Chương 44: Tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm

Mặc dù thấy người dân ở đây cũng có chút đáng thương, nhưng nếu không phải là Vũ Mộng Thi hắn nhất định sẽ không giúp.

Thấy Vũ Long sắc mặt âm trầm đứng lặng thinh, người dân xung quanh liên tục dập đầu, có người còn chảy cả máu.

" Xin công tử giúp chúng tôi."

Chỉ Hạc mang một gương mặt đồng cảm nhìn mọi người xung quanh, nàng biết bọn họ khi nãy đã nhìn ra khả năng chiến đấu của Vũ Long nên mới nhờ hắn giúp đỡ.

Quả thực nàng cũng muốn Vũ Long giúp người dân, nhưng suy nghĩ của nàng đã trưởng thành hơn lúc còn ở Biên Thành.

Vũ Long dù có thể nói là mạnh nhưng nếu đem so với một thế lực đủ sức thao túng cả lối vào Mê Vụ Sâm Lâm thì chỉ như trứng trọi đá. Nàng không muốn thấy Vũ Long gặp nguy hiểm, hắn mà có mệnh hệ nào thì nàng cũng đồng dạng không được yên ổn.

Chỉ Hạc kéo kéo tay Vũ Long bất an nói nhỏ : " Công tử, hay là chúng ta đi thôi. Chỉ Hạc thấy nguy hiểm lắm!"

Vũ Long quay sang nhìn nàng, hắn đã có quyết định nói : " Ta quyết định sẽ giúp bọn họ."

Hư Nhật Thử từ trong áo Vũ Long chui ra sau đó nhảy lên vai Chỉ Hạc chảy râu nói : " Tiểu cô nương đừng lo, còn có Bổn Tọa ở đây."

Nghe vậy, Chỉ Hạc cũng bớt lo hơn.

Vũ Long quay về hướng mọi người lớn giọng nói : " Ta có chút rảnh rỗi, nên có lẽ sẽ giúp các ngươi lần này. Tuy nhiên ta vẫn chưa biết mục đích các ngươi muốn ta giúp thế nào!"

Người chủ quầy vẻ mặt vui vẻ bất thường, vội vã lên tiếng : " Công tử đại ân đại đức, chỉ cần người ra tay giết chết Vũ Mộng Thi và đuổi thuộc hạ của ả ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm là được. Nếu ngài có thể làm được thì ngài muốn gì chúng ta cũng tận lực báo đáp."

Người dân xung quanh đồng loạt nói theo, chỉ cần Vũ Long làm được họ sẽ báo đáp, ơn này khắc cốt ghi tâm.

Vũ Long tỏ ra tính toán, sau đó gật đầu đồng ý nói : " Vậy được, nhưng ta cần có chút thông tin về nơi gọi là Vũ Vương Trại kia."

Nghe thấy Vũ Long có ý giúp, tất cả mọi người kêu gào biết ơn. Sau đó Vũ Long và Chỉ Hạc được tiếp đãi nồng hậu nhất có thể.

Tối hôm đó Chỉ Hạc và Vũ Long được thu xếp cho một chỗ ngủ tạm được, Vũ Long đã ra ngoài gặp một số người đứng đầu nơi này để bàn kế hoạch trừ khử Vũ Mộng Thi.

Trong một căn phòng kín đáo, Vũ Long cùng một vài người trong đó có tên chủ quầy và tên cầm đầu nhóm cướp hồi trưa.

Qua một hồi trao đổi thì Vũ Long mới biết người dân ở đây do ấm ức từ lâu nên sớm đã vạch ra một kế hoạch.

Vũ Vương Trai cứ nửa năm lại tổ chức một buổi tiệc, họ đem những cống phẩm trấn lột của người dân dùng vào nhiều mục đích, có thể đem bán hoặc dự trữ lại. Buổi tiệc kia mở ra để tổng kết lại một mùa bóc lột, họ sẽ dựa vào số lượng tài nguyên bóc lột được mà đánh giá xem mùa đó có bội thu hay không. Nếu vượt qua quy định thì buổi tiệc sẽ vô cùng lớn và kéo dài còn nếu không vượt chỉ tiêu thì buổi tiệc trỏe thành buổi nghe chửi.

