Đại Năng Thành nơi quảng trường náo nhiệt.
Hai thân ảnh một nam một nữ đứng đối diện nhau trên võ đài. Phù Yêu Yêu nhìn Vũ Long bằng ánh mắt có chút ý tứ nói : " Dù chỉ là mười chiêu ngưng ta không nhẹ tay đâu, tiểu tử ngươi đừng để rơi xuống nhé!"
Nữ nhân này giống như đang vừa muốn trêu đùa vừa muốn giúp đỡ mình, Vũ Long tỏ ra thoải mái nhưng vẫn còn rất đề phòng.
Hắn tỏ ra thân thiện nói : " Cảm ơn tỷ tỷ đã cảnh báo trước, mời!"
Phù Yêu Yêu khóe miệng hơi nhếch, trong chớp mắt đã lao tới trước mặt Vũ Long. Bàn tay ngọc ngà khẽ xoay tròn rồi tạo ra một quả cầu linh lực màu đỏ.
Khi đối phương tiến sát đến gần Vũ Long mới kịp nhận ra, Bát Cực Công thi triển đến tầng thứ 2. Tốc độ cùng phòng ngự gia tăng, sau đó hắn nhảy lui về phía sau đồng thời hai tay đan vào nhau tạo ra một lớp phòng ngự.
Phù Yêu Yêu khẽ cười, chỉ thấy nàng buông tay cho quả cầu linh lực kia bay về phía phòng ngự của Vũ Long.
Rầm
Một vụ nổ lớn lập tức xảy ra, đám đông kinh hãi vì kình phong từ vụ nổ làm bọn họ run rẩy mà lùi lại mấy bước. Một chiêu đơn giản của Trúc Cơ Kỳ lại mang uy lực khủng khiếp như vậy, không biết kẻ trực tiếp lãnh đòn này còn sống không nữa.
Chỉ Hạc hốt hoảng đưa tay che miệng, tim nàng như muốn rớt ra ngoài : " Công tử!"
Hàn Nguyệt ở một bên cũng tương tự, đòn thế kia của Phù Yêu Yêu quá sức hung hãn.
Sát Tinh nhếch miệng cười đểu.
Vụ nổ tạo ra một đám khói đen bao quanh nửa võ đài, chợt có một luồng cuồng phong mãnh liệt đánh tan khói đen từ phía trong. Hình dáng Vũ Long hiện ra, trên cơ thể không có một chút thương tổn. Gương mặt hắn còn có ý cười bí hiểm khiến đám đông một phen kinh ngạc.
" Vãi lều, hắn không rụng một cọng lông dái luôn, Ảo!"
" Ngươi chui dưới háng hắn sao mà biết hắn không rụng cọng lông nào?"
Phù Yêu Yêu thấy Vũ Long không tổn hại gì, gương mặt thoáng ngạc nhiên một chút sau đó nói : " Thủ đoạn hay lắm! Tiếp nè."
Hai mắt nàng lóe ý lạnh, bàn tay khẽ nhấc lên lập tức lập tức Vũ Long cảm thấy toàn thân bị một sức mạnh vô hình khống chế không thể nhúc nhích.
" Con mẹ nó, không cử động được." Vũ Long cố gắng vùng vẫy nhưng không được.
Loại khống chế linh lực kiểu này rất lợi hại nhưng có một nhược điểm, một khi linh lực bộc phát đến mức quá tải thì người thi triển khống chế sẽ bị phản phệ.
" Thứ làm linh lực bộc phát cực điểm." Vũ Long chợt nghĩ tới sức mạnh thuộc tính của hắn, lôi điện.
Mặc dù bị khống chế không thể cử động, nhưng trong cơ thể hắn linh lực vẫn không ngừng dao động. Theo ý niệm của hắn, lôi linh lực bắt đầu bùng phát bao phủ cả cơ thể.
Từ khi sinh ra, mỗi người đều có ít nhất một loại nguyên tố linh lực sẵn có ẩn trong mình chờ ngày được kích phát.
Nói là ít nhất bởi có một số người có thể có nhiều hơn một.
