Cũng như lúc hắn bị Thiên Âm đưa qua đây, đều phải kiểm tra.
Nhưng Vũ Long đã tính trước điều đó, đó là lý do hắn cùng Chỉ Hạc ăn mặc đẹp đẽ.
Mấy tên lính canh phòng nơi biên giới khi thấy xe ngựa của Vũ Long tới thì ra hiệu dừng lại.
Nhìn xe ngựa có chút đắt tiền cùng với hai con ngựa tốt này thì chắc cũng phải là gia đình có địa vị chút. Mấy tên lính tiến tới chỗ Vũ Long hỏi mấy câu, sau đó thì cho qua luôn.
Thuận lợi đặt chân sang địa phận Ngự Long Vương Triều. Vũ Long mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vén màn che phía sau ra nhìn Chỉ Hạc xinh đẹp ngồi bên trong, ánh mắt vui mừng nói : " Chúng ta thoát rồi."
Chỉ Hạc nghe vậy gật đầu cười vui vẻ.
Đoạn đường tiếp theo hầu như chỉ toàn thảo nguyên và rừng thưa, Chỉ Hạc chủ động ra ngoài ngồi cạnh Vũ Long. Cả hai có khá nhiều chuyện để nói.
" Công tử, thời gian ở Thiên Độc Tông người đã phải chịu khổ thế nào có thể kể cho Chỉ Hạc nghe được không?" Chỉ Hạc nét mặt thương xót hỏi.
Vũ Long lắc đầu : " Không có gì đáng kể, ngược lại ta muốn nghe chuyện của nàng hơn."
Chỉ Hạc đáp : " Ta cả ngày bị nhốt, rảnh rỗi thì đem sách dạy tu luyện mà công tử đưa cho mang ra đọc...người xem."
Vừa nói Chỉ Hạc vừa vui vẻ giải phóng linh lực, Vũ Long gật đầu khen ngợi : " Mới đó đã là Nhị Đoạn Luyện Khí rồi! Nàng giỏi lắm."
Chỉ Hạc được khen, gương mặt vui vẻ nói : " Tất cả là nhờ có công tử."
Vũ Long giờ mới để ý, cả Thanh Nhã cùng Chỉ Hạc ban đầu đều không có nửa điểm tu vi. Sau khi cùng hắn quan hệ tình dục thì lại có tốc độ tu luyện đáng kinh ngạc.
Hắn nghĩ chắc do không có tu vi là một loại tư chất đặc biệt, người đời đã hiểu sai về nó.
Nhìn Chỉ Hạc xinh đẹp vui vẻ trước mặt, hắn bỗng nhớ tới hình ảnh nàng khi còn ở Biên Thành, nghèo đói và xơ xác.
Trong lòng hiện lên chút yêu thương, Vũ Long hôn lên trán Chỉ Hạc. Nàng nhất thời tâm tình kích động, gương mặt xinh xắn đỏ lên xấu hổ quay mặt đi hướng khác, trên môi nở một nụ cười động lòng người.
Trời tối, cả hai đốt lửa nướng thịt ăn. Sau khi ăn xong thì tới giờ ngủ nhưng cả hai không có ý định ngủ.
Ánh lửa hồng chiếu lên gương mặt xinh xắn, ánh mắt đẹp khiến trái tim ta yếu mềm. Vũ Long tiến tới ngồi sát bên cạnh Chỉ Hạc thủ thỉ : " Ta thấy trời hơi lạnh, vào trong xe thôi."
Chỉ Hạc nhất thời đỏ mặt, nàng biết hắn nói trời lạnh là giả còn muốn cùng nàng vào xe mới là chính.
Nghĩ tới cảnh tượng chỉ có hai người trong xe làm ra cái chuyện sung sướng kia thì nàng cảm thấy ngượng ngùng nhưng không kém phần kích thích.
" Theo ý công tử." Gương mặt Chỉ Hạc hiện lên nét cam chịu ôn nhu, môi nhỏ khẽ chu lên ánh mắt giao phó nói khẽ.
Vũ Long tâm tình rạo rực, hắn đặt một tay ra sau lưng một tay ôm đùi bế nàng lên đi về hướng xe ngựa. Đêm nay nơi ấy sẽ là nơi hai người thức đến sáng.
