Vũ Long thấy nó không còn chiến đấu được nữa, hắn giải trừ Bát Cực Nhập Thể sau đó tiến đến chỗ Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt đang nằm thoi thóp.
Nhìn con con trùng một lát với ánh mắt thâm sâu, Vũ Long dùng linh lực vẽ hình một lá bùa lên bàn tay mình. Lá bùa linh lực hiện ra lư lửng trong lòng bàn tay hắn, hắn từ từ đặt bàn tay có chứa lá bùa lên đầu Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt.
Lá bùa đó gọi là Khống Yêu Phù, khi Khống Yêu Phù được dán cơ thể của yêu thú thì sẽ tạo ra một khế ước chủ tớ giữa hai bên. Yêu thú càng suy yếu thì hiệu quả của Khống Yêu Phù càng mạnh. Chính vì thế mà Vũ Long cần đánh nó gần chết rồi mới dùng làm tăng hiệu quả của Khống Yêu Phù.
Khi lá bùa tan tiến vào cơ thể Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt, nó rít lên một tiếng rồi gục xuống.
Vũ Long lấy ra đan dược trị thương nhét vào miệng nó một viên, vài phút sau Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt dần tỉnh lại, sinh lực đang dần hồi phục, những vết thương cũng có dấu hiệu lành lại.
Sau khi Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt Tỉnh lại, nó chậm rãi bò tới trước Vũ Long rồi nhún mấy chân trước xuống giống như đang cúi đầu, trên lưng nó hiện ra hình Khống Yêu Phù rồi sau vài giây thì ẩn đi. Đó là dấu hiệu của Khống Yêu Thuật hoàn thành, hắn đã thu phục được Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt.
" Chúc mừng chủ nhân đã thành công thu phục được Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt." Tiểu Bạch vui vẻ nói.
Vũ Long cười nhẹ, tiến đến vỗ vỗ đầu Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt rồi nói : " Chắc ngươi nghe hiểu những gì ta nói, từ nay về sau ngươi đi theo ta...ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi."
Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt cúi đầu như ưng thuận, âm thanh từ miệng phát ra như tiếng hai thanh gỗ gõ vào nhau liên hồi.
Vũ Long hài lòng, hắn đưa ra một chiếc lọ nhỏ rồi nói : " ta cần chút độc của ngươi."
Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt đưa chiếc đuôi của mình tới miệng lọ, sau đó một chất lỏng màu đen từ ngòi độc chảy vào trong cho tới khi đầy.
Xong xuôi, Vũ Long cất lọ độc đi. Hắn nhận ra một vấn đề : " Tiểu Bạch, ta cứ thế dắt Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt đi có lộ liễu quá không?"
Việc dắt theo một con bọ cạp to ngang một con sói về Vũ Vương Trại thì quả là không bình thường, trừ khi có cách giấu nó đi.
Tiểu Bạch đáp : " Chủ Nhân và Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt đã có khế ước chủ tớ, ngài có thể chứa nó trong giới chỉ của ngài."
Vũ Long ngạc nhiên, sau đó thử và thành công. Chỉ thấy Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt bị một luồng sáng từ giới chỉ của hắn bao lấy rồi thu lại vào trong, giống như cách hắn cất đồ thông thường.
" Hay vậy sao!" Vũ Long kinh hỉ.
Sau khi có thứ mình cần, Vũ Long liền quay trở về cánh cổng để chờ mọi người.
Sau khoảng nửa ngày nữa, nhóm người cũng quay trở về với những tài nguyên phong phú, nào là thảo dược, linh thạch, xác động vật.
Nhóm người thấy Vũ Long đã đứng ở đó trừ trước thì ngạc nhiên, sắc mặt tên nào cũng trở lên âm lãnh.
Tên chủ quầy đi tới hỏi han với vẻ mặt lo lắng : " Công tử ngươi đây rồi, bọn ta còn tưởng ngươi bị lạc."
Vũ Long nhún vai : " Sương mù dày quá, ta dừng lại buộc dây giày ai ngờ mất dấu các ngươi."
