Chương 37: Mị Thuật thực sự lợi hại

Sắc mặt của những đệ tử đứng xung quanh biến đổi rõ ràng, nhìn vào thế công áp đảo của Lãnh Thanh ai cũng nghĩ hắn sẽ chiến thắng, cộng thêm việc Lãnh Thanh ra đòn cực mạnh và dứt khoát.

Ngạc nhiên hơn nữa là trong khoảng thời gian ngắn như vậy Vũ Long lại có thể đào được cái hố chui về phía sau tập kích bất ngờ, đòn đánh của hắn lại vô cùng uy lực phá tan phòng ngự của Lãnh Thanh.

" Đùa à! Ngưng Mạch Tam Đoạn chỉ đánh một đòn lại hạ gục Ngưng Mạch Cửu Đoạn?" Vô số đệ tử Thiên Độc Tông đứng xung quanh không nhịn được mà trầm trồ to nhỏ.

" Ta chưa từng thấy loại chưởng pháp nào lợi hại như vậy? Tên này rốt cuộc có lai lịch thế nào?"

" Chưa nói đến chưởng pháp mạnh hay yếu, nhìn cách hắn lẻn ra phía sau Lãnh Thanh qua việc đào đất đủ để thấy hắn sử lý tình huống nhanh thế nào, ta thật sự được mở mang tầm mắt."

Nhưng cũng có kẻ dè bỉu.

" Hazzz! Lãnh Thanh sở trường là ám sát bất ngờ, thủ đoạn tàn độc. Nếu đặt trong một cuộc chiến sinh tử ngoài kia thì tên Vũ Long này chắc chưa kịp làm gì đã mất mạng."

" Phải rồi, rõ ràng từ đầu Lãnh Thanh đã nhường."

Nhìn Lãnh Thanh không có dấu hiệu tỉnh lại, Thiên Âm trong mắt lóe lên tia cười rồi lên tiếng : " Mang hắn đi trị thương đi."

Nghe vậy mấy đệ tử chạy lại vác Lãnh Thanh đang bất tỉnh rời khỏi sân tập luyện.

Tiểu Xuân thấy Vũ Long cũng chẳng khá khẩm gì hơn Lãnh Thanh, nàng quay sang Thiên Âm : " Thiếu Chủ, cũng nên cho hắn về nghỉ ngơi thôi."

Thiên Âm hơi gật đầu : " Ừ, biểu hiện của hắn hôm nay tạm ổn."

Nói rồi Thiên Âm khẽ xoay người hướng khác mà đi, Tiểu Xuân làm nốt nhiệm vụ của mình là tiến đến đem Vũ Long rời khỏi sân tập. Những đệ tử khác lời ra tiếng vào một chút sau đó cũng tiếp tục luyện tập như cũ.

Vũ Long được đem về phòng của hắn, Thiên Âm thì được cha nàng gọi nên không có mặt. Chỉ còn Tiểu Xuân ở lại đem cho Vũ Long một viên đan dược màu xanh nhạt đặt vào miệng hắn rồi nói : " Uống vào ngươi sẽ nhanh chóng hồi phục."

Mùi thơm nhẹ của đan dược lan vào mũi, Vũ Long há miệng đem đan dược nuốt vào bụng, cái cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể hắn. Đôi mắt mệt mỏi nhìn gương mặt ưa nhìn của Tiểu Xuân chăm chú.

Tiểu Xuân thấy Vũ Long nhìn mình hơi lâu, nàng đưa mắt đi chỗ khác sau đó nói : " Ngươi giấu cũng giỏi, làm ta còn tưởng ngươi chỉ là cái tên võ mồm."

Quả thực nàng cũng được một phen bất ngờ, trong khoảng hơn nửa năm Vũ Long ở đây hắn ngoài tỏ ra mình là kẻ lắm mồm ra thì chẳng thể hiện điều gì trước mắt nàng.

Vũ Long không biết nên nói gì lúc này, bỗng từ trong áo hắn Hư Nhật Thử thò đầu ra kêu chít chít.

" Bà mẹ!" Vũ Long trợn mắt thầm mắng, hắn đang định giải thích rằng vì sao trên người mình có con chuột cho Tiểu Xuân thì bất ngờ...

