Trên đấu trường lúc này, Vũ Long đối diện với Liễu Tình.
Con mắt trái của hắn lóe sáng trong nháy mắt để thăm dò đối thủ : " Liễu Tình, cháu gái của gia chủ Liễu Gia. Tu vi Ngưng Mạch Cửu Đoạn, linh lực hệ hỏa."
Liễu Tình có vẻ ngoài như 15 tuổi, xinh xắn đáng yêu với đôi mắt tròn to cùng má núm đồng tiền duyên dáng, toàn thân mặc hồng y tạo cho người ta cảm giác yêu thích khi nhìn vào, trên eo nàng đeo một thanh trường kiếm . Nhìn thiếu nữ xinh xắn trước mặt, Vũ Long lại nhớ tới Thanh Nhã. Cả hai có dáng người tương đối giống nhau, nhưng phong thái thì trái ngược.
Mặc dù tu vi đã đề thăng mạnh, trước đối thủ chỉ chênh có hai cấp Vũ Long đáng lẽ ra phải dửng dưng. Tuy nhiên từ cô gái tên Liễu Tình này toát ra một loại cảm giác khó tả, cái cảm giác rất muốn kiêng kị.
Vũ Long từ đầu đã có suy nghĩ đánh qua loa để thua, hắn chắp tay hướng Liễu Tình nói : " Liễu cô nương tu vi áp đảo, xin nương tay."
Liễu Tình nhìn Vũ Long một cái, đôi con ngươi lóe lên tia tinh nghịch nói : " Vũ Long, ta muốn cá cược với ngươi."
" Cá cược? Chúng ta thân quen đến mức cùng nhau cá cược sao!" Vũ Long trợn mắt có phần không đồng ý nói.
Liễu Tình nhún vai, ánh mắt tinh ranh nói : " Nếu ngươi thua, phải đồng ý với ta một chuyện. Còn nếu ta thua ta sẽ nói cho ngươi một chuyện quan trọng...về Bạch Gia."
Nghe đến hai chữ cuối cùng, nét mặt Vũ Long khẽ biến sắc. Bạch Gia dù sao cũng là cội nguồn của hắn, ở Bạch Gia còn có Linh Nhi, bá phụ bá mẫu. Nhưng cái Vũ Long ngạc nhiên hơn cả là tại sao một người ở Tần Hoàng Vương Triều lại biết về lai lịch của hắn khi mới gặp lần đầu.
Vũ Long nhíu mày : " Ngươi theo dõi ta?"
Liễu Tình rút kiếm, sau khi tiếng hô bắt đầu vang lên nàng phóng về phía Vũ Long. Mũi kiếm đã kề vào cổ Vũ Long khiến hắn choáng ngợp vì tốc độ khủng khiếp của nàng.
" Ta chỉ vô tình biết được, sau khi nghe về lai lịch có phần trắc trở của ngươi ta lại thấy hứng thú muốn tìm hiểu. Yên tâm đi bổn cô nương không làm gì hại đến ngươi đâu."
Vừa nói Liễu Tình vừa ngiêng lưỡi kiếm dùng mặt kiếm đập vào cổ Vũ Long khiến hắn ngã vật xuống sàn.
Nhìn cảnh tượng Vũ Long ăn hành, Liễu Tỉnh sung sướng ra mặt thở một hơi quay sang nhìn Thiên Âm nói : " Tên Vũ Long này, e rằng không thắng nổi."
Thiên Âm sắc mặt không biến, môi hồng khẽ cong lên : " Theo ý của công tử thì ta là người thắng cược rồi."
Liễu Tỉnh ngẩn ra, sau đó suy nghĩ lại. Ban nãy hai người cá cược nếu Vũ Long thua thì hắn phải đáp ứng nàng một yêu cầu, còn nếu Liễu Tình thua thì nàng phải đáng ứng hắn một yêu cầu.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Liễu tình mới ớ ra, hắn cứ nghĩ Thiên Âm cược là cược cả thắng thua của 3 trận. Nếu trận này Vũ Long thua thì coi như Thiên Độc Tông thua, mà Thiên Độc Tông thua thì coi như hắn thua.