Trùng hợp là ngày buổi tiệc được tổ chức chỉ còn hai ngày nữa, theo như tính toán của những người trong căn phòng trừ Vũ Long thì họ tính được tài nguyên mùa này vượt ngoài chỉ tiêu, vì vậy buổi tiệc sẽ rất náo nhiệt và kéo dài thậm trí có thể tới 3 ngày, đây là một cơ hội tốt để ra tay.

Vũ Long ngồi rung đùi nói : " Nếu các vị đã tính toán hết như vậy, thì ta đơn giản chỉ cần nhân lúc bọn chúng mất cảnh giác nhất mà lẻn tới chỗ của Vũ Mộng Thi rồi giết ả, ả chết rồi Vũ Vương Trại như rắn mất đầu sẽ bỏ của chạy lấy người?"

Mấy người kia vội vã gật đầu vẻ mặt cực kì hớn hở : " Chính là như vậy."

Rồi bọn họ lấy một tấm bản đồ vẽ sơ sài ra nói : " Đây là bản đồ Vũ Vương Trại, phòng của Vũ Mộng Thi ở chỗ này cách cổng khoảng chưa đầy 300 mét, xung quanh còn có nhiều lính gác, bên cạnh là kho lương thực của chúng...chúng ta sẽ làm thế này...thế này!"

Bàn kế xong xuôi, mọi người dần dần rời khỏi phòng. Khi chỉ còn lại Vũ Long và tên chủ quầy thì hắn nhìn Vũ Long rồi cười cười nói giọng hèn mọn : " Hê hê, công tử hôm nay chắc cũng mệt rồi!"

Sau đó hắn ho một tiếng, từ bên ngoài bước vào một thiếu nữ độ 15 - 16 tuổi, dung mạo ưa nhìn mặc bộ đồ thiếu vải như mấy ma nữ Hợp Hoan Tông, gương mặt đã qua trang điểm kĩ lưỡng.

Thiếu nữ e dè bước vào, ánh mắt có chút cưỡng ép nhìn Vũ Long khẽ cúi đầu.

Tên chủ quầy nói : " Còn đứng đó, mau mau đưa công tử đây đi nghỉ ngơi."

Thiếu nữ gượng ép gật đầu sau đó chạm lên bắp tay của Vũ Long, giọng nói ngọt ngào : " Mời công tử theo ta."

Vũ Long chưng ra bộ mặt mê gái, sau đó chào tên chủ quầy rồi đi theo thiếu nữ ra bên ngoài.

Tên chủ quầy nhìn theo, miệng nở nụ cười khó hiểu.

Thiếu nữ kia dẫn Vũ Long tới một căn phòng ánh nến lờ mờ, sau khi cánh cửa đóng lại nét mặt mê gái của hắn mới biến mất, trở lại nét mặt bình thường.

Thiếu nữ kia thận trọng bước tới trước mặt Vũ Long, ánh mắt đượm buồn hơi cúi xuống, răng trắng khẽ cắn môi nói : " Công tử, đêm nay để ta hầu hạ người."

Nói rồi nàng đưa bàn tay nhỏ lên gạt y phục xuống. Tức thì một cơ thể ngọc ngà liền lộ ra trước mắt Vũ Long.

Vũ Long đứng im tại chỗ, hắn thở dài một cái quay mặt đi hướng khác nói : " Cô nương không cần làm thế!"

Thiếu nữ cắn môi : " Ta...nếu ta không làm....đệ đệ ta sẽ không qua khỏi!"

Vũ Long thở dài, hắn quay lại tiện tay túm lấy chăn trên giường khoác lên cơ thể trần trụi của nàng. Hành động của Vũ Long làm khóe mắt của thiếu nữ cay cay, nàng khẽ hỏi nhỏ : " Tại sao vậy? Ta không vừa mắt công tử sao?"

