Chương 8: Tiên Linh Thể

Thạch Thôn là một ngôi làng nhỏ với vài chục nóc nhà, người dân sống chủ yếu dựa vào nông nghiệp. Nằm giáp danh biên giới và bị cô lập với bởi rừng rậm nên sự hiểu biết của người dân với thế giới bên ngoài khá lạc hậu.

Tổ tiên của họ đã tới đây và dựng lên Thạch Thôn từ mấy trăm năm trước và chọn cách sống biệt lập. Kể từ đó tới nay không có ai ngoài họ xuất hiện ở khu vực này.

Ấy là cho tới khi Vũ Long nhờ Tiểu Bạch dò đường và tìm ra Thạch Thôn.

Thấy người lạ, người dân trong thôn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Trẻ con lập tức chạy vào trong nhà để trốn, thanh niên trai tráng cầm gậy gộc giáo mác ra sẵn sàng chiến đấu.

Vũ Long đang chạy thì phải dừng lại gấp, hắn nhìn người dân chĩa vũ khí về mình thì liền đề phòng rồi hỏi Tiểu Bạch : " Sao ngươi nói không có gì bất thường?"

Tiểu Bạch đáp : " Họ nghĩ chủ nhân là kẻ thù nên mới đề phòng."

Vũ Long liền thành tâm lên tiếng với người dân : " Xin các vị, cô gái này bị trúng độc của Bạch Xà đang rất nguy kịch...xin mọi người cho ta gặp thầy thuốc."

Người dân nhìn Thu Thủy da dẻ tái nhợt, nhưng họ chú ý hơn là cả hai người đều đeo mặt nạ...họ khó hiểu tại sao hai người lại đeo mặt nạ.

Vũ Long thấy người dân vẫn chĩa vũ khí về mình, hắn không còn cách nào khác liền tháo mặt nạ để lộ bên mặt đầy sẹo vô cùng kinh dị khiến dân làng kinh sợ.

Đúng lúc này một người bước ra, là một bà cụ già lưng còng tay chống gậy. Bà cụ là già làng kiêm thầy thuốc, với gương mặt phúc hậu già nua cùng đôi mắt mờ đục, bà cụ gõ cây gậy trên tay xuống đất làm người dân lập tức im lặng.

Bà cụ đi tới trước mặt Vũ Long, dùng đôi mắt mờ đục nhìn hắn rồi nói : " Chàng trai trẻ! Cô gái trong tay ngươi không sống được lâu đâu."

Vũ Long liền hỏi Tiểu Bạch về lai lịch của bà cụ và nhận được thông tin khá sốc, bà cụ là một cường giả ẩn mình.

" Xin người cứu nàng ấy!" Vũ Long nói một cách thành khẩn.

Bà cụ đáp : " Ta sẽ cứu cô gái này nhưng với một điều kiện."

Tính mạng của Thu Thủy đang ngàn cân treo sợi tóc, Vũ Long không còn thời gian suy nghĩ mà liền đồng ý : " Ta đồng ý, nếu người cứu được nàng ấy."

" Được rồi! Vào đi." Bà cụ gõ gõ lên đất mấy cái, người dân lập tức thu lại vũ khí rồi tách nhau ra thành lối đi cho bà cụ dẫn Vũ Long vào thôn.

Ở Thạch Thôn, bà cụ là người có tiếng nói nhất, thông thái nhất và được mọi người kính trọng nhất nên khi Vũ Long được bà cụ cho phép vào thôn thì người dân dù muốn hay không cũng phải nghe theo.

Bà cụ dẫn Vũ Long vào căn nhà mái đỏ của mình rồi bảo hắn đặt Thu Thủy lên giường. Lúc này Thu Thủy đã cực kì yếu, Vũ Long cầu xin bà cụ : " Xin bà cứu nàng ấy."

Bà cụ nói : " Được rồi được rồi, giờ thì ra ngoài đi."

Vì thời gian của Thu Thủy chỉ còn tính bằng giờ nên Vũ Long không dám thắc mắc gì thêm mà liền ra ngoài.

Bên ngoài lúc này người dân đã trở lại sinh hoạt như bình thường. Vũ Long giờ mới để ý ngoại hình của họ, không khác gì với những người bình thường, kể cả trang phục. Tuy sống tách biệt nhưng họ vẫn có cuộc sống sinh hoạt giống bao người khác ngoài kia.

Tiểu Bạch cung cấp toàn bộ thông tin về Thạch Thôn cho Vũ Long biết.