Liễu Tình mà thắng thì coi như Liễu Gia thắng, đương nhiên Thiên Âm là người thắng cược.
Liễu Tỉnh không nghĩ được rằng mình lại dễ dàng mắc mưu Thiên Âm như vậy, nàng không quan tâm việc phe mình có thắng hay không, nàng chỉ biết mình sẽ nắm chắc thắng cá cược.
Liễu Tỉnh đập tay xuống bàn, mặt hắn có chút tức giận nhìn chằm chằm về phía Vũ Long thầm nghiến răng : " Ngươi phải thắng, phải thắng."
Nhưng Vũ Long đã nằm bẹp và không có dấu hiệu tỉnh lại.
Không phải hắn không thể dậy mà hắn không muốn dậy để thua. Liễu Tình này xét về tốc độ lẫn công kích đều mạnh quá sức so với một người có tu vi Ngưng Mạch Cửu Đoạn, hiển nhiên là nàng có chút gì đó khác thường.
Vũ Long liền nghĩ ngay tới việc nàng có tu luyện công pháp nào đó lợi hại giống hắn luyện Bát Cực Công.
Bằng nhận thức của mình Vũ Long tự nghĩ bản thân không thể đánh bại Liễu Tình, nếu cố quá sẽ thành quá cố. Việc Thiên Độc Tông thắng hay không cóc liên quan đến hắn, hắn chỉ muốn được toàn thây. Thua kèo cũng được, cùng lắm là hắn đồng ý với nàng một việc, việc mà quá đáng thì hắn tìm cách bỏ trốn.
Để Liễu Tình lên sân cuối cùng thực ra là chủ ý của Liễu Long, nàng mới chính là con át chủ bài của Liễu Gia. Vũ Long tính đi tính lại thì việc mình bị ngộ đòn của Liễu Tình cũng không có gì là xấu hổ.
Vì vậy hắn cứ nằm đó vờ như ngộ đòn bất tỉnh, Liễu Tình thì có chút kinh ngạc, ban nãy nàng đâu có dùng nhiều sức. Cùng lắm chỉ đánh hắn choáng váng là cùng, thấy hắn nằm bất động trên mặt đất nàng nhất thời bối rối nghi hoặc : " Hay là do hắn quá yếu nhỉ?"
Phía đệ tử Thiên Độc Tông cũng không có ngạc nhiên là bao vì bọn hắn không đặt nhiều kì vọng, chỉ có tiếng chê bai vang lên không ngớt.
" Đậu xanh rau má, không hiểu kiểu gì thằng ôn này lại được lên đấu! Ta lên còn có cửa thắng."
" Chắc chắn nó đút lót gì đó cho Thiếu Chủ, ta thấy nó lúc nào cũng kè kè bên người."
" Loại này ngoài làm mất mặt chúng ta ra thì còn làm ăn được cái gì, thôi mau cút khỏi đấu trường cho khuất mắt ta."
" Hay hắn nghĩ lần trước thắng Lãnh Thanh là do thực lực hắn, ta có nói chuyện với Lãnh Thanh rồi hắn nói hôm đó là hắn nhường tên Vũ Long kia vì nể mặt Thiếu Chủ ở đó...thật là thứ không biết tự lượng sức."
Vũ Long nằm đó nghe thấy toàn bộ, hắn siết chặt nắm tay. Đã nhịn thì nhịn cho chót, đợi khi toàn mạng rời khỏi đây hắn thề sẽ quay lại một lần nữa, lần đó sẽ là ngày hắn hủy diệt cái tông môn này.
Liễu Long mang vẻ mặt khoái trá nhìn Thiên Vô Cực : " Sao hả, chúng ta thắng rồi đúng chứ! Cái tên Vũ Long kia có thực sự là đệ tử Thiên Độc Tông không thế chưa gì đã bất tỉnh rồi haha."
Thiên Vô Cực sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng đã có tính toán đến việc dùng xác Vũ Long làm thức ăn cho thú hoang hay nghiền nhỏ làm nguyên liệu luyện độc.
