Ở Thiên Sơn Đại Lục, một người bước tới tuổi 13 sẽ được tham gia một buổi khảo sát. Khảo sát này là để chứng minh độ trưởng thành của bản thân, nếu vượt qua thì người đó sẽ có quyền lợi như một người trưởng thành. Còn không vượt qua...thì sẽ bị đuổi khỏi gia tộc, trở thành kẻ lang bạt.
Ở đại lục này số người bị đuổi khỏi gia tộc khá là ít, và hầu như sẽ chết trong vòng một hai năm vì không thể đú được với đời.
Với những gia đình nhỏ và nghèo thì con cái khi tới độ tuổi 13 sẽ được cha mẹ giao một nhiệm vụ coi như khảo sát, nếu hoàn thành sẽ được coi là thông qua. Phải có một hoặc nhiều người khác đứng ra làm chứng ví dụ như hoàng xóm, hoặc là anh chị em trong gia đình.
Vì yếu tố quan trọng của buổi khảo sát nên dù cha mẹ có thương con tới đâu cũng sẽ giao nhiệm vụ khá là khó. Vì họ hiểu để con mình phát triển thì cách tốt nhất là để chúng đối mặt với trông gai thử thách.
Đối với một gia tộc lớn như Bạch Gia thì buổi khảo sát này còn quan trọng hơn nữa. Buổi khảo sát sẽ được rất nhiều người theo dõi, đó là cơ hội để những người trẻ tuổi thể hiện và có cơ hội sẽ lọt vào mắt xanh của các tiền bối trong tộc, đó là một vinh dự vô cùng lớn ảnh hưởng tới cả tương lai sau này.
Cũng sắp tới buổi khảo sát của Bạch Gia, Bạch Gia cũng đang chuẩn bị kĩ lưỡng cho buổi khảo sát quy mô toàn gia tộc này.
Muốn tham gia buổi khảo sát, điều kiện đầu tiên là người đó phải 13 tuổi không được hơn hoặc kém. Sau đi đạt điều kiện thứ nhất thì sẽ phải nộp giấy báo danh để ban tổ chức ghi chép thông tin.
Một buổi sáng đẹp trời, tại khoảng sân rộng rãi đặt một chiếc bàn lớn, một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi viết lách. Phía trước là hàng người dài nối đuôi nhau chờ tới lượt, rất rõ ràng đây là đang báo danh cho cuộc khảo sát sắp tới.
Những người có mặt ở đây, tất cả đều ở độ tuổi 13 và đều xuất thân từ Bạch Gia, nam nữ, thiên tài tới kẻ tầm thường, tất cả đều ở đây.
Vì là cuộc khảo sát toàn bộ gia tộc nên tất cả đều đặt ở vị trí ngang hàng nhau, cho dù ngươi có là con của Tộc Trưởng thì cũng phải xếp hàng chờ tới lượt. Không ai được ưu ái, không ai được phép đút tiền hối lộ vì nếu bị phát hiện sẽ lập tức đuổi khỏi tộc.
Đương nhiên Vũ Long cũng tham gia, hắn chọn lúc gần hết người mới tới.
Lúc này hàng người chỉ còn có ba người tính thêm Vũ Long nữa là bốn.
Phía trước Vũ Long là một cô gái, cô gái có dáng người nhỏ bé mảnh mai.
" Tên của ngươi!" Lão già ghi chép hỏi cô gái khi tới lượt nàng.
" Dạ...Bạch Thu Thủy!" Cô gái đáp, giọng khá là dễ thương, Vũ Long đoán gương mặt nàng cũng dễ thương như giọng nói vậy.
Trong một thoáng con mắt trái của hắn đổi màu để thu thập thông tin từ nàng.
" Bạch Thu Thủy, 13 tuổi, tu vi Ngưng Mạch Nhất Đoạn. Linh lực hệ thủy, xuất thân từ gia đình trung bình trong gia tộc, cha mất sớm mẹ bị bệnh khó chữa chỉ sống được thêm vài chục năm. Tính tình nhút nhát ít nói, có lòng bao dung và không để bụng người khác."