Vũ Long nhìn ai cũng có tài nguyên thì cũng hỏi han : " Mọi người thu được nhiều thế?"
Tên chủ quầy gật gù : " Cũng tạm ổn đủ để qua mắt lũ lính gác. Còn công tử thì sao?"
Vũ Long đem ra mấy gốc thảo dược cho mọi người xem, sau đó tất cả cùng trở về.
Cách cổng lớn lại được mở ra, phía bên kia ánh lửa hắt sang làm cả bọn vui mừng.
Sau khi qua cổng bọn họ lại phải xếp hàng để từng người nộp ra một nửa số tài nguyên thu được.
Vũ Vương Trại hôm nay náo nhiệt, khả năng bữa tiệc lớn sắp diễn ra bởi nhìn đâu đâu cũng thấy người là người.
Một tên lính đi tới nói với đám lính đang thu tài nguyên của nhóm Vũ Long : " Tiệc cũng bắt đầu rồi, mấy con ả kia còn phải rót rượu, giữ mấy tên này ở lại để dọn dẹp sau khi tiệc tàn."
" Rõ!"
" Nghe thấy chưa, lũ các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi được ở lại buổi tiệc...chỉ cần làm tốt việc được giao thì có khi lúc cao hứng bọn ta sẽ cho chấm mút một ít...hahaha!"
Đám lính cười phá lên, còn nhóm người thì mỗi người một biểu cảm.
" Thôi không nói nhiều, các ngươi mau theo ta xuống bếp, ở đó còn có nhiều thứ cần làm đấy."
Vậy là nhóm Vũ Long bị dẫn tới một nơi gọi là bếp, nơi mà đang giết mổ rất nhiều thú rừng để làm thức ăn phục vụ cho buổi tiệc.
Bọn họ được phân công giết mổ động vật, dọn dẹp lông động vật và những bộ nội tạng nằm ngổn ngang trên nền đất bẩn thỉu. Mùi máu tanh nồng bao trùm không khí nơi này.
Một lát sau, buổi tiệc chính thức được bắt đầu. Cả Vũ Vương Trại náo nhiệt vô cùng, đâu đâu cũng gặp cảnh uống rượu cười cười nói nói vì số lượng tài nguyên vượt chỉ tiêu.
Những cô gái ăn mặc thiếu vải chạy ngang chạy dọc tiếp rượu, thỉnh thoảng bị sàm sỡ một chút.
Bỗng từ vị trí trung tâm của bữa tiệc, Vũ Mộng Thi xuất hiện làm mọi người reo hò không ngớt.
Vũ Mộng Thi là một nữ nhân trắng trẻo, gương mặt ưa nhìn nhưng dáng người không thon thả mà có phần mập mạp, nàng mặc lên bộ y phục lộng lẫy, hở ra phần bụng nhiều mỡ kém thon thả tuy vậy vẫn làm đám nam nhân kia gào thét vì thèm khát.
Nàng xuất hiện sau đó nâng cao ly rượu chúc mừng rồi uống cạn.
" Buổi tiệc này hôm nay ăn mừng cho công sức của chúng ta trong nửa năm qua, số lượng tài nguyên vượt quá chỉ tiêu con số không tưởng, cứ cái đà này thì Vũ Vương Trại của chúng ta sẽ trở thành một thế lực lớn mạnh...đến khi đó chúng ta sẽ cho Bạch Gia biết cái giá của việc giết hại đệ đệ ta là như thế nào!" Vũ Mộng Thi cao hứng nói.
Đám lính bên dưới lập tức kêu lên đồng thanh, bọn họ đều là bề tôi chung thành của Vũ Mộng Thi, bị mê hoặc bởi sắc đẹp của nàng. Vì nàng mà bọn chúng có thể làm mọi thứ.
Có một tên lính nhìn có vẻ cũng có chức vị, hắn đứng dậy hướng về phía Vũ Mộng Thi cung kính nói : " Hỡi nữ thần của lòng ta, tên Bạch Vũ Long đó là cái gai trong mắt của nàng và cả của ta. Ta hận không thể đâm 100 nhát kiếm vào đầu hắn để giúp nàng trút giận, còn Bạch Gia kia chúng đang lụi tàn, ta muốn Bạch Gia nhuộm đỏ máu tanh...ta xin thề."