Tiểu Xuân ánh mắt quan tâm nhìn về phía Vũ Long không nhúc nhích trên đấu trường, nàng cắn răng lên tiếng : " Vũ Long không còn khả năng chiến đấu, người thắng cuộc là Liễu Tình."
Cuộc thi đấu giao hữu này tuy quy mô nhỏ nhưng thực chất là để thăm dò thực lực của các lớp trẻ.
Hiển nhiên lần này Thiên Độc Tông đã thua. Cho dù có đổi Vũ Long thành bất kì ai khác tu vi dưới Trúc Cơ thì kết quả đều là thua.
Vũ Long cứ nằm mãi không chịu xuống, mãi tới khi có người lao lên bê hắn xuống hắn vẫn vờ bị bất tỉnh.
Cuộc đấu giao lưu qua đi, Liễu Gia còn lưu lại ở Thiên Độc Tông thêm vài ngày.
Trong quãng thời gian đó, chằng biết Thiên Âm đã yêu cầu gì mà cứ thấy hắn bần thần như tên ngốc.
Thiên Âm thư thái đi về phòng mình, tâm trạng nàng rất tốt. Bèn sai Tiểu Xuân gọi Vũ Long đến có việc.
" Ngươi đi gọi tên Vũ Long tới đây."
" Dạ."
Tiểu Xuân tuân lệnh rời đi, nhưng khoảng nửa nén hương sau nàng quay lại với một gương mặt hốt hoảng nói : " Thiếu Chủ...Vũ Long hắn cùng với Chỉ Hạc chạy mất rồi."
Thiên Âm nghe xong sắc mặt đại biến, giọng nói hung ác nói : " Khốn kiếp, còn không mau đuổi theo."
Nói rồi Thiên Âm lao nhanh ra ngoài. Nàng tới phòng của Vũ Long, hắn không có thu dọn đồ đạc hiển nhiên là trốn không có tính toán.
Nhưng khi nàng tới nơi giam lỏng Chỉ Hạc thì mới ngỡ ngàng. Mấy tên đệ tử canh gác đã bị đánh gục nằm gọn một bên. Cửa phòng được chế tạo kiên cố đã bị thủng một lỗ lớn, vết tích giống nhứ dấu răng của thú nhỏ.
Việc này hiển nhiên do Vũ Long gây ra, Thiên Âm siết chặt nắm tay hung hăng mắng : " Tên khốn này nuôi được con sủng vật đáng đồng tiền bát gạo thật."
Nàng lập tức gọi người phong tỏa lối ra vào của cả tông môn đồng thời truy lùng gắt gao. Nàng thề khi bắt được hắn sẽ khiến hắn ước chưa từng được sinh ra.
Lúc này trong một đường hầm sâu dưới lòng đất, Vũ Long và Chỉ Hạc đang bò theo sự dẫn đường của Hư Nhật Thử.
Trong thời gian ở Thiên Độc Tông, Vũ Long đã nhờ Hư Nhật Thử tìm đường thoát. Hư Nhật Thử nhận kèo và giành thời gian nửa năm cùng đám chuột trong Thiên Độc Tông đào ra cái đường hầm này.
" Tiểu tử, chuyến này Bổn Tọa gánh ngươi còng lưng ngươi nhất định phải báo đáp xứng đáng." Hư Nhật Thử vừa đi phía trước dẫn đường vừa nói.
Vũ Long bò ở phía cuối nói : " Yên tâm, về tới Thần Long Đạo rồi tính."
Chỉ Hạc đến bây giờ vẫn không biết tại sao một con chuột lại biết nói chuyện, nàng đối với kiến thức bên ngoài quả thực còn rất mơ hồ.
Có rất nhiều lý do mà Vũ Long chọn thời điểm này để đào tẩu, thứ nhất vì Liễu Gia vẫn còn ở đây nên mọi sự chú ý đều hướng về họ.
Thứ hai Thiên Âm sẽ không có nhiều thời gian quản hắn vì Liễu Tỉnh luôn bám lấy nàng.
