Trong lòng Vũ Long thầm run rẩy, nữ nhân này sao lại biết rõ như vậy. Phải chăng suốt thời gian qua nàng ta luôn để mắt đến hắn, lại cho người tới tận Ngự Long Vương Triều tra hỏi thông tin về hắn.
Thiên Âm xem ra hài lòng về sự thành thật của Vũ Long, nàng nói tiếp : " Một tên phế vật, một kẻ tội đồ, lại lập ra được một thế lực riêng, trong một đêm từ Ngưng Mạch Tam Đoạn tăng lên Thất Đoạn, vết sẹo cần tới linh lực Nguyên Anh Kỳ mới chữa khỏi cũng đã lành...lại còn mới có 14 tuổi."
Rồi nàng từ từ đứng dậy, ánh mắt lóe lên tia kì quái nhìn thẳng Vũ Long rồi tiến về phía hắn, sát khí đáng sợ tỏa ra : " Ta thắc mắc ngươi là giả heo để ăn thịt hổ hay là có đại cơ duyên nào đó!"
Trước khí tức áp bức của Thiên Âm, Vũ Long choáng váng quỳ rạp xuống không thể nhúc nhích.
Thấy Vũ Long im lặng, Thiên Âm có chút tức giận nhấc bàn chân trắng muốt lên lạnh lùng đá một cái khiến Vũ Long văng sang một bên khiến hắn đau đớn hộc máu.
Sau đó nàng từ từ thu liễm khí tức, giọng nói bớt đi phần hung ác : " Ta đây là cảnh cáo ngươi, dẫu ngươi có là gì đi nữa thì sinh tử của ngươi cũng trong tay ta...liệu liệu mà làm. Nếu có suy nghĩ bỏ trốn để về với cái thế lực kia của ngươi thì chỉ cần ta ra lệnh, Thiên Độc Tông sẽ san bằng nơi đó, cô nương Chỉ Hạc của ngươi cũng không an ổn đâu."
Vũ Long ôm bụng đau đớn gượng dậy sau cú đá của Thiên Âm, hắn nghiến răng hỏi : " Ta và ngươi tính ra cũng chẳng thù oán, tại sao lại cứ phải ép ta."
Tức giận kìm nén bấy lâu, Vũ Long không chịu nổi cảnh bị nữ nhân này tùy ý chèn ép.
Nét mặt Thiên Âm ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại như cũ một thái độ lạnh lùng độc ác : " Hay cho một nô tài lại giám bật ta, may cho ngươi Liễu Gia sắp tới nên ta sẽ phạt ngươi sau, tuy nhiên....!"
Vừa nói, Thiên Âm vừa dùng linh lực lôi Vũ Long về phía mình rồi sau đó tát cho hắn một cái, cú tát không kèm linh lực nhưng dựa vào sức của nàng cũng đủ Vũ Long choáng váng đầu óc, một bên má in hằn vết tay.
" Còn cái thái độ này với ta thì không chỉ có ăn tát thôi đâu...cút ra ngoài!"
Thiên Âm đẩy Vũ Long ra sau đó lạnh lùng quát. Vũ Long siết chặt nắm tay, trong đầu đã từ từ xuất hiện ý nghĩ trả thù. Hắn hơi khom người chào Thiên Âm rồi sau đó ra ngoài và không quên đóng cửa.
Thiên Âm thấy Vũ Long đi rồi, nét mặt trở lại bình thường. Đôi lông mày lá liễu khẽ nhíu lại tự hỏi : " Ta ban nãy có hơi quá tay hay không?"
Thiên Độc Tông nơi tòa tháp cao nhất, nơi chỉ có hai người đủ tư cách để tiến vào.
Bên ngoài tòa tháp có hai tên lính canh, gọi là lính canh nhưng hai tên này thực ra là đệ tử trong tông môn được đặc cách cho nhiệm vụ canh giữ nơi này, tu vi bọn chúng không thể xem thường đều là Trúc Cơ Viên Mãn.
Một tia sáng từ xa bay tới, xuất hiện trước mặt hai tên lính là Tông Chủ Thiên Độc Tông Thiên Vô Cực. Hai tên lính lập tức quỳ một gối, đầu cúi xuống đồng thanh hô : " Tông Chủ!"