Vũ Long bảo nàng ngồi xuống giường, sau đó hắn nháy mắt với nàng một cái.

" Nào người đẹp tới đây, cho ta xem ngực nàng nào."

Vũ Long đột nhiên nói to với giọng dâm dê làm thiếu nữ bất ngờ không hiểu chuyện gì, sau đó nàng thấy vũ long chỉ tay vào miệng nàng rồi uốn éo. Nàng hiểu ra ý của hắn rồi vừa nhìn ra phía cửa vừa rên rỉ : " A công tử nhẹ chút, đừng mạnh như thế."

Bên ngoài cửa, tên chủ quầy đang nghe lén. Khi thấy tiếng rên rỉ của cà hai thì mới rời đi.

Vũ Long khi cảm nhận thấy không còn ai rình trộm thì hắn mới ngừng rên. Thiếu nữ thấy vậy cũng ngừng, sắc mặt nàng bỗng đỏ lên vì ngượng, dẫu sao rên rỉ dâm đãng trước mặt nam nhân nàng đây là lần đầu.

Vũ Long đi tới ngồi xuống ghế, hắn hỏi : " Đệ đê cô nương làm sao?"

Cảm thấy Vũ Long không phải kẻ xấu, thiếu nữ e dè đáp : " tên chủ quầy bắt đệ đệ của ta, còn nói nếu ta đêm nay không làm công tử hài lòng thì sẽ không được gặp đệ đệ."

Vũ Long vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng mắng : " Con bà nó, càng đi nhiều càng biết trên thế gian này lắm loại người."

Hắn khẽ lật bàn tay, mười đồng bạc xuất hiện rồi đặt lên bàn : " Cô nương giữ lấy số tiền này! Khi nào được đoàn tụ với đệ đệ thì đi tới nơi khác mà sinh sống."

Thiếu nữ khẽ lắc đầu giọng nói thê lương : " Ta có thể đi đâu, sau hơn 2 năm tu vi ta vẫn dừng ở ngưỡng Thập Đoạn Luyện Khí. Không có ai nhận ta vào làm việc, ngay cả lầu xanh ta cũng không đủ tư cách để vào. Đệ đệ còn thê thảm hơn ta, năm nay bước vào tuổi 13 tu vi thậm trí còn chưa tới Bát Đoạn Luyện Khí. Chỉ có ở tại đây, bán mạng tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm kiếm chút tài nguyên đem bán lấy tiền lo cho cuộc sống."

Vũ Long trầm ngâm, sai đó hắn thu lại mấy đồng tiền rồi nói : " Ngươi lên giường ngủ đi, ta về phòng đây."

Thiếu nữ nghe vậy, sắc mặt hơi hốt hoảng : " Nếu như bị kiểm tra bất ngờ trong phòng không có công tử, ta..ta sẽ bị....bị...!"

Nhìn gương mặt đáng thương của thiếu nữ, Vũ Long thở dài ngồi tại vị trí không rời đi.

Đợi khi thiếu nữ kia ngủ say, Vũ Long mới lặng lẽ ngồi xếp bằng tu luyện.

Đã quá nửa đêm, Chỉ Hạc ngồi trong phòng với gương mặt chứa đầy sự lo lắng. Nàng thấp thỏm khi Vũ Long mãi không trở về.

Hư nhật Thử ngồi trên bàn hai chân trước cầm một phần tư bắp ngô vừa gặm vừa nói : " Không cần lo lắng cho hắn, tên đó nhìn vậy cũng khôn ra phết."

Chỉ Hạc hỏi : " Ta thấy việc này cứ có điều gì khúc mắc, ngươi có thấy vậy không?"

Hư Nhật Thử tỏ ra hơi ngạc nhiên nhìn Chỉ Hạc : " Ây! Đến cả tiểu cô nương cũng thấy bất thường sao? Đám người kia diễn lố quá mà."

