Chẳng mấy chốc, Vũ Long và Chỉ Hạc đã tới vị trí quảng trường nơi rất đông người đang xem thú náo nhiệt.
Ánh mắt Vũ Long chú ý đến thiếu nữ đứng trên võ đài vừa đá bay một nam nhân bay xuống bên dưới.
Nửa năm trôi qua, Hàn Nguyệt luôn chăm chỉ tu luyện, hết mình vì Thần Long Đạo. Kể từ ngày Hàn Phong rời đi cũng không có tin tức gì, cả Vũ Long cũng vậy. Hai người được xem như quan trọng đối với nàng cũng rời bỏ nàng đi, nàng rất buồn và nhiều lần muốn đi tìm nhưng được Chu Tử Lan khuyên nhủ.
Nếu hai tên đó đã một đi không trở lại, thì Chu Tử Lan cất nhắc cho Hàn Nguyệt làm Đạo Tổ. Nàng với Thần Long Đạo sớm đã sinh ra tình cảm, vậy nên khi có kẻ muốn đe dọa đến nơi nàng giành ra nhiều tâm huyết thì nàng không thể ngồi yên.
Vừa đánh bay đối thủ, Hàn Nguyệt chợt mặt mày nhăn nhó đưa tay ôm ngực. Nàng đã liên tục hạ gục ba người khiêu chiến, mà người nào cũng có tu vi chỉ kém nàng một chút nên tốn khá nhiều sức.
" Tiểu cô nương này bắt đầu đuối sức rồi!" Lão già mù ngồi cạnh Phù Yêu Yêu từ từ cảm thán.
Phù Yêu Yêu cũng gật gù tán đồng với lão già : " Đánh thắng ba trận liên tiếp như vậy cũng là quá sức rồi, nhưng trận tiếp theo thì...!"
Sát Tinh nhìn Hàn Nguyệt lộ ra vẻ mệt mỏi, trong lòng có chút chua xót. Hắn suy nghĩ một chút, lông mày khẽ nhíu lại " Tiểu cô nương đánh thắng liên tiếp 3 trận ta cũng ngạc nhiên, nhưng cố quá thành quá cố. Nể tình ngươi là nữ nhân ta cho ngươi nghỉ ngơi một nén hương."
Theo luật thì không được nghỉ trong thời gian khiêu chiến, lần này Sát Tinh trực tiếp đưa ra yêu cầu này khiến tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn hắn.
Phù Yêu Yêu cùng trung niên cầm đầu Hoàng Hà Bang đều hừ lạnh một tiếng, cả hai người họ đều biết Sát Tinh là tên háo sắc. Hàn Nguyệt lại xinh đẹp, chiến đấu lại càng là uyển chuyển thanh thoát nên đã rơi vào tầm mắt của hắn.
Đáp lại thiên ý của Sát Tinh, Hàn Nguyệt hừ lạnh mũi kiếm tiếp tục đưa lên : " Không cần nghỉ, mời chỉ giáo tiếp."
Câu trả lời của Hàn Nguyệt như một cú tát vào mặt Sát Tinh, nàng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Sắc mặt Sát Tinh trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo : " Được! Vậy thì tiếp đi."
Nói đoạn hắn liếc sang một tên thuộc hạ đứng bên cạnh, tên thuộc hạ hiểu ý liền bước lên phía trước rồi trực tiếp nhảy lên võ đài.
Đứng trước Hàn Nguyệt, tên nam nhân cao gầy kia nghiêng đầu nở nụ cười đày khiêu kích : " Tiểu cô nương kiên cường, ta cũng muốn góp vui."
Vũ Long đứng trong đám đông, không khỏi lắc đầu thở dài. Hắn thả Hư Nhật Thử lên vai Chỉ Hạc rồi nhắc : " Bảo vệ nàng trong lúc ta không ở cạnh nhé."
Chỉ Hạc bất an hỏi : " Công tử định làm gì?"
Vũ Long hơi nhếch miệng thanh âm có chút sắc bén : " Khiêu Chiến!"
Nói xong hắn để Chỉ Hạc lại rồi nhún chân một cái nhảy lên võ đài.
Sự xuất hiện của Vũ Long khiến đám đông một phen xôn xao, chẳng lẽ lại sắp có cảnh hai đánh một hoặc một chấp hai.
Nam nhân lúc nãy buông lời khiêu chiến Hàn Nguyệt thấy Vũ Long lên võ đài sắc mặt trở nên ác độc quát to : " Cút ngay, chưa đến lượt ngươi."
Thất Quái nhìn thấy Vũ Long thì quay ra nhìn nhau hỏi : " Sao tên này nhìn quen quen nhỉ."
