Nhận được nhiệm vụ, Vũ Long và Thu Thủy nhanh chóng khởi hành, trước khi đi cả hai có ghé qua thị trấn mua ít lương thực.
Vì đây là nhiệm vụ chung nên cả hai phải đồng hành cùng nhau. Do thường xuyên vào rừng nên Vũ Long khá là thuộc đường, chỉ mất vài tiếng đồng hồ hắn và Thu Thủy đã có mặt tại nơi mà người ta tìm thấy Nấm Đỏ.
Trong rừng cũng có một vài mối đe dọa như thổ phỉ hoặc là thú dữ nên cả hai phải hết sức cẩn thận.
Tu vi của Thu Thủy cao hơn Vũ Long nên nàng luôn miệng nhắc nhở hắn phải cẩn trọng. Lần đầu tiên có một người con gái xa lạ đối xử tốt với mình khiến Vũ Long cảm thấy ấm áp, chí ít không phải tất cả Bạch Gia đều ghét hắn.
Trong rừng cây cối rậm um tùm, có những loài cây có độc, có những loài có gai, có những loài còn có thể ăn thịt những sinh vật khác.
Đang đi bỗng dưng Vũ Long quát lên khiến Thu Thủy giật mình khựng lại : " Đứng im! Đừng di chuyển."
Thu Thủy cũng vừa kịp nhận ra, nàng nhìn xuống chân mình nơi có một khoảng đất trống hình tròn vừa vặn hai chân nàng đang đứng. Nàng không biết đó là thứ gì nhưng nghe giọng Vũ Long có vẻ nghiêm trọng nên không dám di chuyển.
" Sao vậy?"
" Ngươi dẫm phải bẫy của Địa Lan rồi, đừng di chuyển."
Địa Lan là một loại thực vật họ nhà lan, là một loài cây ăn thịt, vòng tròn Thu Thủy dẫm phải là bẫy của Địa Lan dùng để bắt mồi. Một khi dẫm phải bẫy nếu con mồi di chuyển thì Địa Lan sẽ phát hiện và bắt lấy.
Vũ Long do đọc nhiều sách trong lúc rảnh rỗi nên biết về Địa Lan, hơn nữa hắn còn biết cách thoát khỏi bẫy mà không làm Địa Lan tức giận.
Con mắt trái của hắn lại đổi màu xanh, hắn nhìn ra điểm yếu của Địa Lan và dựa vào đó để cứu Thu Thủy.
Vũ Long nhắc Thu Thủy đứng im, còn hắn đi xung quanh nhặt một cành cây khô vẽ một vòng tròn khá lớn bao quanh khu vực này. Trong phạm vi Vũ Long vẽ thì có tới 9 cái bẫy giống như Thu Thủy đang dẫm lên.
" Bình tĩnh, sắp xong rồi." Vũ Long trấn an tinh thần Thu Thủy, sau đó hắn đi tìm những tảng đá thật lớn về đè lên chín cái bẫy kia, vì viên đá bất động nên cơ chế của cái bẫy cũng không còn công dụng và trở nên vô dụng. Thấy Vũ Long làm như vậy, Thu Thủy bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nàng hỏi : " Địa Lan này tu vi thế nào?"
Vũ Long lắc đầu : " Ta cũng không đoán được, nhưng chắc tầm Thập Đoạn Luyện Khí."
" Thập Đoạn?" Thu Thủy nhắc lại với thái độ khá là không vừa ý, sau đó nàng trực tiếp nhấc chân lên khỏi bẫy.
Ngay lập tức từ dưới bẫy thò lên một sợi dây leo đầy gai quấn lấy chân của Thu Thủy khiến Vũ Long thất kinh.
Nhưng rồi những gì diễn ra tiếp theo khiến hắn kinh ngạc, Thu Thủy bị dây leo của Địa Lan trói chặt nhưng nàng chẳng tỏ ra sợ hãi, nàng khẽ bùng phát linh lực một tia nước sắc bén cắt phăng sợi dây leo.
Ngay lúc đó, ở vị trí chính giữa của những cái bẫy mặt đất trồi lên một bông hoa khổng lồ màu trắng, bông hoa có hình dạng của một bông lan nhưng có thêm chiếc miệng đầy răng sắc nhọn.
Đó là cơ thể của Địa Lan, nó chỉ ngoi lên khi tóm được con mồi hoặc gặp nguy hiểm.
