Tiểu Xuân là người được giao trọng trách cao cả này, thực ra đây là một trận đấu nhỏ nên Thiên Vô Cực sai nàng làm chứ không cần đả động tới mấy vị Trưởng Lão.
Tiểu Xuân rất vinh hạnh, nàng hôm nay ăn mặc đẹp hơn bình thường, gương mặt trang điểm nhẹ khiến nàng xinh đẹp hơn.
Khi nàng bước ra cũng có rất nhiều ánh mắt chú ý, Tiểu Xuân khẽ cúi đầu với Thiên Vô Cực như để xin phép sau đó nàng bước ra hướng về phía đấu trường giọng nói dõng dạc : " Luật đấu đơn giản, người đủ tư cách tham dự phải có tu vi dưới Trúc Cơ Kỳ nếu vượt quá mà vẫn tham gia sẽ bị loại, các đấu thủ sẽ đấu một chọi một, chỉ cần không giết chết đối thủ còn mọi thủ đoạn khác đều được chấp nhận."
Rồi nàng hướng về phía bên phải nơi các đệ tử Thiên Độc Tông đứng đầy : " Đấu thủ đầu tiên lên đài - Triệu Tử của Thiên Độc Tông."
Theo lời giới thiệu của Tiểu Xuân là một thanh niên hơi gầy với mái tóc dài chảy ngược ra phía sau. Thân mặc y phục đệ tử Thiên Độc Tông, hắn từ trong các đệ tử mà phóng lên đấu trường trong sự reo hò của đồng môn.
Tiểu Xuân lại hướng sang bên trái nói : " Đấu thủ tiếp theo xin mời lên đài."
Theo đó một thiếu nữ ngoại hình nhỏ nhắn xinh xắn từ phía bên trái đấu trường bật nhảy lộn một vòng trên không sau đó đáp xuống đấu trường đối diện với Triệu Tử.
Tiếng reo hò cũng vang lên không ngớt.
Thiếu nữ này mặc y phục hai màu đỏ đen eo đeo trường kiếm, dáng người nhỏ vé nhưng khiến người ta không thể xem thường.
Thiếu nữ hướng về phía Triệu Tử chắp tay nói : " Tiểu nữ Ái Ái, xin Triệu công tử chỉ giáo."
Đối mặt với một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh đẹp, Triệu Tử không vì thế mà khinh địch hay chủ quan, hắn chắp tay nói : " Mời!"
" Trận đấu đầu tiên xin được phép bắt đầu."
Theo tiếng hô của Tiểu Xuân, hai đối thủ trên đấu trường lập tức bùng phát chiến ý tạo ra những gợn sóng linh lực trấn bay cát bụi xung quanh.
Ái Ái thân thủ nhanh nhẹn, vừa bắt đầu đã rút kiếm lao về phía Triệu Tử.
Triệu Tử cũng không phải dạng vừa, khi thấy thế công thần tốc của đối thủ liền lập tức di chuyển tránh né kiếm Ái Ái chém hụt.
Ái Ái xoay người chém ra vô số đường kiếm về phía Triệu Tử, Triệu Tử lấy ra hai con dao ngắn cong lưỡi liềm chặn lại toàn bộ.
Hai đối thủ bằng cấp độ, chiêu thức tung ra vô cùng dứt khoát và uy lực. Nhìn khí thế chiến đấu mãnh liệt trên đấu trường mọi người đều rất chăm chú quan sát.
Chỉ có một kẻ đang thấp thỏm lo âu, đứng trà trộn trong đám đệ tử Thiên Độc Tông là Vũ Long, hắn chiêm ngưỡng thế công như vũ bão của hai đối thủ trên đài mà rùng mình cảm thán : " Đánh giao hữu thôi có cần ghê vậy không! Mong là trận này tên Triệu Tử kia thắng, lát mình lên đánh thua cũng không sao."