Thiên Vô Cực không nói gì, từ từ bước tới nơi cánh cửa lớn bàn tay khẽ phất mở nó ra sau đó đi vào bên trong, hai cánh cửa từ từ đóng lại.
Hai tên lính sau một hồi kích động vì được gặp Thiên Vô Cực, một tên nổi hứng tò mò quay sang hỏi tên còn lại : " Tông Chủ tới gặp Thánh Cô? Thiên Độc Tông sắp có biến sao?"
Người kia lắc đầu : " Cẩn thận cái mồm, Tông Chủ có thể nghe thấy đấy."
Người kia giật mình nói nhỏ : " Tòa tháp này chỉ có hai người được phép ra vào đó là Tông Chủ và Thánh Cô. Nghe nói mỗi lần Tông Chủ tới đây là xin ý kiến của Thánh Cô về một việc quan trọng nào đó."
Trên tầng cao nhất của tòa tháp cao nhất, nơi này được trang trí giống như một căn phòng ngủ sang trọng với màu đen huyền bí là chủ đạo. Tại một góc làm việc giống như nơi làm phép của các phù thủy trung đông, Thiên Như Ý ngồi trên ghế đôi chân dài miên man vắt chéo nhau. Bàn tay trắng nõn đang cầm một quả chuối chín vàng đã bóc vỏ đưa lên miệng cắn một cái, gương mặt tỏ ra hưởng thụ rồi từ từ nhai và nuốt.
Bỗng từ bên ngoài có một cỗ khí tức mạnh mẽ và quen thuộc, nàng nhẹ nhàng cất tiếng : " Tới rồi thì vào đi."
Cánh cửa phòng từ từ mở ra, Thiên Vô Cực bước vào.
" Tỷ tỷ! Ngươi đột phá Hóa Thần rồi?" Thiên Vô Cực nói thay lời chào. Sau đó ngạc nhiên khi thấy khí tức mà Thiên Như Ý tỏa ra mạnh hơn hẳn so với hắn bèn hỏi.
Thiên Như Ý nhún vai, vẫn ngồi đó ăn chuối một cách thản nhiên.
Thiên Vô Cực tiến lại gần sau đó tự động ngồi xuống ghế. Lúc này Thiên Như Ý mới lên tiếng : " Cơn gió nào đưa đệ đệ đáng kính tới thăm tỷ vậy, cũng đã hơn một năm hai ta không gặp rồi."
Thiên Vô Cực không thích cái thái độ nói chuyện này của tỷ tỷ mình nhưng không có biện pháp khắc phục, hắn đành đi thẳng vào vấn đề chính : " Hồi sáng có một linh hồn xuất hiện trong phòng Thiên Âm, nhân lúc con bé suy yếu mà định Đoạt Xác."
Nghe vậy, gương mặt Thiên Như Ý tỏ ra nghiêm trọng hỏi : " Con bé có sao không?"
Thiên Vô Cực lắc đầu : " May mà ta tới kịp cứu con bé, cái ta thắc mắc là tại sao trong tông môn lại có linh hồn Kim Đan xuất hiện."
Thiên Như Ý đưa tay ra bấm bấm, sau đó suy nghĩ rồi nói : " Thường thì những kẻ chưa tới Nguyên Anh khi chết đi, linh hồn cũng theo đó mà tan biến. Nhưng có một phương pháp lưu lại linh hồn trên thế gian gọi là Chiêu Hồn."
" Chiêu Hồn, ta chưa nghe qua." Thiên Vô Cực lắc đầu.
Thiên Như Ý giải thích : " Chiêu Hồn đã biến mất mấy trăm năm trước nên đệ đệ không biết cũng là bình thường. Ta nghe nói ở địa phận Ngự Long Vương Triều có một thế lực chuyên về Chiêu Hồn tên là Bát Cực Tông."
" Bát Cực Tông, nghe quen quen." Thiên Vô Cực nhíu mày.
" 500 năm trước thế lực này cực kì hùng mạnh, nhưng bây giờ đã trở thành phế tích, môn đồ cũng không còn ai sống sót."
Thiên Vô Cực nhíu mày nghi hoặc hỏi : " Ý tỷ tỷ là linh hồn kia do thuật Chiêu Hồn của Bát Cực Tông lưu lại, nhưng theo như tỷ nói thì thế lực đó đã lụi tàn lâu rồi, trừ khi.....!"