Thu Thủy khẽ nhón chân bay lên cao đồng thời hai tay tụ hai luồng nước sắc bén chém về phía Địa Lan.
Xoẹt!
Khi Thu Thủy từ từ hạ xuống đất, Địa Lan đổ gục lăn ra đất sau khi bị cắt thành bốn phần.
Vũ Long há hốc mồm vì thấy Địa Lan bị Thu Thủy hạ gục quá dễ dàng, hắn mất công làm màu nãy giờ, nhưng hắn nhanh tay lấy ra một bình ngọc nhỏ màu đen rồi đưa ra hút lấy làn khói đang tỏa ra từ xác Địa Lan.
Sau đó hắn cất nhanh bình ngọc đi rồi tiến đến chỗ Thu Thủy nói : " Ngươi lợi hại thật!"
Hạ được Địa Lan, Thu Thủy khá là vui, nàng đưa mắt nhìn Vũ Long sau đó gật đầu nói : " Nó cũng không mạnh lắm, đi thôi."
Thế là cả hai tiếp tục lên đường, rất nhanh đã tìm được cây Nấm Đỏ đầu tiên.
Vì Nấm Đỏ hay mọc gần nhau nên khi thấy cây đầu tiên thì sẽ thấy cây thứ hai, thứ ba,...
Chiều hôm đó, cả hai đã thu được 60 cây Nấm Đỏ. Cả hai quyết định dựng lều nghỉ ngơi trong rừng đêm nay.
Mặt trời dần xuống núi nhường chỗ cho màn đêm tĩnh mịch, buổi tối trong rừng khá là nguy hiểm, Vũ Long ngồi bên đống lửa mà thỉnh thoảng tiếng sói chu cứ văng vẳng bên tai.
Thu Thủy lấy ra hai chiếc bánh bao nhân thịt mua từ sáng chia ra mỗi người một cái.
Vũ Long đưa bánh bao lên cắn một miếng, mùi vị thơm ngon làm hắn khoan khoái thưởng thức.
Thu Thủy thì dùng tay véo bánh rồi bỏ vào miệng, Vũ Long vẫn chưa hỏi lý do vì sao nàng lại đeo mặt nạ, đây cũng là cơ hội để hắn giải đáp thắc mắc.
" Sao ngươi lại đeo mặt nạ?" Vũ Long hỏi.
Thu Thủy khẽ đưa mắt nhìn hắn, không ngần ngại đáp : " Giống ngươi!"
Vũ Long hơi nhíu mày : " Ta bị sét đánh từ nhỏ, vết sẹo của ta đan dược thông thường không thể chữa khỏi."
Về việc Vũ Long đeo mặt nạ thì cả Bạch Gia ai cũng biết, Thu Thủy chỉ nói đùa, thực ra nàng đeo mặt nạ vì không muốn ai nhìn thấy dung nhan của mình chứ không phải nàng có sẹo .
Chợt một tiếng sói chu rất gần nơi cắm trại của họ vang lên, Vũ Long giật mình quay sang thì thấy Thu Thủy đã đứng trên cành cây từ lúc nào.
" Nhanh thế!" Vũ Long khó đỡ nói.
Thu Thủy lúc này mặt tái mét vì sợ, nàng từ bé bẩm sinh sợ sói, chỉ cần nghe được tiếng chu của sói ở khoảng cách gần là nàng bủn rủn chân tay tìm chỗ trốn cho dù đó có là con sói con đi chăng nữa.
Vũ Long cũng đã trèo được lên cành cây ngay phía dưới cành cây Thu Thủy đứng, hắn toát mồ hôi hột nhìn xuống bên dưới nơi có một bóng đen lừng lững xuất hiện.
Là một con sói rừng có bộ lông bên tuyền cùng đôi sắc đỏ rực dữ tợn đang nhìn chằm chằm hai bọn hắn.
Con sói gầm gừ nhưng không tấn công, nó khẽ dùng chân hất đất làm tắt đống lửa rồi bỏ đi.
" Con sói đó cũng có chút tu vi đấy!" Vũ Long thầm nói.
Hành động vừa rồi của con sói đã cho thấy nó không phải sói thường, những loài động vật may mắn gặp được cơ duyên tu luyện khi tu vi đạt tới Ngưng Mạch sẽ khai thông trí tuệ gần sánh ngang với con người.
" Chúng ta xuống được rồi!" Vũ Long thở phào nhẹ nhõm định tụt xuống thì thấy Thu Thủy nắm áo mình.