Hư Nhật Thử bày ra bộ dạng đáng yêu, Vũ Long cứ nghĩ Tiểu Xuân sẽ khiếp víp hoặc ít nhất là cũng đem con chuột này đập chết, nhưng Tiểu Xuân lại tỏ ra trái ngược hoàn toàn.

" Oa, đáng yêu quá!" Đôi mắt long lanh, Tiểu Xuân thốt lên một tiếng ngạc nhiên sau đó vươn tay cầm lấy Hư Nhật Thử, nhẹ nhàng như sợ không cẩn thận bóp chết nó.

Nàng đặt Hư Nhật Thử lên đùi mình, sau đó vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, trên gương mặt hiện lên nét yêu thích.

Rồi bất giác nàng hỏi : " Ta không biết ngươi có sủng vật luôn đó, lại còn đáng yêu như vậy."

Vũ Long thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ Tiểu Xuân lại thích Hư Nhật Thử. Nhìn gương mặt thiếu nữ cười cười mà trong lòng hắn cũng vui vẻ rồi nói : " Nó theo ta cũng khá lâu, tuy ham ăn vô dụng nhưng vẻ ngoài cũng tạm."

Bị chê, Hư Nhật Thử xù lông nhe răng về phía Vũ Long mà rít lên hung dữ.

Tiểu Xuân thấy vậy lại cười khúc khích : " Haha nó hiểu ngươi nói gì luôn à, hung dữ ghê."

Sau khi khè Vũ Long, Hư Nhật Thử lại trở lại bộ dáng ngây thơ mà rúc rúc vào lòng Tiểu Xuân ra vẻ bị tổn thương.

Vũ Long nhìn thấy một màn diễn xuất này, thầm chửi rủa : " Con mẹ nó, nhìn mà ghét."

Hư Nhật Thử bò bò theo cánh tay của Tiểu Xuân rồi bám lên ngực nàng, Tiểu Xuân đưa tay đỡ lấy nó rồi khẽ trách móc : " Hư nha, không được leo lên đây."

Sau đó nàng đặt nó xuống bàn rồi vuốt ve, ánh mắt nhìn sang Vũ Long hỏi : " Ta có chuyện này, không biết nên nói ra hay không."

Vũ Long tỏ ra nghiêm túc : " Chuyện gì?"

Tiểu Xuân ánh mắt mông lung, bàn tay không ngừng vuốt ve Hư Nhật Thử nói : " Biểu hiện của ngươi hôm nay rất tốt, trong tông môn lứa đệ tử đồng lứa không ai sánh bằng...nếu ngươi tiếp tục ở lại Thiên Độc Tông phát triển thì tương lai vô lượng."

Trong khi nàng nói, Vũ Long có thể thấy ánh mắt của Tiểu Xuân hình như rất mong hắn ở lại. Chẳng lẽ nàng có tình ý với hắn?

Vũ Long thở dài, hắn không muốn nói thẳng nên đành nói dối : " Ta cũng tính vậy!"

" Thật Sao?" Tiểu Xuân chợt tỏ ra vui vẻ, sau đó vội thu liễn lại gương mặt có chút ngượng ngùng, bàn tay khẽ hạ xuống nói : " Ta không có ý gì, chỉ là thấy nếu ngươi ở lại sẽ rất tốt."

Tiểu Bạch trong đầu Vũ Long vui vẻ lên tiếng : " Chủ Nhân kìa, nữ nhân này là có tình cảm với người, người còn không mau nắm bắt cơ hội."

Vũ Long còn đang nhỏ yếu, lại thêm vết sẹo trên mặt nên rất tự ti. Hơn nữa mục đích của hắn sắp thành, nếu bây giờ reo thương nhớ cho Tiểu Xuân thì quả là không tốt chút nào.

Vũ Long gật gật đầu, sau đó đảo mắt rồi hỏi : " Sau khi hồi phục ta có thể đi thăm Chỉ Hạc được không?"