Bọn họ không nhận ra Vũ Long bởi vì hắn không còn đeo mặt nạ, mặt cũng không còn sẹo.
Hàn Nguyệt từ từ quay đầu lại, hình bóng thiếu niên trước mặt làm nàng có chút ngờ vực, từ khí tức của kẻ này tỏa ra một phần giống với khí tức của Vũ Long mà nàng quen.
Vũ Long biết nàng đang nghi hoặc đoán thân phận của mình, hắn trữ tiếp tiến lên nói : " Khỏe chứ!"
Nghe giọng nói của hắn, con tim Hàn Nguyệt đập liên hồi. Giọng nói ấy nàng làm sao quên được, kẻ đã chiêu mộ nàng vào Thần Long Đạo.
Bất giác trong đôi mắt đẹp có tia nước long lanh nhưng rất nhanh nàng đã trấn tĩnh lại vì đang đứng trên võ đài, có rất nhiều người đang dõi theo nàng.
Nam nhân kia thấy mình bị bơ liền tức giận, lao tới muốn đá Vũ Long xuống dưới.
Chỉ tiếc là điều hắn muốn lại hoàn toàn ngược lại. Khi chân hắn sắp đá Vũ Long xuống võ đài thì Vũ Long nhanh như chớp chụp lấy cổ chân hắn, linh lực hùng hổ bùng phát sau đó ném nam nhân kia bay khỏi võ đài trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Trong thời gian khiêu chiến, nếu có kẻ làm loạn thì sẽ dựa theo mức độ mà xử phạt. Nhẹ thì ăn đánh, nặng thì mất mạng.
Sát Tinh vẫn mang gương mặt lạnh lẽo, giọng nói chứa đầy sát khí lớn giọng : " Tiểu tử chui ra từ xó xỉnh nào lại dám gây rối trước mặt ta? Chê số mệnh dài à?"
" Việc ở đây để ta giải quyết, ngươi nghỉ ngơi đi." Vũ Long không thèm để ý đến ai, quay sang nhắc nhở Hàn Nguyệt.
Hàn Nguyệt hơi thở có chút hỗn loạn, lồng ngực phập phồng nhanh. Trước mặt nàng lúc này đúng là Vũ Long Đạo Tổ rồi.
Thực sự nàng muốn hỏi han hắn một phen tuy nhiên tình thế hiện tại không cho phép. Biết Vũ Long có bản lĩnh hơn người, lúc này hắn ra mặt nàng cũng yên tâm.
Nhưng nàng vẫn không quên nhắc nhở : " Đạo Chủ cẩn thận!"
Vũ Long gật đầu nhìn Hàn Nguyệt từ từ đi xuống.
Trước sự việc đầy khó hiểu đang diễn ra, nhiều người phẫn nộ hò hét.
" Chuyện quái gì vậy? Cần một lời giải thích."
" Sao tiểu cô nương kia lại xuống, tiểu tử kia là thằng quái nào?"
Phù Yêu Yêu môi đỏ khẽ bật cười, tay ngọc đưa lên che miệng : " Ây da, kịch hay bây giờ mới bắt đầu."
Vũ Long nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt bình thản hít thở một hơi sau đó lên tiếng : " Ta là kẻ vô danh, đệ tử yếu nhất và gia nhập Thần Long Đạo muộn nhất. Ta mới là kẻ chịu khiêu chiến nhưng do sáng nay ăn phải bát cháo lòng bẩn nên bị tiêu chảy giờ mới tới."
Nghe lời giới thiệu không giống ai của Vũ Long, đám động biểu lộ ra nhiều lại cảm xúc, buồn cười có, cười ỉa có, xem thường có,...
Còn về phía Sát Tinh, hắn là kẻ không thích đùa nên những lời nói của Vũ Long khiến hắn khó chịu.
Tại địa bàn của Phong Sát Phái lại ngay trước mặt của Sát Tinh làm loạn thì hậu quả rất thê thảm.
Sát Tinh hừ lạnh một tiếng từ từ nhấc tay lên, trên bàn tay hắn xuất hiện một đám khói đen, đám khói này dần tích tụ thành một mũi nhọn rồi theo ý niệm của Sát Tinh phóng về phía Vũ Long với tốc độ xé gió.
Công kích của Sát Tinh ngoài Phù Yêu Yêu, lão già mù và trung niên phía Hoàng Hà Bang ra thì không ai có thể kịp phản ứng vì cả bốn bọn họ ở cùng một cấp bậc Trúc Cơ Sơ Kỳ.