Năm xưa Ngự Long Vương Triều không thịnh vượng như bây giờ mà rất hỗn loạn cho tới một ngày có hai người xuất hiện, họ trấn áp sự hỗn loạn, dẹp bỏ sự thù địch rồi được người dân ủng hộ tôn vinh đưa lên làm Hoàng Đế cai trị Ngự Long Vương Triều.

Từ khi họ tại vị, Ngự Long Vương Triều bắt đầu phát triển một cách tích cực. Họ gọi vị Hoàng Đế đứng đầu Ngự Long Vương Triều là Ngự Hoàng Đế.

Cho tới một ngày, vợ của Ngự Hoàng Đế sinh ra một cặp sinh đôi trai gái. Lúc đó trên bầu trời xuất hiện dị tượng, mây đen cuồn cuộc kèm theo những tia sét đỏ như máu gầm gào trên nền trời của cả Vương Triều trong ba ngày ba đêm.

Trong cung lúc đó có một vị thầy bói, bà ta nói rằng cặp sinh đôi kia sẽ đem tới tai họa diệt vong cho Ngự Long Vương Triều. Ngự Hoàng Đế nghe vậy vô cùng sốc, kèm theo sự gây sức ép từ các văn võ bá quan trong triều, họ cầu xin Hoàng Đế phải giết hai đứa trẻ nếu không muốn cả Vương Triều diệt vong.

Vì khi hai đứa trẻ ra đời dị tượng liền xảy ra nên ai cũng tin việc hai đứa trẻ chắc chắn sẽ gây ra tai họa nên tất cả đều muốn chúng chết.

Ngay cả Ngự Hoàng Đế ban đầu cũng có ý định giết hai đứa con của mình, nhưng khi thấy vợ quá đau buồn thì Ngự Hoàng Đế đã tìm hai đứa trẻ khác thế mạng sau đó sai người bí mật đem hai đứa con của mình vào rừng để cho số mệnh định đoạt.

Rất may, hai đứa trẻ được một người thần bí đem về nuôi, khi chúng lớn lên thì yêu nhau và xây dựng một mái ấm. Mái ấm đó chính là nền móng của Thạch Thôn bây giờ. Hai đứa trẻ năm ấy hiện tại đã qua đời nhưng con cháu của họ vẫn tiếp tục sinh sôi và phát triển.

Còn bà cụ kia chính là người con đầu tiên của hai đứa trẻ, bà ta mang trong mình dòng máu của Ngự Hoàng Đế nên rất tài giỏi. Nhưng thay vì tìm đường trở về với nền văn minh thì bà lại chọn cách ở lại Thạch Thôn để bảo vệ người dân.

Chả trách mà Vũ Long nhìn người dân ở đây không có nét gì là giống với một ngôi làng tách biệt khỏi thế giới, họ vẫn sinh hoạt, vẫn giao tiếp bằng thứ ngôn ngữ phổ thông nhất.

Trên hết họ đều có một nét gì đó giống nhau vì đều là hậu duệ của hai đứa trẻ năm xưa.

Cạch...

Cánh cửa nhà mở ra, giọng của bà cụ vang lên : " Vào đi!"

Vũ Long lập tức tiến vào, điều đầu tiên là hắn nhìn thấy Thu Thủy đang nằm ngủ trên giường, da dẻ nàng đã hồng hào trở lại.

" Nàng ấy khỏi rồi!" Vũ Long dò hỏi Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch xác nhận : " Đúng vậy."

Vũ Long mừng rỡ, tiến đến quỳ một gối trước mặt bà cụ : " Cảm ơn cụ đã cứu nàng ấy, bây giờ người có thể nói ra điều kiện của mình."

Bà cụ chưa vội, từ từ đi tới ngồi lên chiếc ghế ngả rồi nói : " Điều kiện ta còn chưa nghĩ ra, ngươi và cô bé này cứ ở lại đây vài ngày cho tới khi ta nghĩ ra đã."

Ở lại nơi này cũng không tệ, chí ít cả hai không phải ở trong hang núi lạnh lẽo, không biết đối phương đang có ý đồ gì nhưng Tiểu Bạch không hề cảnh báo nguy hiểm nên Vũ Long chắp tay : " Vậy thì đa tạ cụ!"

Bà cụ gật đầu : " Thiếu niên ta hỏi ngươi, cô bé này có quan hệ gì với ngươi?"

Vũ Long không ngại ngần đáp : " Ta và nàng là bạn."

Bà cụ hơi cười : " Bạn bè bình thường thôi sao?"

Vũ Long gãi đầu, sau đó đáp : " Ta thích nàng...nhưng chưa thổ lộ."

Bà cụ dường như đã đoán ra câu trả lời từ trước, liền gõ gậy xuống đất rồi nói : " Con mắt bên trái của ngươi khác thường, cơ thể cô gái kia cũng khá thường...hai ngươi là một cặp trời sinh đấy."