Sau khi Thu Thủy báo danh xong thì tới lượt Vũ Long, lúc nàng quay lại thì hắn mới biết bên mặt trái của nàng cũng đeo mặt nạ, nhưng là mặt nạ gỗ khá tinh xảo.
"Cô gái này cũng có sẹo sao!" Vũ Long thầm nói, sau đó tiến lên báo danh.
Lão già kia vừa nhìn thấy Vũ Long thì nhận ra ngay, vì hắn quá nổi tiếng trong gia tộc mà.
" Bạch Vũ Long phải không? Hình như ngươi chưa đủ điều kiện tham gia khảo sát." Lão Già vuốt râu từ từ nói.
" Điều kiện của buổi khảo sát là đủ 13 tuổi và tu vi đạt Ngưng Mạch. Ngươi chỉ là Cửu Đoạn Luyện Khí mà thôi, chuẩn bị khăn gói ra khỏi tộc đi."
Nghe vậy Thu Thủy đang chuẩn bị rời đi cũng nán lại một nhịp.
Vũ Long biết lão già này làm khó dễ mình, hắn nhìn sang vài người phụ tá của lão và từ nét mặt của họ cũng đã biểu lộ ra rằng họ không có ý định cho hắn báo danh. Vũ Long từ lâu đã là cái gai trong mắt mọi người, ai cũng tìm cách đuổi cổ hắn khỏi gia tộc.
Nhưng Vũ Long bình tĩnh nói : " Tuy tu vi ta không đủ nhưng sức mạnh thì dư thừa."
Lão già cười nhếch : " Lấy gì làm tin?"
Vũ Long tự tin đáp : " Lão có thể thử ta."
Lão già bật cười : " Haha, không đủ là không đủ ngươi còn cố chấp làm gì, ngươi có gọi Tộc Trưởng tới cũng không giải quyết được vấn đề đâu. Mau cuốn gói ra khỏi tộc trước khi nhiều người biết, sẽ nhục nhã lắm đấy."
Rõ ràng lão già này không cho Vũ Long cơ hội báo danh, và tất cả mọi người xung quanh đều ủng hộ lão. Cơ hội ngàn năm có một để Bạch Gia tống cổ tên phế thải Vũ Long đi, phải tận dụng cho tốt.
Trong lúc đang căng thẳng nhất, chợt một bóng hình nhỏ nhắn lon ton chạy từ xa lại gần giọng nói trong trẻo vang lên : " Vũ Long ca ca báo danh xong chưa dẫn muội đi bắt cá."
Linh Nhi chạy tới bên Vũ Long nắm tay hắn rồi khẽ đong đưa vòi vĩnh.
Lão già kia biết Vũ Long chỉ có Linh Nhi làm bạn, lão liền buông lời chế giễu hắn : " Tiểu thư kiếm người khác chơi cùng đi, Vũ Long sắp đi xa rồi, đi xa không trở về nữa."
" Là sao?" Linh Nhi nghe không hiểu bèn hỏi một cách ngây thơ.
Lão già hí hửng đáp : " Là hắn không đủ điều kiện báo danh, sắp bị đuổi khỏi gia tộc chứ sao nữa."
" Hả...không tin!" Linh Nhi nghe vậy sắc mặt đại biến, liền ngước lên nhìn Vũ Long mếu máo.
Vũ Long không có gì để nói, hắn chỉ khẽ đưa tay xoa đầu Linh Nhi rồi gật đầu xác nhận.
Linh Nhi tỏ ra thất vọng, sau đó nhìn lão già kia chất vấn : " Tu vi của ca ca không đủ nhưng sức chiến đấu của huynh ấy rất mạnh nha, không tin ngươi có thể kiểm tra.
Lão già lắc đầu : " Không đủ là không đủ, tiểu thư nhỏ tuổi không hiểu được."