Thiên Như Ý gật đầu : " Trừ khi bọn họ vẫn còn tồn tại, để linh hồn đó theo về tận đây thì chắc chắn Thiên Âm phải từng có tiếp xúc với kẻ Chiêu Hồn đó...ta nghĩ manh mối có thể tìm ra nếu đệ hỏi con bé."
Thiên Vô Cực lại nhíu mày : " Đúng là Thiên Âm từng có một quãng thời gian hoạt động ở biên giới, xem ra vẫn là đi hỏi con bé."
Đối với việc linh hồn kia muốn gây ra cho Thiên Âm, điều đó chẳng khác nào gây chiến với Thiên Độc Tông. Thiên Vô Cực trong lòng nổi lên ngọn lửa tức giận thầm nghĩ phải truy tìm ra kẻ kia đồng thời san bằng luôn cái mầm mống còn sót lại của thế lực gọi là Bát Cực Tông kia.
Hắn định quay lưng rời đi nhưng chợt nhớ ra gì đó mà quay lại.
" Còn việc gì sao?" Thiên Như Ý hỏi.
Thiên Vô Cực chợt nở một nụ cười gian như cướp hỏi : " Tỷ tỷ, gần đây tỷ có ra ngoài không?"
Thiên Như Ý ngầm hiểu rằng người đệ đệ này của mình đã phát hiện ra gì đó bất thường. Nàng trong lòng xấu hổ nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra vô tư đáp : " Có ra ngoài một chút."
Thiên Vô Cực cười thầm, hắn nghĩ đã bắt thóp được tỷ tỷ mình.
" Thiên Âm gần đây có nhận một tên nô tài, ta thấy tên này thiên phú không tệ lại có thể chế tạo ra món ám khí độc lạ, tên này ta định gả hắn cho người hầu Tiểu Xuân của Thiên Âm để làm cái cớ giữ hắn lại Thiên Độc Tông phục vụ, tỷ thấy ổn chứ?" Khi nói, Thiên Vô Cực tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Điều này khiến Thiên Như Ý khóe mắt hơi giật, nàng đoán đệ đệ mình đã biết việc mình làm.
Điều khiến nàng khó chịu là Thiên Vô Cực biết nhưng không nói thẳng mà chứ vòng vo, hắn là muốn thấy nàng khó xử.
Sau cái đêm với Vũ Long, Thiên Như Ý đã biết cảm giác ấy sung sướng đến mức nào.
Tuy nhiên cả hai người có thân phận quá khác biệt, cộng thêm nhiều việc khó nói nên nàng mới đành vứt bỏ hắn. Nàng đem kí ức của hắn xóa đi để chấm dứt mối quan hệ giữa cả hai, để cho hắn không biết rằng nàng và hắn từng phát sinh quan hệ bậc đó.
Những tưởng có thể che giấu nhưng vì cả hai đã làm tình quá ư là mãnh liệt, cơ thể tiếp xúc trong thời gian dài sinh ra khí tức của nàng lưu lại trên cơ thể Vũ Long đủ lâu để Thiên Vô Cực phát hiện.
" Chuyện nhỏ như vậy cũng kể cho ta?" Thiên Như Ý cố tỏ ra như không biết nói.
Thiên Vô Cực nhếch mép cười, sau đó hắn quay lưng rời đi.
Khi Thiên Vô Cực đi khỏi, Như Ý ném quả chuối trong tay sang một bên, nét bực tức hiện rõ trên gương mặt.
Cuối cùng thì cái ngày Liễu Gia ghé thăm cũng đã tới.
Từ tít ngoài cổng thành, một đoàn phi kiếm đồng loạt xuất hiện trên không rồi từ từ hạ xuống. Đoàn người có mấy chục người, đứng đầu là một trung niên cao lớn đầu hai thứ tóc, gương mặt có chút dữ tợn thân mặc y phục xanh xám toát ra vẻ oai phong.
Hắn là Liễu Long gia chủ của Liễu Gia, phía sau hắn là mấy chục người hầu hết đều là những đường đáng tin cậy. Nổi bật nhất là một thanh niên nhìn khoảng 18 - 19 tuổi, tướng mạo đẹp đẽ, phong thái tiêu dao. Hắn là Liễu Tỉnh.
Liễu Tỉnh nhìn tòa thành hùng vĩ trước mắt không có ấn tượng gì, hắn chỉ nghĩ tới người trong mộng là Thiên Âm : " Thiên Âm, phu quân tương lai của nàng đến đây!"