Mấy ngày nay Tiểu Bạch không hề phản hồi Vũ Long, đã vài lần như vậy khiến hắn không khỏi suy nghĩ. Lần trước nàng dùng một ngày thức tỉnh để đổi lại cho hắn một lần dịch chuyển, chẳng lẽ bây giờ lại dùng thứ tương tự để đổi lại cho hắn gương mặt lành lặn, tu vi thăng tiến.
Nàng và hắn không thân không thích, không quan hệ nhân mạch, không quan hệ yêu đương. Vậy mà nàng lại chịu đánh đổi để giúp hắn, người tốt với hắn như vậy được mấy người.
Nghĩ vậy, trong lòng Vũ Long hiện lên tia ấm áp thầm nói : " Nếu có cơ hội báo đáp, ta sẽ trả gấp trăm lần."
Trên đấu trường, Ái Ái và Triệu Tử vẫn đang chiến đấu kịch liệt không ai nhường ai.
Trên khán đài, Liễu Tỉnh thừa dịp muốn thể hiện sự hiểu biết của mình bèn quay sang Thiên Âm phân tích : " Cả hai đều là Ngưng Mạch Cửu Đoạn, lực công kích tương đương nhau nhưng nếu cứ kéo dài phần thắng sẽ thuộc về Ái Ái."
Thiên Âm nhếch mép nhưng không để hắn thấy, nàng khẽ hỏi : " Liễu công tử nhìn ra sao?"
Thấy đối phương hỏi mình, Liễu Tỉnh vui vẻ giải thích một cách kĩ lưỡng : " Triệu Tử kia nhìn qua là biết thiên về lực công kích mạnh mẽ, một chiêu một mạng. Gặp những đối thủ có tốc độ không cao thì lợi thế rất lớn, nhưng Ái Ái lại thiên về tốc độ nên Triệu Tử rất khó đối phó. Ngược lại Ái Ái lại có thể tấn công một cách dồn dập từ xa và dùng tốc độ để giữ khoảng cách với Triệu Tử nên càng kéo dài thì Ái Ái sẽ tìm ra sơ hở mà kết thúc cuộc đấu."
Phân tích không sai chút nào, Thiên Âm ngồi nhìn theo từng bước di chuyển nhanh nhẹn của Ái Ái trên đấu trường quả là nàng đang dùng tốc độ để không cho Triệu Tử có thể áp sát.
Nàng như có như không nói : " Liễu công tử nói không sai, nhưng Ái Ái kia luôn phải duy trì tốc độ nên rất nhanh sẽ mất sức."
Liễu Tỉnh bật cười : " Nàng có điều không biết, Ái Ái kia bẩm sinh linh lực dồi dào gấp đôi người thường. Nếu có thể khiến nàng ta đuối sức thì phải cần đến hai kẻ như Triệu Tử."
Linh lực tích tụ từ trong đan điền ai cũng biết, nhưng đan điền của mỗi người mỗi khác. Có một số người không giống người thường hay còn gọi là thiên tài, bọn họ có đan điền khác thường theo nhiều hình thức khác nhau.
Ái Ái là một trong số đó, nàng bẩm sinh đan điền đã tích tụ được nhiều linh lực hơn kẻ khác. Người thường có một nàng có hai, đổi lại nàng cũng phải rèn luyện gấp đôi người khác.
Lúc này trên đấu trường, Ái Ái chém nốt một đường kiếm sau đó bức tốc ra phía sau Triệu Tử, Triệu Tử phản ứng kịp thời đưa dao ra phía sau đỡ lấy lưỡi kiếm kề sát cổ.
Đồng thời hắn xoay người dùng dao còn lại đâm thẳng về phía bụng nàng.
Ái Ái khẽ lắc hông né tránh đồng thời lộn một vòng trên không ngay trước mặt Triệu Tử rồi hai chân kẹp vào cổ hắn. Động tác của nàng có phần hơi không giống cánh hành xử của một cô gái nên khiến Triệu Tử bất ngờ một giây.
Một giây là đủ, Ái Ái kẹp chặt cổ Triệu Tử rồi xoay người vật hắn ngã sấp mặt xuống đất.