Cách đó không xa, Hư Nhật Thử vừa giết chết một con Linh Miêu lớn và đang ăn thịt nó. Hư Nhật Thử vừa ăn vừa lầm bầm : " Sắp rồi, đợi khi ta tích đủ linh lực sẽ đột phá. Đến lúc đó thì thế gian sẽ phải khiếp sợ ta."
Sáng hôm sau khi ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua rèm xe ngựa. Vũ Long tỉnh lại với tâm trạng hết sức thoải mái, tay hắn vẫn đang ôm eo Chỉ Hạc. Nàng nằm quay lưng về phía hắn, tấm lưng mảnh mai trắng muốt vô cùng hoàn mỹ.
Chỉ Hạc cũng từ từ mở mắt, nàng khẽ ngoảnh đầu dụi dụi vào Vũ Long giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu khiến trái tim nam nhân phải tan chảy : " Công tử!"
Vũ Long xoa xoa vòng eo nhỏ của nàng, trong đầu hiện lên những suy nghĩ về việc vết sẹo của hắn được chữa lành.
Theo như lời Tiểu Bạch nói thì chỉ khi hắn quan hệ tình dục với một nữ tu Nguyên Anh kỳ trở lên thì vết sẹo mới có cơ hội được chữa lành.
Những vết sẹo thông thường như dao đâm kiếm chém, nếu có chút đan dược trị thương và ăn uống đầy đủ thì chỉ cần vài ba ngày Vũ Long có thể bình phục.
Nhưng vết sẹo trên mặt hắn là do sét đánh, vậy nên những đan dược tầm thường cùng chút linh lực Ngưng Mạch của hắn căn bản không có tác dụng.
Phải có linh lực Nguyên Anh trở lên mới có thể chữa hoàn toàn vết sẹo. Mà muốn đưa được linh lực của nữ tu Nguyên Anh vào trong cơ thể lại có hai cách, một là bản thân nàng ta tự nguyên truyền vào cơ thể hắn, không nhất thiết phải quan hệ tình dục.
Cách hai là chỉ có người tu Thái Cực Âm Dương Quyết như Vũ Long mới làm được, dùng dương vật hút lấy linh lực Nguyên Anh của nữ tu trong khi quan hệ.
Vũ Long nghĩ mãi cũng không hiểu, chỉ là một đêm trôi qua mà hắn lại khỏi luôn vết sẹo, tu vi cũng tăng mạnh. Hắn lại không có chút kí ức nào về việc đó, cứ như là có kẻ bắt cóc hắn hiếp xong bỏ lại gường và xóa sạch kí ức bị hiếp vậy.
Sự việc xảy ra trong địa phận Thiên Độc Tông, không phải cường giả của Thiên Độc Tông thì còn có thể là ai được, Vũ Long có biết chút thông tin về những cường giả của Thiên Độc Tông, có 7 vị trưởng lão thì toàn đàn ông, Thiên Vô Cực cũng là đàn ông, Thiên Âm và Tiểu Xuân tu vi chưa tới Nguyên Anh. Còn về việc Thiên Độc Tông có một người gọi là Thánh Cô thì hắn chỉ nghe thoáng qua và còn cóc tin đó là thật.
Nhưng suy đi tính lại thì cũng chỉ có người gọi là Thánh Cô kia thuộc diện đáng nghi nhất vì nghe danh xưng thì chắc chắn giới tính nữ.
Vũ Long sắc mặt kì quái thầm tưởng tượng : " Chẳng lẽ vị Thánh Cô kia thấy mình bị chèn ép quá nên ra tay cứu vớt, người gì đâu mà tốt vậy!"
Suy nghĩ trong đầu dần tan khi bờ mông nhỏ nhắn tròn trịa của Chỉ Hạc khẽ nhích nhại gần chạm vào dương vật hắn khiến nó cứng lên.
Vũ Long cười âm hiểm, bàn tay khẽ vuốt ve làn eo rồi di chuyển lên bộ ngực nhỏ.