Trong nửa năm ở Thiên Độc Tông, Vũ Long đã kích phát được linh lực nguyên tố lôi ẩn trong mình. Lôi là một loại nguyên tố cuồng bạo và khó kiểm soát, những người có nguyên tố lôi trong cơ thể cũng là những kẻ cực mạnh.
Khi Vũ Long đem toàn bộ cơ thể phủ trong lôi điện của chính hắn, Phù Yêu Yêu sắc mặt biến đổi môi đỏ khẽ mắng : " Tiểu tử này điên rồ thật!"
Rồi trước khi bản thân bị ảnh hưởng, Phù Yêu Yêu lập tức hóa giải khống chế trên người Vũ Long.
Vũ Long nhân cơ hội đó, linh lực lôi điện sớm đã tích tụ thành một quả cầu lôi điện to vỡ bàn tay. Hắn hướng thẳng về phía Phù Yêu Yêu ném mạnh.
Quả cầu lôi điện đem theo khí thế mãnh liệt lao đến, Phù Yêu Yêu hai bàn tay đẹp đan vào nhau miệng lầm bầm. Một tấm phù màu ngọc bích từ trong tay bay lên phía trước rồi tỏa ra một luồng sáng chói mắt.
Khi quả cầu lôi điện va chạm và tấm phù kia thì cả hai lập tức tan biến.
" Cái lề gì thốn?" Vũ Long tròn mắt kinh hãi khi thấy đòn công kích của mình bốc hơi trong nháy mắt.
" Tiêu Phù! Loại phù có thể làm tiêu biến đòn công kích của đối thủ đồng cấp trở xuống." Tiểu Bạch lên tiếng giải thích.
Dùng Phù để chiến đấu là đặc trưng của người thuộc thế lực Phù Thiên Đảo, Phù Yêu Yêu sau khi hóa giải đòn công kích của Vũ Long thì thu lại linh lực có chút không can tâm nói : " Thật không ngờ ngươi và ta có tu vi chênh lệch như vậy mà ta đã dùng tới chiêu thứ ba vẫn không làm ngươi bị thương, có đánh nữa thì đến chiêu thứ mười cũng không chắc ngươi rơi xuống đài...ngươi hoàn toàn đủ tư cách."
Vũ Long cũng thu lại linh lực nhưng vẫn còn đề phòng, hắn chắp tay cười thân thiện : " Đa tạ Yêu Yêu tỷ tỷ đã nhường!"
Phù Yêu Yêu gật đầu sau đó thong thả rời khỏi võ đài.
Đến cả Phù Yêu Yêu tu vi Trúc Cơ Kỳ trong ba chiêu cũng không thể làm Vũ Long bị thương thì đám người phía dưới cũng biết tự lượng sức mình, không ai dám lên khiêu chiến nữa.
Thực lực mà Vũ Long thể hiện ra thừa sức để đủ tư cách, Thần Long Đạo hoàn toàn đủ tư cách tiếp tục tồn tại và phát triển.
Trung niên của Hoàng Hà Bang ngồi khoanh tay lắc lắc đầu : " Tuổi còn rất nhỏ, tương lai vô lượng. Loại yêu nghiệt này tuyệt đối chỉ nên kết bạn không nên kết thù nếu không đủ sức giết hắn."
Sau đó trung niên đứng dậy, bước lên mấy bước dõng dạc nói : " Tiểu tử, ta và Phù Yêu Yêu không có phân cao thấp nên ba chiêu của ta cũng chưa chắc đụng được vào ngươi. Từ nay về sau Thần Long Đạo được phép tồn tại."
Hàn Nguyệt cùng Thất Quái ở phía dưới vui mừng khó tả, được hai trong ba đại thế lực chấp thuận xem ra không còn trở ngại gì nữa.
Vũ Long chắp tay hướng Hoàng Hà Bang nói : " Đa tạ, đa tạ!"
Phù Yêu Yêu sau khi về vị trí, ánh mắt đẹp khẽ liếc sang phía Sát Tinh đang mang bộ mặt lạnh lùng, môi nàng nở nụ cười bí hiểm : " Ý Ngươi thế nào?"