Câu hỏi của Vũ Long khiến ánh mắt Tiểu Xuân lóe lên hàn ý, thái độ cũng không còn dễ chịu như ban nãy nói : " Bình phục thì đến mà gặp."

Nói xong nàng lạnh lùng quay lưng rời đi để lại Vũ Long trong phòng một mình ngơ ngác.

" Nữ nhân lật mặt nhanh thật!" Vũ Long cảm thán.

Hư Nhật Thử nằm trên bàn dùng hai chân trước chải chải bộ ria mép dè bỉu : " Nhìn không ra gì như ngươi mà cũng được lắm nữ nhân để ý nhỉ, khẩu vị của nữ nhân bây giờ lạ thật toàn chọn không phế vật thì cũng xấu xí, không thì cũng là đầu đất."

Vũ Long nghiến răng : " Ngươi có tin ta ném ngươi cho mèo ăn không, mau ra ngoài nghe ngóng thông tin đi."

Hư Nhật Thử nhếch mép : " Ban nãy nằm trên đùi nữ nhân kia thật êm, ngực nàng cũng thật mềm mại. Bây giờ ta đi rình nàng tắm rửa, việc của ngươi ta làm sau."

Nói rồi Hư Nhật Thử từ trên bàn nhảy xuống đất rồi vọt nhanh ra ngoài bỏ lại Vũ Long với gương mặt tức muốn hộc máu.

Vũ Long nằm suy tư một lúc, sau đó hỏi Tiểu Bạch : " Thái Cực Âm Dương Quyết mà ta tu luyện nếu gặp phải nữ nhân Hợp Hoan Tông sẽ thế nào?"

Tiểu Bạch đáp : " Thái Cực Âm Dương Quyết là đệ nhất Song Tu công pháp, tất cả công pháp song tu khác đều không thể phát huy uy lực khi gặp phải, thậm trí còn bị phản tác dụng. Cũng có nghĩa là Chủ Nhân sẽ hoàn toàn không bị ma nữ Hợp Hoan Tông hút tinh lực mà thậm trí còn hút ngược lại linh lực của ma nữ Hợp Hoan Tông."

Vũ Long gật gù, hắn cảm thấy môn công pháp này đem cho những tên giỏi tán tỉnh nữ nhân như Hàn Phong có khi hợp hơn so với hắn.

Chợt Vũ Long cảm thấy toàn thân không thể cử động, hắn gồng mình muốn nhấc tay lên nhưng vô lực.

" Tiểu Bạch, chuyện gì thế?" Vũ Long hỏi nhưng không thấy có tiếng trả lời.

Thường thường Tiểu Bạch im lặng là vì mệt mỏi cần thời gian hồi phục, tuy nhiên lần này không giống. Rõ ràng ban nãy giọng nàng còn rất tràn trề năng lượng.

Hắn nghiến răng thầm gọi : " Tiểu Bạch, ngươi đâu rồi? Tiểu Bạch?"

Vẫn là không có hồi âm, Vũ Long chợt cảm thấy không ổn. Lúc này từ ngoài cửa bay vào một làn khói đen, làn khói đen quỷ dị này lượn lờ quanh căn phòng rồi sau đó bay đến bên cạnh Vũ Long.

Nhìn thứ kì dị kia, Vũ Long sợ hãi muốn vùng dậy bỏ chạy hoặc hét lên thật to nhưng miệng hắn không mở được, hắn bất lực nhìn làn khói kia lại gần mình.

Làn khói đen từ từ chậm rãi bao bọc lấy phần đầu của Vũ Long, sau đó là cả toàn thân. Lúc này Vũ Long giống như một chiếc kén lớn nằm giữa giường.

" Chẳng lẽ mình sẽ chết?" Vũ Long sợ hãi thầm nghĩ. Khi làn khói đen bao bọc lấy hắn thì hắn có cảm giác toàn thân đau đớn vô cùng.

Nhưng bỗng hắn nghe thấy một tiếng thở, một tiếng thở nhẹ nhàng. Hắn khó hiểu, hắn từ từ mở mắt ra thì ngỡ ngàng không thể tin được.

Hắn đang trong một căn phòng ngập tràn mùi thơm của hoa hồng, căn phòng tráng lệ với các nội thất chủ yếu mà màu đen tạo nên nét huyền bí sâu thẳm.