Chỉ Hạc có vẻ như đã nhận ra gì đó nhưng vẫn rất mơ hồ, vậy nên nàng tò mò hỏi : " Là sao?"

Hư Nhật Thử đáp : " Ta vừa nhìn là biết lũ người kia không phải muốn nhờ Vũ Long giết Vũ Mộng Thi mà là muốn Vũ Long vào bẫy, bọn chúng và Vũ Mộng Thi là cùng một phe. Nhưng ta không biết lý do thực sự của bọn họ là gì, có thể do ả Vũ Mộng Thi kia có sở thích sưu tầm nam nhân chăng haha!" Nụ cười kì quái của Hư Nhật Thử khiến Chỉ Hạc rùng mình.

Sáng hôm sau, Vũ Long ra khỏi phòng cùng với thiếu nữ kia đi phía sau.

Nhìn bộ dang hai người hôm qua ở chung phòng cả đêm, tên chủ quầy đứng một bên miệng khẽ nhếch.

Sau đó hắn đi tới cung kính chắp tay nói : " Công tử, chuyện hôm qua chúng ta bàn bạc đã xong. Ta đã chuẩn bị xe ngựa chu đáo rồi."

Đúng lúc này Chỉ Hạc cũng từ căn phòng gần đó đi ra, nhìn thấy Vũ Long đang nói chuyện với tên chủ quầy, bên cạnh còn có thiếu nữ yêu kiều ăn mặc thiếu vải thì sắc mặt nàng khẽ biến đổi.

Nàng chạy tới bên cạnh Vũ Long, tay nhỏ đưa lên bám lấy bắp tay hắn giọng nói khẽ cất lên : " Công tử!"

Thiếu nữ kia biết ý, tự động lùi ra xa mấy bước.

Chủ quầy biết hai người có mối quan hệ không tầm thường, hắn đảo mắt một cái nói : " Vị cô nương này công tử tính thế nào?"

Vũ Long quay sang nhìn Chỉ Hạc một cái, sau đó nói : " Mê Vụ Sâm Lâm nguy hiểm trùng trùng, tốt nhất ta nên đi một mình."

Thế rồi Vũ Long lên xe ngựa cùng với mấy chục người khác, tất cả khởi hành tới Mê Vụ Sâm Lâm.

Để khai thác được tài nguyên trong Mê Vụ Sâm Lâm, người dân thường sẽ lập nhóm đi cùng nhau để tránh thú dữ tấn công và có thể trợ giúp nhau trong những tình huống ngặt nghèo.

Mất 2 ngày để tới Mê Vụ Sâm Lâm, bọn họ đã có mặt tại một khoảng đất rộng dưới chân một núi đá, xung quanh toàn là rừng rậm.

Phía trước có một cánh cổng lớn bằng gỗ thân cây, hai bên có hai tên ăn mặc không khác thì thổ phỉ mặt mày dữ tợn, tay cầm giáo nhọn. Muốn vào trong phải qua cánh cổng lớn này, hai tên kia bắt nhóm Vũ Long đứng xếp hàng ra để bọn chúng kiểm tra rồi mới được vào.

Vũ Long đã sớm thay một bộ y phục giống với người dân, sau đó còn bôi bẩn lên mặt cho giống dân nghèo.

Tên kia vừa đi vừa lướt ánh mắt qua nhóm người trước mặt, khi tới chỗ Vũ Long thì hắn ngừng lại ánh mắt có chút nghi hoặc hỏi : " Người này nhìn có chút không quen, người mới sao?"

Nghe vậy một vài người trong hàng người lên tiếng : " Dạ dạ, thiếu niên này mới tới chỗ chúng ta không lâu, nghe nói là do tu vi yếu quá nên bị đuổi khỏi nhà."

Vũ Long sắc mặt tỏ ra sợ sệt, hắn cúi đầu không ngẩng lên. Tu vi hắn bộc lộ ra bên ngoài chỉ có Thập Đoạn Luyện Khí, cộng thêm thái độ hèn nhát sợ hãi đó khiến người kia cười nhếch một cái nói : " Phế vật, thôi được rồi các ngươi vào đi."