Khi đòn đánh của Sát Tinh được hình thành, Phù Yêu Yêu đã thở dài một tiếng vì náo nhiệt chưa thấy đâu đã sắp hết. Nàng có thể cảm nhận được thiếu niên kia chỉ là Ngưng Mạch Bát Đoạn hoàn toàn không có cửa chống lại công kích của Sát Tinh.
Vũ Long lập tức cảm nhận được nguy hiểm, đòn công kích hung hãn bậc này hắn không dám đỡ, linh lực bùng phát rồi nhanh nhơ chớp hắn nghiêng đầu né đi, dù phản ứng nhanh nhưng một ít tóc của hắn vẫn bị công kích kia cắt qua làm cho mấy sợi tóc rơi xuống võ đài.
Công kích kia không trúng Vũ Long, theo quán đính bay thẳng về phía một cây cột lớn trực tiếp đánh nó gãy vụn. Âm thanh phát ra khiến đám đông giật mình, tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Phù Yêu Yêu, lão già mù, trung niên Hoàng Hà Bang được một phen mở mang tầm mắt. Họ không nghĩ được đến việc một kẻ có tu vi Ngưng Mạch Bát Đoạn lại có thể né được công kích bậc đó.
Sau khi né đòn, Vũ Long nhìn Sát Tinh bằng ánh mắt kì quái : " Ta nghe nói người chủ trì không được khiêu chiến, mà cấp bậc cũng không được vượt quá cấp bậc của người chịu khiêu chiến."
Sát Tinh sắc mặt vẫn là lạnh lùng, hắn nói : " Không sai, nếu như ngươi là người của Thần Long Đạo thì cứ việc."
Vũ Long nhún vai : " Được rồi, vậy thì bây giờ ai lên chiến cùng ta nào?"
Vũ Long vừa nói vừa nhìn quanh với gương mặt mong chờ, hắn tự tin rằng trong đám đông không có kẻ nào có thể gây khó khăn cho hắn.
Ban nãy Vũ Long có thể né được công kích của Sát Tinh đủ để thấy thực lực của hắn không thể xem thường, hoàn toàn không giống với kẻ có tu vi Ngưng Mạch Bát Đoạn thông thường. Vậy nên những kẻ có ý định khiêu chiến tự động biết khó mà lui.
Cứ như vậy nửa nén hương trôi qua không ai dám lên khiêu chiến. Không khí bỗng trở nên tẻ nhạt làm đám đông chán nản có người không còn hứng thú mà rời đi.
Nhưng cũng có kẻ nán lại bởi vì sao đây cũng là lần đầu tiên lại không có ai dám lên khiêu chiến như vậy.
Hàn Nguyệt cùng nhóm Thất Quái đứng bên dưới đều không khỏi trầm trồ, không ngờ chỉ có nửa năm Vũ Long lại thay đổi cả về vẻ ngoài lẫn tu vi như vậy.
" Đạo Chủ thay đổi nhiều quá!" Hàn Nguyệt hai tay đặt lên ngực cố ngăn trái tim đập loạn nói.
Chỉ Hạc đứng ở một phía khác, ánh mắt lo lắng nhìn Vũ Long trên võ đài. Ban nãy hắn né được đòn công kích của Sát Tinh nhưng vẫn khiến trái tim nàng muốn nhảy ra ngoài vì sợ hắn bị thương.
Nhưng cái nàng chú ý hơn là lúc Vũ Long cùng cô gái tên Hàn Nguyệt kia đứng cùng nhau, ánh mắt cả hai giành cho nhau không giống loại quen biết thông thường. Điều này khiến trong lòng Chỉ Hạc sinh ra loại cảm giác khó tả.
Hư Nhật Thử ngồi trên vai Chỉ Hạc đưa chân trước chải râu, nó tinh tường phát hiện chút cảm xúc ghen tuông của nữ nhân biểu lộ từ Chỉ Hạc thì liền nói : " Tiểu cô nương đó tên Hàn Nguyệt, cũng là người Thần Long Đạo. Kể từ nay về sau ngươi và cô ta sẽ còn chạm mặt nhau dài dài."
Chỉ Hạc không nói gì, vẫn tiếp tục quan sát là lo lắng cho Vũ Long.
Thời gian nửa ngày trôi qua vẫn không một ai dám lên khiêu chiến, đám đông cũng giảm dần.
Điều này làm Phù Yêu Yêu ngồi một bên tỏ ra buồn chán, dáng vẻ mệt mỏi đưa tay che miệng ngáp một cái yêu kiều nói : " Hay là để ta ra tay một phen!"
Lão già mù suy nghĩ một lát sau đó liền gật đầu : " Được thôi, nhưng nhớ nương tay."
Phù Yêu Yêu đáp : " Biết rồi!"