" Bạch Gia đáng chết, Vũ Gia chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội trà đạp bọn chúng. Ta muốn chém chết Bạch Chính Quy, hiếp dâm Bạch Ngọc Lan ngay trước mặt con gái nàng ta là Bạch Linh Nhi. Sau đó ta sẽ biến cả hai thành nô lệ tình dục của ta, làm nhục chúng là thứ khiến ta thỏa mãn nhất."
Phải đó, ta sẽ biến nữ nhân Bạch Gia thành Đỉnh Lô, biến nam nhân Bạch Gia thành súc vật."
" Ta nữa...ta nữa!"
Lúc này Vũ Long đang ở trong khu bếp, hắn ôm bụng vờ nói muốn ra ngoài giải quyết nỗi buồn. Hắn vừa ra ngoài thì nghe thấy những lời của đám lính giành cho Bạch Gia.
Vũ Mộng Thi khoái trí cười lớn sau đó ủng hộ sĩ khí của mọi người bằng một màn múa bốc lửa. sau khi múa và uống thêm vài cốc rượu thì Vũ Mộng Thi trở về phòng mình.
Đám người và đặc biệt là tên chủ quầy đều nhìn theo với ánh mắt kì quái. Đợi Vũ Long đi khỏi bọn chúng mới hỏi nhau : " Liệu có thành công không?"
" Chắc chắn rồi, tên đó tuyệt đối không thể thoát khỏi tay Vũ Mộng Thi. Đến lúc đó chúng ta lập công lớn kiểu gì cũng được trọng thưởng."
Vũ Long đi tới chỗ đám lính đang say xỉn, hắn tùy ý bắt lấy một nữ nhân sau đó giành lấy bình rượu trên tay nàng ta rồi đuổi nàng ta đi.
Hắn đem độc của Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt đổ vào bình rượu sau đó tới chỗ hai vại rượu lớn đổ hết độc vào.
Hắn mang bình rượu đi rót cho mấy tên lính cho tới khi hết rượu thì lại lấy thêm.
Ai cũng say sỉn và vui nên không hề để ý rượu có độc, các nữ nhân tiếp rượu thì cứ thấy rượu hết thì lại ra vại rượu lấy thêm mà không hay biết đang gián tiếp giúp Vũ Long đầu độc cả buổi tiệc.
Buổi tiệc vẫn diễn ra vô cùng náo nhiệt, có tên lính vì hứng quá liền đè một nữ nhân rót rượu ra mà làm tình ngay tại bàn nhậu.
Nhưng mọi thứ bắt đầu đi quá giới hạn khi một tên lính cầm cốc rượu đập vào đầu tên lính khác rồi quát to : " Con mẹ nó, mày ngủ với thê tử của tao."
Tên bị phang ngớ cả người, sau đó lại nhìn tên phang mình thành tên đệ đệ bẩn tính nên lao vào đấm nhau.
Buổi tiệc rượu bỗng biến thành nơi đánh nhau tập thể, do chất độc của Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt ngấm vào người nên bọn chúng sinh ra ảo giác. Những thứ bọn chúng ghét đều hiện hữu trước mắt chúng.
Tên thì thù giết cha, tên thì cay cú vì không có người yêu, kẻ thì nhìn lầm đồng đội thành đứa mình ghét thế là rút kiếm ra chém nhau.
Lúc này Vũ Mộng Thi đang ở trong phòng mình, bên ngoài ồn ào nàng cũng chỉ nghĩ là đám nam nhân kia uống say nên phá phách.
Nàng đứng trước gương cởi hết y phục ngắm nhìn cơ thể mình trong gương. Bất ngờ cánh cửa phòng bật tung, một thiếu niên tuấn tú bước vào với ánh mắt không hề có ý tốt chính là Vũ Long.
Vũ Mộng Thi giật mình vội lấy chăn che đi thân thể, linh lực bao bọc lấy bản thân miệng hốt hoảng : " Ngươi là ai?"