Linh Nhi phồng má lên, đôi mắt long lanh lóe tia khó chịu mắng : " Ngươi không thử thì làm sao mà biết, các ngươi chỉ muốn nhân cơ hội này đuổi ca ca ra khỏi gia tộc, ca ca đã làm gì sai đối với các ngươi chứ."
Lão già vẫn thản nhiên như không, mấy lời nói của con nít lão không để tâm.
Thấy đối phương nhất định không chịu cho Vũ Long báo danh, Thu Thủy đứng cách đó một đoạn liền tiến lại gần dỗ dành Linh Nhi : " Tiểu thư ngoan nào, họ sợ Vũ Long vượt qua họ thôi."
Lão già lập tức chuyển ánh mắt sang Thu Thủy, nhíu mày hỏi : " Nè! Ngươi có ý gì?"
Thu Thủy đáp : " Ta nói to thế lão không nghe ư! Ta nói lão sợ Vũ Long vượt qua những người khác đặc biệt là cháu của lão."
Lão già nhíu mày đập bàn tức giận quát : " Con ranh này, dám ăn nói hàm hồ."
Linh Nhi liền chắc phía trước Thu Thủy, hai tay chống nạnh hất hàm với lão già nói : " Lão già định ra tay đánh người, lát nữa ta méc phụ thân đuổi việc lão."
Nếu không phải vì thân phận con gái tộc trưởng thì Linh Nhi đã bị lão đập cho nhừ tử, lão nghiến răng ken két cầm tờ giấy báo danh của Thu Thủy lên rồi khẽ vận lực khiến tờ giấy rách thành ngàn mảnh.
" Ta thấy hắn rời khỏi tộc một mình cô đơn, nên cho ngươi đi cùng đấy." Lão già cười nhếch miệng kinh bỉ nói.
" Á lão già tự ý hủy báo danh của thí sinh, lát ta méc phụ thân." Linh Nhi tay vẫn chống nạnh phồng má mắng mỏ.
" Con nhãi kia câm mồm, đừng tưởng tộc trưởng sẽ nghe những gì ngươi nói, cút về ngay buổi báo danh kết thúc rồi." Lão Già bực mình hất đổ bàn rồi phủi tay bỏ đi.
Thế là Vũ Long và Thu Thủy không thể báo danh, đồng nghĩa với việc sẽ bị đuổi khỏi tộc.
Nhưng đi theo hai người là Linh Nhi nàng đâu để yên chuyện này được. Nàng liền chạy về méc Bạch Chính Quy.
Bạch Chính Quy và vợ vừa làm vài hiệp xong đang chỉnh lại y phục thì bất ngờ Linh Nhi chạy vào om sòm nói : " Phụ thân người phải đòi lại công bằng cho Vũ Long ca ca."
" Có chuyện gì?" Bạch Chính Quy hỏi.
" Ca ca đi báo danh khảo sát, gặp ngay lão già khó ưa không cho ca ca báo danh, có một tỷ tỷ đứng ra bênh vực ca ca cũng bị xé luôn báo danh, lão còn mắng con là nhãi ranh còn định đánh con nữa hu hu!" Linh Nhi vừa kể vừa khóc rồi uất ức lao tới Ngọc Lan.
Bạch Chính Quy hiểu tính con gái mình, con bé không bao giờ nói dối, hơn nữa những việc liên quan tới Vũ Long lại càng không. Chính vì vậy hắn liền tới chỗ báo danh hỏi cho ra nhẽ.
Vũ Long không báo danh được, chán nản ra bờ sông câu cá. Lúc đó cũng có một người xuất hiện, là Thu Thủy.
Cả hai cùng nhìn nhau và hiểu đối phương nghĩ gì, rồi cả hai trò chuyện.
" Xin lỗi nhé, vì ta mà ngươi cũng liên lụy! " Vũ Long cảm thấy áy náy nói.
Thu Thủy khẽ lắc đầu : " Không sao, dù gì sức ta cũng không qua nổi khảo sát, đằng nào cũng phải rời khỏi tộc."
Cả hai còn tính nếu cùng bị đuổi thì sẽ trở thành bạn đồng hành trên con đường lang bạt.