Triệu Tử nghiến răng định vùng dậy thì lưỡi kiếm trong tay Ái Ái đã kề sát vào cổ. Chỉ cần gần thêm chút nữa là đầu hắn sẽ bay khỏi đấu trường.
Thế sự đã rồi, Ái Ái tỏ vẻ thích thú nói : " Ngươi bại rồi."
Triệu Tử cắn răng tự trách bản thân vì một sơ sẩy nhỏ mà để thua cuộc, hắn kích động dùng dao định chặt tay mình nhưng Ái Ái đã nhanh tay dùng kiếm gạt phăng dao của Triệu Tử đi.
" Liên quan gì tới ngươi?" Triệu Tử nghiến răng tức giận.
Ái Ái thản nhiên đáp : " Đụng một tý đã đòi tự phế bản thân, ta thấy ngươi cũng không quá tệ...ngươi thua là do luật của đấu trường, nếu đổi lại là một trận chiến sinh tử thì ta sợ ta mới là kẻ thua."
Lời nói vô tư của Ái Ái lại đang an ủi Triệu Tử, quả thực nếu đặt trong một cuộc chiến sinh tử thì hắn vẫn còn vô vàn chiêu thức.
Ái Ái đưa bàn tay nhỏ ra phía trước với ý muốn kéo Triệu Tử đứng dậy, Triệu Tử nhìn nàng một hồi sau đó vươn tay ra nắm lấy tay Ái Ái rồi đứng dậy.
Hắn quay về hướng khán đài nơi Thiên Vô Cực đang ngồi chắp tay cúi đầu nhận thua : " Đệ tử đã bại!"
Thiên Vô Cực nở nụ cười ôn hòa không nói gì, nhưng tất cả trên dưới Thiên Độc Tông đều biết chuyện gì sẽ xảy ra đối với Triệu Tử.
" Trận đầu tiên Ái Ái chiến thắng." Thanh âm của Tiểu Xuân vang lên kèm theo đó là tiếng vỗ tay của phía Liễu Gia và sự lặng im của phía Thiên Độc Tông.
Sau khi Ái Ái và Triệu Tử rời khỏi đấu trường, cặp đấu tiếp theo được xướng tên : " xin mời Kim Lý của Thiên Độc Tông và Thanh Liễu Phi Phi của Liễu Gia."
Rất nhanh sau đó hai người đã có mặt trên đấu trường, một thanh niên đô con đầy cơ bắp đối diện với một thiếu nữ quyến rũ ba vòng siêu chuẩn.
" Bà mẹ, Liễu Gia toàn cho nữ nhân lên thi đấu, bổ mắt phết!" Một đệ tử đứng gần Vũ Long mắt dán chặt vào bộ ngực phập phồng theo nhịp thở của Liễu Phi Phi nói.
Một người khác vỗ đầu tên vừa rồi mắng : " Bổ con khỉ, không thấy đó là mỹ nhân kế à. Trận này mà thua thì cả lũ ăn cứt."
" Thua làm sao được, Kim Lý hắn có thích nữ nhân đâu."
" Ừ nhỉ, haha."
Liễu Phi Phi chống tay lên eo, tay còn lại đưa lên vuốt ve mái tóc mình làm dáng sợ hãi nói : " Nam nhân cơ bắp như vậy, làm người ta sợ chết khiếp đi được."
Kim Lý một bên sắc mặt không đổi, chiến ý bùng phát.
" Hừ...không lay động sao? Xem ra ta phải dạy dỗ cái khúc cây này đến nơi đến chốn." Liễu Phi Phi hừ lạnh một hơi, chiến ý cũng bùng phát.
" Xin chỉ giáo!" Kim Lý như tảng đá dậm mạnh chân xuống đất khiến mặt đất chớt chân hắn sụt xuống vứt vỡ, đồng thời hai viên đá to cỡ nắm tay bay lên rồi phóng thẳng về phía Liễu Phi Phi.
Liễu Phi Phi cười nhếch mép một cái, nàng đứng im tại chỗ linh lực bao bọc lấy bản thân hình thành một bộ giáp ngực hư ảo.
Trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, Liễu Phi Phi ưỡn ngực ra cản phá hai viên đá đó.
Đá có linh lực gia cố cộng thêm tốc độ bay cao có thể đánh gãy một cành cây lớn, ấy vậy mà khi va chạm với bộ ngực của Liễu Phi Phi chỉ thấy bộ ngực biến dạng lõm vào sau đó đánh bật hai viên đá ra, bộ ngực đàn hồi trở lại hình dáng no tròn ban đầu.
" Vãi lều!" Vũ Long há hốc mồm kinh hãi, đây là kiểu phòng thủ trong truyền thuyết sao.
Không chỉ có Vũ Long, cả đám đệ tử Thiên Độc Tông cũng ồ lên rõ to, hiển nhiên là bị cặp ngực kia thu hút.
" Bộ ngực này thật mãnh liệt."
Tiếng ồn ào của bọn họ giống như lời cổ vũ giành cho Liễu Phi Phi, nàng khẽ đưa tay nâng nhẹ bộ ngực rồi nói : " Khúc gỗ, đã thấy sự lợi hại của ta chưa! Bây giờ tới lượt ta."
Dứt câu, Liễu Phi Phi giải trừ phòng ngự ở ngực rồi đem tích tụ vào đôi chân. Nàng lao về phía Kim Lý với tốc độ cao.
Kim Lý siết chặt hai tay, gân xanh nổi lên khắp cơ thể. Hắn tạo ra vô số viên đá nhỏ như ngón tay với góc cạnh nham nhở bao quanh lấy cơ thể mình miệng thầm hô : " Phi Thạch."
Tức thì hàng trăm viên đá bắn ra tứ phía rồi chuyển hướng đồng loạt về phía Liễu Phi Phi đang lao tới.
Liễu Phi Phi cấp tốc lấp ra một chiếc kiên kim loại lớn che chắn cơ thể trong khi vẫn đang lao tới.
Kim Lý tung đấm xuống đất, một mỏm đá ngay dưới chân Liễu Phi Phi mọc lên khiến nàng bất ngờ vấp vào, Kim Lý nhân cơ hội đó lao tới, nắm tay siết chặt đất đá vụn xung quanh bay về phía tay hắn tạo thành một chiếc găng đá.
Liễu Phi Phi thấy không ổn nhưng do đã mất thế công nên chỉ biết toàn lực phòng ngự đưa ngực ra, lại một lớp phòng ngự bao bọc lấy lực nàng.
Một bên là nắm đấm đất đá, một bên là bộ ngực tròn được phòng ngự va chạm.
Binh.
Rầm.
Khi cả hai va chạm, nắm đấm của Kim Lý làm bô ngực của Liễu Phi Phi biến dạng lõm vào sau đó lực đàn hồi lại khiến nó căng tròn trở lại. Có điều không đủ lực đẩy văng thân thể cường tráng từ lức nào đã bao phủ toàn là đất đá của kim Lý, kết quả bị phản tách dụng lực đẩy kiến nàng văng khỏi võ đài như một con rối.
Tất cả im lặng trong vài giây sau đó thì tiếng vỗ tay từ phía đệ tử Thiên Độc Tông vang lên trong đó có cả Vũ Long.
" Lợi hại!" Vũ Long cảm thán.
Ngược lại, phía Liễu Gia tỏ ra không hài lòng. Liễu Phi Phi từ một góc xa tít di chuyển tới, khóe miệng dính máu phần áo trước ngực bị rách toạc gần như là lộ nguyên cặp ngực đồ sộ ra ngoài cũng may nàng kịp che lại.
Với ánh mắt không can tâm, nàng nhìn Kim Lý rồi nghiến răng chất vấn : " Ra tay nặng như vậy, ngươi có phải nam nhân không?"
Chợt sắc mặt Kim Lý biến đổi, đất đá trên cơ thể cũng rụng rời xuống. Hắn đưa ngón tay lên miệng cắn cắn, gương mặt cúi xuống thẹn thùng nói giọng ái nam ái nữ : " Đồ quỷ à, người ta là nữ."
