Vũ Vương Trại bị xóa sổ, cuộc sống người dân trở lại như cũ. Vũ Long và Chỉ Hạc thì biến mất ngay trong đêm.
Từ đó trở đi, người dân nơi đó luôn truyền miệng với nhau rằng họ được cứu rỗi bởi một thiếu niên áo trắng tên Bạch Vũ Long.
Mà thiếu nữ đêm đó được đồn là ngủ chung với Vũ Long lại được tôn lên làm người đứng đầu của tất cả người dân khu vực này. Thiếu nữ đó chẳng hiểu vì sao, chỉ có thể nghĩ mọi việc là do Vũ Long làm.
Ngay cái đêm thiêu rụi toàn bộ Vũ Vương Trại, Vũ Long đã dùng Bát Cực Nhập Thể để nhanh chóng trở về thôn nhỏ mang theo Chỉ Hạc rời đi.
Tại một thị trấn đông đúc và náo nhiệt phía nam Ngự Long Vương Triều, trong một quán rượu...
Một nam nhân râu ria vừa ăn uống vừa kể chuyện với mấy người ngồi cùng bàn.
" Nè, các ngươi nghe tin gì chưa?"
" Tin gì?"
" Các ngươi biết Thần Long Đạo Chứ?"
" Có nghe qua, hình như là mới thành lập được nửa năm tại đỉnh Tuyết Phong Sơn."
" Chính xác, theo như luật ngầm mà ai cũng biết thì muốn thành lập một thế lực cần phải có sự đồng ý của các thế lực khác trong vùng. Tuy nhiên Thần Long Đạo to gan không xin phép nên sắp bị một số thế lực thanh toán."
" Luật ngầm ư? Thế nào?" Người kia tò mò.
Người đàn ông râu ria tặc lưỡi rồi kể : " Phong Sát Phái, Phù Thiên Đảo, Hoàng Hà Bang, ba thế lực lớn phía nam Ngự Long Vương Triều đã tự cho mình cái quyền quản lý những thế lực nhỏ hơn. Điển hình là việc nếu ai muốn lập một thế lực mới thì cần tới xin phép họ và tham gia một cuộc kiêu chiến. Người kia cần phải chấp nhận lời kiêu chiến của tất cả kẻ cùng cấp trong 3 ngày, nếu số trận thắng nhiều hơn thua thì sẽ đủ tư cách thành lập thế lực, còn nếu số trận thua nhiều hơn thắng thì coi như bỏ."
Hai người ngồi nghe có vẻ đã hiểu ra vấn đề nói : " Ý ngươi là Thần Long Đạo kia không xin phép tam đại thế lực nên sắp có biến?"
Người râu ria kia gật gù : " Nghe nói Phong Sát Phái đã cho người tới gây sự muốn phá hủy đi cái Thần Long Đạo kia, nhưng một cô gái xinh đẹp tự xưng là Đạo Chủ Thần Long Đạo đã nhận lời khiêu chiến...con mẹ nó nhắc mới nhớ sắp tới giờ khiêu chiến rồi, mau đi hóng!"
Nói đoạn tên râu ria vội vã trả tiền sau đó phóng như bay về một hướng, thấy thế hai người còn lại cũng chạy theo hóng hớt.
Đại Nẵng Thành là một tòa thành lớn phía nam Ngự Long Vương Triều, diện tích ước chừng khoảng mấy trăm dặm, những tòa nhà to với độ cao vài chục mét nhiều như sao trên trời biểu lộ sự thịnh vượng, dân số cũng khoảng mấy chục vạn người.
Tại trung tâm Đại Nẵng Thành có một quảng trường lớn, nơi này thường được dùng vào việc dựng lên những sàn đấu để những kẻ có gan thành lập thế lực mới lên khiêu chiến. Mà nơi này cũng được coi là nơi náo nhiệt nhất của Đại Nẵng Thành mấy ngày hôm nay.
Phong Sát Phái là thế lực lớn nhất Đại Nẵng Thành, là một thế lực vương giả, người đông thế mạnh. Ở Đại Nẵng Thành sức ảnh hưởng của Phong Sát Phái rất là lớn, cách đây 3 ngày có một tin được lan truyền rằng ngày hôm nay người của Thần Long Đạo sẽ tới kiêu chiến tinh anh trong Đại Nẵng Thành để đường đường chính chính được coi là một thế lực.
Cách quảng trường rộng lớn vài dặm, xuyên qua mấy con đường lớn là tới một tổ hợp những tòa kiến trúc lớn đồng nhất về mặt thiết kế, được bao vây bởi một bức tường cao hơn 10 mét.