Trước mắt hắn là một nữ nhân mặc y phục đen bó sát cơ thể để lộ ra những đường cong mê hoặc hoàn mỹ. Mái tóc nàng buông dài đến thắt lưng, da dẻ lộ ra trắng ngần không tì vết.

Bất quá dung nhan của nàng bị một chiếc mặt nạ thỏ che lại, nhưng phần môi vẫn lộ ra. Dựa vào ngoại hình đôi môi cộng thêm vóc dáng này có thể đoán rằng nàng cũng là một đại mỹ nhân.

Vưu vật trước mắt nhưng lúc này Vũ Long cảm thấy ớn lạnh, toàn thân hắn vẫn cứng đờ. Rõ ràng ban nãy còn đang nằm trong phòng mình sao bây giờ lại nằm ở chỗ lạ lẫm này, còn nữ nhân kia là ai, tại sao nàng ta lại ở đây?

Có quá nhiều câu hỏi, Vũ Long muốn thoát mà không thoát được, hắn nghiến răng muốn kêu lên nhưng vô vọng.

Thấy mặt của Vũ Long đỏ bừng vì gồng mình thoát khỏi khống chế, nữ nhân kia nở một nụ cười đầy mị hoặc.

Một nụ cười, kèm theo một ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào mắt Vũ Long, Vũ Long giật mình rồi toàn thân mềm nhũn, dương vật từ từ ngóc dậy cứng ngắc chĩa thẳng lên.

Trong đầu hắn lúc này chỉ còn biết thầm thốt lên mấy chữ : " Mị Thuật của nàng ta....quá mạnh!"

Rồi ánh mắt của Vũ Long trở lên mơ hồ, trong đầu hắn lúc này dục vọng dần chiếm hữu. Mọi suy nghĩ, sợ hãi đều bị dục vọng lấn áp. Cả cơ thể hắn nóng như lửa đốt, trong nháy mắt như biến thành một con người khác.

Ánh mắt chứa đầy dục vọng của Vũ Long nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, thèm thuồng vô cùng.

Nữ nhân kia thấy biểu hiện của Vũ Long thì mỉm cười, nàng khẽ chu môi thổi ra một làn hơi, tức thì khống chế của Vũ Long được giải, chân tay hắn hoạt động được bình thường.

Vũ Long như hổ dữ về rừng, cá sấu xuống sông, lập tức bật dậy lao về phía nữ nhân kia ôm thật chặt hung hăng úp mặt vào bộ ngực đẫy đà của nữ nhân mà hít lấy hít để cái mùi nữ nhân thơm tho này.

" Không chịu nổi sao!" Nữ nhân kia mỉm cười quyến rũ, thân thể thả lỏng cho Vũ Long mặc sức sờ soạng không hề có ý phản kháng.

Vũ Long hít hà ngực nàng chưa đã, hắn bây giờ chỉ còn hành động theo bản năng khi dục vọng đã chiếm lĩnh tâm trí. Bàn tay bóp mạnh xuống bờ mông căng tròn của nữ nhân kia.

Nữ nhân khẽ kêu lên một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu Vũ Long mà nói ngọt ngào : " Thiên Như Ý ta hôm nay cho ngươi hưởng chút tiện nghi vậy."

Nói rồi Thiên Như Ý hơi nghiêng người về phía sau rồi từ từ cùng với Vũ Long nằm xuống chiếc giường êm ái.

Vũ Long một tay xé toạc bộ y phục đen bó sát của Thiên Như Ý, đem thân thể trần trụi trắng nõn phơi bày trước mắt. Thân thể nàng hoàn mỹ vô cùng, dưới chiếc cổ trắng ngần là bờ vai mảnh mai, bộ ngực căng tròn đầy nhựa sống, vòng eo nhỏ tinh tế, hông nở nang mông cong tròn, cặp chân dài thẳng miên man, tất cả được phủ lên bởi một lớp da căng bóng đàn hồi không tì vết, tất cả tạo nên một thứ vưu vật trời ban.

