thống này, nếu hắn biết thì cho dù kẻ kia có là Đấng Sáng Thế thì hắn cũng đè đầu ra đấm cho không trượt phát nào.

" Bỏ qua đi, còn nhiệm vụ nào không?"

" Hết rồi, một ngày chỉ có hai nhiệm vụ phụ thôi."

" Ta đi chết đây!"

Rầm!

Chợt một tiếng động lớn làm Vũ Long giật mình, tiếng động ở khá gần nơi hắn đang ở.

Rầm!

Vũ Long há hốc mồm vắt chân lên cổ chạy vì thân cây sau lưng hắn bị đổ, rồi từ trong tán cây rậm rạp một con hổ vằn to lớn bước ra.

" Hổ! Đời này coi như xong rồi!" Vũ Long sợ tới vỡ mật định quay đầu bỏ chạy nhưng trong giây phút ấy con mắt bên trái của hắn lóe sáng.

" Hỏa Mãng Hổ, tu vi Ngưng Mạch Tứ Đoạn, linh lực hệ hỏa. Vừa trải qua giao tranh và đang bị thương nặng, sắp sinh."

Giọng nói của Tiểu Bạch vang lên, mà điều làm Vũ Long bất ngờ hơn là những gì Tiểu Bạch nói hoàn toàn trùng khớp với những gì hắn thu thập được từ con mắt trái.

Con hổ đau đớn vì vết thương trên cơ thể quá nặng, nó gục xuống thở vô cùng yếu ớt. Ánh mắt nhìn về phía Vũ Long như cầu cứu.

Vũ Long không phải thánh nhân, nhưng khi thấy một con vật đang mang thai rơi vào hoàn cảnh này khiến hắn xót xa, hắn e dè tiến tới vừa nói : " Ta chỉ muốn giúp đừng cắn ta...!"

Con hổ tu vi bậc này sớm đã có chút linh tính, nó không hiểu Vũ Long nói gì những nó biết hắn không hề có ác ý, vì thế nó nằm im không động đậy.

Vũ Long tiến tới nhìn những vết thương trên cơ thể con hổ thì đoán là do đao kiếm gây ra, hơn nữa chân sau của nó vẫn còn bị kẹp bởi một cái bẫy thú to đùng, máu chảy ra không ngừng. Khu rừng này thổ phỉ không ít, chắc nó bị đám thổ phỉ nhắm tới nhưng may nắm chạy thoát.

" Con vật tột nghiệp, để ta giúp ngươi." Vũ Long lấy hết can đảm chạm nhẹ vào đầu con hổ nói như để an ủi, sau đó hắn tiến ra phía sau đưa tay gỡ cái bẫy ra.

Bẫy kẹp chặt và sâu đến mức chạm vào xương, con hổ dù kiệt sức nhưng khi Vũ Long gỡ bẫy ra nó vẫn vô cùng đau đớn mà gầm lên một tiếng thê lương.

Vứt cái bẫy sang một bên, Vũ Long tìm thảo dược cầm máu đắp vào vết thương cho con hổ, đúng lúc đó Thu Thủy đi tới. Nàng hốt hoảng khi thấy con hổ to tướng bị thương liền chạy lại hỏi : " Ngươi đang chữa cho nó? Nó bị sao vậy?"

" Chắc là bị thổ phỉ nhắm tới, đợi khi vết thương được cầm máu chúng ta đưa nó tới nơi khác an toàn hơn."

" Ừm...nhưng mà ngươi mặc áo vào đã." Thu Thủy đỏ mặt nãy giờ, nàng đưa áo cho Vũ Long.

Sau khi mặc áo, Vũ Long cùng Thu Thủy canh gác cho con hổ tới lúc vết thương hết chảy máu rồi đưa nó vào một hang động mà họ tìm được.

Trong hang động khô ráo, con hổ được cả hai cho ăn uống nên bắt đầu hồi phục một chút. Nó đã đủ sức ngồi dậy và thể hiện những hành động gần gũi với Vũ Long và Thu Thủy thay lời cảm ơn.

Vũ Long cũng đã có câu trả lời cho việc tại sao hắn và Thu Thủy cứ mãi ở trong rừng, Tiểu Bạch nói cho hắn biết khi hắn ngâm mình dưới hồ thì có công tử của Vũ Gia là Vũ Văn Hoài đến muốn sàm sỡ Thu Thủy, đúng lúc đó Vũ Long bị ảnh hưởng khi hệ thống vừa nhập vào hắn nên đã ra tay giết chết Vũ Văn Hoài mà không ý thức được. Sau đó hắn cũng thương nặng rồi được Thu Thủy cõng đi suốt mấy ngày đêm không nghỉ.

Vũ Văn Hoài là thiên tài của Vũ Gia. Việc hắn giết người có ba tên thuộc hạ của Vũ Văn Hoài làm chứng, khó mà thoát kiếp giết người đền mạng.

Hắn nhìn sang Thu Thủy đang tựa đầu vào con hổ ngủ ngon lành, trong lòng dâng lên chút cảm xúc yêu thương : " Cảm ơn nàng!"

Vũ Long đang an phận ngồi trong hang vuốt ve đầu con hổ, chợt sắc mặt hắn thay đổi vì Tiểu Bạch thông báo : " Có một nhóm khoảng bảy người đang tiến đến đây thưa chủ nhân, tu vi tên yếu nhất là Ngưng Đoạn Nhất Đoạn."

