Chương 36: Cọ Sát

" Thiếu Chủ, người thấy thế nào?" Vũ Long hơi cúi đầu hỏi.

Thiên Âm nhận ra mình chỉ choàng một lớp áo mỏng bên trong hoàn toàn trống trơn, vết thương trên vai đã lành lặn không để lại sẹo, cơ thể mệt mỏi rã rời cộng thêm Vũ Long đang trong phòng thì nàng biết hắn vừa giúp nàng trị thương.

Cách này Vũ Long đã dùng một lần trên cơ thể Thiên Âm, lúc đó nàng không còn cách nào khác nên mới miễn cưỡng đồng ý. Lần này cũng đồng dạng như lần trước, gương mặt trở nên hồng nhuận ngại ngùng hiếm khi thấy.

Nghe lời hỏi thăm của Vũ Long, Thiên Âm gật đầu đáp : " Đã không sao rồi, lần này lại phải cảm ơn ngươi."

Vũ Long khiêm tốn nói : " Không có gì đó là bổn phận của nô tài mà."

Vũ Long không có ý định dò hỏi về nguyên nhân bị thương của Thiên Âm, Thiên Âm cũng không muốn nhắc tới chuyện này vậy nên không ai nói về vấn đề đó.

Thiên Âm gật gù, sau đó không thấy Tiểu Xuân đâu thì hỏi : " Tiểu Xuân đâu rồi?"

Vũ Long tỉnh bơ đáp : " Nàng ấy ra ngoài, nghe nói là đi pha nước tắm cho người."

Thiên Âm từ từ ngồi dậy, Vũ Long biết ý quay mặt đi chỗ khác cho nàng mặc lại y phục. Thiên Âm thấy tên này vẫn còn chút liêm sỉ thì mỉm cười, sau đó nàng nhanh chóng mặc lại y phục.

Có điều y phục này của nàng đã rất bẩn, nàng cần phải tắm rửa.

Thiên Âm từ từ hạ chân xuống giường rồi đứng dậy, nhưng do sức khỏe chưa hồi phục nên loạng choạng ngã về phía trước. Vũ Long vội bước tới đỡ lấy tay nàng, khi nàng đứng vững lại hắn liền thu tay rồi nhắc nhở : " Thiếu Chủ mới bình phục vẫn là nên nghỉ ngơi thêm."

Thiên Âm đáp : " Ta muốn tắm rửa, ngươi mau gọi Tiểu Xuân tới đây."

Vũ Long gật đầu cung kính : " Nô tài đi ngay."

Khi đi ra ngoài, Tiểu Bạch trong đầu Vũ Long lên tiếng : " Hazzz, sắp có kịch hay xem rồi."

Vũ Long nhíu mày : " Kịch hay gì?"

Tiểu Bạch đáp : " À không, mà sắp tới ngày Liễu Gia ghé thăm rồi đó Chủ Nhân."

Vũ Long trầm ngâm nói : " Ta tự có thu xếp, nếu bí quá đành nhờ ngươi."

Tiểu Bạch giọng nói đầy uy tín cười : " Chủ Nhân yên tâm, ta luôn hữu dụng khi cần mà haha."

" Hi vọng thế." Vũ Long đi ngang qua cửa phòng tắm, đột nhiên hắn dừng lại khi nghe thấy tiếng rên rỉ của nữ nhân phát ra từ bên trong.

Vũ Long nuốt nước bọt, hắn ghé sát tai vào cửa để nghe cho rõ. Bên trong phát ra những âm thanh rên khẽ như cố kìm nén của nữ nhân, giọng này có chút quen thuộc. Vũ Long nhận ra đó là giọng của Tiểu Xuân, gương mặt hắn khẽ biến sắc trở nên dâm dê.

Trong đầu hắn đang liên tưởng ra cảnh Tiểu Xuân thủ dâm trong phòng tắm trong bộ dạng khiêu gợi, không biết kích thích cỡ nào.

Có lẽ do dư âm của việc chữa trị cho Thiên Âm vẫn còn lưu lại trên cơ thể Tiểu Xuân, một ý nghĩ xấu xa lóe lên trong đầu Vũ Long, hắn muốn song tu.

Tiểu Xuân đang mê man trong cơn tự sướng, chợt cảm thấy bên ngoài có kẻ đang rình mình thì liền dừng lại, vội vã mặc lại y phục rồi đạp cửa xông ra ngoài hòng bắt kẻ rình trộm.