Cả đấu trường như hóa đá, trước biểu cảm ỏe lả của Kim Lý khiến Liễu Phi Phi không nhịn được mà trợn mắt ngỡ ngàng, sau đó vội vã rời khỏi đấu trường.
Kim Lý quay về phía Thiên Vô Cực chắp tay : " Tông Chủ, ta thắng rồi."
"Trận thứ hai - Kim Lý của Thiên Độc Tông chiến thắng."
Liễu Long quay sang nhìn tên bạn chí cốt nói : " Thật bất ngờ, vậy là hòa rồi. Xem ra trận cuối phải tung ra con bài tẩy."
Trận thứ hai kết thúc và sau khi nghỉ giải lao nửa nén hương thì trận đấu thứ ba đã tới.
Tiểu Xuân hứng ánh mắt về phía đám đông, giọng nói có chút ý tứ khó tả nói : " Trận cuối cùng, Vũ Long của Thiên Độc Tông và Liễu Tình của Liễu Gia."
Chúng đệ tử của Thiên Độc Tông do được phổ biến về việc tên người hầu của Thiếu Chủ sẽ tham gia nên không mấy bất ngờ, họ chỉ thắc mắc tại sao lại là hắn mà không phải ai đó mạnh mẽ trong số bọn họ.
Vũ Long từ giữa đám đông từ từ đi bộ lên đấu trường còn phía bên kia một thiếu nữ cũng đi bộ lên.
Giữa áp lực đám đông, Vũ Long cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn rất căng thẳng.
Ai cũng muốn xuất hiện thật ngầu, vậy mà cả hai lại dùng cách bình thường nhất để lên đấu trường khiến tất cả khó hiểu.
Phía khán đài, Thiên Âm ánh mắt đầy tính toán hỏi Liễu Tỉnh : " Liễu công tử thấy tên Vũ Long kia thế nào?"
Được mỹ nhân chủ động hỏi chuyện mặc dù việc không liên quan gì đến mối quan hệ của cả hai. Liễu Tỉnh nhìn Vũ Long một hồi rồi đáp : " Rất trẻ, yếu hơn hẳn đối thủ của hắn."
Thiên Âm khẽ gật đầu ngỏ lời đề nghị : " Cứ ngồi xem không cũng chán, chi bằng chúng ta cá cược một phen."
" Được, nhưng cược thế nào?"
" Nếu Vũ Long thua, Liễu công tử phải đồng ý với ta một việc...bất kì điều gì. Đổi lại nếu Liễu Tình thua ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngài, mọi yêu cầu." Thiên Âm từ từ nói, giọng nói nàng như gió mùa thu dễ chịu. Nàng còn nhấn mạnh những từ cuối khiến Liễu Tỉnh bắt đầu tưởng tượng phong phú.
Tuy nhiên hắn cũng suy nghĩ, nếu hắn thắng cược thì hắn sẽ yêu cầu nàng lấy hắn. Vậy nếu hắn thua thì sao, nàng cũng sẽ yêu cầu hắn không được lấy nàng, vậy thì hắn lỗ rồi.
" Liễu công tử thấy sao?" Thiên Âm dò hỏi khi thấy Liễu Tỉnh đăm chiêu suy nghĩ.
Liễu Tỉnh vẫn đang suy nghĩ, nếu không nhận cược thì sợ làm phật ý nàng, nhưng nhận cược thì khả năng thua không phải không có.
" Nàng tự tin như vậy phải chằng đã có thu xếp, nhưng Liễu Tình là người của Liễu Gia lại có tu vi cao hơn tên Vũ Long kia, lại là trận cuối phân thắng bại nên làm sao có thể thua được...khó đoán thật."
" Liễu công tử! Ngài nghĩ xong chưa?"
" Được...ta đồng ý cược." Liễu Tỉnh sau một hồi suy nghĩ mới lên tiếng đồng ý.