Cổng lớn đề ba chữ rõ ràng : Phong Sát Phái.
Khoảng sân phía trước của Phong Sát Phái lúc này tụ tập một nhóm mấy chục người, trang phục xanh đen hai màu đồng nhất với nhau.
Bọn họ đang chuẩn bị tới quảng trường, từ một phía khác xuất hiện một bóng người, là một thanh niên cao gầy, gương mặt tuấn tú nhưng xanh xao như chơi đồ. Trang phục có phần giống những người còn lại nhưng cầu kì hơn, biểu lộ địa vị cao hơn. Từ tên này tỏa ra một loại khí tức khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Khi người này xuất hiện, mấy chục người đang đứng liền chắp tay cung kính chào : " Sát Tinh Thiếu Chủ!"
Đáng ra hôm nay sẽ là đại ca của Sát Tinh tới quảng trường chủ trì nhưng không hiểu kiểu gì lại sai Sát Tinh đi, Sát Tinh lại không hứng thú đến mấy việc như này nên khá là khó chịu.
Sát Tinh lạnh lùng gật đầu : " Đi."
Sau đó hắn dẫn đầu cả đám người tiến về phía quảng trường.
Tại quảng trường lớn lúc này đã có hàng ngàn người vây quanh. Tại mấy vị trí đắc địa còn có mấy thế lực cường đại an tọa chờ xem náo nhiệt.
Có ba khán đài được dựng lên, mỗi khán đài là nơi an tọa của một trong tam đại thế lực. Khán đài phía bên phải nơi người của Phù Thiên Đảo an tọa, khoảng mười mấy người cả nam cả nữ ăn mặc trang trọng. Ngồi ở vị trí trung tâm là một mỹ nữ xinh đẹp, mặc y phục màu tím quyến rũ yêu kiều.
Mỹ nữ đôi mắt khẽ liếc quanh một vòng, sau đó nhàn nhạt nói : " Mong là sẽ không buồn chán như những lần trước."
Bên cạnh thiếu nữ, một lão già với đôi mắt mù lòa lên tiếng : " Yêu Yêu, hôm nay lão gọi con đến là vì có lý do cả, cứ chờ đi."
Mỹ nữ tên Phù Yêu Yêu, tại Phù Thiên Đảo cũng có địa vị khá cao. Nàng ở tại Phù Thiên Đảo đang tu luyện thì bị lão già bên cạnh kéo tới đây mà lão già này đối với nàng rất là đáng kính nên nàng không dám từ chối.
" Ò!" Yêu Yêu phồng má.
Phía khán đài bên trái nơi an tọa của Hoàng Hà Bang, nơi mười mấy con người toàn là nam nhân cơ bắp cuồn cuộn mặc áo da thú.
Một trung niên râu ria gọn gàng, mày rậm mắt đen ngồi vị trí trung tâm của Hoàng Hà Bang.
Quảng trường náo nhiệt bỗng dưng im lặng rồi cùng nhìn về một phía. Phía đó, một vị cô nương xinh xắn mặc y phục xanh nhạt, dáng người thon thả, mái tóc dài ngang lưng đang dần đi tới. Phía sau có 7 người đàn ông ăn mặc y phục hai màu trắng đen.
Hàn Nguyệt và Thất Quái đã có mặt, mọi người tự động tách ra thành một đường đi cho nhóm Hàn Nguyệt tiến lên võ đài.
Sự xuất hiện của nhóm Hàn Nguyệt làm cho đám đông xôn xao một phen.
" Thiếu nữ kia ngoại hình cũng xem là mỹ nhân, nhưng hình như tuổi còn hơi nhỏ."
" Nhìn 7 tên kia sao quen quen, tu vi cũng không hề đơn giản."
" Đây là người của Thần Long Đạo sao, hiển nhiên cũng có chút bản lĩnh."
Cùng lúc nhóm người Hàn Nguyệt tới, từ phía ngược lại Sát Tinh cũng dẫn người tới vị trí khán đài trung tâm.
Sự xuất hiện của cả hai cùng lúc khiến đám đông một lần nữa xôn xao.
Đối với người dân Đại Nẵng Thành thì Sát Tinh là một tồn tại gì đó cao hơn, khiến người dân khi nhìn thấy hắn liền không khỏi rùng mình kính sợ.