Nhưng bên ngoài không có ai, chỉ có Vũ Long đang từ phía xa tiến lại nói : " Ngươi đây rồi, Thiếu Chủ dặn ngươi chuẩn bị nước cho người tắm rửa."

Tiểu Xuân thở phào nhẹ nhõm, xem ra ban nãy do nàng quá cảnh giác mà thôi. Nàng gật đầu rồi tiến về phía phòng Thiên Âm.

Vũ Long thở phào nhẹ nhõm, cũng may hắn nhanh trí chạy đi rồi quay lại để giả vờ như chỉ vừa đi tới.

" Nữ nhân này vậy mà lại là một dâm dâm cô nương, lại lén lút ở đây thủ dâm...nếu mình chủ động thì?" Vũ Long tự hỏi bản thân, mặc dù có những suy nghĩ không trong sạch nhưng hắn không thuộc dạng nữ nhân nào cũng đem lên giường.

Hiện tại hắn chỉ giành tình cảm cho ba người, một là Thanh Nhã hai là Thu Thủy và người còn lại là Chỉ Hạc, trong tương lai thì chưa chắc nhưng hiện tại hắn không có để ý thêm ai nữa. Nói về Thiên Âm thì hắn cũng chỉ dừng lại ở mức bình thường mặc dù đã hai lần bóp vú con gái người ta đến cả tiếng đồng hồ.

" Biết sao được, gu mình không thích sư tử hà đông." Vũ Long tặc lưỡi, sau đó ung dung rời đi.

Sáng hôm sau, khi Vũ Long còn đang say giấc thì đã có tiếng của Tiểu Xuân bên ngoài đánh thức hắn.

" Mau dậy đi, Thiếu Chủ có việc cho ngươi đây."

Vũ Long không phải loại ngủ quá giờ trưa, vậy nên rất nhanh đã chuẩn bị xong và bước ra ngoài.

Bên ngoài Tiểu Xuân và Thiên Âm đã chờ sẵn, Vũ Long vội cúi đầu cung kính chào hỏi.

Thiên Âm nói : " Còn hai ngày nữa là tên Liễu Tỉnh đó tới đây, theo thông lệ thì sẽ có ba trận đấu diễn ra giữa sáu người của hai bên. Đây là nghi thức chào mừng khách quý của các thế lực lớn trong Tần Hoàng Vương Triều. Ta dự định tiến cử ngươi là một trong ba người của Thiên Độc Tông chúng ta ra giao đấu, ý ngươi thế nào?"

Vũ Long tỏ ra hoang mang nhưng trong đầu thì thầm nghĩ : " Hừm! Muốn ta ra giao chiến để gây ấn tượng với mọi người, từ đó biến ta thành con rối cho mục đích của ngươi."

Vũ Long cười gương đáp : " Ta tu vi thấp kém không phù hợp để chiến đấu, sợ là sẽ làm Thiếu Chủ và Thiên Độc Tông bẽ mặt."

Thiên Âm lắc đầu : " Thắng thua không quan trọng, chỉ cần ngươi đấu là được."

Nghe vậy, Vũ Long cũng ậm ừ không đáp. Thiên Âm nghĩ hắn đang do dự thì bèn nói : " Hôm nay ta dẫn ngươi đến nơi luyện tập để ngươi chau dồi thêm chút kinh nghiệm chiến đấu...đi."

" Dạ!" Vũ Long không còn cách nào ngoài làm theo.

Nơi luyện tập là một khoảng sân rộng lớn nơi có hàng trăm đệ tử Thiên Độc Tông đang tự luyện tập, kẻ đánh mộc nhân, người ngồi thiền, kẻ thì giao đấu với kẻ khác,...

Bỗng mọi hoạt động trong sân tập như ngừng lại, mọi ánh mắt hướng về phía nhóm ba người đang tiến tới, thu hút mọi ánh nhìn là hình dáng xinh đẹp pha chút tàn nhẫn lạnh lùng của Thiên Âm.

Thiếu Chủ hiếm khi xuất hiện ở nơi tập luyện, điều này khiến đám đệ tử nháo nhào bỏ tất cả mọi thứ đang làm mà xếp thành hàng ngay ngắn rồi đồng thanh cúi đầu chào to dõng dạc : " Thiếu Chủ!"

Thiên Âm mang một nét mặt lạnh lùng nhìn các đệ tử rồi nói : " Ta có một nô tài muốn mài giũa kĩ năng chiến đấu."