Hắn nhận ra tu vi của nàng tăng từ Nhị Đoạn Luyện Khí lên Tứ Đoạn Luyện Khí nên có chút cả kinh.
Đêm qua hai người cùng lắm làm có 5 hiệp, Vũ Long không nghĩ nàng trong một đêm lại có thể phát triển đến vậy.
Tu vi tăng đồng nghĩa với việc nàng phải học cách điều khiển linh lực nếu không muốn tự bản thân làm bị thương chính mình.
Chỉ Hạc lúc này mông bắt đầu di chuyển kích thích dương vật Vũ Long, nàng ngoảnh đầu lại tìm môi hắn mà hôn.
Vũ Long cũng thoáng ngạc nhiên, Chỉ Hạc vậy mà hóa ra lại có tính dâm ngầm và nhu cầu cũng khá cao. Đó là đặc trưng của nữ nhân mang thể chất hơn người, nữ nhân như nàng nếu rơi vào trong tay mấy lão già tu luyện dâm công thì như cá rơi vào miệng mèo.
Vậy là cả hai lại làm thêm hiệp nữa trước khi khởi hành.
Khi mặt trời vượt quá đỉnh đầu, xe ngựa của Vũ Long đi tới một khu vực thưa thớt dân cư.
Trái với những tòa thành khổng lồ sầm uất thì nơi này dọc đường lác đác mới thấy một căn nhà nhỏ có phần hơi cũ kĩ.
Nhìn là biết chủ nhân của những căn nhà đó là người nghèo, ở Ngư Long Vương Triều nói riêng và Thiên Sơn Đại Lục nói chung. Không phải ai cũng có thể trở thành cường giả, số đó chỉ chiếm rất nhỏ.
Rất nhiều người ở giữa ranh giới thiên tài và phế vật. Họ không phế cũng không giỏi, năm 13 tuổi đủ đạt tới Thập Đoạn Luyện Khí để không bị coi là phế vật. Nhưng quãng thời gian tiếp theo có kẻ tiếp tục tăng tiến tu vi lên tới Ngưng Mạch, Trúc Cơ, một số lên được Kim Đan. Nhưng cũng có những kẻ cả đời chỉ dừng lại ở Thập Đoạn Luyện Khí.
Khi ngươi 13, 14 tuổi tu vi ngươi Thập Đoạn Luyện Khí không ai để ý. Nhưng 10 năm, 20 năm sau ngươi vẫn dậm chân tại chỗ thì sẽ là thành phần ở dưới đáy của xã hội, làm những công việc thấp kém, bị người khác phỉ nhổ thậm trí còn thê thảm hơn cả những kẻ phế vật không đạt Thập Đoạn Luyện Khí trước năm 13 tuổi.
Nơi Vũ Long đi qua đây chính là nơi giành cho những kẻ như thế sinh sống.
Họ cũng vẫn sống theo cách của họ, chỉ là đôi khi phải cúi đầu trước kẻ khác.
Tại nơi ai ai cũng yếu thì nguy hiểm gần như bằng không, đúng lúc trên xe hết lương thực và nước.
Vũ Long vén màn che nhìn vào trong xe nói với Chỉ Hạc : " Chúng ta dừng lại mua chút đồ."
Chỉ Hạc hơi gật đầu, sau khi Vũ Long dừng xe ngựa bên đường cả hai đi tới một chỗ buôn bán nhỏ đã để ý từ trước.
Quầy buôn bán kia khá nhỏ, chỉ mấy bao gạo, mấy chục củ khoai lang và nửa bao hạt ngô.
Thấy có khác lại còn ăn mặc sang trọng, một người đàn ông gầy gò nhìn khoảng ngoài 40 tuổi đang ngồi trong quầy liền cất tiếng mời chào : " Hai vị, nào nào chỗ tôi có lương thực tốt nhất vùng này đó, hai vị muốn mua gạo hay mua gì nào!"
Ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, Vũ Long không đòi hỏi gì thêm mà chọn mua mấy cân khoai lang.
Sau khi chủ quầy cho khoai vào cái bao nhỏ đưa cho hắn, Vũ Long thu lấy đồng thời mang một đồng bạc ra trả.