Sát Tinh không phủ nhận việc Vũ Long và Thần Long Đạo đủ tư cách. Nhưng hắn đang có một mối lo xa, hiện tại Phong Sát Phái đang là thế lực đứng đầu. Tên Vũ Long kia lại ưu tú như vậy tương lai chắc chắn trở thành cường giả, một khi như vậy vị trí đứng đầu của Phong Sát Phái sẽ bị đe dọa.
Sát Tinh tính toán một lát, sắc mặt lạnh tanh nói : " Còn ai muốn lên khiêu chiến không?"
Đáp lại câu hỏi của Sát Tinh là một sự im lặng, biểu thị không một ai dám lên khiêu chiến.
Sát Tinh hừ lạnh, từ từ đứng dậy rồi trực tiếp nhảy lên võ đài.
Sát Tinh đứng cách Vũ Long chỉ vài bước chân, thể hình cả hai quá khác biệt một thì nhỏ con thấp bé một thì cao gầy lêu nghêu. Sát ý từ Sát Tinh tỏa ra khiến Vũ Long lùi lại mấy bước, da gà da vịt nổi hết lên mặc dù không có gió lạnh.
Sắc mặt Vũ Long hơi có chút khó coi, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy Sát Tinh không hề có thiện cảm với mình. Nếu tên này trực tiếp làm như cách Phù Yêu Yêu làm thì Vũ Long tin chắc mình không có cửa thắng.
Sát Tinh tính đánh bại Vũ Long, tuy nhiên kể cả khi hắn làm thế thì số trận thắng của Thần Long Đạo vẫn nhiều hơn.
hừ lạnh một tiếng, Sát Tinh lớn giọng nói : " Nếu hai thế lực còn lại đã đồng ý ta đây cũng không làm khó Thần Long Đạo. Khiêu chiến cũng không cần kéo dài 3 ngày vì ta nghĩ sẽ chẳng còn ai khiêu chiến...vậy ta ở đây trước mặt tất cả mọi người tuyên bố Thần Long Đạo chính thức được phép tồn tại và phát triển!"
Những tiếng vỗ tay lẻ tẻ, sau đó là từng tràng vỗ tay không ngừng. Một thế lực mới nổi, nhất định sẽ khiến cho nơi này trở nên thú vị vô cùng.
"Tiểu tử ngươi tên gì?" Sát Tinh bỗng hỏi.
Vũ Long đảo mắt rồi đáp : " Ta tên Vũ Long."
Sát Tinh nhíu mày, Đại Nẵng Thành cách rất xa Bạch Gia nhưng tin tức về một tiểu tử tên Bạch Vũ Long bị truy sát hắn có biết qua loa. Trong lệnh truy nã có miêu tả Vũ Long mặt sẹo và đeo một chiếc mặt nạ che đi vết sẹo. Và vì tên Vũ Long trước mặt Sát Tinh không hề giống trong miêu tả nên hắn cũng không nghĩ gì nhiều.
" Vũ Long, theo luật thì sau khi khiêu chiến người của Thần Long Đạo sẽ phải tới ra mắt Tam đại thế lực...liệu liệu mà làm cho tốt." Sát Tinh lạnh lùng nhắc nhở sau đó xoay người rời đi.
Nghe vậy, Vũ Long ngoài mặt tươi cười nhún nhường nhưng trong lòng thầm mắng chửi.
Náo nhiệt kết thúc đám đông nhanh chóng giải tán, người của tam đại thế lực cũng trở về.
Phù Yêu Yêu khi đi qua chỗ Vũ Long khẽ liếc một cái đầy yêu kiều, giọng nói nhẹ nhàng cất lên : " Vũ Long tên đẹp đó, tới Phù Thiên Đảo ta sẽ tiếp ngươi thật chu đáo."
Nhìn bóng người yêu kiều rời đi, Vũ Long tâm tình có chút mơ tưởng nhưng sau đó định thần lại.