Nghe vậy, đám đệ tử đồng loạt hô to : " Chúng thuộc hạ sẵn lòng."

Nhìn uy thế của Thiên Âm, Vũ Long đoán nàng trong Thiên Độc Tông rất được kính nể. Xem ra cái mác Thiếu Chủ không phải để chưng cho đẹp.

" Tốt, ngươi...tên gì?" Thiên Âm chỉ tay về một nam nhân trẻ tầm 17 - 18 tuổi, tướng mạo tạm ổn, tóc gáy hơi dài hỏi.

Nam nhân kia vội vã chắp tay cung kính đáp : " Thuộc hạ Lãnh Thanh, xin Thiếu Chủ chỉ bảo."

Thiên Âm đánh giá Lãnh Thanh một chút, sau đó nói : " Ngươi và tên nô tài của ta hãy đấu một trận, không cần nương tay."

" Ặc!" Vũ Long nghe thấy từ không cần nương tay thì xoắn hết cả vòi, Lãnh Thanh là Ngưng Mạnh Cửu Đoạn, còn mạnh hơn cả Hàn Phong. Đánh không nương tay thì Vũ Long chỉ có nước đầu hàng.

" Thuộc hạ tuân lệnh!" Lãnh Thanh mang vẻ mặt sung sướng khi được Thiên Âm tin tưởng giao phó, đối với hắn mà nói thì làm hài lòng nàng là điều tuyệt vời nhất.

Không chỉ Lãnh Thanh, tất cả nam đệ tử đều muốn được Thiên Âm chú ý, chỉ cần làm nàng hài lòng thì cho dù có chết cũng không hối hận.

Các đệ tử tự động lui ra để nhường khoảng trống cho Lãnh Thanh và Vũ Long đấu. Lúc này Lãnh Thanh đứng giữa trung tâm, ánh mắt hướng về phía Vũ Long rồi hất hàm khiêu khích : " Nếu Thiếu Chủ đã giao cho ta thì ta phải làm đến nơi đến chốn...ngươi tới đây."

Đối phương tu vi cao hơn, sống trong môi trường rèn luyện khắc nghiệt này chắc chắn kinh nghiệm chiến đấu cũng cao hơn, Vũ Long nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng. Không phải vì kế hoạch ban đầu thì còn lâu hắn mới lên đấu.

Nhưng phải cố thôi, Vũ Long từ từ bước ra trước ánh mắt soi mói của tất cả những người có mặt, ít nhiều là nói về việc Vũ Long đeo mặt nạ giả thần giả quỷ.

Tiểu Xuân lúc này lên tiếng dẹp trật tự : " Hắn là Vũ Long, bẩm sinh mang một vết sẹo lớn trên mặt nên tự ti không muốn ai thấy."

Thiên Âm nhìn hai người đã vào vị trí, thanh âm lạnh lùng khẽ vang lên : " Bắt đầu."

Lãnh Thanh ngay lập tức lao về phía Vũ Long, hắn không dùng vũ khí mà tung đấm. Vũ Long chưa kịp phản ứng thì nắm đấm đã tiến sát vào mặt.

Binh!

Một đấm, Vũ Long đã nằm đo đất và không có dấu hiệu đứng dậy. Thấy vậy Tiểu Xuân lắc đầu ngao ngán, Lãnh Thanh thì không ngạc nhiên và còn cười chế diễu : " Bản lĩnh bậc này cũng làm nô tài bên cạnh Thiếu Chủ, phế vật."

Mọi người cứ đinh ninh rằng Vũ Long yếu không chịu được một đấm của Lãnh Thanh, nhưng chỉ có Thiên Âm là phát hiện ra điều bất thường.

Vũ Long nằm đo đất không phải hắn không thể dậy mà hắn không muốn dậy, hắn giả vờ như mình thua sấp mặt để đỡ phải đấu, nhưng bài của hắn không qua nổi mắt của Thiên Âm.

Thiên Âm đưa bàn tay mình lên ngắm nghía một chút, sau đó nói bóng gió : " Không biết mất đi một bàn tay thì nữ nhân còn có thể làm gì?"

Tiểu Xuân chợt hiểu ra ý của Thiên Âm, nàng hùa theo : " Dạ, cùng lắm thì chỉ có thể đem tới Hợp Hoan Tông làm Đỉnh Lô thôi!"