Thứ ba là vì hắn để thua trận cuối cùng dẫn đến Thiên Độc Tông thua trận, mà những kẻ để thua thường không có kết cục tốt đẹp. Hắn biết được điều này thông qua sự nghe lén của Hư Nhật Thử. Nếu không nhân cơ hội Thiên Vô Cực bận tiếp đãi Liễu Long mà trốn thì chỉ ngay khi Liễu Gia rời đi hắn sẽ khó thoát.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, không chạy lúc này còn chạy lúc nào.
Hư Nhật Thử quả không hổ danh là yêu thú sống hơn 500 năm. Nó tính toán rất cẩn thận, đường hầm này tuy có hơi nhỏ hẹp nhưng khô ráo, lại có hệ thống thông khí ra bên ngoài nên không sợ chết ngạt.
Cửa vào nó cũng đã lấp lại nên càng khó bị phát hiện. Mà cái đường vào này lại nằm ở một vị trí không ai lường trước.
Việc Vũ Long làm có người biết, Thiên Như Ý sau khi cùng Vũ Long quan hệ đã lưu lại trên người hắn một loại ấn kí để nàng thep dõi. Mục đích nàng theo dõi thì chưa rõ nhưng hiện tại nàng không có ý hại hắn ngược lại còn giúp hắn.
Nàng đã âm thầm đặt một tầng bảo vệ lên người hắn qua ấn kí đó, nên những cao thủ của Thiên Độc Tông không hề phát hiện có kẻ đang đào hang chạy trốn dưới tông môn.
Thiên Như Ý làm như vậy vì nhờ có Vũ Long nàng mới thành công đột phá cảnh giới cao hơn.
Sau khoảng nửa ngày truy quét mà vẫn không phát hiện tung tích của nhóm Vũ Long. Thiên Âm vô cùng tức giận, nàng lại tới phòng giam lỏng Chỉ Hạc để tìm manh mối.
Không phát hiện chút gì bất thường, nàng bực tức tung chưởng đánh tan chiếc giường bên cạnh.
Chiếc giường tan tành, một mảnh chân giường văng lên cao rồi rơi xuống đất rồi cắm xuyên xuống một đoạn khiến mảnh chân giường đó đứng được.
Nền đất ở đây vô cùng cứng chắc, Thiên Âm nghi ngoặc tung chưởng vào nơi thanh chân giường đang cắm. Lập tức đất mềm ở nơi đó sụp xuống hiện ra một cái lỗ đủ để một người chui vào.
Thiên Âm lại nhìn chiếc lỗ lớn trên cửa, nàng giận càng thêm giận.
" Hay lắm...làm ra cái lỗ lớn trên cửa như vậy để ta nghĩ các ngươi chạy bằng đường khác nhưng đường thoát thực sự lại ở ngay trong này. Bạch Vũ Long tên đáng chết ta đã xem thường đầu óc của ngươi rồi."
" Người đâu!" Thiên Âm ra lệnh.
Lập tức vài chục tên đệ tử xông vào, nàng ra lệnh : " Đem dầu hỏa tới đây, những người còn lại ra ngoài tông môn những nơi có đất trống, để ý khói đen bốc lên."
" Rõ!"
Một lát sau hai thùng dầu hỏa to tướng đã được mang tới. Thiên Âm sai người đổ dầu hỏa vào trong miệng lỗ. Khi đổ hết hai thùng nàng búng tay bắn một quả cầu lửa nhỏ về phía miệng lỗ.
Lập tức lửa bùng lên, Thiên Âm dùng linh lực ép cho lửa không cháy lớn ở phía mình.
Đường hầm nhỏ hẹp, lửa lớn bùng lên theo đường chảy của dầu hỏa tạo ra một vụ nổ.
Ầm!
Phía bên ngoài tông môn, nơi một bãi đất trống có đệ tử tìm thấy một miệng lỗ to bằng miệng lỗ trong phòng kia, lại còn có chút cỏ khô ngụy trang, lúc này từ miệng lỗ bốc ra làn khói đen.
Đợi khi lửa tắt, Thiên Âm cho người xuống tìm. Kết quả là không có gì bên trong cả. Thiên Âm nén cơn giận vào trong lòng, nàng biết mình lại bị lừa lần nữa.