Sau đó thân hình nàng như bươm bướm nhẹ nhàng rời khỏi vị trí, ngón chân khẽ điểm lên mặt đất đem thân thể nhảy lên võ đài trước ánh mắt kinh ngạc cùng thèm muốn của mọi người.
" Phù Yêu Yêu, ngươi muốn làm gì?" Sát Tinh trầm giọng hừ lạnh.
Phù Yêu Yêu nhẹ nhàng đáp : " Chỉ là thấy tiểu tử này thú vị nên muốn góp vui một chút."
Vũ Long nhìn Phù Yêu Yêu, bản thân hắn sinh ra một cảm giác yêu thích kì lạ. Nhưng cũng chỉ được một lát bởi hắn nhận ra đó là Mị Thuật của nàng.
Tiểu Bạch vội nhắc nhở : " Phù Yêu Yêu có tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ, chủ nhân cẩn thận."
Sắc mặt Vũ Long hòa nhã nói : " Tỷ tỷ à, tu vi người cao hơn ta đó."
Phù Yêu Yêu mỉm cười : " Bản thân ngươi cũng đâu có vừa, chỉ là đơn giản né đi một chiêu của Sát Tinh liền có thể khiến đám người phía dưới sợ xanh mặt không dám khiêu chiến."
Nói đoạn, Phù Yêu Yêu khẽ ưỡn lương. Lập tức một đường cong mê người lộ ra khiến đám đông điên đảo, có người kém đến mức trực tiếp ra ngay trong quần.
Đối phương bày ra bộ dáng khiêu gợi, Vũ Long vẻ ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì dậy sóng.
Sau khi duỗi lưng, Phù Yêu Yêu cười nói : " Trong mười chiêu của ta, nếu ngươi không rơi xuống dưới kia thì ngươi và Thần Long Đạo gì đó sẽ được Phù Thiên Đảo ta chấp nhận."
Vũ Long có thể nhìn ra Phù Yêu Yêu là loại nữ nhân có mắt nhìn người, thường thì những người này suy nghĩ rất kĩ trước khi làm gì đó và đặc biệt họ xem trọng ai thì kẻ đó tuyệt đối bất phàm.
Trong trường hợp này, Vũ Long biết Phù Yêu Yêu đã nhìn ra sự bất phàm của mình nên muốn kết giao, mà công đoạn kết giao này cũng là cả một sự tính toán của nàng ta.
Lão Già mù ngồi trên khán đài rung đùi cười, lão sớm biết Phù Yêu Yêu sẽ có hành động như vậy.
Sát Tinh cũng nhận ra ý của Phù Yêu Yêu, hắn liền hừ lạnh : " Phù Yêu Yêu, ta là người chủ trì chứ không phải ngươi."
Phù Yêu Yêu quay sang đem ánh mắt yêu kiều nhìn Sát Tinh : " Ta đâu có đòi làm chủ trì, chỉ là thấy không khí tẻ nhạt quá nên muốn làm gì đó thôi...ta cũng đâu có phá luật, chỉ là mười chiêu thôi mà!"
Khi Phù Yêu Yêu cất tiếng nói, từ cơ thể nàng tỏa ra một sức hút lạ kì khiến cho đám nhan nhân xung quanh đều bị hớp hồn.
Vũ Long lắc lắc đầu định thần lại, sau đó thầm mắng : " Nữ nhân này lại dùng Mị Thuật!"
Phía dưới đám đông, mọi người bắt đầu lên tiếng : " A Yêu Yêu cô nương nói phải, chỉ là mười chiêu thôi mà."
" Yêu Yêu cô nương xinh đẹp tuyệt vời, nàng nói sao cũng đúng."
" A ta yêu mất rồi, Yêu Yêu cô nương hãy chiếm lấy ta đi."
Tiếng hô hào của đám đông bất ngờ đứng về phía Phù Yêu Yêu, sắc mặt Sát Tinh lại thêm phần lạnh lẽo.
" Sao nào?" Phù Yêu Yêu không thèm nhìn thái độ của Sát Tinh, nàng khẽ quay sang Vũ Long biểu lộ ra một sự nhẹ nhàng hỏi.
Mỹ nhân kiều diễm trước mặt, Vũ Long thầm nghĩ : " Nàng ta là đang có mục đích, ta phải đề phòng mới được."
Trên đời này không có gì là dễ dàng, Vũ Long đắn đo một hồi sau đó gật đầu : " Tỷ tỷ! Mời!"
Phù Yêu Yêu khẽ đưa tay che miệng cười duyên : " Gọi ta là Yêu Yêu được rồi, mời."
Từ cơ thể mỹ miều của Phù Yêu Yêu, một cỗ linh lực mạnh mẽ bùng phát.