Sau khi được đón tiếp một cách nồng hậu, nhóm người Liễu Gia đã có mặt tại nơi giành cho khách quý của Thiên Độc Tông.
Thiên Vô Cực và Liễu Long vừa gặp nhau đã tay bắt mặt mừng, sau đó trò chuyện rất sảng khoái.
Liễu Tỉnh thì ngồi một bên nhưng cứ thấp thỏm không yên, hiển nhiên là đang rất muốn gặp Thiên Âm.
Sau một hồi hỏi han sức khỏe nhau, Liễu Long mới đi thẳng vào vấn đề chính : " Hôm nay ta tới đây vì việc gì ngươi không lạ gì, kì thực vẫn mong phía con bé Thiên Âm có thể đáp ứng."
Thiên Vô Cực nghe vậy liền cười, sắc mặt khẽ động nói : " Ta hiểu mà, vậy cho nên hôm nay ta đặc biệt cho Thiên Âm đến ra mắt ngươi."
Nói rồi hắn hướng mắt ra phía ngoài cửa dùng giọng truyền âm : " Vào đi."
Một lát sau, từ phía ngoài cửa chậm rãi đi tới một bóng người mảnh mai thanh thoát. Lập tức mọi ánh mắt đều được đổ dồn về phía dáng hình mảnh mai đó.
Thiên Âm trong bộ y phục đen bó sát tôn lên vóc dáng quyến rũ hoàn mỹ từng bước tiến vào phòng nơi đang có rất nhiều người.
Bốn trong bẩy vị Trưởng Lão của tông môn đồng loạt hướng mắt về phía Thiên Âm, tuy bên ngoài chẳng tỏ ra gì nhưng trong lòng thầm khen ngợi nàng xinh đẹp giống mẹ.
Lần gặp gần nhất cách đây là 3 năm, vậy nên bây giờ nhìn thấy Thiên Âm trong lòng Liễu Long có chút kích động. Đôi mắt lão dán chặt lên đường cong cơ thể hoàn mỹ của nàng và không có dấu hiệu rời đi.
Long Tỉnh thì khỏi bàn, hắn muốn bắn ngay khi nhìn thấy nàng. Nhưng vì muốn giữ hình tượng nên hắn chỉnh lại dáng ngồi oai nghiêm đĩnh đạc.
Trước vô vàn ánh mắt của mọi người, Thiên Âm tiến đến chính giữa rồi dừng lại khẽ cúi đầu chào hỏi mọi người.
" Cha, Liễu bá bá, Liễu công tử, các vị Trưởng Lão, Thiên Âm thỉnh an mọi người."
Nhìn điệu bộ lễ phép thành thục của Thiên Âm, Liễu Long vỗ đùi bèm bẹp sảng khoái nói : " Haha mới có mấy năm không gặp, nhà ngươi đã trở thành đại mỹ nữ rồi. Bá bá đây quả thực không nhân ra đó haha."
Thiên Âm khẽ mỉm cười xinh đẹp, ánh mắt nhìn Liễu Long đáp : " Liễu bá bá quá khen."
Liễu Long lại sảng khoái nói : " Ha ha, rất giống với mẫu thân ngươi năm đó, hiền thục và dịu dàng. Liễu Tỉnh nhà ta cũng rất thích kiểu hiền thục dịu dàng giống như ngươi vậy."
Thiên Âm cười lạnh, chuyển ánh mắt sang Liễu Tỉnh rồi tỏ ra nhẹ nhàng nói : " Liễu công tử khí khái bất phàm, tiểu nữ không dám mơ tưởng."
Liễu Tỉnh ngây ra, bình thường nàng đâu có nhỏ nhẹ như vậy. Hắn giật mình nghĩ : " Chẳng lẽ nàng vì ta mà thay đổi?"
Mang trong mình cái suy nghĩ ảo tưởng đó, Liễu Tỉnh cười ôn hòa tỏ ra không nỡ : " Ta và nàng đã có hôn ước, cũng sắp thành phu thê nên không cần xưng hô xa cách như vậy."
Không khí bỗng trở nên gượng ép, để xua tan nó thì Thiên Vô Cực quay sang Liễu Long lên tiếng xem thường : " Haha, hôm nay ta chuẩn bị ba trận đấu. Xem xem người của ngươi có gì lợi hại."