Vũ Long đang bò trong đường hầm đột nhiên cảm thấy đường hầm rung lên.
Chỉ Hạc sợ hãi ôm đầu, Hư Nhật Thử liền nói : " Không sao đâu, chắc bọn chúng phát hiện ra đường hầm giả ta đào ở nơi giam lỏng tiểu cô nương này."
Vũ Long càng lúc càng nhìn Hư Nhật Thử bằng con mắt khác, hắn cả kinh : " Đường hầm giả?"
Hư Nhật Thử gật đầu : " Thiên Âm là kẻ vô cùng thông minh, nếu không tính toán thì không được. Ta đào rất nhiều đường hầm nhưng chỉ có một cái chúng ta đang dùng là thật còn lại là giả hết, đường hầm này là thật nhưng có tới 3 cái miệng khác nhau trong đó 2 miệng hang là giả được đặt ở phòng ngươi, phòng Tiểu Xuân và phòng tắm. Thiên Âm kia chỉ cần tìm sai 3 đường hầm giả là chúng ta đủ thời gian chạy thoát."
Chỉ Hạc cảm kích khen : " Ngươi thật thông minh!"
Hư Nhật Thử vênh mặt ra vẻ tự đắc nói : " Còn phải nói, Bổn Tọa sống từng này tuổi lại không đấu nổi tiểu cô nương mới lớn sao!"
Bò thêm khoảng vài giờ thì phía trước có ánh sáng. Hư Nhật Thử liền nhắc : " Hai ngươi dừng lại chút, để Bổn Tọa thăm dò trước."
Nói rồi nó chạy tới phía có ánh sáng, sau một hồi thì chạy lại rồi lên tiếng : " Không có mai phục, mau lên."
Cuối cùng bọn họ cũng chui ra được khỏi đường hầm, miệng hầm này đặt ở trong một hang động tự nhiên của một quả núi.
Sau khi chui lên Chỉ Hạc và Vũ Long vui mừng ôm chặt nhau vì cuối cùng cũng thoát khỏi nơi đó.
Hư Nhật Thử tính toán : " Chúng ta phải mau chóng lên đường, Thiên Âm kia ta nghĩ không dễ gì mà từ bỏ việc bắt ngươi lại đâu."
Vũ Long gật đầu vẻ mặt nghiêm trọng, sau đó nắm tay Chỉ Hạc cùng nhau rời khỏi hang động.
Bọn họ đi lối tắt trong rừng để tới một thị trấn nhỏ. Nhìn lại cả hai toàn thân lấm lem đất, Vũ Long liền tìm một nơi để cả hai tắm rửa.
Trong khi tắm, Vũ Long tháo chiếc mặt nạ đã gắn bó với mình nhiều năm ra nhìn với vẻ mặt hoài niệm. Có lẽ từ bây giờ hắn không cần phải đeo thứ này nữa.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Vũ Long thay một bộ y phục màu trắng. Chỉ Hạc cũng thay một bộ y phục mới xinh xắn, Chỉ Hạc vốn đẹp nay còn mặc y phục phù hợp nên càng tôn lên vẻ đẹp trong sáng thuần khuyết của nàng.
Bàn tay nhỏ của nàng khẽ chạm vào gương mặt tuấn tú của Vũ Long xúc động nói : " Công tử...mặt của người đã!"
Vũ Long gật đầu : " Ta khỏi rồi, nàng thấy thế nào?"
Chỉ Hạc cảm xúc nói : " Đẹp lắm!"
Vì sợ Thiên Âm có thể đuổi đến bất kì lúc nào, Vũ Long đưa tay nhéo má Chỉ Hạc một cái rồi nói : " Chúng ta mau chóng lên đường, nàng chắc không muốn bị bắt lại đó đâu."
Chỉ Hạc nghe vậy rùng mình gật đầu, sau đó cả hai mua một chiếc xe ngựa cùng 2 con ngựa tốt rồi mau chóng rời khỏi thị trấn.
Xe hai ngựa kéo đương nhiên nhanh hơn xe một ngựa kéo. Chỉ trong 2 ngày không nghỉ Vũ Long đã tới được biên giới.