Tên lính còn lại ra hiệu cho những tên lính khác ở phía trên mở cổng, cánh cổng lớn từ từ được mở ra cho đoàn người tiến vào.

Phía sau cánh cổng là một khoảng sân rộng, Vũ Long trà trộn giữa đám người, hắn đảo mắt nhìn quanh cái nơi gọi là Vũ Vương Trại này. Nhìn qua có giống những trại lính đóng quân, phía bên phải khoảng sân rộng là một tòa nhà lớn cao ba bốn tầng diện tích ước chừng 500 - 600 mét vuông, kiến trúc kiểu cổ đặc trưng của Ngự Long Vương Triều. Xung quanh còn nhiều tòa nhà cỡ nhỏ khác và đặc biệt có một tòa tháp cao tới hơn 20 mét lúc nào cũng nhả khói trắng.

Xung quanh có khá nhiều người ăn mặc giống hai tên gác cổng, tay lúc nào cũng cầm vũ khí. Bọn chúng người thì tập luyện võ nghệ, người thì ngồi uống rượu,...Thỉnh thoảng lại có bóng dáng của mấy nữ nhân ăn mặc tầm thường chạy qua chạy lại làm việc vặt.

Nhóm người Vũ Long được một số tên lính đưa qua khu vực đó để tới một cánh cổng khác. Phía bên kia cánh cổng chính là lối vào Mê Vụ Sâm Lâm, mặc dù đứng cách một cánh cổng kiên cố nhưng có thể cảm nhận được một tầng sương mù dày đặc cùng khí lạnh nồng nặc sự nguy hiểm.

Một trong những tên lính chú ý đến Vũ Long tiến đến nói : " Người mới, nhớ kĩ những gì ngươi thu được nộp lại một nửa cho chúng ta...không thì để lại cái mạng ngươi trong đó luôn đi."

Vũ Long gật đầu, miệng khẽ hừ lạnh.

Nhìn thái độ ngoan ngoãn của những người dân xung quanh. Vũ Long nghĩ họ cũng từng phản kháng, sau đó bị đánh cho không còn dám phản kháng.

Tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm lành ít dữ nhiều, hầu như lần nào cũng có người không trở về.

Sau khi cánh cổng được mở ra, lần lượt đoàn người bước ra đối mặt với những tầng sương mù dày đặc.

Đã có thời gian ở Sương Mù Trấn nên khi tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm cũng không làm khó được Vũ Long. Con mắt trái hắn lóe ánh xanh, lập tức có thể nhìn rõ lối đi.

Kế hạch mà nhóm người đặt ra là sau khi trở về khỏi Mê Vụ Sâm Lâm, đúng lúc đó bữa tiệc của Vũ Vương Trại sẽ diễn ra, nhân lúc đó trà trộn vào gây rối loạn để Vũ Long tiến vào tòa nhà lớn ra tay với Vũ Mộng Thi.

Vũ Long không phản đối gì kế hoạch này, hắn biết mình đang rấn thân vào nguy hiểm nhưng hắn thận trọng đã thành thói quen. Hắn tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm không phải chỉ để ngồi chơi rồi chờ đến lúc về, hắn muốn tìm kiếm sự trợ giúp.

Vì để kế hoạch hoàn hảo, nhóm người phải đi tìm nguyên liệu nếu không khi trở về mà không có gì nộp thì sẽ bị ăn đòn.

Nhóm người luôn để mắt đến Vũ Long, bỗng nhiên chỉ lơ đãng đi vài giây thì không thấy hắn đâu.

" Chết rồi, rõ ràng lúc nãy ta còn thấy công tử ở đây!"

" Công tử!"

Có người hốt hoảng gọi, nhưng bị người khác bịt miệng nghiến răng mắng : " Ngươi điên à, gọi như vậy sẽ dẫn dã thú đến đó."

" Nhưng....!"

" Nhưng cái gì, mau đi tìm hắn."