Chương 5: Hệ Thống

Nhóm người Vũ Văn Hoài mỗi lúc một tiến gần hồ nước nơi Thu Thủy đang ngâm mình.

Đúng lúc này một tiếng gầm lớn vang lên làm cả đám giật mình đề phòng. Từ trong bụi cây rậm rạp xuất hiện một con gấu đen to béo, nó lững thững tiến đến bên hồ nước rồi thò miệng uống nước.

Sự xuất hiện của con gấu khiến Thu Thủy đang ngâm mình sợ hãi lặn xuống nước, nàng không chỉ sợ sói mà còn sợ những những con vật to lớn nhiều lông.

Thu Thủy phát hiện sâu dưới lòng hồ có một luồng xoáy màu xanh, ở trên bờ nhìn thì không thấy chỉ khi lặn xuống nước nhìn mới rõ.

Nàng cũng cảm thấy hồ nước tỏa ra luồng linh lực dồi dào hơn chỗ khác.

Biết đây là cơ hội tốt không thể bỏ qua, Thu Thủy liền lặn sâu xuống đáy hồ nhằm hấp thụ được chút linh lực nào thì hấp thụ.

Nhưng nàng phát hiện ra có một người cũng đang ở dưới đáy hồ, Vũ Long.

Nàng vội vã lấy tay che đi những chỗ nhạy cảm trên cơ thể, nhưng phát hiện Vũ Long đang nhắm mắt và dường như không phát hiện ra mình nên nàng nhanh chóng bơi lên phía mặt hồ.

Trên bờ, nhóm người Vũ Văn Hoài đã tìm thấy hồ nước, tiện thể thịt luôn con gấu to béo.

Trong lúc ba tên kia đang xẻ thịt con gấu thì Vũ Văn Hoài chậm rãi tiến về phía hồ nước gương mặt đắc ý nói : " Không uổng công ta bỏ ra, ăn uống no say đi rồi chúng ta sẽ xuống hồ."

Đang nói, Vũ Văn Hoài chợt nhìn thấy một mảnh vải trắng bay phất phơ trên cành cây thấp. Hắn tiến đến thì sáng mắt khi phát hiện đó là đồ lót nữ nhân, gần đó còn có cả bộ y phục nữ nhân thơm mùi da thịt.

Vũ Văn Hoài cầm chiếc yếm trắng tinh đưa lên mũi hít hà, vẻ mặt hắn phê pha khó tả nói : " Không những có thu hoạch mà lại còn là thu hoạch lớn."

Hắn còn phát hiện thêm một chiếc mặt nạ, hắn đoán chắc là chung chủ với bộ y phục này nên đã gom tất cả lại cất đi.

Đúng lúc này, một gương mặt xinh đẹp tựa thiên thần ngoi lên giữa mặt hồ trong veo làm Vũ Văn Hoài chú ý và ngây dại nhìn không chớp mắt.

Thu Thủy vừa ngoi lên liền đưa tay vuốt nước khỏi mắt rồi từ từ mở mắt ra, động tác đẹp như trong tranh, nàng chớp chớp đôi mắt đẹp hút hồn rồi cũng nhận ra có kẻ đang nhìn mình liền lấy một hơi lặn xuống nước lần nữa.

Nhưng ở dưới là Vũ Long, còn bên trên là người lạ. Thu Thủy đắn đo sau cùng vẫn chọn ngoi lên.

Vũ Văn Hoài ngẩn ngơ nhìn ngắm dung nhan động lòng người của vị cô nương kia, đến nỗi Thu Thủy đã bơi sát bờ mới nhận ra.

Cứ ngỡ gặp được tiên nữ, Vũ Văn Hoài miệng nhỏ dãi nói : " Mỹ nhân, nàng thật xinh đẹp."

Thu Thủy nhìn quanh không thấy đồ của mình đâu thì lạnh lẽo hỏi : " Đồ của ta đâu?"