" Cơ thể Thu Thủy khác thường?" Vũ Long kinh ngạc thầm nghĩ.

Bà cụ liền giải thích : " Cô bé này mang trong mình một loại thể chất đặc biệt gọi là Tiên Linh Thể, người trời sinh Tiên Linh Thể có khả năng tu luyện thần tốc nhưng dễ bị người khác cướp đoạt tu vi chỉ bằng cách quan hệ tình dục. Nếu một người bị phát hiện là mang Tiên Linh Thể, nhẹ thì sẽ bị cường giả bắt về làm vợ ngày đêm thải bổ, nặng hơn thì bị bắt về ma tông làm đỉnh lô sống phận hết sức bi thảm."

Vũ Long nghe mà toát hết cả mồ hôi, Tiên Linh Thể mà bao kẻ khao khát có được lại ở cạnh hắn trong suốt thời gian qua.

Tiểu Bạch lúc này mới lên tiếng xin lỗi Vũ Long : " Xin lỗi chủ nhân, ta đã không tiết lộ việc Thu Thủy mang Tiên Linh Thể, là sơ sót của ta."

Vũ Long mất vài giây trấn tĩnh lại tinh thần, hắn nhìn Thu Thủy đang ngủ say trên giường, hình ảnh nàng luôn trong tâm trí hắn, một cô gái tốt như vậy sao có thể để kẻ khác bắt làm đỉnh lô được.

" Ta biết!" Vũ Long gật đầu với bà cụ.

Bà cụ nói : " Ngươi còn quá trẻ, ta không nghĩ ngươi biết cô gái này có Tiên Linh Thể. Nhưng chuyện đó không quan trọng nữa, ta muốn ngươi hứa với ta rằng hãy yêu thương cô gái này, tránh cho nàng đau, đừng cho nàng khổ, đời đời kiếp kiếp yêu thương hết lòng...ngươi là được chứ?"

Vũ Long biết bà cụ không phải người thường qua những gì bà cụ thể hiện ra. Bà cụ cũng không hề có ý xấu với hai người nên hắn không nghĩ bà cụ sẽ làm khó dễ hắn.

Hắn có thích nàng không? Đương nhiên có. Nàng là một cô gái tốt, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp.

Hắn có muốn nàng trở thành vợ hắn không? Đương nhiên muốn. Bất kì nam nhân nào khi nhìn thấy nhan sắc của nàng đều muốn cưới nàng.

Hắn có muốn kẻ khác bắt nàng làm đỉnh lô? Đương nhiên không muốn. Hắn sẽ đồ sát cả gia tộc kẻ nào dám làm điều đó với nàng.

Nhìn thẳng vào đôi mắt mờ đục của bà cụ, Vũ Long hít một hơi thật sâu dõng dạc tuyên bố : " Ta sẽ dùng cả đời để yêu thương và bảo vệ nàng, lời nói xuông chẳng thể chứng minh điều gì, hãy để thời gian làm điều đó."

"Tốt...nam nhân dám nói dám làm, ta hi vọng ngươi giữ được lời hứa." Bà Cụ gật gù hài lòng nói, sau đó gõ cây gậy trên tay xuống đất.

Sau đó bà cụ đuổi Vũ Long ra ngoài với lý do để Thu Thủy nghỉ ngơi.

Vũ Long không còn lo về sự an nguy của Thu Thủy, hắn có thể an tâm đi làm nhiệm vụ.

" Nhiệm vụ phụ ngày hôm nay là chủ nhân phải lấy được 3 chiếc sừng của tê giác." Tiểu Bạch nói sơ qua về nhiệm vụ cho Vũ Long nghe.

Dựa theo bản đồ mà Tiểu Bạch cung cấp thì vị trí của bọn tê giác không khó tìm, Vũ Long nhanh chóng vác chảo đi làm nhiệm vụ.

Những nhiệm vụ kiểu này có rất nhiều tác dụng với quá trình tu luyện của Vũ Long, vừa rèn luyện khả năng thực chiến của hắn vừa thu được những thứ như sừng, móng,...của thú dữ để mua bán.

Cứ mỗi nhiệm vụ phụ hoàn thành, Vũ Long lại được thưởng một phần quà bất kì. Nhưng suốt mấy tháng qua hắn luôn chỉ nhận được những phần thưởng cùi bắp, khi thì một ít thảo dược, khi thì một ít kim loại để rèn vũ khí. Những thứ này thực ra hắn không cần, cái hắn muốn là tu vi tăng cao. Hơn hết là phải chữa khỏi được gương mặt toàn sẹo của mình.