" Sao thế?" Hắn hỏi.
" Ngủ dưới đất không an toàn, ở trên này bớt nguy hiểm." Thu Thủy cố che giấu đi sự sợ hãi nói nhỏ.
Vũ Long cũng mơ hồ đoán ra cô nàng này sợ thú dữ, ban nãy chỉ nghe tiếng sói chu đã thấy nàng nhảy tót lên cành cây cao rồi. Phản xạ nhanh như vậy chỉ có thể là sợ hãi quá mà ra.
" Cũng được!" Vũ Long suy nghĩ rồi gật đầu.
Hắn lôi mớ dây leo cắt từ Địa Lan ra đan cho Thu Thủy một chiếc võng chắc chắn.
Thu Thủy bây giờ mới gật gù tán dương : " Lúc sáng thấy ngươi đi gom dây leo của Địa Lan, ta đang định bảo ngươi nhặt mấy thứ linh tinh đó làm gì, không ngờ thứ linh tinh bây giờ lại hữu dụng đến vậy."
Vũ Long cười đáp : " Võng của ngươi xong rồi, ngồi thử xem."
Thu Thủy gật gật đầu, khẽ đưa mông ngồi vào chiếc võng êm ái từ dây leo, đơn giản mà vô cùng chắc chắn.
" Khéo tay!" Nàng bật ngón cái với Vũ Long.
Sau khi Thu Thủy chìm vào giấc ngủ, Vũ Long tìm một cành cây cao và xa nơi Thu Thủy ngủ, hắn ngồi xuống rồi bắt đầu lấy bình ngọc kia ra.
Vũ Long trong một lần vô tình đã nhặt được một bộ công pháp tu luyện, bộ công pháp này có bìa rất cũ và được Vũ Long tìm thấy trong một hốc cây khô.
Tên của bộ công pháp là Thôn Linh Quyết, là một bộ công pháp có phần tà ác.
Thôn Linh Quyết là do Vũ Long phát hiện và chỉ có hắn biết đến sự tồn tại của công pháp này nên hắn không biết nó thuộc đẳng cấp nào nhưng có vẻ cũng khá lợi hại.
Vì mặc cảm khi bản thân bị coi như phế vật, Vũ Long đã mạo hiểm tu luyện bộ công pháp này mà không ai biết.
Thôn Linh Quyết dùng việc hấp thụ linh hồn của sinh vật sống để gia tăng thực lực. Sinh vật sống ở đây bao gồm cả con người, động vật, thực vật miễn là có tu vi.
Mức độ hấp thụ linh hồn cũng có giới hạn, Vũ Long mở bình ngọc trong tay rồi đưa lên miệng uống, làn khói bay ra kia chính là linh hồn của Địa Lan, lúc này đã vào trong bụng Vũ Long.
Người tu luyện Thôn Linh Quyết chỉ có thể hấp thụ tối đa một linh hồn cùng cấp trong một tuần, hoặc hai linh hồn yếu hơn bản thân trong một tuần. Nếu cố tình hấp thu linh hồn mạnh hơn bản thân thì sẽ bị phản phệ rất dễ khiến kinh mạch đứt đoạn bạo thể mà chết.
Sau khi tu luyện Thôn Linh Quyết, trong cơ thể Vũ Long có một không gian chuyên lưu trữ linh hồn mà hắn hấp thụ để tiêu hóa dần dần.
Sáng hôm sau, Thu Thủy tỉnh lại sau một giấc ngủ sâu. Nàng nhìn quanh và không thấy Vũ Long đâu, cũng không vội tìm kiếm nàng lén nhẹ nhàng tháo mặt nạ ra treo lên một nhánh cây bên cạnh.
Gương mặt của nàng vô cùng xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo, nhất là đôi mắt có một sức hút kì lạ khiến người nào nhìn vào đều phải u mê.
Lý do Thu Thủy đeo mặt nạ vì nàng quá xinh đẹp, sợ sẽ tự mang lại phiền phức cho bản thân nên ngay từ nhỏ nàng đã ý thức được việc che đi dung nhan. Cũng nhờ đeo mặt nạ nên mọi người tưởng mặt nàng có sẹo giống như Vũ Long nên nam nhân không tiếp cận nàng làm quen.
Thu Thủy thấy việc này khá hay vì nàng sẽ đỡ bị quấy rầy bởi đám nam nhân.