Liễu Long cũng cười nhếch mép đáp : " Bạn à, lời này là ta nói với ngươi mới đúng."
" Ồ, vậy thì bắt đầu luôn chứ?"
" Luôn cho nóng."
Thế là cả bọn kéo nhau ra một nơi giống như sàn đấu võ nhưng rộng lớn hơn rất nhiều.
Ở phía ngoài có một khán đài cao với rất nhiều ghế ngồi, hai chiếc ghế ở trung tâm giành cho Thiên Vô Cực và Liễu Long. Liễu Tỉnh, Thiên Âm cùng những người khác cũng nhanh chóng tìm chỗ ngồi cho mình.
Liễu Tỉnh cố tình để Thiên Âm đi trước sau đó đợi khi nàng ngồi xuống thì hắn chọn ngay vị trí cạnh nàng.
Thiên Âm cũng biết tỏng nên chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên hay khó chịu, nàng như có như không ngồi im.
Liễu Tỉnh vừa ngồi xuống liền bắt chuyện với Thiên Âm : " Cha nàng thật chu đáo, dựng hẳn cả một đấu trường lớn như vậy."
Thiên Âm tỏ ra thân thiện : " Cha ta luôn chu đáo như vậy, đặc biệt là đối với khách quý như Liễu bá bá."
Liễu Tỉnh nhìn ngắm dung nhan động lòng người của Thiên Âm, hắn si mê nói : " Hôm nay ta tới đem cho nàng một món quà, hi vọng nàng thích!"
Liễu Tỉnh lấy ra một chiếc hộp kim loại nhỏ tinh xảo đưa tới trước mặt Thiên Âm, không đợi nàng có phản ứng liền mở ra bên trong là một chiếc trâm cài tóc bằng vàng cùng vô số đá quý khảm trên những họa tiết cầu kì. Hắn nghĩ nữ nhân thì sẽ thích những món trang sức lấp lánh đắt tiền, hầu hết những nữ nhân từng qua tay hắn đều như vậy.
Nhưng Thiên Âm là ngoại lệ, nàng bẩm sinh không quan tâm đến mấy món trang sức vừa lòe loẹt vừa vướng víu lại không có tác dụng gì nhiều ngoài việc nặng đầu.
" Ý tốt của Liễu công tử ta xin nhận." Nói rồi Thiên Âm miễn cưỡng nhận lấy món quà nàng không thích rồi tùy tiện đặt sang một bên.
Liễu Tỉnh vẫn còn điều muốn nói, nhưng Thiên Âm đã chặn họng hắn bằng giọng nói hết sức nhẹ nhàng mê li : " Trận đấu sắp bắt đầu rồi."
Liễu Tỉnh bị hớ, cười cười như thằng ngốc rồi gãi đầu nói : " Ờ đúng rồi."
Bình thường hắn ở với gái miệng lưỡi trơn như dầu ăn, nhưng mỗi khi đối diện với Thiên Âm thì như thiểu năng ăn nói không trôi chảy. Hắn tự cảm thấy đó là dấu hiệu yêu thật lòng.
Lúc này ở hai bên đấu trường hàng trăm đệ tử Thiên Độc Tông đứng ngay ngắn quan sát. Thực ra có hàng ngàn đệ tử nhưng bọn họ được sắp xếp đi làm việc khác.
Liễu Long nhìn đấu trường có chút hoành tráng so với một trận đấu quy mô nhỏ, hắn thầm cười rồi nói với Thiên Vô Cực : " Ngươi đã cất công chuẩn bị như vậy thì ta đây cũng chiều theo ý ngươi...luật như cũ 3 trận đấu, bên nào thắng 2 là chiến thắng."
Thiên Vô Cực gật đầu, sau đó phất tay một cái cao hứng ra lệnh : " Ta Thiên Vô Cực, Tông Chủ Thiên Độc Tông tuyên bố cuộc thi đấu giao hữu chính thức bắt đầu."
Tiếng vỗ tay nổi lên ầm ầm, tiếng trống gõ từng nhịp dồn dập liên hồi báo hiệu những trận đấu căng thẳng sắp diễn ra.
Tuy cuộc giao hữu này đã diễn ra nhiều nhưng vẫn phải có người đứng ra đọc luật để tránh những tình huống các đấu thủ giả điếc hoặc giả mù.