Khi Sát Tinh tới, ánh mắt xinh đẹp của Phù Yêu Yêu khẽ liếc qua, môi đỏ khẽ cong lên : " Tinh lực hao tổn khi còn rất trẻ, hiển nhiên là thể loại nam nhân đắm chìm trong sắc dục!"
Sát Tinh sau khi an tọa tại vị trí, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh sau đó dừng lại tại vị trí Hàn Nguyệt.
Đôi mắt lạnh lẽo chợt biến đổi, môi hắn khô khan bỗng thốt lên một câu : " Đáng yêu quá!"
Nhận ra hành động của mình, Sát Tinh ho khan chỉnh đốn lại sau đó lớn giọng hung hãn : " Đám người của Thần Long Đạo, ai sẽ là kẻ đứng ra nhận khiêu chiến."
Hàn Nguyệt lưng đeo trường kiếm, ánh mắt kiên định nhìn Sát Tinh giọng nói rõ ràng : " Hàn Nguyệt của Thần Long Đạo, xin chỉ giáo."
Trong mắt Sát Tinh, Hàn Nguyệt hiện lên tựa như tiên giáng trần. Hắn vừa nhìn đã muốn đem nàng về mà cương chiều, có điều trong tình thế bây giờ không thể nói thẳng ra được. Hắn cắn răng, vì cái luật con khỉ này mà hắn chuẩn bị phải chứng kiến tiên nữ trong lòng sắp bị vô số người khiêu chiến.
Nhưng Sát Tinh vẫn phải chủ trì việc này, vì là luật nên không thể tự ý phá bỏ. Giọng nói Sát Tinh vang lên với giọng lạnh lẽo : " Các ngươi không theo luật tự ý lập thế lực, phải để người của ta tới tận nơi mới chịu làm theo luật. Luật như cũ trong vòng 3 ngày không giới hạn lượt khiêu chiến, nếu số trận thắng nhiều hơn số trận thua các ngươi có thể tiếp tục phát triển Thần Long Đạo. Còn nếu số trận thắng ít hơn số trận thua thì...Thần Long Đạo sẽ bị giải tán."
Ánh mắt của Hàn Nguyệt trở nên âm trầm, bàn tay ngọc ngà siết chặt.
Lão Đại phía sau lên tiếng : " Thế nào! Hay để ta thay thế?"
Hàn Nguyệt quay lại nói : " Vết thương của ngài còn chưa bình phục, ta lên vẫn là tốt nhất."
Lão Đại bất đắc dĩ gật đầu : " Vậy thì nhớ cẩn thận."
Sau đó Thất Quái kéo nhau xuống dưới đứng một bên quan sát, chỉ còn Hàn Nguyệt một mình trên võ đài trước hàng ngàn con mắt.
Số lượng người xem đã tăng lên gấp mấy lần do biết lần này người chịu khiêu chiến là một thiếu nữ xinh đẹp.
Boong!
Một tiếng chuông vang lên báo hiệu thời gian khiêu chiến bắt đầu.
Khi tiếng chuông vừa vang lên, trong đám đông có một trung niên nhảy lên võ đài hống hách ra oai nói : " Cô nương xinh đẹp, hay là theo ta về làm tiểu thiếp, sống trong sung sướng khỏi phải chém chém giết giết."
Nghe được lời nói của trung niên, đám đông biểu lộ ra thái độ khó chịu, đây là nơi khiêu chiến chứ có phải chỗ câu gái đâu.
Hàn Nguyệt ánh mắt lạnh nhạt, tay ngọc khẽ rút trường kiếm sau lưng ra. Mũi kiếm sắc bén chĩa về phía trung niên hừ lạnh : " Xin chỉ giáo!"
Trung niên thấy vậy, cười khểnh thích thú : " Có cá tính, ta là ta thích nữ nhân có cá tính. Thôi thì để ta dạy cho nàng chút ít để sau này làm thiếp của ta đỡ bỡ ngỡ."
Bàn tay trắng trẻo siết chặt chuôi kiếm, thân hình Hàn Nguyệt lướt nhanh về phía trung niên kia, linh lực lan tỏa mãnh liệt.
Trung niên kia giật mình, linh lực cấp tốc truyền vào hai chân sau đó nhảy sang một bên né tránh.
Hắn kinh ngạc : " Tiểu mỹ nhân vậy mà đã là là Ngưng Mạch Bát Đoạn, xem ra ta phải nghiêm túc chút rồi."
Hàn Nguyệt một lần nữa xuất chiêu, nàng đưa kiếm lên phía trước sau đó dùng hai ngón tay vuốt dọc lưỡi kiếm, linh lực dao động rồi xuất hiện hai hư ảnh kiếm xoay quanh cơ thể nàng.