Lời nói không to không nhỏ vừa hay đủ để Vũ Long nghe thấy, hắn cắn răng tức giận, Thiên Âm lại đem Chỉ Hạc ra để đe dọa hắn. Xem ra hắn không thể diễn nữa rồi.

Lãnh Thanh sau khi hạ gục Vũ Long thì tỏ ra chủ quan, hắn quay ra nhìn Thiên Âm với ánh mắt mong đợi sự khen ngợi từ nàng. Bất ngờ một cỗ khí tức lao tới khiến hắn phải lập tức phòng ngự, hai tay đan vào nhau chặn lại cú đấm nhắm thẳng vào mặt.

Binh!

Người đấm không ai ngoài Vũ Long, cái mọi người ngạc nhiên là sao hắn lại dậy được trong khi ban nãy còn nằm đo đất.

Thấy biểu hiện của Vũ Long, Thiên Âm vẫn giữ gương mặt lạnh lùng nhưng trên môi khẽ có ý cười.

" Phế vật đánh lén, mày nằm đi." Lãnh Thanh nghiến răng, linh lục bùng phát ra hai cánh tay rồi hắn gạt phăng cú đấm của Vũ Long đồng thời co chân đạp vào bụng Vũ Long khiến tên này văng ra xa.

Vũ Long đang trong thế bị đánh bay, hắn xoay người chống hai tay xuống đất rồi lộn vài vòng sau đó tiếp đất bằng hai chân.

Bát Cực Công khiến Vũ Long có một thể chất vượt trội cho với đối thủ đồng cấp hoặc tu vi chênh lệch không nhiều, cú đá của Lãnh Thanh khiến hắn thấy đau nhưng chưa đến mức phải thổ huyết.

Lãnh Thanh có chút bất ngờ khi thấy Vũ Long vẫn đứng vững, hắn bức tốc lao về phía Vũ Long tung một cú đá quét ngang. Cú đá kèm theo linh lực đủ để đá gãy một thân cây cổ thụ lao thẳng đến đầu, Vũ Long lập tức nghiêng mình né tránh đồng thời tung đấm đáp trả nhưng Lãnh Thanh đã đưa tay chặn cú đấm của Vũ Long rồi cả hai bị đánh lui về hai phía khác nhau.

Lúc này Lãnh Thanh mới bắt đầu cảm thấy không đúng, tu vi của Vũ Long rõ ràng thua hắn rất nhiều sao lại có thể so ngang về tốc độ cũng như lực công kích với hắn.

Vũ Long không muốn đánh nữa nhưng không thể thua một cách lộ liễu, hắn hướng Lãnh Thanh mà khiêu khích : " Sao hả? Ban nãy ngươi gọi ai là phế vật?"

Lãnh Thanh nghiến răng, hắn không thể mất mặt trước nhiều người, hắn không thể mất mặt trước Thiên Âm. Hắn phải hạ Vũ Long, Lãnh Thanh siết chặt nắm tay đem linh lực dồn lại rồi hắn đưa tay ra phóng về phía Vũ Long một chất lỏng màu xanh kì dị.

Không giống những đòn công kích bình thường, tia chất lỏng này lao nhanh như ám khí nhằm thẳng vào ngực Vũ Long.

" Bỏ mẹ!" Vũ Long chửi thề, hắn lùi lại phía sau hết sức nhằm kéo dài khoảng cách đồng thời lấy Đại Lực Kim Cang Chảo ra làm lá chắn đỡ đòn.

Toẹt...

Tia chất lỏng chạm vào Đại Lực Kim Cang Chảo thì dừng lại rồi giống như nước mà nhỏ giọt xuống đất, nơi bị chất lỏng nhỏ vào liền đen lại rồi bốc khói tạo ra một mùi khó chịu. Nếu để bị dính vào da thịt thì không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào, Vũ Long rùng mình thầm nghĩ.

Sau đó hắn nghiến răng nhìn Lãnh Thanh mắng : " Khốn nạn thật."

Lúc này Lãnh Thanh, mọi người, Tiểu Xuân đều ngỡ ngàng. Chiêu vừa rồi của Lãnh Thanh đã từng hạ một tên Trúc Cơ Sơ Kỳ đang bị thương, có thể ăn mòn cả sắt thép gỗ đá uy lực khỏi phải bàn cãi, ấy thế mà lại bị một chiếc chảo nhìn tầm thường của Vũ Long chặn đứng, thậm trí còn không để lại trên chiếc chảo đó một chút dấu vết gì.