Vũ Long tiến vào, trên tay là một ly rượu đầy. Hắn nhếch miệng : " Ta ư? Kẻ mà ngươi muốn giết đây."
Vũ Mộng Thi dùng linh lực hút lấy thanh kiếm đao gác cạnh bàn, nàng tuốt kiếm tạo ra một âm thanh chói tai sau đó chĩa kiếm về phía Vũ Long quát : " Ngươi là Bạch Vũ Long? Không đúng Bạch Vũ Long có vết sẹo lớn trên mặt."
Vũ Long nhún vai : " Tin hay không tùy ngươi, có điều ta đích thị là người ngươi muốn giết."
Vũ Mộng Thi hừ lạnh, nàng vẫn trong tư thế chĩa kiếm về phía Vũ Long nghiến răng quát : " Sao ngươi vào được đây? Mục đích ngươi là gì?"
Lúc này Vũ Mộng Thi bây giờ mới nghe rõ tiếng động bên ngoài, là tiếng chém giết lẫn nhau của binh lính. Nàng kích động nhìn Vũ Long, thanh kiếm siết chặt trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh đổ ra không ngừng.
" Sao...sao có thể? Binh lính của ta...tại sao lại...!" Vũ Mộng Thi run run nói.
Vũ Long thong thả tiến vào ngồi lên ghế, đặt cốc rượu lên bàn rồi ung dung nói : " Ta nghe nói ngươi muốn báo thù cho Vũ Văn Hoài, ta thừa nhận việc ta đã giết Vũ Văn Hoài nhưng ta vẫn còn chuyện cần nói."
" Chuyện gì?" Vũ Mộng Thi hừ lạnh, thanh kiếm trong tay muốn lao về phía Vũ Long.
Vũ Long đáp : " Ta không phủ nhận việc mình giết Vũ Văn Hoài, ta chỉ muốn nói rằng hắn đáng chết. Tự tiện đi tới địa bàn Bạch Gia, lại còn có ý đồ xấu với Bạch Thu Thủy người tình của ta. Nếu lúc đó ta không có mặt kịp thời thì Bạch Thu Thủy đã bị hắn hại, mạng hắn chết là đáng."
Vũ Mộng Thi dùng ánh mắt căm thù nhìn Vũ Long, nàng nghiến răng : " Đệ đệ ta là thiên tài của Vũ Gia, đến cả cha mẹ ta còn không giám phật ý đệ ấy, vậy mà một tên vô danh tiểu tốt như ngươi lại tự cho mình cái quyền đó...đáng hận. Bổn tiểu thư hôm nay bị ngươi tính kế hãm hại, sau này cả Vũ Gia sẽ truy lùng ngươi."
Vũ Long nhún vai, hắn đứng dậy bước lên phía trước nhưng bỗng choáng váng.
Hắn trợn mắt nhìn Vũ Mộng Thi rồi nói : " Ngươi...ngươi!"
Vũ Mộng Thi lúc này mới thôi tỏ ra sợ hãi, nàng bật cười : " Haha, lũ dân đen kia sớm bị ta mua chuộc rồi. Mọi hành tung của ngươi ta đều biết, ngay từ khi ngươi bước vào phòng đã trúng Nhuyễn Gân Tán, chỉ cần ngươi dùng linh lực thì sẽ choáng váng và mất đi ý thức...thế nào? Nghe nói ngươi là kẻ cẩn thận và thủ đoạn, không ngờ cũng có ngày này."
Vũ Mộng Thi do đã uống thuốc giải của Nhuyễn Gân Tán nên hoàn toàn có thể dùng linh lực. Nàng nhân cơ hội Vũ Long trúng tán mà lao tới định một kiếm kết liễu hung thủ giết đệ đệ mình.
Điều nàng mong mỏi đã tới, việc báo thù cho đệ đệ sắp hoàn thành.
Mũi kiếm bén nhọn nhằm cổ Vũ Long chém tới, bất ngờ một tia lôi điện từ tay Vũ Long phóng thẳng về phía nàng khiến nàng phải thu kiếm để đỡ lại.