Trung niên kia hừ lạnh, hai tay chắp lại rồi tách ra. Lòng bàn tay hắn xuất hiện một chuôi kiếm, hắn cầm lấy chuôi kiếm rồi kéo ra. Linh lực hùng hồn từ thanh kiếm bạo phát khiến đám đông xung quanh không rét mà run.
Phía ngoài cổng thành Đại Nẵng, một xe ngựa vừa dừng lại.
Vũ Long từ từ xuống xe, mở cửa cho Chỉ Hạc sau đó cười cười nói với nàng : " Từ đây chúng ta không cần xe ngựa nữa rồi, nơi này cách Thần Long Đạo không quá xa nữa."
Chỉ Hạc gật gật đầu, sau đó cùng Vũ Long tiến vào Đại Nẵng Thành. Ánh mắt long lanh nhìn khung cảnh tráng lệ hai bên đường, Chỉ Hạc kinh hô : " Nơi này thật là náo nhiệt a!"
Vũ Long cao hứng nói : " Chưa là gì so với Thần Long Đạo đâu."
Sau mấy ngày đi đường, cả hai có chút mệt mỏi. Ánh mắt Vũ Long nhìn một lượt dáng người Chỉ Hạc sau đó thầm cười dâm dê.
" Chúng ta đi ăn, sau đó tìm một khách điếm nghỉ ngơi nha."
Chỉ Hạc phát hiện nụ cười dâm dê của Vũ Long, mặt đỏ lên hơi cúi đầu giọng nói lí nhí : " Theo ý công tử!"
Nhìn biểu cảm đáng yêu của Chỉ Hạc, Vũ Long giống như con dã thú khẽ gầm nhẹ trong lòng sau đó dẫn Chỉ Hạc vào một khách điếm.
Cả hai gọi một bàn đồ ăn ngon ra mà không cần xem giá cả.
Trong khi hai người đang ăn, bàn bên cạnh truyền qua tiếng bàn tán.
" Thế nào, hôm nay phía Thần Long Đạo ai là kẻ chịu sự khiêu chiến?"
Vũ Long đang ăn đột nghiên ngưng đũa, vểnh tai lên nghe ngóng. Đã nửa năm nay hắn vẫn luôn hỏi Tiểu Bạch về tình hình của Thần Long Đạo và câu trả lời đều khá ổn. Vậy nên mấy ngày gần đây Vũ Long không hỏi về việc đó nữa, nay bỗng thấy có người nhắc về Thần Long Đạo nên hắn cực kì quan tâm.
" haha là một tiểu mỹ nhân, eo thon mông tròn, có điều lạnh lùng ít nói khiến người khác cảm thấy xa cách."
" Lại còn có chuyện như thế, ta hôm nay bận nên không đi xem được thôi để mai vậy. Mà tiểu mỹ nhân kia thắng mấy trận rồi?"
" Mới trận thứ hai thôi, trận đầu nghe nói rằng người khiêu chiến là tên trung niên lắm vợ chủ của quầy thuốc phía bắc của thành. Hắn mở mồm trêu ghẹo tiểu mỹ nhân kia nên bị đánh cho rất thê thảm, bị đá văng khỏi võ đài trong tình trạng tàn tạ hôn mê."
Vũ Long ngay lập tức hỏi Tiểu Bạch về việc vì sao Thần Long Đạo lại cử người tới đây để chịu sự khiêu chiến, sau khi Tiểu Bạch giải thích về cái quy định của tam đại thế lực ở đây sắc mặt Vũ Long trở nên lạnh lẽo.
Vũ Long từ từ buông đũa xuống, qua những gì mấy người kia nói qua thì một tiểu mỹ nhân đang đại diện cho Thần Long Đạo chịu sự khiêu chiến của rất nhiều người không ai khác chính là Hàn Nguyệt.
Hàn Nguyệt đối với Vũ Long cũng xem là quan trọng, hắn nghiến răng thầm chửi Thất Quái. Một đám nam nhân vai u thịt bắp lại để một cô gái đứng ra nghênh chiến với biết bao người.
Không thể để một tiểu cô nương như Hàn Nguyệt đứng ra đại diện cho Thần Long Đạo đánh đấm như vậy, Vũ Long lập tức đứng dậy trả tiền sau đó kéo Chỉ Hạc chạy đi.
Chỉ Hạc cũng hiểu ra chút vấn đề, cấp tốc chạy theo Vũ Long.