" Tên này từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ là Thiếu Chủ ưu ái hắn?" Lãnh Thanh nghi hoặc tự hỏi, hắn chợt nhận ra Vũ Long bây giờ không dễ dây vào, lựa thế mà thua cho chắc ăn.

Lãnh Thanh lấy ra một thanh kiếm ngắn sắc bén, hắn vung kiếm tạo ra một đường kiếm khí hình trăng lưỡi liềm phóng về phía Vũ Long.

Vũ Long nghiêng người né đi, nhưng sau đó là hàng loạt những đường kiếm khí dồn dập tấn công. Lãnh Thanh vừa tấn công vừa rút ngắn khoảng cách, càng lúc hắn càng tiến gần.

Vũ Long thì chỉ biết vung chảo lên chống đỡ tầng tầng lớp lớp những đường kiếm khí như vô tận của Lãnh Thanh.

Mọi người chăm chú theo dõi trận chiến, không nghĩ rằng hai đối thủ chênh lệch tu vi lại có thể tạo nên một trận căng thẳng ngang cơ như vậy.

Tiểu Xuân cũng đang rất chăm chú quan sát, nàng cứ nghĩ Vũ Long chỉ là tên yếu đuối với cái đầu thông minh một chút, ai ngờ hắn lại có sức chiến đấu vượt cấp bậc này.

Thiên Âm thì không mấy bất ngờ, nàng có một ánh mắt nhìn người rất tốt nên từ đầu đã biết Vũ Long khác thường. Nụ cười bí hiểm khẽ nở trên đôi môi đỏ mọng, xem ra nàng rất hài lòng.

Vừa chống lại những đường kiếm khí tấn công dồn dập, Vũ Long vừa nghĩ cách làm thế nào thoát khỏi thế công này.

" Hư Nhật Thử, tới lúc ngươi ra tay rồi." Vũ Long thầm nói.

Chỉ thấy ống quần hắn có vật gì đó di chuyển bên trong, Hư Nhật Thử bò ra rồi cắm đầu xuống đất mà đào, tức thì khói bụi mù mịt.

Mọi người không chú ý lắm bởi vì cứ nghĩ khói bụi tao ra do hai bên va chạm nhau, Lãnh Thanh lúc này đã áp sát cực gần. Hắn vung nốt đường kiếm khí cuối cùng rồi nhanh tay thu kiếm lại và lấy ra một thanh kiếm to hơn.

Hắn vung kiếm lên rồi rồi bổ thẳng xuống.

Rầm....

Âm thanh lớn phát ra, khói bụi mịt mù. Lãnh Thanh cười nhếch mép khi kiếm của hắn cắm xuống đất, chiếc chảo trong tay Vũ Long cũng lăn lóc ở một bên.

Hắn vung tay xoa tay khói bụi đồng thời rút kiếm lên để xem bộ dạng Vũ Long khi thê thảm, hắn chỉ muốn làm Vũ Long bị thương chứ không có ý giết vì sợ Thiên Âm phạt.

Nhưng thanh kiếm của hắn cắm xuống mặt đất trống trơn, hoàn toàn không thấy bóng dáng Vũ Long đâu.

Khi hắn kịp định thần lại thì từ phía sau, Vũ Long chui lên từ một cái lỗ dưới đất rồi lao về phía hắn, tay phải tích tụ linh lực đồng thời gầm lên : " Bát Cực Chưởng."

Lãnh Thanh chỉ kịp quay lại, phòng ngự còn chưa hình thành thì chưởng lực của Vũ Long đã xông tới đánh vào ngực hắn.

Rầm

Lãnh Thanh bị đánh bay hàng chục mét sau đó tiếp đất trong tư thế khó đỡ, phần áo trước ngực rách toác hiện rõ hình bàn tay in hằn, hắn thổ huyết rồi cố gượng dậy nhưng mấy giây sau liền bất tỉnh.

Vũ Long cũng khụy xuống vì mất sức, đòn vừa rồi đã tiêu tốn gần như toàn bộ linh lực của hắn, chiến thắng nhưng cũng tơi tả.

Cuộc giao đấu nhỏ nhoi này vừa hay bị một người không có mặt tại đó theo dõi. Một người phụ nữ đứng trên cao quan sát, đôi môi khẽ nở nụ cười thần bí.