Vũ Long đứng thẳng lên, không còn vẻ khó chịu choáng váng nữa. Hắn cười một nụ cười lạnh lẽo.
Vũ Mộng Thi bàng hoàng : " Ngươi trúng Nhuyễn Gân Tán...sao có thể dùng linh lực?"
Đúng là Vũ Long đã trúng tán, nhưng hắn cũng đã uống thuốc giải. Nhuyễn Gân Tán chỉ là loại thủ đoạn cấp thấp, thuốc giải có trong những loại thảo dược mà Vũ Long tìm được. Hắn đơn giản là bào chế một chút mà thôi.
" Vũ cô nương, ban nãy ngươi nói sao về ta nhỉ? Ta là người cẩn thân phải không, ngươi nói đúng rồi đấy." Vũ Long cười lạnh, Đại Lực Kim Cang Chảo xuất hiện trong tay.
Vũ Mộng Thi biết cách duy nhất lúc này là chiến đấu, nàng liền dùng thủ đoạn thả chiếc chăn quấn thân thể ra để phơi bày cho Vũ Long xem, nàng nghĩ cơ thể nàng sẽ làm hắn phân tâm mà lộ ra sơ hở.
Nàng lao về phía Vũ Long tấn công liên tục với những đường kiếm sắc bén. Vũ Long đáp trả cũng không kém cạnh, cả hai kịch chiến phá tan cả gian phòng.
Bên ngoài, binh lính dính độc Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt chém giết nhau đã không còn một mạng, cả tên chủ quầy cùng đồng bọn cũng chịu chung số phận. Ngay từ ban đầu bọn chúng đã lừa Vũ Long, nhưng chúng không nghĩ Vũ Long lại có nước đi hay hơn. Thế giới này là vậy, người tính kế hại người bị người hại. Chỉ có những người ngây thơ, yếu thế bị ép buộc hoặc bị kẻ khác lợi dụng giống như thiếu nữ bị tên chủ quầy bắt hầu hạ Vũ Long.
Thời gian trôi qua nửa nén hương, lúc này Vũ Mộng Thi cơ thể đầy vết bầm dập nằm thoi thóp bị Vũ Long đá bay ra ngoài, nàng ta rơi vào đống xác của binh lính.
Nhìn cả Vũ Vương Trại giờ đây là đống tro tàn thây nằm ngổn ngang. Vũ Mộng Thi chỉ biết chấp nhận số phận, nàng không trả thù được cho đệ đệ.
Vũ Long bước tới, cơ thể cũng có vài vết thương do Vũ Mộng Thi gây ra. Hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi nói : " Kết thúc rồi!"
Vũ Mộng Thi nói trong hơi thở yếu ớt : " Ngươi giết đệ đệ ta, ta báo thù là sai sao? Ngươi giết thêm ta là đúng chỉ vì ngươi là nhân vật chính sao? Thật bất công."
Vũ Long lắc đầu : " Ta sai, đệ đệ ngươi sai, ngươi sai, chúng ta đều sai."
Nói rồi Vũ Long dùng chính thanh kiếm của Vũ Mộng Thi kết liễu nàng bằng một nhát đâm thẳng vào tim.
Thế giới này là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nơi kẻ mạnh có quyền ức hiếp kẻ yếu. Vũ Long tự biết việc mình làm không đúng, nhưng nghĩ lại việc Vũ Mộng Thi cùng thuộc hạ buông lời lăng mạ bá mẫu và muội muội mình, lại còn làm ra vô số điều ác với người dân trong vùng nên cái chết của bọn chúng không có gì đáng tiếc.
Nếu hôm nay Vũ Long không tương kế tựu kế, thì kẻ phải nằm lại chính là hắn.
" Coi như các ngươi xui xẻo đi!"
Vũ Long hừ lạnh một câu sau đó hắn phóng hỏa thiêu rụi cả Vũ Vương Trại rồi bỏ đi, đêm đó cả một khoảng rừng bừng sáng.