Hàn Nguyệt cùng Thất Quái liền bu lấy khi Vũ Long bước xuống khỏi võ đài. Xa nhau mới nửa năm nhưng xem chừng có rất nhiều chuyện để nói.
Vũ Long chào hỏi mọi người, bỗng hắn nhớ ra gì đó liền dáo dác nhìn xung quanh. Ở một góc đường nơi Chỉ Hạc đang đứng nhìn về phía hắn với ánh mắt chứa nhiều hàm xúc.
Vũ Long khẽ vẫy vẫy tay gọi nàng, Chỉ Hạc được sự khích lệ của Hư Nhật Thử liền chậm chậm tiến tới chỗ Vũ Long đang được bao vây bởi nhóm người.
Thấy Vũ Long gọi tới một thiếu nữ xinh xắn, Thất Quái nhìn nhau rồi gật gù. Hàn Nguyệt khẽ liếc một cái sau đó nói ý : " Đạo Chủ trở về còn đem theo người, Thanh Nhã nhất định rất vui."
Rồi Hàn Nguyệt nhìn thấy Hư Nhật Thử ngồi trên vai Chỉ Hạc thì liền đưa tay tóm lấy đồng thời nói với vẻ thích thú : " A chuột thối, hóa ra ngươi trốn theo Đạo Chủ."
Hư Nhật Thử mặc dù thích được mũ nhân ôm ấp nhưng nó khá là không ưa Hàn Nguyệt, ra sức vùng vẫy rồi kêu lên : " Buông Bổn Tọa ra nha đầu thối."
Nghe vậy, Vũ Long quay sang chí đầu Hàn Nguyệt một cái khiến nàng kêu oái lên.
Hàn Nguyệt xoa xoa cái trán bị chí cho đỏ bừng, Hư Nhật Thử nhân cơ hội đó nhảy về vai Chỉ Hạc.
Hàn Nguyệt thấy vậy khá là bực mình, nàng hừ một tiếng nói : " Đạo Chủ, ta nói đúng mà!"
Vũ Long liếc nàng một cái, Hàn Nguyệt xanh mặt lập tức chuyển chủ đề : " Hihi Đạo Chủ, chúng ta về khoe chiến tích với mọi người thôi."
Vũ Long gật gù, sau đó đem theo Chỉ Hạc cùng cả bọn rời khỏi Đại Năng Thành tiến về Tuyết Phong Sơn.
Một thời gian sau, khi cả đám đã đặt chân lên Thần Long Đạo thì khung cảnh trước mắt khiến Vũ Long choáng váng một phen.
Trong nửa năm, toàn bộ khiến trúc mà hắn thiết kế trên giấy đã được xây dựng hoàn chỉnh và đi vào hoạt động. Đỉnh núi cũng không còn quanh năm tuyết rơi trắng xóa nữa thay vào đó là nhiệt độ giống như mùa thu, thỉnh thoảng có cơn gió mát thổi qua.
Thần Long Đạo lúc này không khác gì một tòa thành nguy nga, phong cảnh hữu tình, linh khí hội tụ tinh hoa nhật nguyệt đất trời. Giống như mấy nơi tiên nhân hay tọa lạc trong sách miêu tả.
Trước cổng lớn có hai con nghê đá to cao gấp mấy lần người thường được trạm khắc tinh xảo công phu. Phía trên đề ba chữ cực lớn màu đen : Thần Long Đạo.
Thấy Vũ Long trợn mắt lên nhìn, Hàn Nguyệt lém lỉnh hỏi : " Đạo Chủ lắc mắt rồi phải không? Haha."
Hai người trong nhóm Thất Quái liền chạy tới phía trước mở cổng, cổng lớn mở ra cảnh vật cùng kiến trúc vượt ngoài sự mong đợi của Vũ Long hiện ra.
Hắn từng bước tiến vào, không khỏi cảm thán : " Hoàn hảo!"
Nhưng Vũ Long nhận ra một điều, Thần Long Đạo rộng lớn không một bóng người, hắn quay sang hỏi Hàn Nguyệt : " Chưa tuyển đệ tử à?"