Vũ Văn Hoài không giấu diếm gì, hắn đem chiếc áo yếm trắng tinh của nàng ra rồi nói : " Ở đây!"

" Mau trả ta!" Thu Thủy tức giận quát, nhưng vẻ mặt tức giận của nàng cực kì dễ thương khiến Vũ Văn Hoài xém rớt tim ra khỏi lồng ngực.

Hắn nói : " Muốn ta trả đồ, nàng phải cho ta biết tên."

Thu Thủy thầm nguyền rủa Vũ Văn Hoài, nếu nàng không rơi vào tình trạng lõa thể thế này thì đã cho hắn một cước vào mồm, nhưng bây giờ người bất lợi là nàng nên nàng không dám khinh suất.

Nàng bèn trả lời theo ý hắn với hi vọng hắn sẽ trở y phục và mặt nạ cho nàng : " Ta tên Vũ Long!"

" Vũ Long! Tên đẹp như người vậy, nàng có cần người tốt như ta giúp mặc lại y phục không?" Vũ Văn Hoài đưa yếm của Thu Thủy về phía nàng rồi dâm dê hỏi.

Thu Thủy khẽ vờ gật đầu thỏ thẻ nói : " Được như vậy thì tốt quá, nhưng tiểu nữ muốn tự mình mặc đồ."

Vũ Văn Hoài cười dâm đãng cầm chiếc quần lót hai mảnh thả xuống đất, Thu Thủy nhanh như chớp phóng khỏi mặt hồ lướt đến tóm lấy chiếc quần lót rồi mặc lại, Vũ Văn Hoài có tu vi Ngưng Mạch Nhị Đoạn nên phản xạ không hề kém nàng chút nào, khi nàng vừa mặc xong quần lót hắn cũng vừa vặn quay mặt lại và chiêm ngưỡng được 90 phần trăm cơ thể nàng.

Thu Thủy vừa thẹn vừa tức, nàng dùng chân hất nước thành những tia nước sắc nhọn bắn về phía Vũ Văn Hoài, nhân lúc hắn đưa tay cản đòn nàng mặc lại chiếc áo yếm sau đó lui ra xa tránh khỏi tầm tay tên dê cụ.

Thấy có biến, ba tên đàn em của Vũ Văn Hoài cũng đã có mặt và được một phen nhỏ dãi khi trước mắt là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, trắng trẻo ướt sũng trong bộ nội y mỏng tanh.

Thu Thủy đứng khép chân, một tay đưa lên che đầu vú nhưng vẫn không thể che cơ thể đang phơi bày, một tay chỉ thẳng mặt Vũ Văn Hoài mắng : " Trả đồ cho ta, nếu không đừng có trách!"

Vũ Văn Hoài và ba tên đàn em nhìn Thu Thủy như vậy, máu dâm nổi lên rồi cùng cười khoái trí.

" Công tử! Ra lệnh đi." Một tên liếm mép nói.

Vũ Văn Hoài cũng không nhiều lời nói : " Bắt lấy nàng!"

Thu Thủy liền quay người bỏ chạy nhưng ba tên kia cũng có tu vi cao hơn nàng một chút nên rất nhanh đã bao vây được nàng. Vì vừa phải dùng tay che chắn cơ thể không cho bọn chúng sàm sỡ vừa phải phản kháng nên Thu Thủy nhanh chóng bị chế ngự.

Nhìn cô thiếu nữ xinh đẹp hở hang trước mặt, Vũ Văn Hoài không nhịn được mà nói : " Ba ngươi chia nhau ra cảnh giới xung quanh, việc còn lại giao cho ta khà khà."

Thu Thủy liền tấn công nhưng bị Vũ Văn Hoài dễ dàng né đòn và phản ngược lại.

Hắn đánh nàng bị thương rồi giật tung áo yếm của nàng vứt sang một bên.