Vũ Long lo lắng : " Là bọn thổ phỉ, chắc chúng lần theo vết máu tới đây."

Nhìn hổ mẹ chỉ mới bình phục, bản thân lại không đủ sức cân bảy. Hắn định nhờ sự giúp đỡ của Thu Thủy nữa nhưng khi thấy nàng ngủ bình an như vậy hắn không lỡ gọi.

Cuối cùng hắn quyết định ra ngoài đối mặt với đám thổ phỉ một mình.

" Chủ nhân, người đây là đang đi liều mạng!" Tiểu Bạch chợt hốt hoảng nói.

Vũ Long đáp : " Nàng ấy cứu ta một mạng, ta không thể để nàng ấy rơi vào nguy hiểm."

Tiểu Bạch tiếp tục nói : " Nhưng chí ít chủ nhân cũng phải có một món vũ khí để đối đầu với bọn chúng, đâu ai tay không mà bắt giặc."

Vũ Long cười tự tin đáp : " Ta có!"

Tại một góc khác của khu rừng, nhóm bảy tên thổ phỉ tay lăm le vũ khí đang lần theo vết máu loang lổ trên nền rừng.

Tên cầu đầu nói : " Nó bị thương nặng không thể chạy xa, sắp tới rồi."

Chợt tên cầm đầu nhìn về một phía, hắn đề cao cảnh giác vì cảm nhận thấy có thứ gì đó đang tiến tới rất nhanh.

Từ trong bụi rậm, Vũ Long lao ra mình mẩy đầy thương tích gương mặt vô cùng sợ hãi.

Thấy đám người hắn vội chạy tới nhưng bị tên cầm đầu rút kiếm đề phòng.

Vũ Long liền cầu cứu : " Cứu...cứu ta! Bên kia có con hổ hung dữ lắm."

Nhìn Vũ Long thảm thương , tên cầm đầu hỏi : " Con hổ đó trông như thế nào?"

Vũ Long thở hồng hộc đáp : " Nó to lớn, trên mình đầy thương tích, chân sau có vết thương do bẫy kẹp."

Nghe miêu tả, cả bảy tên thổ phỉ nhận ra ngay đó là con hổ chúng săn đuổi, bèn hỏi kĩ hơn : " Nó đâu rồi?"

" Ta...ta khát quá!" Vũ Long thều thào.

Tên cầm đầu liền lấy vò nước ra đưa cho Vũ Long, Vũ Long uống xong thì cảm ơn rồi chỉ tay về một hướng nói : " Nó chạy về hướng kia...có vẻ nó đang tìm nơi trú để dưỡng thương."

" Đi!" Tên cầm đầu nhìn về hướng Vũ Long chỉ, không nghĩ nhiều mà kêu đàn em tức tốc đuổi theo.

Sau khi đám thổ phỉ đi mất, Vũ Long đứng dậy cười gian. Vết máu của con hổ dẫn về hang đã được hắn xóa sạch, còn vết máu trên đất dẫn về hướng hắn chỉ cho đám thổ phỉ tới là của hắn, ở đó có điều bất ngờ.

Đám thổ phỉ cứ thế chạy như bay lần theo vết máu mà không hề nhận ra đã lọt vào một nơi nguy hiểm. Khi nhận ra thì đã quá muộn, mặt đất mọc lên rất nhiều dây leo, có tên còn bị thụt xuống hố sâu. Tên cầm đầu hét lên : " Địa Lan, đây là rừng Địa Lan."

Nhưng nhận ra thì sao, đám Địa Lan này sống lâu năm và đã thành tinh, chúng dễ dàng chế ngự đám thổ phỉ rồi siết chết bằng những dây leo to khỏe của mình rồi ăn thịt.

Nghe tiếng hét thảm thiết vang vọng từ hướng đó, Vũ Long thở phào nhẹ nhõm. Lúc này giọng Tiểu Bạch vang trong đầu hắn : " Người thật gian xảo!"

Vũ Long sửa lại : " Đây là mưu kế!"

Tiểu Bạch đáp : " Vẫn là gian xảo mà! Nhưng ta thích cách làm của chủ nhân...nên ta sẽ coi như chủ nhân đã hoàn thành một nhiệm vụ phụ."

Ý thức của Vũ Long lại được đưa tới không gian của hệ thống, trước mặt hắn hiện ra một cái nút màu đỏ.

Tiểu Bạch nói : " Nhấn vào nó đi chủ nhân, ngài sẽ nhận được một vật phẩm bất kì."

" Ngon!" Vũ Long liền đưa tay ấn lên cái nút, một luồng sáng lóe lên rồi ý thức của hắn được trở lại cơ thể.

Trên tay hắn lúc này cầm một vật hình tròn bằng kim loại, lõm một mặt và có cán cầm vô cùng chắc chắn.

Vũ Long trợn mắt : " Vật phẩm bất kì là....chái chảo?"

" Xin chúc mừng chủ nhân đã quay được vật phẩm đầu tiên Đại Lực Kim Cang Chảo. Bảo vật trong thiên hạ chia 4 cấp Thiên Địa Huyền Hoàng, Đại Lực Kim Cang Chảo vừa hay ở cấp thấp nhất Hoàng Cấp."

" Định mệnh!"