" Vũ Long ca ca!" Một giọng nói quen thuộc phá tan không khí giữa hai người.
Linh Nhi chạy tới thông báo : " Hai người mau tới gặp phụ thân, phụ thân sẽ cho hai người cơ hội báo danh."
Nghe vậy Vũ Long và Thu Thủy mừng lắm, hắn liền đưa tay nựng gò má tròn trịa trắng nõn của Linh Nhi mà hận không thể cắn một cái nói : " Là Linh Nhi giúp chúng ta phải không, ta biết mà."
Linh Nhi không phủ nhận, nàng khẽ chu môi : " Nhanh đi kẻo phụ thân đổi ý."
" Đi nào, cơ hội đấy." Vũ Long quay sang nói với Thu Thủy. Thu Thủy gật đầu vui mừng rồi cả ba nhanh chóng trở về phủ.
Khi tới nơi thì cả bọn thấy tộc trưởng Bạch Chính Quy hiên ngang đứng giữa sân, bên cạnh còn có lão già đang đứng khép nép.
Thấy bọn Vũ Long có mặt, Bạch Chính Quy liền ra lệnh cho lão già kia : " Bắt đầu đi!"
Lão già khúm núm tiến lên vài bước sau đó nói : " Là ta đã sai, đã làm khó các ngươi. Nhưng luật thì vẫn là luật, ta sẽ giao cho hai ngươi một nhiệm vụ, nếu hai ngươi hoàn thành trong thời gian quy định sẽ được báo danh."
Nghe vậy, Vũ Long và Thu Thủy trong lòng dù có ghét lão già này nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra lịch sự chắp tay nói : " Đa tạ!"
Lão già cũng không hề muốn cớ sự thành ra thế này, có trách thì trách lão đã gây hấn với nhầm người là Linh Nhi. Tiểu cô nương này không chỉ thông minh mà còn rất uy tín nên mỗi lời nàng nói tuyệt đối không sai.
Lão già bất đắc dĩ đưa một bức tranh cho hai người Vũ Long và Thu Thủy xem, trong đó có hình ảnh một cây nấm màu đỏ với những đốm trắng.
" Đây là Nấm Đỏ, dùng làm nguyên liệu bào chế đan dược, cũng có thể làm thức ăn. Mọc trong khu rừng phía trước mặt Bạch Gia. Nếu hai ngươi hái đủ 50 cây nấm này trong thời gian 2 ngày thì coi như vượt qua." Lão Già cay cú ngập ngừng nói, sau đó e dè nhìn Bạch Chính Quy rồi lùi lại.
Bạch Chính Quy lên tiếng : " Nghe rõ rồi chứ! Mau đi đi."
" Rõ thưa tộc trưởng!" Vũ Long và Thu Thủy nhanh chóng vào rừng.
Linh Nhi định chạy theo thì bị Bạch Chính Quy tóm lại, cô bé vùng vẫy om sòm : " Ứ ừ con muốn đi cùng ca ca!"
Bạch Chính Quy nghiêm mặt làm cô bé sợ hãi và im lặng cam chịu bị bế vào trong phủ.
Bạch Chính Quy luôn yêu thương nhưng không nuông chiều, hắn có thể trực tiếp cho Vũ Long báo danh nhưng hắn không làm vậy. Hắn muốn đứa cháu trai của mình có thể tự vượt qua những khó khăn đầu đời này.
Năm xưa khi giao Vũ Long cho hắn, Ngọc Phượng chỉ có một ý nguyện.
" Ca ca, trước giờ huynh luôn đối tốt với muội, đây là lần đầu muội cầu xin huynh, hãy nuôi dưỡng đứa trẻ này giúp muội. Đừng nuông chiều nó giống cách cha nuông chiều muội, hãy dạy dỗ nó thật tốt thay muội. Đợi đến khi nó đủ trưởng thành huynh hãy kể hết mọi thứ về muội cho nó nghe, đến lúc đó nó có chấp nhận muội hay không cũng không còn quan trọng nữa."