Thu Thủy lúc này bất lực, nàng chỉ còn biết dùng tay che chắn. Vũ Văn Hoài thì đã trút bỏ y phục chĩa cây dương vật 10 phân đen thui ra ve vẩy trong sự khoái trá của hắn.

Thu Thủy lặng thinh, lần đầu tiên nàng rơi vào hoàn cảnh này, lần đầu tiên nàng nhìn thấy dương vật, lần đầu tiên nàng không mặc đồ trước mặt ai đó.

Tất cả những điều này, nàng muốn dành cho người nam nhân nàng yêu, trong đêm tân hôn. Chứ không phải một tên dâm dê biến thái này, nhưng nàng không có đủ sức phản kháng, nàng bật khóc.

Vũ Văn Hoài cười lớn : " Haha ta sẽ làm cho nàng sướng ngay thôi, nín đi."

Rồi bàn tay dâm dê của hắn hung hăng chụp lấy đôi vai trần mảnh mai của Thu Thủy, nàng phản kháng nhưng sức yếu hơn nên không thể thoát ra nhanh chóng.

Vũ Văn Hoài cúi xuống định hôn nàng, nàng đưa tay đẩy hắn ra kết quả sơ hở phần ngực. Vũ Văn Hoài chỉ chờ có thế đưa tay tay chụp vào hai bầu vú mới nhú của nàng.

" Á!" tiếng kêu thất thanh tới xé lòng của Thu Thủy vang lên.

Vũ Văn Hoài cười hả hê khi sờ được vào vú nàng, hắn dùng sức bóp bóp. Gương mặt dâm dê cực độ, rồi gương mặt hắn bỗng chuyển sang tái mét cùng một tiếng kêu lạ.

Một bàn tay đâm xuyên qua lồng ngực của Vũ Văn Hoài khiến nụ cười dâm dê trên môi hắn vụt tắt, thay vào đó là gương mặt đau đớn, hắn hộc ra một ngụm máu rồi từ từ ngã xuống đất.

Chủ nhân của bàn tay kia là Vũ Long, lúc này cơ thể hắn ướt sũng vì vừa mới từ dưới hồ lên và tỏa ra sát khí ngút trời đôi mắt trắng dã như một con thú hoang.

Thu Thủy hốt hoảng lấy tay che thân, ánh mắt sợ hãi nhìn Vũ Long. Nàng không biết hắn bị làm sao, nhưng nàng cảm thấy hắn không ổn.

" Vũ Long ngươi bị sao vậy?" Thu Thủy lo lắng hỏi.

Vũ Long co giật, sau đó thì đứng phắt dậy quay lưng về phía Thu Thủy, trước mặt hắn lúc này là ba tên đàn em của Vũ Văn Hoài.

Thấy chủ nhân bị giết, ba tên liền xông tới với ý định chém chết Vũ Long. Nhưng lúc này cơ thể Vũ Long tỏa ra nguồn sức mạnh kì lạ và mạnh mẽ, hắn điên cuồng lao vào một chấp ba.

Thu Thủy lật xác Vũ Văn Hoài lại để tìm y phục của mình hắn giấu trong người lúc này đã dính đầy máu, sau khi nàng mặc lại y phục thì Vũ Long bị đánh bay tới, cơ thể be bét chi chít vết thương.

Cả ba tên kia cũng te tua chẳng kém. Thu Thủy biết dù cả ba tên kia đã kiệt sức nhưng mình nàng khó mà đánh bại chúng, vì để giữ mạng cho cả hai nên nàng cõng Vũ Long rồi bỏ chạy.

Ba tên kia bị thương nặng không thể đuổi kịp, nhưng chúng đã biết tên của Vũ Long.

" Khốn nạn! Để chúng chạy thoát mất rồi." Một trong ba tên căm phẫn nói.