Hàn Nguyệt gật đầu : " Bọn ta là đợi ngài về chủ trì, ngài là Đạo Chủ cơ mà!"
Cánh cửa của một tòa điện bỗng mở ra làm mọi người chú ý, từ trong đó một thân hình thiếu nữ xuất hiện. Da dẻ nàng trắng ngần khoác trên thân bộ y phục xanh màu trời thanh thoát. Gương mặt nàng xinh đẹp tú lệ, mái tóc đen dài khẽ bay trước làn gió nhẹ.
" Thanh Nhã!" Vũ Long nhận ra nàng, hắn gọi.
Thanh Nhã nghe giọng nói quen thuộc thì quay sang, ánh mắt đẹp cứ thế ẩn ẩn nước. Dù cho hắn không còn sẹo, không đeo mặt nạ nhưng giọng nói vẫn như vậy.
Nàng như cơn gió mùa thu, chạy tới thật nhanh nhưng cũng thật nhẹ nhàng rồi ùa vào lòng hắn.
Bờ vai mảnh mai khẽ run lên kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào, Thanh Nhã rất nhanh lau đi nước mắt rồi nhìn Vũ Long thật kĩ.
Vũ Long cũng chăm chú nhìn nàng, chỉ trong nửa năm mà nhan sắc của Thanh Nhã lại thăng hạng. Đem so với Phù Yêu Yêu hay Thiên Âm hoàn toàn không hề thua thiệt.
Hàn Nguyệt thấy vậy chen ngang nói : " Thanh Nhã tỷ ngạc nhiên lắm phải không? Đến chính bọn ta cũng không ngờ được Đạo Chủ lại xuất hiện đúng lúc như vậy."
" Thế nào?" Thanh Nhã nhẹ giọng hỏi.
" Chuyện dài lắm, vào trong rồi kể."
" Haha."
Khung cảnh đoàn tụ này chỉ có Chỉ Hạc là cảm thấy cô đơn, nàng khẽ lùi lại vài bước giống như là đang tự cô lập mình. Cái cảm giác mong ngóng tới với Thần Long Đạo đã không còn, ngược lại nàng còn muốn rời khỏi nơi này.
" Những nữ nhân kia nhìn qua đều có quan hệ rất tốt với công tử, ta chỉ là một đứa quê mùa được công tử cưu mang căn bản không cùng một đẳng cấp với họ." Chỉ Hạc trầm mặc nghĩ thầm, sau đó có ý định chờ cho mọi người không để ý mà rời đi.
Nhưng ngay khi nàng có ý định ấy, Hư Nhật Thử ngồi trên vai nàng lên tiếng : " Tiểu cô nương, mau mau vào trong kiểu gì cũng có đồ ăn ngon."
Nghe vậy Chỉ Hạc cười gượng một cái, bỗng Vũ Long quay ra nhìn nàng rồi gọi : " Chỉ Hạc lại đây!"
Lúc này ánh mắt Vũ Long nhìn nàng rất tình cảm, bỗng Chỉ Hạc cảm thấy suy nghĩ của mình ban nãy có phần hơi ngu dốt. Nếu nàng rời khỏi đây thì sẽ đi đâu về đâu, Vũ Long có ơn nàng còn chưa báo được nữa kia.
Suy nghĩ thông suốt, Chỉ Hạc từ từ tiến về phía Vũ Long rồi cúi đầu chào Thanh Nhã.
Thanh Nhã nhìn qua Chỉ Hạc, ánh mắt thân thiện gật đầu : " Ta là Lâm Thanh Nhã."
" Muội tên Chu Chỉ Hạc, là nha hoàn Vũ Long công tử nhu nhận trên đường." Chỉ Hạc đáp.
Nghe nàng giới thiệu như vậy, Vũ Long sắc mặt trầm xuống nhưng không nói gì.
Còn Thanh Nhã thì đưa bàn tay ngọc đặt vào bờ vai Chỉ Hạc, thân thiện nói : " Nếu đã như vậy thì từ nay muội cũng là người của Thần Long Đạo rồi."