Hắn tiện tay xé luôn chiếc quần lót hai mảnh của Thiên Như Ý, tức thì cái nơi thầm kín ấy lộ ra. Một nhúm lông đen ngắn mềm như tơ gọn gàng nằm trên phần mu thịt hơi nhô ra tô điểm cho nơi phía dưới hai mép thịt hồng hào đã có chút ẩm ướt.

Đấy là tác giả miêu tả kĩ thế chứ Vũ Long đâu có thời gian ngắm từng chỗ một, hắn lập tức lột bỏ y phục mình đen dương vật ngạo nghễ chĩa về phía Thiên Như Ý, hắn đè lên người nàng tham lam sờ soạng.

Bàn tay hắn lướt từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở một bên ngực nàng mà bóp liên tục.

Môi hắn cũng tìm đến môi nàng, Thiên Như Ý nãy giờ bị sờ soạng cũng đã hứng lên, vì vậy khi môi Vũ Long tiến đến nàng đã nồng nhiệt đón nhận. Hai bờ môi quấn lấy nhau, vị ngọt tan vào đầu lưỡi.

Hôn nhau say đắm được một lát, Vũ Long rời môi Thiên Như Ý mà hôn xuống cổ nàng, hắn liếm một đường xuống ngực nàng rồi ngoạm lấy một bên ngực mà bú, ngực bên kia bị bàn tay bóp nắn đến biến dạng.

" A...!"

Tiếng rên khẽ của Thiên Như Ý phát ra khi ngực bị kích thích, cảm giác nhồn nhột nơi đầu ti hồng se cứng khiến nàng thích thú. Hai tay vòng ra ôm lấy đầu Vũ Long như muốn ép hắn vào lòng mình.

Hai chân nàng khẽ dang ra khi cảm thấy có thứ gì đó cứng chọc vào đùi, Thiên Như Ý mặt đỏ lên khi cái suy nghĩ bản thân sắp được sung sướng.

Vũ Long bú ngực mỹ nhân chán chê, hắn hung hăng đem hai cổ tay thon thả của Thiên Như Ý đan vào nhau rồi đè lên gối, tức thì bộ dáng mê người nơi vùng da dưới cánh tay lộ ra.

Thiên Như Ý bất ngờ, sau đó ánh mắt trở lên mê ly khi Vũ Long hôn lên vùng da nhạy cảm ấy. Da thịt nàng thơm tho vô cùng, lại láng mịn nên Vũ Long muốn hôn mãi không rời.

" A...A...!" Thiên Như Ý rên lên khi cái lưỡi của Vũ Long liếm dọc vùng da dưới cái tay nàng đến tận vòng eo, hắn liếm như ở nơi đó có vị ngon khó cưỡng làm nàng rùng mình sung sướng.

" Tiểu tử cũng biết làm hài lòng nữ nhân...A...xem ra ta nhìn trúng rồi...A....Ư...nhẹ thôi." Thiên Như Ý rên lên rồi nhớ lại cảnh hôm nay lúc ở trong phòng quan sát xuống sân tập.

Vũ Long bị dục vọng xâm chiếm tâm trí, những kĩ năng mà hắn có đều được phô diễn theo bản năng. Trong khi hắn đang liếm láp vùng da nhạy cảm dưới cánh tay của Thiên Như Ý, tay còn lại hắn thò xuống vuốt ve phần bụng dưới của nàng. Bàn tay ma mãnh từ từ chạm tới vùng lông nhỏ mềm như tơ kia, ngón tay linh hoạt nhấn nhẹ xoa xao điệu nghệ làm Thiên Như Ý khẽ giật mình, hai chân quýnh lại, miệng thở hắt ra một hơi.

" Chết mất thôi...ta tự giao trứng cho ác rồi!" Thiên Như Ý lộ ra dáng vẻ mếu máo đáng thương, tự nói với bản thân.

Nhưng những hành động tiếp theo của nàng chả có chút gì là đáng thương cả, nàng cong người chịu trận khi ngón tay kia chạm tới mùng mép thịt âm đạo đang rỉ nước nhờn của mình. Cái cảm giác bị nam nhân chiếm hữu này thật là thống khoái.