Vũ Long từ sáng sớm đã thức dậy bởi đêm qua hắn hấp thụ linh hồn Địa Lan xảy ra phản phệ suýt chút nữa mất mạng. May mà cố gắng vượt qua được, trong rừng có một hồ nước trong veo, mặt hồ lúc này lăn tăn gợn sóng rồi nổi lên những bọt khí, sâu dưới lòng hồ Vũ Long đang ngồi xếp bằng.
Dưới lòng hồ lúc này xuất hiện một luồng xoáy phát sáng xanh, đây không phải là hồ nước bình thường mà là hồ nước có chứa linh lực, nguồn linh lực tỏa ra từ trung tâm vòng xoáy.
Vũ Long lúc này ngồi ngay gần với vị trí vòng xoáy, hắn dựa vào việc hấp thu linh hồn Địa Lan và vòng linh lực tỏa ra từ vòng xoáy để đột phá Thập Đoạn Luyện Khí.
" Nguồn linh lực thật dồi dào, thêm một chút nữa." Vũ Long thầm nói, hắn đã ngồi dưới đáy hồ gần 3 giờ rồi, thỉnh thoảng hắn sẽ ngoi lên để hít thở sau đó lại lặn xuống.
Thu Thủy đã rời khỏi cành cây cao, nàng cũng đã đeo lại mặt nạ rồi nhưng không thấy Vũ Long đâu nên quyết định đi hái nấm trước sau đó sẽ quay lại đây, nếu vẫn không thấy Vũ Long thì nàng sẽ đi tìm.
Nàng rất nhanh đã tìm thấy rất nhiều Nấm Đỏ, sau khi hái đủ 50 cây nấm thì nàng phát hiện một hồ nước trong veo giữa rừng.
Nhìn mặt hồ trong vắt, Thu Thủy nảy ý định muốn tắm rửa, nàng đặt giỏ nấm tại một vị trí an toàn sau đó tiến đến mép hồ ngồi xuống đưa bàn tay trắng nõn chạm vào làn nước.
Cảm giác mát lạnh khiến Thu Thủy thư sướng, nàng từ từ đứng dậy, y phục dần trút khỏi cơ thể phơi bày ra cơ thể nõn nà thiếu nữ.
Mới 13 tuổi thôi nhưng dáng người nàng đã sở hữu những đường cong mê hoặc đặc biệt là bờ mông cao tròn trịa. Hai bầu vú hơi nhú lên nhìn chỉ muốn cắn một miếng, vòng eo thon thả, đôi chân thẳng thon dài, giữa đôi chân ngọc ngà là âm đạo non tươi nhẵn nhụi không một cọng lông tơ.
Cơ thể ngọc ngà dần dần chìm xuống làn nước mát lạnh, nàng đưa tay búi mái tóc lên, sau đó ngồi lên một phiến đá chìm dưới hồ ung dung ngâm mình. Vì không có ai ở đây nên nàng cũng tháo luôn mặt nạ để thoải mái nhất có thể.
Tại một nơi cách hồ nước Thu Thủy ngâm mình không xa, có một nhóm 4 người đang di chuyển về phía hồ nước. Ba người đàn ông và một thiếu niên trẻ tuổi.
Ba người đàn ông ăn mặc bình thường còn người thiếu niên kia ăn mặc cao quý, nhìn là biết công tử nhà giàu.
" Đi thêm một đoạn nữa là tới rồi!" Một trong ba người đàn ông chợt lên tiếng nói.
Thiếu niên kia gật gù : " Bổn thiếu gia cất công đi một quãng đường dài tới đây, nếu không thu hoạch được gì thì thật là uổng."
Ngoài Bạch Gia và Đông Gia, còn một gia tộc nữa sáng ngang đó chính là Vũ Gia. Thiếu niên này là con trai của tộc trưởng Vũ Gia tên Vũ Văn Hoài. Năm nay vừa tròn 13 tuổi, là một thiên tài có tiềm năng bậc nhất Vũ Gia, tương lai nhất định sẽ trở thành cường giả.
Hắn có mặt ở khu rừng do Bạch Gia cai quản này là vì có tin đồn về một báu vật đang nằm dưới đáy một hồ nước nào đó trong rừng. Nghe nói báu vật này giúp người ta tăng tốc độ tu luyện.
Bọn hắn đã lang thang ba ngày trong rừng rồi, đây là khu vực cuối cùng chưa được tìm kiếm nên Vũ Văn Hoài chắc chắn hồ nước nằm ở hướng này.