Tên bên cạnh không kìm được mà ói ra ngụm máu, ban nãy bị Vũ Long đấm cho không trượt phát nào và bây giờ rất đau đớn, khả năng cao bị gãy vài ba cái xương sườn.

" Hình như ta vừa nghe cô gái gọi tên kia là Vũ Long? Bạch Vũ Long của Bạch Gia sao?" Người kia nghi vấn.

Người còn lại gật đầu xác nhận : " Ừ! Nghe nói Bạch Vũ Long luôn đeo mặt nạ nửa khuôn mặt trái, nơi này lại là địa bàn Bạch Gia thì chắc chính là hắn."

" Giờ tính sao đây? Nếu không có một lý do thuyết phục cho cái chết của thiếu gia thì cả ba chúng ta cũng đi theo ngài đấy." Tên ban nãy ói máu lo lắng hỏi.

" Đổ mọi thứ lên đầu hắn chứ sao nữa! Hỏi ngu, mau đem xác thiếu gia về."

Mối quan hệ của Vũ Gia và Bạch Gia đã không mấy tốt đẹp, nay Vũ Long giết chết Vũ Văn Hoài, xem ra Vũ Long không thể trở về Bạch Gia được nữa rồi.

Vài ngày sau tại Bạch Gia, một nhóm người cực kì đông đảo từ Vũ Gia đã kéo tới hòng trị tội kẻ đã giết chết Vũ Văn Hoài.

Đáng tiếc Thu Thủy sớm đã nhìn ra việc đó nên ngay khi thoát khỏi ba tên kia trong rừng nàng đã đưa Vũ Long đi trốn và không còn tung tích.

Bạch Chính Quy phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Vũ Gia, dù đã dùng hết lời lẽ nhưng Bạch Chính Quy không thể làm Vũ Gia nguôi giận vì dù sao Vũ Văn Hoài cũng là con cháu và thiên tài hàng đầu Vũ Gia.

Vì nhân chứng là ba tên đàn em của Vũ Văn Hoài nên bọn chúng kể sai hoàn toàn sự thật, bọn chúng kể hôm đó đang cắm trại thịt gấu trong rừng chợt Vũ Long và một con ả đeo mặt nạ xuất hiện rồi tấn công bọn chúng. Vũ Văn Hoài dễ dàng một cân hai vì hắn là thiên tài Vũ Gia, biết bản thân không thể thắng nên Vũ Long chơi bẩn đâm lén Vũ Văn Hoài khiến hắn mất mạng.

Mọi người không thể không tin, vì những gì bọn chúng kể tuy nghe vô lý nhưng lại thuyết phục. Việc Vũ Long và Thu Thủy vào rừng chỉ có Bạch Chính Quy, Linh Nhi và lão già biết.

Nhiều người còn suy diễn là Bạch Chính Quy vì ghen ghét Vũ Gia có một thiếu niên thiên tài như là Vũ Văn Hoài nên tìm cách thủ tiêu. Chính hắn là người đã ra lệnh cho Bạch Vũ Long làm điều đó.

Cũng có người cho rằng Vũ Văn Hoài gây sự trước, Vũ Long chỉ là tự vệ.

Vũ Gia làm căng rằng nếu không xử cho hợp lý thì sẽ đưa việc này lên Hoàng Đế, để tránh việc đó xảy ra thì Bạch Chính Quy một bên là đứa cháu nhỏ tội nghiệp một bên là an nguy gia tộc hắn đành phải cắn răng đưa ra quyết định.

" Vũ Long làm ra chuyện tày trời không thể tha thứ, nhưng nay nó đã bỏ trốn. Ta chính thức trục xuất Bạch Vũ Long khỏi Bạch Gia, kể từ nay hắn và Bạch Gia không còn bất kì quan hệ gì, sống chết của hắn không liên quan gì tới Bạch Gia."

" Cha...ca ca không có làm chuyện đó mà...đừng đuổi huynh ấy hu hu!" Linh Nhi ôm chặt lấy mẹ, khóc như mưa.