Mặc dù chỗ khoai đó chỉ đáng 10 đồng.
Chủ quầy đang tính lấy tiền trả lại thì Vũ Long nói : " Không cần."
Sau đó hắn dắt Chỉ Hạc rời đi, nhìn người đàn ông rối rít cúi đầu cảm ơn Chỉ Hạc có chút đồng cảm thấy bản thân mình lúc trước khi gặp Vũ Long.
Bỗng từ phía xa vọng tới tiếng đập đồ đạc, Vũ Long và Chỉ Hạc cùng hướng mắg về đó.
" Con đàn bà lăng loàn, dám nhân cơ hội ta không có nhà mà thông dâm với kẻ khác! Ngươi có đáng làm mẹ của bọn trẻ không vậy?" Tiếng quát giận dữ của một người đàn ông vang lên.
Lại có tiếng đập đồ, một vài người hàng xóm thò đầu ra nghe ngóng náo nhiệt.
Giọng của người vợ vừa khóc vừa nói : " Phải rồi ta thông dâm với kẻ khác, nhưng tất cả là tại ngươi vô dụng."
" Tại ngươi vô dụng nên mới để người ta lừa hết tiền, để bây giờ tiền mua đồ ăn không có, ngươi ở ngoài thì có cái ăn còn mẹ con ta ở nhà uống nước thay cơm. Ta không thông dâm với kẻ khác để lấy chút tiền mua gạo thì con chết đói từ hôm qua rồi...hức!"
Tiếng khóc chứa đầy sự bất lực cùng tủi hờn của người phụ nữ vang vẳng trong căn nhà nhỏ.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, Vũ Long không phải thánh thần, không phải anh hùng, cũng chẳng phải người tốt vậy nên hắn kéo Chỉ Hạc đi.
Chỉ Hạc ngoảnh lại nhìn sau đó giọng nói như muốn giúp đỡ gia đình kia : " Công tử, cho họ chút tiền đi."
Vũ Long vẫn kéo nàng đi, vừa đi vừa nói : " Cho họ thì đơn giản nhưng cho được bao nhiêu và bao lâu? Ở đây không chỉ có gia đình đó gặp vấn đề mà tất cả đều gặp vấn đề, nếu ta cho họ thì sẽ có kẻ khác cũng muốn được cho."
Bỗng sắc mặt Vũ Long thay đổi khi nhìn về hướng xe ngựa của mình, một nhóm khoảng gần chục người đang bao vây lấy xe ngựa rồi tháo rỡ những bộ phận ra đặc biệt nó bị lấy mất hai chiếc bánh. Một chiếc đã bị đem đi rất xa còn một chiếc đang được một người đàn ông vác chạy.
" Con mẹ nó!" Vũ Long chửi thề, hắn buông tay Chỉ Hạc ra rồi lao tới chỗ mấy tên kia.
Mấy kẻ kia đang hí hửng vì có đồ đem bán thì thấy Vũ Long lao tới, bọn chúng phân phó 3 tên xông ra giải quyết Vũ Long.
3 tên kia chỉ có tu vi dao động từ Ngưng Mạch Nhất Đoạn đến Nhị Đoạn hoàn toàn không phải đối thủ của Vũ Long.
Binh
Binh
Binh
Sau ba cú đấm của Vũ Long 3 tên kia nằm vật ra đất đau điếng lăn lộn.
Đồng bọn của 3 tên này thấy vậy cong đít bỏ chạy. Vũ Long hừ lạnh một tiếng, linh lực tích tụ ở lòng bàn tay hóa thành những tia lôi điện màu trắng lấp lánh.
Sau đó Vũ Long đưa tay lên chỉ về phía từng tên một, mỗi lần hắn chỉ vào một người thì một tia lôi điện bắn ra từ ngón tay hắn lao về phía trước như một mũi tên.
Khi đánh trúng lập tức làm cho mấy kẻ kia tê liệt ngã sấp mặt, cơ thể co giật như động kinh.
Lần lượt từng tên một bị hạ gục, Vũ Long tiến tới đem tất cả bọn chúng trói chung lại với nhau dưới một gốc cây.