Sau một ngày trong rừng, Vũ Long đã đem được 3 chiếc sừng tê giác về, bản thân hắn cũng bị thương không ít.

" Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ thưởng quần quà ngẫu nhiên." Tiểu Bạch nói.

Vài giây sau, một cuốn sách dày cộp xuất hiện trên tay Vũ Long, bìa sách ghi mấy dòng chữ " Mê Hồn Hương ".

Tiểu Bạch ngay lập tức giải thích về cuốn sách đó : " Chúc mừng chủ nhân có được công thức của dâm dược Mê Hồn Hương, là dâm dược cực mạnh tác động chỉ với nữ nhân, một khi dính phải thì sẽ khơi dậy dục vọng mãnh liệt nhất trong lòng, chỉ cần là nữ nhân dù tu vi có mạnh tới đâu nhưng nếu trúng phải Mê Hồn Hương thì cũng trở thành một con điếm khát tình thèm được thỏa mãn."

Vũ Long bản chất không hề tà dâm, kể cả bị Tiểu Bạch tiêm nhiễm những điều trụy lạc nhưng hắn vẫn chỉ hơi hứng thú với điều đó. Đối với phần thưởng vừa nhận được Vũ Long cũng không hứng thú lắm nhưng hắn cũng không ngu mà vứt nó đi, bởi nếu ai nhặt được rồi điều chế ra Mê Hồn Hương thì chắc chắn hậu quả sẽ khôn lường.

Sau cùng Vũ Long vẫn quyết định đem cuốn sách Mê Hồn Hương cất đi.

Ngôi làng yên bình này cũng thường xảy ra nguy hiểm, vì ở gần rừng nên có khá nhiều thú dữ ve vãn muốn săn người dân làm bữa tối.

Vũ Long cũng dần nhận ra ở Thạch Thôn tất cả mọi người đều không có tu vi, hay nói đúng hơn là không được chỉ dạy cách tu luyện, họ không biết khái niệm về tu luyện, đối với họ thì cuộc sống chỉ bình thường như bình thường vẫn trôi qua.

Chí vì họ không tu luyện nên sức mạnh cơ bản của họ chỉ là người thường, họ cũng nghĩ Vũ Long là người thường cho tới khi thấy hắn đem 3 chiếc sừng tê giác về.

Một con tê giác thông thường cần nhiều người hợp lực mới hạ gục được, việc Vũ Long đem 3 chiếc sừng tê giác về chứng tỏ hắn đã hạ gục tới 3 con tê giác chỉ với một mình hắn.

Một thiếu niên bằng tuổi Vũ Long tên A Minh, gương mặt sáng sủa tới làm quen và hỏi sao hắn có thể lấy được 3 chiếc sừng này. Nếu nói cho hắn biết thì hắn cũng nói cho Vũ Long biết một bí mật.

Vũ Long đảo mắt, sau đó nói : " Bí mật của ngươi là gì?"

A Minh đáp : " Ngươi chưa nói cách để lấy 3 chiếc sừng này, ta tuyệt đối không nói bí mật của ta."

Vũ Long tùy tiện cầm một viên đá lên, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay. Đến khi hắn mở bàn tay ra thì viên đá ban đầu đã vỡ thành nhiều mảnh khiến A Minh không khỏi kinh ngạc.

" Sức mạnh chính là thứ ta dùng để lấy 3 chiếc sừng, muốn ta dạy không?" Vũ Long đắc ý sau đó hỏi.

A Minh gật đầu ngay lập tức : " Có!"

Vũ Long nói : " Vậy thì nói ra bí mật của ngươi đi, ta sẽ dạy."

A Minh chần chừ một lát sau đó miễn cưỡng nói : " Mai là lễ trưởng thành của ta, ta và muội muội sẽ động phòng, nếu ngươi dạy ta cách bóp vỡ viên đá ta sẽ mời ngươi tới xem bọn ta thành thân."

" Xem...mời tới xem?" Vũ Long trợn mắt.

Tiểu Bạch cung cấp thông tin về phong tục tập quán của Thạch Thôn cho Vũ Long biết, ở đây cứ mỗi đứa trẻ tới năm 13 tuổi sẽ phải trải qua lễ trưởng thành, để thực hiện nghi lễ thì đứa trẻ sẽ phải tìm một người thích hợp sau đó tiến hành quan hệ tình dục với sự có mặt chứng kiến của cha mẹ và vài người khác trong đó có già làng.

Già làng là người đưa ra quyết định xem đứa trẻ ấy có hoàn thành lễ trưởng thành hay không, nếu hoàn thành có thể dựng vợ gả chồng còn nếu không hoàn thành thì phải để năm sau thi lại.