Ngọc Lan cũng rơm rớm nước mắt ôm con gái mà trong lòng thương xót cho Vũ Long, thằng bé là người lương thiện, tuyệt đối không làm ra những chuyện này. Nhưng giờ có nói gì thì bất lợi cũng chĩa thẳng về Bạch Gia nên nàng chỉ biết câm nín.

Cũng vì sự việc bê bối này mà hai gia tộc chính thức trở thành kẻ thù. Uy danh của Bạch Gia bị giảm sút rõ rệt. Người Bạch Gia lại càng có cái cớ để chán ghét Vũ Long hơn nữa. Bây giờ hắn bị xem như tội đồ của gia tộc, hễ gặp ở đâu là sẽ bị giết ở đó.

Thu Thủy cõng Vũ Long bất tỉnh vào rừng sâu, chạy liên tục ba ngày ba đêm không ngỉ. Đến khi nàng quá mệt thì mới tìm một gốc cây cổ thủ để trú tạm.

Vũ Long lúc này đang bất tỉnh, nhưng thực ra linh hồn hắn rất tỉnh táo, chỉ là....

Linh hồn Vũ Long rơi vào một không gian ngập tràn ánh sáng, hắn hoàn toàn tỉnh táo và nhận ra mình đang đứng ở một nơi xa lạ.

" Ban nãy còn ở trong hồ, sao bây giờ ta lại ở đây?" Vũ Long tự hỏi. Hắn chỉ nhớ khi đang ngồi dưới hồ tu luyện đột nhiên bị một luồng sáng nhập vào cơ thể làm hắn mất đi lý trí, hắn không nhớ những gì mình làm sau đó.

Chợt một đốm sáng trắng bay tới trước mặt hắn, rồi đốm sáng hóa thành một cô bé khoảng 10 tuổi cực kì đáng yêu chỉ cao bằng bàn tay của Vũ Long. Cô bé mặc một bộ váy trắng mỏng manh trong sáng không vướng bụi trần, mái tóc đen dài buông thẳng, trên đầu có một chiếc sừng nhỏ màu đen.

Cô bé vừa xuất hiện liền giới thiệu bản thân : " Xin chào! Ta là Bạch Băng Nhi là người quản lý hệ thống, nơi này là không gian hệ thống, chào mừng ngươi trở thành chủ nhân của hệ thống!"

" Hệ thống?" Vũ Long ngạc nhiên.

Băng Nhi đáp : " Thiên Thượng Thiên Hạ - Duy Ngã Độc Tôn hệ thống, chỉ cần ngươi cần thứ gì là có thứ đó, miễn ngươi đủ điều kiện."

Vũ Long không phải người xuyên không, tất nhiên hắn không hiểu hệ thống là loại tồn tại gì. Bạch Băng Nhi mất một chút thời gian để giải thích, sau đó nàng kéo vai áo xuống để lộ bờ vai trần trắng nõn mỏng manh rồi như cầu xin nói : " Xin chủ hãy chạm vào vai ta!"

Vũ Long sau khi được giải thích thì cũng hiểu sơ sơ qua về hệ thống, là một tồn tại mà hắn được giao những nhiệm vụ, khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng, bảo vật, dược liệu,.... Ngoài ra hệ thống sẽ cung cấp cho hắn kiến thức mà hắn cần.

Nhưng vụ chạm vào vai của một cô bé chỉ lớn bằng bàn tay mình thì Vũ Long hơi nghi ngờ, hắn kinh nghi hỏi : " Chạm để làm gì?"

Bạch Băng Nhi rưng rưng nước mắt đáp : " Đây là nghi thức nhận chủ của ta, nếu trong vòng một nén hương kể từ khi hệ thống kích hoạt mà ta không được nhận thì ta sẽ bị tiêu tan...chủ nhân thương lấy ta huhu."