Chỉ Hạc chứng kiến từ đầu đến cuối, hình ảnh ngầu lòi của Vũ Long làm hai má nàng đỏ lên vì si mê.
Mấy tên kia liên tục xin tha thứ, còn viện đủ lý do nào là nhà thiếu tiền, con sắp chết đói, mẹ già không quan tài chôn cất,...
Nhìn ra mấy tên này ngoài việc muốn ăn trộm ra thì không có ý khác, Vũ Long giơ cao đánh khẽ phóng cho mỗi tên một tia lôi điện coi như là cảnh cáo.
Sau đó còn bắt bọn họ lắp lại xe ngựa như ban đầu.
Trong khi Vũ Long đang giám sát đám người kia lắp lại xe cho hắn, Chỉ Hạc đứng bên cạnh khẽ kéo kéo áo hắn nói nhỏ : " Công tử, người xem!"
Vũ Long nhìn xung quanh, lúc này người dân xung quanh chẳng biết tại sao lại đứng đầy ở đó, nhìn hắn bằng ánh mắt đủ mọi ý tứ.
Vũ Long nhíu mày, kéo Chỉ Hạc ra sau lưng mình. Nếu người dân ở đây có ý đồ gì khác hắn lập tức không nhân nhượng.
Bỗng trong đám đông, người chủ quầy ban nãy được Vũ Long mua khoai chạy ra rồi hướng về phía Vũ Long tỏ ra cung kính nói : " Công tử đừng hiểu lầm, mọi người đây là muốn công tử giúp đỡ."
Mấy tên kia đang lắp xe ngựa đồng loạt quỳ xuống dập đầu với Vũ Long. Rồi lần lượt từ già trẻ lớn bé đầu quỳ xuống trước mặt hắn khiến Vũ Long nhất thời cả kinh.
Người chủ quầy cũng quỳ, hắn ngẩng đầu lên cầu xin : " Ta biết công tử là người tốt, không để ý chút tiền lẻ mà bố thí cho ta đây. Ban nãy nhóm người này trộm xe của công tử cũng vì bần cùng sinh đạo tặc, người dân ở đây thực sự quá khổ sở...xin công tử giúp chúng tôi."
Vũ Long nheo mắt, hắn cũng thấy thương cảm cho những người nghèo, không có điều kiện sinh sống. Nhưng hắn có suy nghĩ riêng của mình, hắn hừ lạnh : " Ta không có nhiều tiền để cho tất cả các ngươi, đừng quỳ nữa."
Tên cầm đầu nhóm cướp ban nãy lết đầu gối lên phía trước vội vã giải thích : " Không không, chúng ta tuyệt đối không muốn công tử cho tiền."
Nước mắt tên cướp bắt đầu rơi, hắn kể : " Trước đây cuộc sống chúng ta cũng không đến nỗi nào, tuy có hơi thiếu thốn nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc. Cách đây nửa ngày đi đường có một khu vực gọi là Mê Vụ Sâm Lâm, nơi đó quanh năm sương mù dày đặc. Trong Mê Vụ Sâm Lâm có nhiều thảo dược, yêu thú, khoáng thạch,...bọn ta kiếm sống bằng việc vào đó khai thác tài nguyên đem bán. Nhưng Nhưng cách đây 3 năm, có một kẻ tự xưng là Vũ Mộng Thi tới đây lập ra Vũ Vương Trại gần lối vào của Mê Vụ Sâm Lâm. Bọn chúng người không đông nhưng tu vi cao hơn chúng ta, bắt chúng ta mỗi lần ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm phải nộp lại cho chúng nửa sói tài nguyên thu được, nếu không nộp sẽ bị đánh, thậm trí là mất mạng."
Nghe cái tên Vũ Mộng Thi khiến Vũ Long cảm thấy quen quen, năm xưa hắn từng nghe tới Vũ Văn Hoài có một người tỷ tỷ xinh đẹp tên Vũ Mông Thi.
Vũ Văn Hoài lần đó bị Vũ Long đánh chết âu cũng là tại hắn tự rước họa vào thân, dám có ý định cưỡng hiếp Thu Thủy.
" Đúng là oan gia ngõ hẹp!" Vũ Long hừ lạnh một tiếng.